Editor: lovelygirl262 Thân thể Lạc Tích Tuyết gần như trong nháy mắt liền mềm nhũn, không gian nơi này cực kỳ nhỏ hẹp,# đã che giấu # Cô cau mày, cắn môi, tiếp nhận hắn tiến vào. Toàn thân cao thấp chỉ có hai tay là còn chút sức lực, đành phải sít sao leo lên thân thể của người đàn ông, cô ôm cổ hắn, ở sau gáy hắn thở hổn hển, ngực xinh xắn mềm mại trên dưới nhấp nhô không ngừng ma sát da thịt người đàn ông. Lúc này muốn hắn đi ra đã không thể nào, nhưng tình huống bọn họ hiện tại như thế này, làm cho cô không nhịn được vừa căng thẳn lại sợ hãi, thân thể cũng càng co rút chặt chẽ hơn. Chiêm Mỗ Tư thở ra dồn dập, trên trán đầy mồ hồi, cô nóng rực, sít chặt, tuyệt vời như vậy dung nạp hắn, cơ hồ lúc hắn tiền vào cơ thể cô trong nháy mắt liền không nhịn được muốn phát tiết. "Bảo bối, em chặt như vậy, muốn lấy mạng anh sao?" Hắn lè lưỡi liếm tai cô, giọng khàn khàn có chút vặn vẹo. Khuôn mặt Lạc Tích Tuyết đỏ bừng, cô mang đầu vùi vào trong ngực hắn, cắn răng, khó khăn rồi lại vui vẻ hưởng thụ. Chiêm Mỗ Tư cười khẽ một tiếng, hắn nắm eo của cô, bắt đầu điên cuồng va chạm. Đã lâu không có tiếp nhận thân thể của đàn ông, giờ khắc này hoàn toàn bị lấp đầy, cô bắt đầu không chịu nổi thở gấp, tuyệt vời giống như nốt nhạc thiên đường cảm động, càng kích thích lửa nóng của người đàn ông. # đã che giấu # Lạc Tích Tuyết thở gấp, cùng hắn cùng nhau lên cao trào. Kích tình qua đi, hai người đã sớm đổ mồ hôi đầm đìa, cả người Lạc Tích Tuyết càng thêm mệt mỏi bủn rủn. "Anh mau ra đi!" Mặt cô đỏ bừng. Bàn tay Chiêm Mỗ Tư vuốt ve lưng trơn bóng của cô, trong mắt đầy dục vọng: "Ôi trời, bảo bối, em thật là đẹp, anh còn muốn cùng em làm một lần." "Lần sau đi." Lạc Tích Tuyết nói ra những lời này liền hối hận, hận không thể mang lưỡi mình cắt đi. Nhưng khéo miệng Chiêm Mỗ Tư cười sâu hơn. "Anh sẽ còn tìm đến em." Chiêm Mỗ Tư cuối đầu, ở trên môi cô in một nụ hôn. Lạc Tích Tuyết không để ý đến hắn, thẳng đến mặt đất nhặt quần áo lên, nhưng mà đồ lót của cô đã bị hắn xé rách, cô chỉ có thể mặc váy bên ngoài vào, nhưng cảnh xuân bên trong nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện. Lúc này, một trận ấm áp bọc lại thân thể cô. Lạc Tích Tuyết quay đầu lại, chỉ thấy Chiêm Mỗ Tư đã mang áo khoác của hắn khoác lên người cô. "Cái này?" Cô do dự nhìn hắn, nếu như mặc quần áo này của hắn, không nghi ngờ gì chính là nói cho người khác biết, bọn họ vừa mới xảy ra chuyện gì. Chiêm Mỗ Tư hôn lên trán cô một cái: "Ngoan ngoãn mặc vào, nếu không sẽ cảm lạnh." Lạc Tích Tuyết nghe hắn nói cũng có để ý, không cự tuyệt nữa, nhưng mà cô vừa mặc quần áo tử tế cất bước định rời khỏi, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, thân thể thiếu chút nữa té nhào, cũng may có Chiêm Mỗ Tư ở phía sau kịp thời ôm lấy cô. "Cùng anh làm xong, còn muốn xuống đi bộ, chẳng lẽ anh cố gắn còn chưa đủ?" Môi hắn cười giễu cợt một tiếng, hai tay ôm lấy cô, sãi bước đi ra ngoài. Lúc này, đã là buổi trưa, bọn họ ở trong đó suốt một buổi sáng. Lạc Tích Tuyết có chút kỳ quái, thế nào lại không có người đi vào làm phiền bọn họ, thực ra cô không biết, Lạc Thiên Uy đã sớm cho người sắp xếp xong xuôi, dĩ nhiên không ai dám đi vào. Trừ Lãnh Khinh Cuồng gõ cửa, thấy không ai đáp lại, hắn cũng nhanh chóng đi ra ngoài, đến những chỗ khác tìm Lạc Tích Tuyết. "Cùng anh trở về được không?" Chiêm Mỗ Tư ôm cô, đột nhiên muốn luôn luôn ôm cô như vậy, vĩnh viễn không buông tay. "Không muốn, tôi muốn về nhà." Lạc Tích Tuyết vội vàng từ chối. Chiêm Mỗ Tư hơi nhíu mày, do dự một chút, vẫn là đồng ý: "Được rồi, anh đưa em trở về, nhưng mà lần sau lúc anh hẹn em, em phải đồng ý ra ngoài gặp anh." Lạc Tích Tuyết im lặng liếc mắt, người đàn ông này làm sao lại nhớ kỹ chuyện như vậy? Bọn họ vừa mới đi đến chỗ khúc cong, liền phát hiện một bóng dáng lo lắng coi giữ quanh quẩn ở cửa cầu thang. Nghe được tiếng động, Lãnh Khinh Cuồng cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía này, lúc nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư ôm Lạc Tích Tuyết, con ngươi hắn rõ ràng thoáng qua chút tức giận. Trên mặt Lạc Tích Tuyết rõ ràng đang lúng túng, cô không nghĩ Lãnh Khinh Cuồng vẫn còn ở đây chờ cô, hiện tại bị hắn trong thấy cô và Chiêm Mỗ Tư ở cùng một chỗ, cô phải làm thế nào đối mặt với hắn? Nhưng Chiêm Mỗ Tư không có chút do dự nào, nhấc chân đi thẳng đến trước mặt Lãnh Khinh Cuồng, vòng qua hắn, giống như trước mặt hắn căn bản không có người này. Lãnh Khinh Cuồng nắm chặt hai quả đấm, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Không biết Chiêm Mỗ Tư tiên sinh, muốn ôm vị hôn thê của tôi đi đâu?" Chiêm Mỗ Tư dừng lại, mắt nheo lại thoáng qua một chút u ám, Lạc Tích Tuyết cũng cảm giác được hơi thở của hắn, ngẩng đầu lên, cẩn thận xem xét sắc mặt của hắn. "Anh ta là vị hôn phu của em?" Hắn cúi đầu, hỏi Lạc Tích Tuyết. Lúc này, ánh mắt Lãnh Khinh Cuồng cũng hướng về phía cô. Hai ánh mắt sắc bén cùng lúc nhìn cô, Lạc Tích Tuyểt chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, trong nhất thời khó mà trả lời. "Tôi mệt, làm phiền anh để tôi xuống!" Cô do dự thật lâu, nói với Chiêm Mỗ Tư. Chiêm Mỗ Tư nhìn Lãnh Khinh Cuồng một cái, ngay trước mặt hắn hôn Lạc Tích Tuyết một nụ hôn thật dài và nóng bỏng, lúc này mới không quá tình nguyên mang cô đặt xuống. "Em về trước đi, anh sẽ liên lạc với em." Hắn hướng về phía cô cam đoan. Lạc Tích Tuyết khẽ gật đầu, hơi vùng ra khỏi hắn, đi về phía Lãnh Khinh Cuồng. Lãnh Khinh Cuồng rất nhanh tiến lên, ôm thân thể Lạc Tích Tuyết một cách tự nhiên, quay đầu về phía Chiêm Mỗ Tư cau mày nói: "Chuyện của tôi và vị hôn thê, không cần người ngoài chen tay vào!" Nói xong, hắn đã ôm lấy Lạc Tích Tuyết, rời khỏi phòng ăn. Sau lưng, Chiêm Mỗ Tư đứng im không hề nhúng nhích, chỉ là nhìn về hướng bọn họ biến mất rất lâu, trong mắt bốc lửa. Dọc theo đường đi, Lãnh Khinh Cuồng không nói chuyện, cũng không nhìn Lạc Tích Tuyết, nhưng mà sắc mặt u ám nhìn thẳng phía trước, dùng sức ở khớp xương lái xe rất nhanh, từng chỗ đang từ từ trắng bệch. Lạc Tích Tuyết nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng xẹt qua một chút áy náy, chỉ có thể cúi đầu, gắt gao cắn môi. Cuối cùng, xe dừng lại ở trước cửa biệt thự, to lớn chấn động, làm cho Lạc Tích Tuyết hoảng sợ. Cô quay đầu lại nhìn về phía Lãnh Khinh Cuồng, phát hiện hắn đã xuốn xe, vòng qua mở cửa cho cô, mang cô từ trong xe ôm ra ngoài. Lạc Tích Tuyết kêu lên một tiếng, ngạc nhiên nhìn về phía hắn: "Lãnh Khinh Cuồng, anh muốn làm gì?" Lãnh Khinh Cuồng không trả lời cô, chỉ là sắc mặt cứng nhắc, khí thế hơn người. Hắn lạnh lùng nhìn Lạc Tích Tuyết, sau đó trực tiếp ôm lấy cô bước vào gian phòng trong biệt thự, mang cô mạnh mẽ ném lên giường, sau đó phủ cả người lên.