Edit: Fannie93 “A! Chiêm Mỗ Tư”. Lạc Tích Tuyết sợ hết hồn, kêu lên tên của hắn. Chiêm Mỗ Tư vẫn không nói lời nào, chỉ một tay giữ chặt cô, một cái tay xuống phía dưới váy của cô dò xét. “Chiêm Mỗ Tư, bây giờ là ban ngày!”. Lạc Tích Tuyết hoảng sợ giãy giụa. Nhưng Chiêm Mỗ Tư cũng không chú ý tới phản kháng của cô, mạnh mẽ giữ chặt thân thể của cô, bàn tay dùng sức, cả quần lót nhỏ của cô cũng bị hắn xé thành mảnh vụn. “A!” Lạc Tích Tuyết kêu khẽ một tiếng, còn không né tránh kịp, bên tai đã nghe được âm thanh kéo khóa chói tai. “Chiêm Mỗ Tư, a----“ Cô luống cuống. Nhưng không quan tâm cô cự tuyệt, hắn cứ như vậy đi vào, cô khô khốc ngẳn trở lửa nóng của hắn bộc phát, hắn liền thẳng lưng cậy mạnh, dám chen vào, lao vào chiếm lấy cô. Đau ! ! ! Lạc Tích Tuyết chưa bao giờ có cảm giác bỏng rát, đau xót thế này, tựa như cảm giác lần đầu tiên bị chiếm giữ, muốn khóc cũng không được, hô hấp thở gấp một chút, của hắn khỏe miệng cũng không an phận thổi mạnh đau đớn của cô. “Đau, ô ô!”. Cô không nhịn được nức nở nghẹn ngào ra tiếng, trong trí nhớ, hắn chưa từng thô bạo như vậy với cô. Hắn luôn làm đủ bước dạo đầu, đợi cô đủ ươn ướt, hắn chậm rãi mới đi vào, nhưng lần nay, hắn lại mạnh mẽ đâm vào như muốn ăn cô vậy. Người đàn ông này rốt cuộc là thế nào đây? “Đau không?”. Nhìn Lạc Tích Tuyết bởi vì nhịn đau, vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn, âm thanh của Chiêm Mỗ Tư lập tức dịu xuống. Hắn cũng không co rúm nữa, mà duy trì tư thế này, một cái tay chạm vào chỗ hai người kết hợp mà từ từ xoa nắn, kìm cô bó chặt lủa nóng bên ngoài, cho nên khi vành tai nhỏ tái nhợt của cô cũng đỏ rực.
Lạc Tích Tuyết dần dần ướt át, phía dưới như vừa bị cắn, vừa nhột vừa tê, nhưng Chiêm Mỗ Tư vẫn thong thả ung dung đùa giỡn cô, một cái tay khác của hắn kéo khóa sau lưng cô, cả bộ quần áo của cô kéo xuống dưới, xuống đến thắt lưng, chỗ bọn họ kết hợp thật chặt. Chiêm Mỗ Tư nhàn nhạt lui một chút ra ngoài, hung hăng chạm vào chỗ sâu nhất, ở chỗ duyên dáng của cô lấy chính mình rút ra, quần áo của cô cứ như vậy theo thân thể đường cong ôn nhu của cô rơi xuống mặt đất. “Chiêm Mỗ Tư, em muốn tắm trước”. Thân thể mềm nhũn của Lạc Tích Tuyết tựa vào trên cửa, không còn hơi sức yêu cầu. Cô mới từ bệnh viện ra, cô không thích mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, đợi một hồi khiến cả người khó chịu. “Ừ”. Chiêm Mỗ Tư đi tới, hình như có chút không yên lòng. Đáp phía sau cô nhưng cũng không thả cô đi, ngước lại một tay bế cô lên, một cái tay vòng qua phía sau cô, sau lại đi vào trong thân thể ấm áp của cô. “A!”. Lạc Tích Tuyết hét lên một tiếng, thân thể vẫn không tự chủ được mềm nhũn ra, hai cái tay tự giác vòng qua cổ hắn, đem lấy chính mình treo ngược trên người hắn. Chiêm Mỗ Tư điều chỉnh tư thế, đem cô chống ở trên cửa, hung hăng đụng vào. Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy thân thể bị hắn trêu chọc hỗn độn thành một mảnh, động tác của hắn tăng nhanh, trước nay chưa từng thế này,hắn không có nhẹ chạm vào cô, chỉ muốn đánh vào chỗ sâu nhất trong lòng cô. Lạc Tích Tuyết khó nhịn tạo vết xước trên tấm lưng nở nang của hắn, cảm giác mê loạn, trừ giác quan kích thích, ý thức gì cũng không có. “Tích Tuyết, em có phải vĩnh viễn sẽ không rời anh đi không? Em sẽ gả cho anh đấy, đúng không?”. Hắn hôn cô, ở bên tai cô thật thấp nói chuyện. Đầu Lạc Tích Tuyết mềm nhũn tựa vào trên vai hắn, thái độ hắn lúc này cô không thấy, chỉ mơ hồ nghe được lời hắn đang hỏi cô, cô liên lung tung gật đầu đồng ý hắn. Chiêm Mỗ Tư gắt gao nắm hông của cô, đem cô áp sát vào ngực mình, đem cô cố định thành một chỗ mặc cho người ta giằng xé, sau đó toàn lực từng cái đụng vào, mãnh liệt muốn xé cô ra ăn cho vào bụng đi. Giày cao gót màu bạc trên chân Lạc Tích Tuyết còn chưa có bỏ ra, theo thân thể của cô một trước một sau lay động ở giữa không trung. “Đừng! A! Chiêm Mỗ Tư, thật là đau không cần”. Lạc Tích Tuyết bị hắn làm thô lỗ đến mức chết đi sống lại, cô khóc lóc cầu xin, nhưng Chiêm Mỗ Tư cũng không chú ý tới khẩn cầu của cô, tiếp tực nặng nề đâm vào. Hắn dùng lực đi vào, phía sau lưng cô từng cái đụng vào cửa, đau đớn sau lưng cộng thêm thân thể xé rách, cảm giác đau phức tạp dung hợp thành mãnh liệt hơn, Lạc Tích Tuyết ngay cả hít thở cũng khó khăn. Chiêm Mỗ Tư như phát điện hành hạ cô đến đêm khuya, cuối cùng kết thúc, cả người Lạc Tích Tuyết nằm lỳ ở trên giường, cơ hồ không thể động đậy. “Chiêm Mỗ Tư không cần! Van xin anh! Van xin anh!”. Cô buồn từ trong chăn không còn hơi sức phát ra âm thanh cầu xin hắn. Chiêm Mỗ Tư đã lau lưng tuyết trắng của cô để xuống, thân trọng ôm lấy cô, ở trên giường nằm ngang.
“Anh rốt cuộc sao vậy?”. Lạc Tích Tuyết vô lực nằm ở trên ngực hắn, nhẹ giọng hỏi anh. “Không có việc gì, nhớ em”. Chiêm Mỗ Tư nhàn nhạt mở miệng. “Nghĩ đến mức ngay cả làm cũng không muốn liền chạy về sao?”. Cô chống đầu nhìn hắn, hiển nhiên không tin. Cô nhớ hắn tối hôm qua nói muốn đi công tác thì không muốn, nếu không phải hội nghị quan trọng, hắn làm sao nhịn một mình bỏ lại cô chứ, tự nhiên bây giờ trở lại nhanh như thế, nhất định có vấn đề. Mắt Chiêm Mỗ Tư nhìn thẳng vào nơi nào trên trần nhà, gượng ép giật khóe miệng. Hắn vẫn ở nước ngoài họp, chỉ nghe thấy Uy Mục báo cáo với anh, Lạc Tích Tuyết lên xe một người đàn ông, mà người đàn ông đó không phải ai khác, chính là Hàn Diệp Thần. Uy Mục còn truyền tới âm thanh bọn họ ở trong xe hôn nhau, Chiêm Mỗ Tư kệ giấy tờ, tìm phụ tá thay mình, hắn lập tức ngồi máy bay đi ngược lại. Lạc Tích Tuyết, hắn đang ở trong đáy lòng gọi tên cô, một lần kêu trong lòng là máu chảy ra. Hắn ôm chặt Lạc Tích Tuyết vào trong ngực, đợi cô hô hấp dần vững vằng, hắn mới đứng dậy ôm cô đi vào phòng tắm tắm rửa. “Khàn”. Bị hắn ôm vào trong ngực tắm rửa, không có chú ý, nước nóng xối lên đầu gối cô, Lạc Tích Tuyết đau hít sâu một hơi. “Sao vậy?”. Chiêm Mỗ Tư vội vàng kéo qua khăn lông, thận trọng đem vết thương chung quanh chỗ nước hút khô. Lạc Tích Tuyết run sợ, trong mắt chợt dâng lên một tầng hơi nước, cảm giác chua xót đè nén ở trong cổ, chỉ là bị cô nuốt xuống. “Mới vừa rồi lúc đi vào siêu thị, không cẩn thận nên bị xước----“. Cô tùy tiện tìm lý do khác. Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư phai nhạt xuống. Bây giờ cô học được cách nói dối hắn sao? “Rất đau?”. Hắn cười lạnh tanh. “Cũng may, đã xức thuốc rồi, cũng băng bó ---- Chiêm Mỗ Tư, anh làm sao vậy?” Lạc Tích Tuyết trả lời đơn giản, lúc chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt hắn có vẻ quỷ dị, vẻ mặt của hắn cùng giọng nói thật sự khác thường, xác định hắn nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Chiêm Mỗ Tư không trả lời, cẩn thận tránh vết thương ra, cho cô tắm rửa sạch sẽ. Tắt nước, lấy ra khăn tắm bọc lấy cô, bế ngang đi ra ngoài. Hắn đem Lạc Tích Tuyết dịu dàng đặt lên giường, xoay người tìm khăn lông lau khô mình. Cả người Lạc Tích Tuyết bủn rủn ngã xuống giường, mở túi ra mới tìm thấy viên thuốc chống viêm lúc này bác sĩ cho cô, “Chiêm Mỗ Tư, em muốn uống nước!” Chiêm Mỗ Tư để khăn lông xuống đi tới phòng khách, vội lấy chén nước đưa tới cô. Hắn nhìn cô cau mày uống viên thuốc, hắn biết cô không thích uống thuốc, lập tức cầm một khay hoa quả cho cô. “Đói bụng sao?”.Hắn sờ đầu của cô, dịu dàng hỏi. Lạc Tích Tuyết cuốn chăn nằm xuống, phờ phạc rã rượi gật đầu: “Ừ, em muốn ăn cơm chiên”. “Ừ”. Chiêm Mỗ Tư hôn trán cô, “Nằm xuống đi, làm xong anh bảo em”. Lạc Tích Tuyết híp mắt, buồn ngủ ngáp một cái, khéo léo gật đầu. Chiêm Mỗ Tư rón rén đi ra ngoài, sợ quầy rầy cô nghỉ ngơi. Lạc Tích Tuyết thở một hơi, thật sự quá mệt, dần dần tiến vào mộng đẹp, cho đến khi một âm thanh truyền đến --- Bùm! Ầm! Lạc Tích Tuyết bị tiếng vang đánh thức, vài giây mới phản ứng ra, là âm thanh trong phòng bếp. “Chiêm Mỗ Tư?”. Cô lập tức mặc thêm áo ngủ, đi ra ngoài nhìn hắn. Chiêm Mỗ Tư ngồi trên mặt đất, tay phải che tay trái. “Sao vậy”. Cô vội vàng đi qua, bắt lấy tay anh xem. “Đau”. Chiêm Mỗ Tư nói thật nhỏ. “Nơi nào? Bị phỏng quẹt vào sao? Hả?”. Lạc Tích Tuyết lo lắng, lật xem tay của hắn. Nồi trên đất, cơm chiên nửa chín,rơi vãi đầy ra mặt đất.
“Nơi này”. Chiêm Mỗ Tư kéo qua tay cô, chạm vào trước ngực hắn. Lạc Tích Tuyết sợ, nhanh chóng hoảng hốt, chẳng lẽ là bệnh tim? “Anh đừng cử động! Em đi gọi bệnh viện!”. Cô vội vã đứng dậy, lại bị Chiêm Mỗ Tư kéo trở về. “Không cần”. Hắn lôi tay cô, chạm vào ngực mình, gắt gao đè lại, hơi sức lớn như muốn đem cái tay này vào trái tim mình, “Thầy thuốc ở trước mặt anh, nhưng cô ấy không muốn cứu anh”. “Chiêm Mỗ Tư!”. Lạc Tích Tuyết sững sờ, lấy tay ra, có chút tức giận mắng đứng lên, “Anh phải hù chết em sao! Rốt cuộc có nơi nào tổn thương không?” “Có”. Trên mặt Chiêm Mỗ Tư lộ vẻ mệt mỏi, tròng mắt bi thương của hắn nói: “Đau lòng!” Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, sững sờ ở trước mặt hồi lâu không lên tiếng. “Lạc Tích Tuyết, rốt cuộc em có muốn gả cho anh hay không? Hay là trong lòng em, anh không quan trọng chút nào? Chỉ là đối tượng để em lúc nhàm chán lấy ra đùa giỡn sao?”. Thấy Lạc Tích Tuyết không nói gì, Chiêm Mỗ Tư quát gấp. Mới vừa hắn xào cơm, trong đầu tất cả đều là hình ảnh cô cùng Hàn Diệp Thần hôn, rõ ràng cô ở cùng một chỗ với hắn , còn cùng người đàn ông khác hôn môi, cô rốt cuộc có thừa nhận hắn là người đàn ông của cô hay không? Nếu không, cô làm sao sẽ tùy tiện để cho đàn ông chạm vào cô! Hắn không nhịn được, rốt cuộc muốn bộc phát. Có lúc người đàn ông cũng cần phụ nữ cam kết, dù cô nói cô sẽ đợi ở bên cạnh hắn, một câu nói, như vậy là đủ rồi. Ai ngờ Lạc Tích Tuyết nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu, lời nói người nào ra ngoài, cơ hồ khiến Chiêm Mỗ Tư tan vỡ. “Nếu như anh không muốn cùng em tiếp nữa, chúng ta --- liền chia tay thôi”. Cô mặt bình tĩnh nói xong, trong giọng nói không có chút thay đổi nào. Chiêm Mỗ Tư im lặng, tim nhất thời như bị dao cắt. “Em biết chính mình đang nói cái gì hay không?”. Hắn một mực kéo hai vai của cô, tròng mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô. Lạc Tích Tuyết cúi đầu, không dám nhìn mắt của hắn, nhẹ giọng cúi đầu: “Tôi đương nhiên biết”. “Lý do!”. Chiêm Mỗ Tư trong miệng nói ra hai chữ. Lạc Tích Tuyết quay đầu đi chỗ khác, trong lòng chua xót một hồi, chậm chạp nói ra: “Bởi vì ---- tôi yêu người khác!”.