Edit : babynhox "Tốt tốt, qua một thời gian ngắn, em có thể hành động rồi." Giọng nói của Lạc Thiên Uy lạnh nhạt, giải quyết việc chung nói. Bên miệng Tống Khuynh Vũ thoáng hiện cười khổ số mạng, cuối cùng hắn quyết định mang cô ta tặng cho người khác sao? Đêm nay, hắn ngoại lệ đến tìm mình, chính là mục đích này sao. "Thiên Uy, nếu em lên giường bọn họ, anh còn có thể muốn em không?" Tống Khuynh Vũ dùng ánh mắt đau đớn hỏi. Vẻ mặt Lạc Thiên Uy liền nặng nề , hắn nguy hiểm nheo đôi mắt hút hồn người khác lại, dùng tay gắt gao nắm cằm của Tống Khuynh Vũ, lạnh lùng nói: "Em đang đùa giỡn với tôi sao? Em biết tính tình của tôi, nếu em không muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi!" Tống Khuynh Vũ cúi đầu, miễn cưỡng ép nước mắt mình lại. Dù cho đã bị hắn làm tổn thương tan nát, nhưng chỉ cần là hắn muốn, cô ta sẽ làm, cho dù là vĩnh viễn mất đi hắn. "Em yêu anh, vì anh, cái gì em cũng đồng ý!" Cô ta cắn môi, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nói. Môi mỏng của Lạc Thiên Uy thoáng hiện độ cong : "Bất luận dùng cách gì, nhất định phải làm cho bọn họ tin tưởng, em chính là Lạc Tích Tuyết, lấy được tin tưởng của bọn họ, sẽ lấy được thứ tôi muốn." “Dạ!" Tống Khuynh Vũ cúi đầu trả lời, trong lòng sa sút. Theo hắn lâu như vậy, cuối cũng không trốn thoát vận mệnh bị hắn tặng cho người khác. Chính là vì cô ta phẩu thuật khuôn mặt giống Lạc Tích Tuyết, Lạc Thiên Uy mới muốn cô ta đi đi quyến rũ Tiếu Vũ Trạch, trộm tài liệu phạm tội trong tay hắn ta, còn muốn cô ta đi quyến rũ Hàn Diệp Thần, lấy lại Lạc thị vốn thuốc về hắn, thậm chí muốn cô ta mê hoặc Lãnh Khinh Cuồng. . . . . .
Tóm lại bên cạnh Lạc Tích Tuyết có bao nhiêu người đàn ông, cô ta cũng phải hấp dẫn chú ý của những người đàn ông này, cô ta phải làm cho họ tin cô ta chính là Lạc Tích Tuyết, mà Lạc Tích Tuyết thật sự hoàn toàn thuộc về Lạc Thiên Uy. Người đàn ông này điên rồi, vì muốn hoàn toàn giữ lấy Lạc Tích Tuyết, đã không tiếc bất cứ giá nào. Đợi sau khi cô ta quyến rũ được những người đàn ông kia, hắn sẽ đưa Lạc Tích Tuyết thật rời khỏi Trung Quốc, đi đến một nơi không ai biết, hai người cùng sinh hoạt với nhau, mà cô ta nhất định sẽ trở thành vật hi sinh tình yêu của bọn họ. "Tôi muốn trong mắt Lạc Tích Tuyết vĩnh viễn chỉ có tôi, hiện tại trong lòng cô ấy vẫn còn cảm thấy áy náy với Hàn Diệp Thần và Lãnh khinh cuồng, còn Tiếu Vũ Trạch càng là tình cũ chưa dứt, đây cũng không phải việc tốt, tôi muốn cô ấy hoàn toàn kết thúc với bọn họ, cái này cần nhờ em diễn xuất một trò hay rồi, trong lòng người phụ nữ của tôi tuyệt đối không thế có những người khác ngoài tôi ." Lạc Thiên Uy dùng ánh mắt ngang bướng nói, đôi má tuấn mỹ khác thường lộ ra lòng ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ. Nhưng lòng ham muốn chiếm hữu chỉ đối với một mình Lạc Tích Tuyết, đối với Tống Khuynh Vũ, người thế thân Lạc Tích Tuyết, cho dù cô ta là người phụ nữ của hắn, hắn cũng có thể không chút do dự vì mục đích của mình, hai tay đưa cô ta cho người đàn ông khác. Với hắn mà nói, cô ta chỉ là một đồ vật lợi dụng, lợi dụng xong liền vứt bỏ, không có một chút do dự. Cô ta bi ai cười nhạo mình ngu xuẩn, biết rõ người đàn ông này không có cảm tình với mình, cô ta vẫn mê muội hắn, cam tâm tình nguyện trả mọi giá vì hắn. "Nếu tôn chủ muốn chứng cớ phạm tội trong tay Tiếu Vũ Trạch, còn có tại liệu Lạc thị, để cho Lạc Tích Tuyết thật đi trộm, không phải càng tốt sao?" Cô ta bỗng nhiên cười lạnh nói. "Tôi không thể lợi dụng Tích Tuyết." Lạc Thiên Uy nhíu mày, trong mắt thoáng hiện ẫn nhẫn, hắn tuyệt đối không thể để cho Lạc Tích Tuyết tự mình đi. Hắn bỗng nhiên kéo lấy cổ tay Tống Khuynh Vũ, kéo cô ta đến trước mặt mình, ánh mắt như đao nhọn sắc bén lạnh lẽo: "Không được so sánh với Lạc Tích Tuyết, cố ấy chính là cô ấy, cô chẳng qua là thế thân của cô ấy, đừng cho là tôi lên giường với cô, thì cô chính là cô ấy, ở trong lòng tôi, căn bản cô không thể so sánh được với cô ấy!" Lòng Tống Khuynh Vũ đang rỉ máu, hắn không thể lợi dụng cô ấy, có thể lợi dụng cô ta sao? Cô ta yêu hắn như vậy, bò lên giường người đàn ông khác, việc này đối với cô ta mà nói tàn nhẫn ra sao, Tống Khuynh Vũ chỉ cảm thấy cả người mình lạnh lẽo, thân thể cứng ngắc.
Cô ta miễn cưỡng cười vui hỏi: "Anh có đói bụng không? Em đi nấu ít thức ăn khuya cho anh!" "Cho tôi ly rượu!" Lạc Thiên Uy nhìn như bình tĩnh vô ba, nhưng con ngươi thâm sâu đang có sóng lớn mãnh liệt. "Cô ấy lại chọc giận anh sao?" Cô ta chú ý vẻ mặt của hắn, có thể làm cho Lạc Thiên Uy người đàn ông mạnh mẽ như vậy phiền lòng nóng nảy, ngoài Lạc Tích Tuyết còn có thể là ai. Lạc Thiên Uy uống một ngụm rượu, đặt ly rượu xuống, đưa tay kéo cổ tay cô ta, thoáng dùng lực, ôm cả người cô ta vào lòng Ôm một thân thể mềm mại ấm áp, cánh tay bao bọc cô ta không ngừng co rút , hắn cắn lỗ tai cô ta, tàn ác trêu chọc nói: "Trong khoảng thời gian này, có phải rất muốn tôi không?" Trên gương mặt xinh đẹp động lòng người của Tống Khuynh Vũ lộ ra thâm tình chôn giấu đã lâu, cô ta không nhịn được vươn tay ra ôm lấy eo hắn, khát vọng ôm ấp như vậy, rốt cục lại thuộc về mình rồi. Có đôi khi, cô ta thật sự muốn hoàn toàn thay thế Lạc Tích Tuyết, bởi vì cô biến mất, thì người đàn ông này có thể hoàn toàn thuộc về cô ta. "Ừm." Cô tựa vào trong lòng hắn, ngượng ngùng gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, cô ta gắt giọng: "Có cô ấy, anh còn có thể nghĩ đến em sao?" Cô ta yên lặng tựa vào ngực của hắn, ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn cúc áo của hắn, từng nút từng nút. Lạc Thiên Uy không ngăn cản hành động trêu chọc của Tống Khuynh Vũ, hắn rót một ly rượu ình, uống một hơi cạn sạch, ly rượu liền trống không, chỉ là hương vị chua xót từ từ khuếch tán theo bờ môi hắn, thấm vào trong lòng.
Hắn nâng cằmTống Khuynh Vũ lên, bắt đầu nghẹn ngào cười ngạo, tiếng nói say mê: "Em theo tôi cùng giống vậy, biết rõ người trong lòng của chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không thích chúng ta, vẫn còn cố chấp tiếp tục yêu thích." "Thiên Uy" LòngTống Khuynh Vũ kéo căng, buồn bả ôm lưng của Lạc Thiên Uy, con ngươi xinh đẹp lóe ra ánh sáng si mê: "Thiên Uy, anh đừng đau lòng, cô ấy không thích anh, anh còn có em, em là toàn tâm toàn ý yêu anh! !" Đột nhiên Lạc Thiên Uy nắm tay cô ta lên, ánh mắt mê mang chống lại mắt cô ta, giọng nói đau thương khàn khàn: "Khuynh Vũ, em nói cho tôi biết, tôi phải làm như thế nào mới có thể có được cô ấy? Rốt cuộc phải làm thế nào, cô ấy mới có thể yêu tôi? Vĩnh viễn cũng không rời xa tôi?" Chỉ cần suy nghĩ đến, cô lại một lần nửa chạy khỏi mình, lòng của hắn đều đau xót không thôi, vì cái gì cô không thể an lòng ở bên cạnh hắn chứ? Hắn thật sự rất thích cô, chỉ cần là cô muốn , hắn đều đã dồn hết tất cả để làm cô hài lòng, chỉ cần cô đồng ý ở bên cạnh mình. "Thiên Uy, em không biết" Vẻ mặt Tống Khuynh Vũ có chút khó xử, trong lúc này mà lại không biết phải an ủi hắn như thế nào, nếu có thể, cô ta cũng muốn biết nên làm như thế nào để giành được lòng người mình yêu, nếu vậy, hôm nay cô ta và hắn cũng không đau khổ như vậy. "Em thích tôi?" Lạc Thiên Uy khẽ xoa gương mặt cô ta, khuôn mặt giống y như Lạc Tích Tuyết, sẽ an ủi hắn vào mỗi đêm tịch mịch. Những năm tháng hắn đau khổ nhất, nếu không có khuôn mặt này, gần như hắn cũng khó có khả năng chống đỡ tiếp. Tai nạn xe cộ kia, toàn thân hắn gần như đều tê liệt, tất cả khung xương đều vỡ thành mảnh nhỏ, bác sĩ kết luận, hắn sẽ tàn phế suốt đời, hắn không có mặt mũi gặp lại Lạc Tích Tuyết. Ngay sau đó, Tống Khuynh Vũ xuất hiện, là cô ta cổ vũ hắn đứng lên một lần nửa, hắn dùng nghị lực kinh người, ròng rã ba năm phấn chấn lại lần nửa, thân thể gần như hợp dài lại lần nửa, trong lúc này hắn đã chịu bao nhiêu đau khổ, chảy bao nhiêu nước mắt, hắn đã không nhớ rõ rồi. Lòng tin và ý chí duy nhất của hắn, chính là muốn có được người phụ nữ hắn yêu nhất, hắn không thể ngừng nhớ về cô, cho nên nhất định hoàn toàn giữ lấy, làm cho nàng vĩnh viễn không thể tách rời hắn, giống như hắn không thể tách rời cô. "Thiên Uy, em yêu anh!" Tống Khuynh Vũ vươn ngón tay ngọc ra, vẽ quanh đường cong tinh tế anh tuấn trên mặt hắn, mang theo tràn đầy quý trọng và yêu say đắm. Nếu hắn có thể ít yêu Lạc Tích Tuyết một chút, có lẽ cô ta còn có thể yêu hắn ít một chút, nhưng hắn lại si mê yêu người phụ nữ kia như vậy, cho dù cô ta là thế thân của cô, lại có thể bị tình yêu của hắn làm cảm động, cảm giác như vậy làm cho cô ta cảm thấy được thật hạnh phúc, cho dù hạnh phúc như thế là không chân thật.
Lạc Thiên Uy lại uống vào mấy bình rượu, hắn muốn mất cảm giác của mình, nếu không cách nào nghe trong miệng Lạc Tích Tuyết thật, nói yêu thương hắn, vậy nghe từ trong miệng thế thân này, thổ lộ với hắn, hắn sẽ ít đau lòng, hoặc nói ra một chút an ủi. Hắn nửa tỉnh nửa say, con ngươi nhìn chằm chằm Tống Khuynh Vũ, bỗng nhiên cười khổ: "Em rất giống cô ấy!" Đáng tiếc không phải cô ấy! Tống Khuynh Vũ thở dài một hơi, đứng dậy muốn nâng hắn dậy: "Uy, anh say, em đỡ anh trở về phòng nghỉ ngơi." Nhưng con ngươi Lạc Thiên Uy nóng rực , đồng thời bắt được cánh tay của cô takéo Tống Khuynh Vũ trở lại trên sofa, xoay người áp sát cô ta. "Uy" Tống Khuynh Vũ hoảng sợ, còn không kịp phản ứng, đã thấy thân thể người đàn ông đã tới gần từng chút, đang muốn phủ lên môi đỏ mọng của cô ta, hàng rào trong lòng cô ta sập ầm ầm, vốn muốn từ chối lại bị cô ta cứng rắn nuốt trở về. Một tay Lạc Thiên Uy nhanh chóng sáp nhập vào mái tóc nâng mặt cô ta lên, một bàn tay ôm chặt eo cô ta kéo vào ngực mình, bá đạo hôn lên môi mềm mại của cô ta, trằn trọc mút hương thơm trong miệng cô ta, hút gặm từng chút, lưỡi cuốn lại khuấy đảo trong miệng cô ta. Hơi thở ấm áp của hắn lao thẳng trên cổ Tống Khuynh Vũ, làm cho da thịt cô ta tê dại, hình như có dòng điện lướt qua, đã bao nhiêu lâu không có loại cảm giác này, cô ta đã không nhớ rõ, cô ta chỉ biết cô ta yêu người đàn ông này, khát vọng hắn, ôm mình, cho dù hắn xem mình là người phụ nữ khác. "Ừm" Cô ta hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt của hắn, phát xuất một tiếng rên rĩ khó nhịn Nghe được tiếng rên ẫn nhẩn của cô ta, dưới người Lạc Thiên Uy liền có phản ứng, hắn nhẹ nắm vòng eo cô ta, tách hai chân cô ta ra, để cô ta ngồi trên người mình. Tống Khuynh Vũ bị cái cách ngồi xấu hổ làm cho sắc mặt đỏ bừng, cô ta biết tiếp theo hắn muốn làm cái gì, nhưng theo bản năng cô ta không muốn đẩy người đàn ông này ra. Cô ta cắn môi đỏ mọng, cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ hắn, bật hơi cỏ lan nói với hắn: "Uy, muốn em, tối hôm nay, muốn em đi."