edit: Fannie93 Trong biệt thư, âm thanh phá hỏng vang lên mạnh mẽ. Hai mắt Lạc Thiên Uy đỏ, gân xanh trên trán tuôn ra, anh quả thận hận không được giết người, toàn thân cũng có tia đau thương trong hơi thở. “Các người nhìn người kiểu gì vậy? Tự nhiên cho cô ấy rời đi sao?”. Anh cắn răng nghiến lợi, từng chữ từng câu chất vấn. Tất cả vệ sĩ cúi thấp đầu, chẳng dám thở mạnh, chỉ có Trì Nhược Huân may mắn, cô rốt cuộc cũng đưa được người phụ nữ này đi. “Này, anh cũng đừng trách cứ nữa, có lẽ tự Lạc Tích Tuyết đi thì sao? Anh nghĩ xem, cô ấy ngay cả con của anh không muốn sinh ra, khẳng định không muốn ở đây cùng anh, anh đừng nhớ tới cô ta nữa”. Trì Nhược huân bạo dạn tới gần Lạc Thiên Uy, lại bị Lạc Thiên Uy mãnh mẹ đẩy tay ra. “Im miệng!”. Anh hung hăng quát, vừa nghĩ tới lời nói của Trì Nhược Huân, trong mắt đều là tia máu. “Ngày hôm qua nếu không phải là cô tắt điện thoại của tôi, Tích Tuyết làm sao có thể tìm không thấy chứ, tôi thấy rõ ràng cô đã làm trò quỷ quái gì đó?!”. Lạc Thiên Uy mạnh mẽ cầm lấy váy Trì Nhược Huân,trong mắt lóe lên tia lủa giận giữ. Thân thể Trì Nhược Huân chấn động, chột dạ không dứt. “Này, sao anh có thể nói vậy? Ngày hôm qua em cùng anh đi ra ngoài, làm sao chuyện này có liên quan tới em?”. Âm thanh của cô run rẩy cãi lại. Lạc Thiên Uy hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tàn khốc cảnh cáo: “Hừ, tốt nhất không liên quan gì tới cô, nếu tôi phát hiện ra, chuyện này có cô tham dự, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!”. Đáy mắt Trì Nhược Huân thoáng có tia hoảng sợ, cô biết thủ đoạn của Lạc Thiên Uy, thay vì bị anh tự mình tra được chuyện gì, còn không bằng cô chủ động đưa ra việc đó. “Này, em nghĩ chuyện này người nghi ngờ nhất là Mặc Cảnh!”. Trì Nhược Huân từ dưới đất đứng lên, sắc mặt nghiêm nghị nói. “Mặc Cảnh?”. Lạc Thiên Uy híp mắt, thoáng qua một tia thâm thúy. Trì Nhược Huân khẳng định gật đầu, lấy cơ hội khích bác: “Đúng vậy, nếu em nói thì nhất định là Mặc Cảnh làm, anh xem anh ta bình thường có chuyện sẽ xuất hiện đầu tiên, hôm nay tới giờ vẫn không thấy anh ta đâu, nhất định là đã đem Lạc Tích Tuyết đi!”. Hai quả đấm của Lạc Thiên Uy nắm chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, Mực Cảnh, người mà anh luôn coi là anh em của mình, anh ta như thế mà lại phản bội anh sao? Mang đi người phụ nữ anh yêu mến nhất? ! “Ông chủ, Mặc Cảnh đối với người trung thành, tôi thấy không phải là anh ấy, cần phải điều tra trước rồi mới biết rõ được”. Phong Dạ tức thời khuyên, không vui nhìn Trì Nhược Huân một cái, anh ghét nhất là loại đàn bà khích bác nội tình thế này.
“Ừ, Phong Dạ, Hiện tại Mặc Cảnh không có ở đây, chuyện này toàn quyền giao cho anh đi làm!”. Âm thanh Lạc Thiên Uy trầm thấp, lạnh lùng ra lệnh: “Nhất định tìm được Lạc Tích Tuyết, đem cô bình yên trở về! !” Anh, tuyệt không cho phép mình mất cô. Coi như anh có thể không có tất cả, nhưng không thể không có cô. “Dạ!”. Phong Dạ nghe lệnh, lập tức đi xuống. Lạc Thiên Uy đi đến cửa sổ, bóng dáng cao ráo, bóng lưng cô đơn, dưới ánh trắng, xen lẫn trở thành hình ảnh vô cùng bi thương. Tích Tuyết, em rốt cuộc đã đi đâu? Tại sao muốn rời khỏi tôi? Cảm giác đau nhói từ trong tim lộ ra, anh bây giờ mới hiểu được, cảm giác mất đi đau lòng thế nào. Đây là cảm giác không chịu đựng nổi, đả kích trí mạng. Anh lấy ra một điếu thuốc, đốt. Cảm giác mắt có chút chua xót, thân thể cao lớn như dãy núi đứng sừng sững cương nghị, thân thể căng thẳng cũng không khỏi run rẩy lo lắng. Nếu như mất cô, anh nhất định sẽ chết. Trước cửa sổ, đứng cả đêm, thuốc lá cũng hút tới mấy hộp.
Trong mắt Lạc Thiên Uy hiện đầy tia máu, từ khi lúc bắt đầu biết Lạc Tích Tuyết mất tích, anh đã hai ngày ba đêm không ngủ. Không phải là không ngủ, mà không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt lại, chỉ nghĩ thấy cô đã rời khỏi anh, anh cũng đau lòng tỉnh dậy. “Ông chủ!”. Phong Dạ điều tra cả đêm, vẻ mặt có chút nặng nề. “Như thế nào? Có tin tức của cô ấy sao?”. Sắc mặt Lạc Thiên Uy khó coi xoay người ra chỗ khác, âm thanh có chút khàn khàn. “Không có”. Phong Dạ lắc đầu một cái, mang theo sắc mặt lo lắng, đúng Lạc Thiên Uy lo lắng. Anh biết, Lạc Tích Tuyết là của anh ấy, mất đi cô, anh lo lắng ông chủ sẽ không gượng dậy nổi. Lạc Thiên Uy thoáng qua tia thất vọng, âm thanh giận hỏi: “Mặc Cảnh đâu?” “Tung Tích của Mặc Cảnh cũng không thấy!”. Âm thanh của Phong Dạ có chút khẩn trương. “Khốn kiếp! Anh ta lại dám phản bội tôi sao? Phản bội toàn bộ Xích Diễm sao?!”. Lạc Thiên Uy giận không kìm được, nghĩ đến mình bị người mình tin tưởng nhất phản bội, trong lòng anh cảm thấy đau giống như cảm giác mất đi cô. Mọi thứ đả kích đánh tới, anh cơ hồ đững cũng không vững.
Phong dạ không nói gì, chỉ là trong lòng cũng âm thầm oán trách Mặc Cảnh, ông anh này, luôn luôn làm một việc âm thầm, tại sao vào cái lúc mấu chốt này, vì một người phụ nữ không liên quan gì phản bội ông chủ, đáng giá không? “Tiếp tục tìm, hai người bọn họ đều phải tìm cho tôi!”. Âm thanh Lạc Thiên Uy lạnh lẽo ra lệnh. Phong Dạ do dự chớp mắt, nhíu mày hỏi: “Ông chủ, có đôi lời tôi không biết có nên nói hay không!” “Nói!”. Lạc Thiên Uy cứng rắn mặt lạnh, từ trong miệng tóe ra một chữ. Phong Dạ trong mắt lóe sáng, vẻ mặt tĩnh mịch: “Chuyện Lạc tiểu thư rời đi, tôi nghĩ là do Lạc lão gia an bài”. Anh đã điều tra qua rồi, anh hiểu rõ đường Lạc Tích Tuyết rời đi, cô tuyệt đối là dùng máy bay tư nhân, điểm này Mực Cảnh không thể nào làm được, duy nhất có thể an bài đưa cô ra là người của ông chủ, chỉ có thể là bố của ông chủ -- Lạc Chấn Long. “Bố?”. ánh mắt Lạc Thiên Uy dừng lại, dung nhan tuấn tú càng ngày trở nên nặng nề. Chẳng lẽ bố đã biết quan hệ của bọn họ, cho nên mới cố ý đưa chị rời khỏi anh sao? “Vâng, có thể, có nên”. Phong Dạ lần nữa gật đầu, ánh mắt lóe lên. Nếu như Lạc lão gia cho người khởi xướng, đây chính là chuyện nhà họ Lạc, những người ngoài như bọn họ dĩ nhiên không tiện nhúng tay. “Tôi biết rồi!”. Ánh mắt Lạc Thiên Uy nặng nề, trong mắt phát ra một tia lạnh lẽo, môi mỏng kéo lên: “Anh đi xuống trước đi”. “Vậy bây giờ còn phải tiếp tục điều tra vị trí của Lạc Tích Tuyết sao?”. Phong Dạ do dự hỏi. Lạc Thiên Uy mặt tuấn tú lộ ra đường cong có chút tối: “Bỏ qua Lạc Chấn Long, âm thầm điều tra”. Nếu như Tích Tuyế thật sự là bố an bài rời đi, anh càng tìm kiếm, anh hiểu rõ Lạc Chấn Long, nhất định sẽ giấu đi Lạc Tích Tuyết. “Dạ!”. Phong Dạ hiểu ý của Lạc Thiên Uy, liền đi xuống. Căn phòng trống trái chỉ còn lại một mình Lạc Thiên Uy, anh chán nản ngồi ở trên ghế salon sang trọng, đau lòng vô cùng…. Lạc Tích Tuyết bị ép buộc phía sau, giãy giụa nhiều lần, cuối cùng bị đưa tới một nơi trong trang viên. Cô vẫn ngủ mê man, qua một ngày một đêm, mới tỉnh lại. Mở mắt ra, thấy mọi thứ xa lạ, cô không khỏi hoang mang, nơi này là nơi nào?