Cực Hạn Săn Bắn

43: Quyết định


trước sau

Quần chúng Phùng Ma nhận được điện thoại của đương gia nói là ngày hôm nay trở về, Lang Trì sáng sớm liền đứng ở cổng lớn tổng bộ nhìn xung quang, nhiệt liệt trông đợi chủ nhân bỏ trốn hơn hai tháng của bọn họ trở về. Buổi sáng đường núi vì ánh dương quang vẩy một tầng ánh sáng vàng rực rỡ Lang Trì nhìn chằm chằm vào phương xa, chỉ thấy cách đó không xa xuất hiện một chấm đen nhỏ, sau đó càng ngày càng gần, anh không khỏi dụi dụi con mắt, mắt nhìn chăm chú một lát liền không thể tin được bắt đầu nhu mắt, lặp lại ba lần như vậy lúc này rốt cục kéo kéo ống tay áo Vệ Tụng bên cạnh, nói, “Đội trưởng, anh để cho tôi đánh anh một quyền đi, anh xem có đau hay không, nếu như là đau nói lên đây không phải là mơ.”

Vệ Tụng bình tĩnh nhìn nơi xa, nói, “Cậu không nhìn lầm, đúng là một chiếc xe taxi.”

Lang Trì nuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ nếu như người phía trên đang ngồi thật là chủ nhân nhà anh đây nên kinh hãi bao nhiêu! Phùng Ma Tả Xuyên Trạch có một ngày cũng sẽ ngồi xe taxi?! Mở trò đùa quốc tế cái gì?! Anh muốn hỏi tài xế taxi đoạn đường này không có bị chủ nhân nhà anh điện giật choáng váng sao? Không có gặp trở ngại đụng cây đụng cột điện đụng thùng rác vân vân tất cả mọi thứ có thể đụng sao?!

Lang Trì mắt thấy chiếc xe kia ở trước mặt mình dừng lại, sau đó chủ nhân nhà anh biến mất hơn hai tháng chậm rãi từ bên trong đi ra, sau đó làm một việc khác khiến bọn họ khiếp sợ, chủ nhân nhà anh cư nhiên tự mình bỏ tiền trả tiền xe, đây là ngạc nhiên cỡ nào! Phải biết rằng Tả Xuyên Trạch trước đây căn bản cũng không mang tiền, thậm chí ngay cả lần du lịch này hắn cũng không mang tiền! Tiền hắn ở đâu ra?!

Tái xề nhìn người trước mắt muốn quay đầu đi vào, vội vàng kêu lên, “Ai ai, chàng trai chờ một chút, còn chưa thối tiền đâu!”

Tả Xuyên Trạch kỳ quái quay đầu lại, “Hửm? Nhưng tôi nhớ kỹ tôi trả tiền không nhiều không ít a.”

“Không phải không phải,” tài xế vội vã xua tay, “Cậu nhớ lộn, cậu cho nhiều rồi, này, đây là tiền lẻ.”

Tả Xuyên Trạch ồ một tiếng xoay người lại, nhận tiền lại đi trở về, mới vừa đi mấy bước lại bị gọi lại, “Ai ai, lại nhiều rồi, quay lại quay lại.”

Lang Trì nhịn không được đầu nổi lên hắc tuyến, thầm nghĩ biện pháp của ông còn có thể tiếp tục lặp lại nữa sao?!

Tả Xuyên Trạch nghe lời liền đi trở lại, như vậy lập lại vài lần, Tả Xuyên Trạch nói, “Tôi nhớ lại thì cho nhiều tiền như vậy, xe của ông là miễn phí sao?”

Tài xế tiếp tục xua tay, “Không đúng, cậu còn là cho nhiều hơn,” tiếp tục từ trong bao lấy ra một xấp tiền mặt, “Này, đây là tiền lẻ của cậu.”

Tả Xuyên Trạch hiểu rõ thu toàn bộ, một lát sau nói, “Ví của ông đã trống không, hiện giờ không có tiền lẻ thối cho tôi nữa đi?”

“…” Tài xế ho khan một tiếng, “Thực ra tôi lại nhớ lộn, cậu cần phải cho tôi tiền xe, ừm, cậu cho thiếu.”

Tả Xuyên Trạch gật đầu, hướng Lang Trì sau lưng ngoắc ngoắc ngón tay, người sau thấy thế ngầm hiểu từ trong lòng lấy ra một khẩu súng cung kính bỏ vào trong tay của hắn, Tả Xuyên Trạch lắc súng trong tay, cười nói, “Vậy ông nhưng thật ra nói một chút tôi hẳn là cho ông bao nhiêu tiền?”

“…” Tài xế nói, “Thực ra tôi nhớ lộn, tiền của cậu không nhiều không ít, được rồi, không chuyện gì tôi đây liền đi, đi …” Ông ta nói xong đánh tay lái mạnh quay đầu liền chạy như điên.

Tả Xuyên Trạch đem một xấp tiền mặt trong tay đưa cho Lang Trì, nói câu “Thu” sau đó liền đi vào.

Lang Trì nhìn tiền mặt trong tay, khoé miệng co quắp, tiền trong khoảng thời gian này của chủ nhân nhà anh đều là tới như thế sao?!

Vệ Tụng đi theo phía sau Tả Xuyên Trạch, mắt bĩnh tình chậm rãi quan sát hắn, ông phát hiện trên người người này hơi thở tà ác ít đi một phần, sinh ra một chút mùi vị sạch sẽ, làm cho không khống chế được muốn thân cận, tròng mắt của ông sâu thêm chút, loại sửa đổi này đơn giản là ông trước đây không dám tưởng tượng, thoạt nhìn việc này phải liên quan cùng người đàn ông kia. Lang Trì lặng lẽ thu hồi tiền cũng bước nhanh theo sau, tiếp đó cũng phát hiện thay đổi trên người chủ nhân nhà anh, thầm nghĩ hôm nay muốn mưa đỏ hạ xuống phải không?

Nhưng mà ý nghĩ này anh cũng không có duy trì bao lâu, bởi vì Tả Xuyên Trạch liền đổi trở về bộ đồ chói mắt đó, áo dài đỏ như máu khoác ở trên người, hơi thở tà ác nhất thời tăng vọt. Lang Trì không khỏi dưới đáy lòng cảm khái, chủ nhân yêu nghiệt bọn họ rốt cục đã quay về.

So với Phùng Ma bình thản, đại trạch Tống gia ở Bắc Kinh hiện giờ đang đứng ở sát biên giới bùng nổ, Tống Triết đứng ở trong thư phòng của ông nội y, đồ còn chưa kịp thay, khi y vừa mới nói xong sau đó thư phòng liền lần nữa lâm vào một mảnh im lặng, Tống tư lệnh như thú bị nhốt vậy ở bên trong phòng vòng vo hai vòng, sau đó dừng lại nhìn y, tức giận đến ngón tay run, “Con …” Ông chỉ nói một chữ này liền không nói được nữa, giơ tay lên liền đánh.

Tống tư lệnh là xuất thân quân nhân, lần này lại dùng mười phần sức lực, chỉ nghe “Chát” một tiếng thanh thuý, Tống Triết đầu mạnh nghiêng qua một bên, mặt trắng nõn của y trong nháy mắt đỏ lên, dấu ngón tay có thể thấy rõ ràng.

Đây là Tống tư lệnh lần đầu tiên ra tay đánh cháu trai luôn luôn được thương yêu, có thể thấy được thật sự là tức giận cực kỳ. “Tống Triết, con đúng thật chính là càn quấy!” Sắn mặt ông đủ nghiêm túc, tức giận đến cả người đều đang phát run, ông cả đời này đoán chừng cũng không có tức giận như vậy qua, “Con nhất định là đầu óc mê muội! Con biết con mới vừa rồi nói cái gì không?! Hả?! Dáng vẻ thông minh thường ngày của con đi đâu rồi?! Đạo lý đơn giản như vậy còn không nghĩ ra?! Con đây là đang muốn chết!”

Tống Triết đưa tay lau vết máu ở mép, dửng dưng quay đầu, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mắt ông, “Ông nội.”

“Không có khả năng!” Tống tư lệnh lạnh lùng nói, “Con nghĩ cũng đừng nghĩ! Ta không có khả năng đáp ứng con! Con cút trở về cho ta thanh tỉnh đầu óc một chút rồi tới tìm ta nữa! Tử Hạm hai ngày trước tới tìm ta, ta cũng không ép con phải kết hôn rồi, nhưng con cũng không thể càn quấy như thế cho ta!”

Tống Triết ôn hoà nói, “Ông nội, con từ nhỏ đến lớn không có xin người qua cái gì, cũng chỉ có lúc này đây, con quyết tâm đã định, huống chi con cũng không có khả năng làm chuyện không có nắm chắc, ông nội, đây là con lần đầu tiên thích người nào đó.”

Tống tư lệnh giương mắt nhìn y, thân thể vẫn như cũ đứng thẳng tắp, mặt y nghiêm túc mang theo một chút ý tứ ngoan lệ* [ngoan: kiên quyết, nghiêm túc], trong ngày thường không có bao nhiêu người ánh mắt có thể như vậy cùng ông thản nhiên nhìn một chỗ, nhưng Tống Triết lại không thèm quan tâm cùng ông đối diện, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng là quyết tâm tuyệt đối không thay đổi.

Người cháu này tính tình ông lại hết sức rõ ràng, Tống tư lệnh gấp đến độ lại vòng vo hai vòng, lần thứ hai dừng lại thì cơ thể luôn luôn khoẻ mạnh lại hiện ra vẻ uể oải.

Tống Triết nói, “Ông nội, ông hẳn là thử tin tưởng con.”

“Tin cái rắm!” Tống tư lệnh không chút nghĩ ngợi liền lớn tiếng rống trở về, “Nếu như đổi lại những lúc khác ta tuyệt đối tin con, nhưng đây là cái gì?! Ta trừ phi ngốc mới tin con!”

Tống Triết vẫn như cũ cố chấp đứng tại chỗ, thật lâu không nói gì.

Tống tư lệnh cũng trầm mặc theo, sau một lúc lâu mới thở dài nặng nề một tiếng, một tiếng thở dài vô lực này nhất thời lại cho ông thêm một phần già nua, ông khoát khoát tay, “Đi ra ngoài đi, nếu như con chết ở bên ngoài thì giết nó sau đó đem các người chôn cùng một chỗ, lúc đó thân làm ông nội đây tặng quà cuối cùng cho con.”

Tống Triết khoé miệng câu lên nụ cười thoải mái như trước, nói, “Cảm ơn ông nội.” Sau đó quay đầu lại, xoay người đi ra ngoài.

Tống tư lệnh ở thư phòng trầm mặc một lúc lâu, vẫn không nhúc nhích, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, toà nhà cũ ở đây lộ ra u ám khác thường, khiến cho bóng lưng của ông cũng theo đó nổi lên một tầng thi vị già nua, người Tống gia bọn họ mấy đời tính cách đều không khác biệt, chuyện hạ quyết tâm là thế nào cũng không thay đổi được, cho dù biết phía trước mặt đối mặt chính là con đường chết cũng không chút do dự đi về phía trước, đến không dễ dàng ba cháu trai bên mình tính cách cuối cùng có chút thay đổi, tính cách của ba người kém cách xa vạn dặm, chí hướng cũng đều khác nhau, nhưng mà hết lần này tới lần khác ở điểm này đặc biệt nhất trí, ông thật không biết là nên cao hứng hay là nên tức giận.

Tống Triết ra thư phòng trực tiếp xuống lầu, thủ hạ của y liền ở phòng khách chờ y, thấy trên mặt y sưng đỏ lập tức giật mình, vội vàng nghênh đón, “Đại thiếu gia, ngài …”

Tống Triết xua tay, “Không có việc gì, quay về đảo nhỏ gần thành phố S.”

“Vâng.”

Hai kẻ dạo chơi đều từng người trở lại nơi của mình xử lý một đống công việc tích tụ, hôm nay vậy mà nhất trí xuất hiện ở Dạ Mị, bọn họ gặp nhau ở chỗ này.

Hai tháng này trong giới rất yên bình, nhưng dưới yên bình này lại có thật nhiều đường bát quái nhỏ, bởi vì vị yêu nghiệt phách lối biến thái kia lại biến mất, hơn nữa liên tiếp hai tháng đều không có tin tức, này rất không bình thường, cũng rất dễ dàng làm người ta suy nghĩ vẩn vơ rồi, trong giới vốn là bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, hơn nữa tin đồn truyền bá luôn luôn rất nhanh, cho nên trong khoảng thời gian này xuất hiện bên trong nói lung tung, nói bệnh nặng, nói ám sát, nói yêu chết vân vân một loạt lời đồn có thể nói liên tiếp xuấn hiện, tất cả mọi người đang suy đoán vị đương gia Phùng Ma lợi hại có đúng hay không đã sớm từ thế giới này biến mất, từ nơi võ đài này chào cảm ơn* [谢幕: diễn viên ra sân khấu chào cảm ơn khác giả]. Chỉ là nhiều cách nói loạn xạ, không ai có chứng cứ xác thực.

Dưới sự so sánh nhưng thật ra không có bao nhiêu người đi quan tâm Tống Triết, bởi vì khi y xuất môn đến giờ Tống Triết người này bình thường vốn là rất khiêm tốn, mọi người đối với y xuất quỷ nhập thần đều đã thành thói quen, biến mất bao lâu cũng sẽ không khiến cho trong giới chú ý.

Ông chủ Dạ Mị Hiên Viên Ngạo gần đây cũng đang suy tư chuyện này, chỉ là phương hướng suy nghĩ cùng bọn chúng khác nhau mà thôi, dù sao anh cùng Tống Triết là bạn tốt, cũng biết người kia ưa thích đặc biệt, cho nên anh nghĩ là Tả Xuyên Trạch chẳng lẽ bị Tống Triết bí mật giam lại rồi sao? Anh nghĩ chuyện này có khả năng vô cùng lớn, dù sao bất kể từ phương diện nào đến phân tích Tống Triết tuyệt đối là một kẻ càng âm hiểm, càng biến thái.

Bởi vậy đang ngồi bên trong bao phòng ở Dạ Mị, nghe người này nói đến khoảng thời gian này bọn họ nhưng thật ra là đi du lịch, Hiên Viên Ngạo trong nháy mắt ngơ ngẩn, sau đó mới không thể tin mở miệng nói, “Các cậu đây là … Hưởng tuần trăng mật?”

“Cậu muốn nghĩ như vậy tôi cũng không phản đối.” Tống Triết cười ngồi ở một bên, đưa tay cầm chén rượu lên nhàn nhạt uống một ngụm rượu.

Hiên Viên Ngạo hoài nghi nhìn y, một lát mới nói, “Tôi vẫn cảm thấy cậu nói đem cậu ta giam lại rồi dường như tôi có thể tiếp thu hơn, thật đó.” Hai kẻ biến thái này đi du lịch?! Ngẫm lại đều cảm thấy ớn lạnh! Bọn họ đây không phải là đi du lịch, thuần tuý chính là đi gieo hoạ cho người!

“Tôi cũng muốn giam giữ, nhưng không phải bây giờ,” Tống Triết cười nói, “Đương nhiên, nếu như nói tôi còn có cơ hội.”

Hiên Viên Ngạo nhất thời nhướng mi, Tống Triết là một người rất ít để cho mình phạm sai lầm, y đối chuyện gì đều kiểm soát trong tay, tuyệt đối không phải người sẽ nói loại lời nói không xác định này, bởi vậy anh nghe được câu này phản ứng đầu tiên chính là người này không biết lại làm quyết định quang trọng gì, “Cậu muốn đi làm thứ gì?”

Mắt xếch của Tống Triết trong trẻo nhưng lạnh lùng híp một cái, khoé miệng ý cười còn là mảy may không giảm, chỉ nói, “Không có gì.”

Hiên Viên Ngạo liền nhún vai không hỏi, anh thấy người này một khi làm quyết định là sẽ không dễ dàng sửa đổi, liền thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Vậy cậu ngày hôm nay tới nơi này làm gì?”

“Chờ người.” Tống Triết cười nói, vừa dứt lời thủ hạ liền khom lưng nói, “Đại thiếu gia, điện thoại.”

Tống Triết ừ một tiếng, nhìn hiện thị thông báo, nói, “Cậu nhận, sau đó đi ra ngoài lấy thứ đó.”

Thủ hạ nói “Vâng” xoay người đi ra ngoài, Hiên Viên Ngạo lúc này ở một bên cũng nhận một cú điện thoại, chỉ “Ừ” một tiếng rồi liền chấp dứt, quay đầu nói, “Các người là không phải hẹn xong rồi?”

Tống Triết cười nói, “Nói như vậy em ấy đến rồi a.”

“Đúng vậy,” Hiên Viên Ngạo lắc điện thoại, “Hiện đang hướng nơi thij trường ở tầng ngầm đi.”

Tống Triết nhàn nhạt uống một ngụm rượu, không nói gì, nhưng thật ra Hiên Viên Ngạo kinh ngạc nhướng mi lên, “Cậu không dự định đi tìm cậu ta sao?”

Tống Triết vẫn là cái gì cũng không nói, lúc này thủ hạ của y đẩy cửa tiến đến, đem một chiếc đồng hồ đeo tay đưa tới, y tiếp nhận đeo vào, vậy mới đứng dậy nói, “Tôi đi.”

Hiên Viên Ngạo quan sát đồng hồ đeo tay kia một chút, chỉ cảm thấy không chỗ nào đặc biệt, cũng không biết người có dụng ý gì, nhưng lòng hiếu kỳ của anh cũng không nặng, liền nhún vai nói, “Tôi cũng biết cậu sẽ không không đi qua.”

Tống Triết lại cười cười, xoay người đi ra ngoài.

Tả Xuyên Trạch lúc này đang an vị trong bao phòng nơi thị trường, đoạn đường hắn đi tới mọi người đều thấy được hắn, đồn đại trước liền tự sụp đổ, lòng mọi người đồng thời hiện lên một ý niệm trong đầu, đó chính là hơn hai tháng hắc đạo yên bình rốt cục lại muốn tinh phong huyết vũ rồi.

Lang Trì cung kính đứng ở phía sau hắn, lúc này nhận điện thoại, khom lưng nói, “Chủ nhân, người bên ngoài nói ngài Tống tới.”

Tả Xuyên Trạch nhướng mi, nghiền ngẫm chuyển ly rượu, cười nói, “Để cho anh ta vào.”

“Vâng.”

Cửa bao phòng chậm rãi bị đẩy ra, Tống Triết từ từ tiến đến, đi tới ở trên ghế sa lon ngồi xuống, tự nhiên nâng cằm hắn lên ở trên môi hôn một chút, dịu dàng nói, “Có nhớ tôi không?”

Tả Xuyên Trạch con ngươi yêu mị nhìn y, lười biếng nói, “Tôi tại sao phải nhớ anh?”

Tống Triết cười nói, “Tôi nói như thế nào hiện giờ cũng là bạn trai của em đi?”

Tả Xuyên Trạch bất vi sở động, “Việc này trong mắt của tôi đó cũng không coi là gì.”

Tống Triết đã sớm biết loại thái độ của người này đối với chuyện này, cũng không thèm để ý, chỉ nói, “Được rồi, thật ra tôi rất nhớ em.”

“Hửm?” Tả Xuyên Trạch để ly rượu xuống, nắm lấy cằm y, mờ ám hỏi, “Vậy anh có bao nhiêu nhớ tôi?”

“Rất nhớ.”

“Oh, cho nên anh cố ý chọn hôm nay hẹn tôi đi ra?” Tả Xuyên Trạch nhướng mi hỏi.

Bọn họ xác định quen nhau sau đó mấy ngày lại quay về, một đường đi một chút dừng một chút, trở lại nơi ở lại bắt đầu xử lý công việc, đến bây giờ vừa vặn vừa một tháng, hôm nay là trăng tròn.

“Tống Triết, anh chẳng lẽ lại muốn chuẩn bị bỏ thuốc cho tôi sao?” Tả Xuyên Trạch hoài nghi nhìn y, trong con ngươi bởi vì liên quan đến trăng tròn hơi thơ yêu mị rất nặng.

Tống Triết cười nói, “Em sẽ để cho tôi lại đạt được một lần nữa?”

“Sẽ không,” Tả Xuyên Trạch vẫn như cũ nắm lấy cằm y, hiện giờ lấn người về phía trước, thấp giọng nguy hiểm nói, “Cho nên nói anh ngày hôm nay khẳng định trốn không thoát lòng bàn tay của tôi.”

“Đúng vậy, cho nên tôi ngày hôm nay không giãy giụa,” mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết nhìn hắn, lại cười nói, “Nhưng mà tôi vẫn tương đối thích phòng ngủ xa hoa của em, hiện giờ thời gian còn sớm, em nếu như thật muốn làm chúng ta liền đi nơi đó, ở địa bàn của em làm thì em càng yên tâm.”

“Như thế,” Tả Xuyên Trạch trong mắt còn mang theo một chút hoài nghi, “Nếu như vậy anh ngay từ đầu phải đi Phùng Ma tìm tôi không được sao, tại sao muốn cố ý bảo tôi tới nơi này?”

“Tôi chỉ là muốn nhìn em một chút sẽ tới hay không,” Tống Triết cười nói, “Sự thực chứng minh tôi dưới đáy lòng vẫn có phân lượng* [trọng lượng].”

Tả Xuyên Trạch xía một tiếng, lười biếng đứng lên, chậm rãi nói, “Đi thôi Tống đại công tử, tôi cũng muốn nhìn anh ngày hôm nay còn có biện pháp nào thoát thân.”

Tống Triết liền đi theo hắn đi ra phía ngoài, đi ngang qua góc hàng lang thì đối diện có người bởi vì đi quá nhanh mắt thấy sẽ đụng vào, hôm nay là trăng tròn, Tả Xuyên Trạch vốn dễ nóng nảy, đối bên ngoài cũng tương đối mẫn cảm, hiện giờ thấy có người hướng về phía mình liền không chút suy nghĩ nhấc chân liền đạp tới, người nọ “Áu” một tiếng bị hắn đá lui ba bước, gã cũng là lăn lộn trong giới, cũng không bị người đối đãi như vậy bao giờ, theo bản năng mắng câu “F*ck” vung lên nắm tay liền vội chạy tới.

Tả Xuyên Trạch trong con ngươi ánh sáng lạnh loé lên, đưa tay nắm, bỗng nhiên dùng sức, bên tai chỉ nghe một tiếng rắc rắc thanh thuý, tay của người kia đầu khớp xương cánh tay bị hắn trong nháy mắt kéo gãy, chỉ còn lại có da thịt còn dính lại, người nọ ôm cánh tay kêu lên thảm thiết, lúc này thấy rõ người tới là Tả Xuyên Trạch, trong nháy mắt đều là ánh sáng kinh khủng sợ hãi, mồ hôi lạnh trong nháy mắt liền chảy xuống.

Tả Xuyên Trạch là tên biến thái, hắn là yêu quái thích máu, hỉ nộ vô thường, là một người điên không hơn không kém.

Thứ ánh mắt này Tả Xuyên Trạch thấy nhiều rồi, hắn thượng vị đến nay thứ ánh mắt này vẫn cùng hắn, hắn vốn là tên biến thái, không có gì có thể lưu tâm, lúc này mắt lạnh nhìn gã một cái cái gì cũng không nói trực tiếp đi qua.

Người nọ khi thấy hắn đi qua thì theo bản năng rúc về phía sau hoà thành một thể, giống như rất sợ người này làm tiếp chuyện gì, gã thật sự là không nghĩ ra vì sao khoảng cách mới vừa rồi bọn họ còn kém nhiều như vậy thế nào liền bỗng nhiên chọc giận người chứ?

Tống Triết nhìn gã một cái cũng theo đi về phía trước, có lẽ chỉ có y có thể hiểu rõ hành động vừa rồi của người này chỉ là bởi vì liên quan đến thuốc không bị không chế mà thôi, loại chuyện này mấy năm nay phỏng chừng đã phát sinh qua rất nhiều lần rồi, sự kiện máu tanh cũng phát sinh qua rất nhiều lần, cho nên y nghe đồn mới có thể trở nên như vậy, hắn lúc mới bắt đầu nhất định từng ngạc nhiên qua, nhưng bây giờ hắn trong mắt đen như mực không có gì cả, Tống Triết nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên cảm giác được nếu như nói người này có thể phát điên, với hắn mà nói có lẽ là … Một chuyện hạnh phúc.

Thế nhưng như vậy Tả Xuyên Trạch lại không phải Tả Xuyên Trạch của y rồi. Tống Triết nhìn bóng lưng cao ngất kiên định phía trước. Khoé miêng câu lên một nụ cười thoải mái, đi tới bên cạnh hắn kéo tay hắn cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi vào thang máy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi nói ngày mai việc tương đối nhiều, tôi tận lực thêm, không bao lâu đang lúc phỏng chừng sẽ trễ chút.

———

Chương sau tiếp tục HHẹn chương sau qua Tết nhá:3 Mọi người ăn Tết vui vẻ và mị vẫn lặn tiếp đây:))))))

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây