Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

133: Liều Chết Triền Miên Trước Khi Biệt Ly


trước sau


Editor: lovelygir262 Lạc Tích Tuyết xoay mặt sang chỗ khác, bướng bỉnh, cô không dễ dàng khuất phục như vậy, cắn chặt môi, không muốn mở miệng. "Em thật là không ngoan a." Lạc Thiên Uy nhỏ giọng nói, khuôn mặt tuấn tú bất ngờ nghiêng lại gần, chóp mũi vô tình hay cố ý cọ cọ cô. Lạc Tích Tuyết ngượng ngùng rủ mí mắt, Lạc Thiên Uy lại nâng mặt cô lên, hung hăng hôn lên môi cô, thưởng thức hương thơm trong miệng cô. Răng môi kịch liệt dây dưa, hắn quấy nhiễu cô, lần nữa ra lệnh: "Gọi anh Uy!" Lạc Tích Tuyết bị hắn hôn gần như không thở được, cô bị động thừa nhận nụ hôn nóng bỏng của hắn, có phải hay không nếu cô không gọi tên hắn, hắn cũng không định bỏ qua cho cô, cô từ trong ánh mắt hắn đọc lên được điều đó. Nước trong bồn tắm chưa tắt, không ngừng chảy xuống, dòng nước chảy lên da thịt, thân thể hai người đều ướt nhẹp. Lạc Thiên Uy ngưng hôn Lạc Tích Tuyết, hắn chăm chú nhìn cô. Nước cũng không thể làm giảm nhiệt độ của hai người, nhịp tim cũng tăng nhanh. Ngực hai người liên tục phập phồng, miệng thở hổn hển. "Gọi anh Uy, mau gọi anh...Uy!" Hắn gần như không khống chế được, một lần nữa ôm Lạc Tích Tuyết vào trong ngực, đầu lưỡi không ngừng ở trên môi cô nhẹ nhàng liếm, bá đạo lại mập mờ ra lệnh cho cô. "Uy...Uy...Uy" Cô sợ nếu không gọi hắn, hắn sẽ không khống chế được mà muốn cô, ngay cả khi kêu hắn ba tiếng vẫn không thoát khỏi, chuẩn bị đứng dậy rời đi. Con ngươi Lạc Thiên Uy tối lại, hắn một tay nâng gáy Lạc Tích Tuyết, lần nữa cúi đầu hôn lên môi cô, một tay khác lần mò đi lên, vuốt ve nơi mềm mại đó. # đã che giấu # "Đừng..." Cô khó chịu thở nhẹ mấy tiếng, lý trí dần bị lạc mất, đưa tay nhỏ bé đẩy lồng ngực của hắn, đáy lòng không ngừng nhắc nhở mình, cô không thể cứ như vậy trầm luân. Lạc Thiên Uy đột nhiên bắt lấy tay nhỏ bé của cô, càng mãnh liệt hôn cô: "Tích Tuyết, em là của anh, chỉ thuộc về một mình anh, không ai có thể từ trong tay anh cướp em đi, anh biết em cũng thích anh, giống như anh thích em vậy." Nụ hôn của hắn tinh tế cùng tham lam che lại môi cô, hơi thở nam tính từ từ đi vào trong khoang miệng nhỏ nhắn của cô, đồng thời cũng cướp đi hơi thở của cô. Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, muốn cầu xin hắn dừng lại, lại thấy trên mặt hắn vì kích tình mà đỏ rực, con ngươi mị hoặc đi vào lòng người. Một tia điện trong nháy mắt, linh hồn cô dường như bị hắn bắt được, hoàn toàn mê muội trước sức quyến rũ của hắn. Trầm luân đi, để cho cô một lần cuối trầm luân, qua đêm nay, bọn họ sẽ phải xa cách, hắn cũng thuộc về người phụ nữ khác. Lồng ngực Lạc Thiên Uy không ngừng phập phồng, nụ hôn cuồng nhiệt từ trên môi Lạc Tích Tuyết dần đi xuống, lướt qua cổ cô, rồi đến bộ ngực mỹ lệ, tinh tế hôn mút lên da thịt mịn màng của cô.
Thân thể mềm mại trống rỗng của Lạc Tích Tuyết không ngừng run rẩy, lập tức để lộ tình cảm thật sự. # đã che giấu # Lời nói của hắn khích lệ cô, cô đưa tay vòng qua lưng hắn, không kềm được mút lấy môi hắn, mạnh dạn đáp lại. "Tích Tuyết, anh yêu em." Cảm nhận được cô chủ động, trong lòng Lạc Thiên Uy lập tức mừng rỡ, hắn càng thêm điên cuồng hôn cô, bá đạo nhưng không mất đi sự dịu dàng, triền miên bộc lộ tình cảm. Một trận hôn cuồng nhiệt, thế giới xung quanh giống như đang xoay chuyển, bọt nước giữa hai thân thể tràn ra, toả ra hương thơm mê người. Lạc Tích Tuyết hoàn toàn vứt bỏ ngượng ngùng, mang cả người dựa sát vào hắn, dùng đường cong trên cơ thể mình cảm thụ đường cong trên thân thể cường tráng của hắn. Lạc Thiên Uy gầm nhẹ một tiếng, nâng hai chân cô quàng qua eo hắn, hạ thấp người, gậy sắt nóng bỏng trong nháy mắt tiến vào cơ thể cô, để cô hoàn toàn bao bọc lại hắn. "A..." "Ừ..." Ở một khắc kết hợp kia, hai người đều phát ra tiếng thở gấp, cuộc yêu vừa mới bắt đầu, hắn và cô cũng vứt đi tất cả, hơi thở mê muội hoà vào nhau. # đã che giấu # Kích tình qua đi, cô toàn thân vô lực xụi lơ trong ngực Lạc Thiên Uy, miệng nhỏ nhắn vẫn còn thở hổn hển, toàn thân ửng đỏ, hoàn toàn chìm đắm trong trận kích tình vừa qua. "Thích không?" Lạc Thiên Uy đột nhiên từ phía sau ôm eo cô, môi mỏng khẽ hôn lên phần lưng trắng hồng của cô.
"Tôi..." Lạc Tích Tuyết hoàn hồn, trong mắt có chút do dự, nhưng tự trách nhiều hơn, cô tại sao lại có thể cùng anh xảy ra quan hệ? "Nếu không, chúng ta thử lại một lần?" Lạc Thiên Uy mắt sáng lên, ngực trần cường tráng lần nữa đè lên thân thể Lạc Tích Tuyết. "A? Không muốn" Lạc Tích Tuyết giật mình vùng vẫy, nhưng Lạc Thiên Uy không để ý đến phản kháng của cô, ôm cô từ trong bồn tắm lên, sãi bước đi vào phòng ngủ, đặt lên gường. "Dù sao chúng ta cũng vừa mới làm một lần, thêm lần nữa có gì khác nhau, không bằng mấy lần cũng được." Lạc Thiên Uy áp trên thân thể cô, cùng cô khoảng cách rất gần bốn mắt nhìn nhau, hơi thở ấm áp của anh lướt nhẹ qua mặt cô, khiến cô hô hấp rối loạn. "Anh..." Lạc Tích Tuyết mặt đỏ lên vì tức giận, mồ hôi nóng trên trán nhất thời hoá thành mồ hôi lạnh, lại nói không ra phản bác, chỉ cảm thấy người đàn ông này da mặt rất dày, luôn muốn khi dễ cô. Lạc Thiên Uy mỉm cười giúp cô lau mồ hôi lạnh trên trán, ôm eo cô lần nữa hôn xuống, vật nam tính phía dưới cũng nhanh chóng chôn vào thân thể cô, lấp đầy đáy lòng trống rỗng của cô. Dưới ánh đèn vàng nhạt, hắn thâm tình ngắm nhìn ánh mắt cô, mang theo tình cảm nhẹ nhàng cùng quý trọng, một tay hắn chống đỡ bên người cô, một tay khác dịu dàng vuốt ve mặt cô, vùi vào giữa mái tóc cô, động tác nuông chiều. Lạc Tích Tuyết ngước mắt nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt yêu thương của hắn, trái tim cô nhất thời run lên, cả người cũng bị hắn hoàn toàn chinh phục, chỉ muốn làm người phụ nữ của hắn. Không che đậy, buông xuống ràng buộc, trong thời khắc này trở thành vĩnh hằng! Hoặc giả con người đều ích kỷ, tình yêu ở trước mặt, chỉ có rung động, mới có thể làm cho con người thật sự say đắm! "Tích Tuyết, anh yêu em, bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều không muốn mất em." Lạc Thiên Uy cúi đầu hôn lên môi cô, không chút dịu dàng tiến quân thần tốc, kịch liệt luận động. Thân thể Lạc Tích Tuyết trong nháy mắt căng thẳng, phía dưới mỗi lần anh đụng chạm thật sâu cũng giống như đi sâu vào trong đáy lòng cô, hai tay cô nắm chặt, lúc này bị loại tiết tấu vừa ngọt ngào vừa thống khổ giày vò, trầm luân.
Cô không cách nào trốn tránh, không biết là thống khổ hay là vui vẻ, chỉ cảm thấy mình ngoài người đàn ông trước mắt này, cô cái gì cũng không thể suy nghĩ, mà cũng không dám suy nghĩ. Mặc dù trong lòng cô biết, vui vẻ thế này sẽ không có ngày mai. Cuối cùng, sau khi trải qua triền miên dài như một thế kỷ, Lạc Thiên Uy rốt cuộc lấy được thỏa mãn trên thân thể Lạc Tích Tuyết, hắn từ từ trong thân thể cô rút ra ngoài, nhưng tay vẫn ôm eo cô, hôn lên trán cô, môi cô. "Em thật là số kiếp của anh, mỗi lần đều làm anh cảm thấy không đủ." Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt mịn màng của cô, dịu dàng ôm cô, hôn lên gáy cô. "Đừng như vậy, tôi mệt quá, muốn ngủ." Lạc Tích Tuyết né tránh, sợ hắn lại muốn cô, cô không thể làm gì hơn là nhanh chóng nắm lấy chăn, mang chăn trùm kín người. "Vậy anh và em cùng nhau ngủ." Lạc Thiên Uy kéo chăn ra, tay thăm dò sau lưng cô, lưu luyến vuốt ve. "Tôi xin anh!" Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ quay mặt đi, ai oán nhìn hắn: "Anh để tôi ngủ một chút, chỉ một chút." Ánh mắt anh sáng rực, trên mặt không có chút dấu hiệu mệt mỏi. Toàn thân cô đau nhức đến đáng thương, tứ chi mỏi nhừ, đầu nặng trĩu, hiện tại ngoài muốn ngủ, chính là muốn ngủ. Hai tay Lạc Thiên Uy vòng quanh eo Lạc Tích Tuyết, đột nhiên mở miệng nói: "Tích Tuyết, chúng ta ra nước ngoài đăng ký kết hôn đi." Ở Trung Quốc hắn không đủ tuổi kết hôn trên pháp luật, nhưng họ có thể ra nước ngoài đăng ký, cô cũng chính thức trở thành vợ của hắn. Thân thể Lạc Tích Tuyết run rẩy, gả cho em trai? Làm sao có thể? Cô không tin mở to mắt, trong chớp mắt ảm đạm xuống, sắc mặt bình tĩnh lạ thường. "Anh thích tôi sao?" Mặc dù bọn họ không thể nào kết hôn, nhưng cô cũng biết cảm giác của hắn đối với cô, dù sao hắn cũng là người đàn ông đầu tiên của cô. "Anh yêu em! Tích Tuyết." Lạc Thiên Uy không chút do dự trả lời, mặt cọ lên tóc cô, cực kỳ nghiêm túc nói. "Thật sao? Anh đã từng nói qua với rất nhiều người phụ nữ?" Lạc Tích Tuyết không thể tin tưởng, chẳng qua là ở trong lòng cười lạnh, em trai mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng rất biết cách nói dối dụ dỗ phụ nữ, nếu không cũng không thể dụ dỗ Trì Nhã Huân cùng hắn lên giường và có con với hắn. Con người Lạc Thiên Uy như có điều suy ngẫm, nghiêm túc nhìn Lạc Tích Tuyết: "Em là người duy nhất anh nói những lời này." "Thật sao?" Lạc Tích Tuyết càng không tin, ngược lại cố ý cười hỏi: "Vậy tình yêu của anh đối với tôi duy trì bao lâu, một tuần, một tháng, hay là một năm? "Cả đời!" Lạc Thiên Uy xoay người cô qua giữ chặt, nhìn thật sâu vào mắt cô. "Đừng tuỳ tiện cam kết sẽ ở chung với một người phụ nữ cả đời, anh không làm được thì đừng tuỳ tiện mở miệng, cho người phụ nữ ấy hy vọng rồi lại tự tay phá vỡ hy vọng đó. Anh cảm thấy chơi vui lắm sao?" Lạc Tích Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, nắm lấy chăn trùm qua đầu mình, xoay người đi, nước mắt chảy xuống. Lúc hắn mang nhẫn kim cương đeo vào tay cô, cô cũng đã tin tưởng hắn, nhưng cuối cùng thì như thế nào? Hắn không chỉ có vị hôn thê, còn có con với người phụ nữ khác, giữa bọn họ không chỉ vì quan hệ chị em không thể nào, cho dù không có quan hệ cấm kỵ trói buộc, nhưng chuyện tình cảm của hắn như vậy, cô cũng sẽ không muốn!!

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây