Sau đó, cô ngồi xổm xuống, đối diện với con gái mình nói: "Băng Băng ngoan, cùng mẹ về nhà!" Tiểu Băng băng khẽ chu môi, lưu luyến liếc nhìn máy chơi game bên kia nhưng vẫn gật đầu. Lạc Tích Tuyết ôm lấy con gái, vừa định như không có chuyện gì xảy ra mà rời đi, ai ngờ Chiêm Mỗ Tư lại bước từng bước lớn bước tới trước mặt mẹ con bọn họ. "Nó là con của em?" Lạc Thiên uy ánh mắt phức tạp nhìn cô, mặt không chút thay đổi, nội tâm lại sóng lớn dữ dội. Lâu như vậy không gặp mặt rồi, cô nhìn thấy hắn lại còn có thể bình tĩnh như thế, thậm chí còn xem hắn như người xa lạ, cứ như vậy tránh ra. "Ừ." Lạc Tích Tuyết cứng đờ gật đầu, tầm mắt có chút bối rối rơi vào trên người hắn, lại vội vàng tránh được. Chiêm Mỗ Tư sử dụng ánh mắt ý bảo người làm nữ ôm đứa bé trở lại trên ghế sa lon, bước từng bước một đến gần Lạc Tích Tuyết. Tay hắn cợt nhã nâng chiếc cằm thon gọn của cô lên, nhỏ giọng nói: "Lạc tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta có chuyện cần nói một chút." Lạc Tích Tuyết vốn muốn cự tuyệt, có thể thấy được con gái bây giờ đang ở trong tay của hắn, cô căn bản không có quyền nói không. Đi theo hắn đến thư phòng. Nội tâm giãy giụa đi theo phía sau người đàn ông này, Lạc Tích Tuyết cảm thấy ngay cả tiếng bước chân của hắn đối với cô cũng là một cực hình. Hắn đến tột cùng muốn làm gì? Xa cách nhiều năm như vậy, hắn cũng đã kết hôn, còn muốn như thế nào nữa? Vào thư phòng, đóng cửa. Chiêm Mỗ Tư đưa lưng về phía cô, đứng chắp tay, thật lâu không nói lời nào.
Lạc Tích Tuyết không biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ là cau mày hướng tới bóng lưng của hắn. Hai năm, hắn không nói một tiếng đã đem con gái của cô ôm đi, thậm chí cả câu nói trước hắn cũng không có nói với cô, đây coi như là cái gì? Uy hiếp cô, đe dọa cô sao? "Anh muốn nói chuyện gì? Anh đem con gái của tôi mang đến nhà anh, anh có mục đích gì?" Cô rốt cuộc thiếu kiên nhẫn chất vấn, chỉ là Chiêm Mỗ Tư cũng không trả lời cô. Hắn hướng trên ghế sa lon ngồi, ánh mắt thâm thúy, tựa hồ cũng không tính toán cùng cô gây gổ, mà là muốn cùng cô đàm phán trong hoà bình . Hắn đốt một điếu thuốc, con ngươi đen như mực nâng lên, thẳng tắp nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn xinh đẹp như vậy, chăm chú nhìn cô, phát hiện cô cũng không có thay đổi gì lớn, điều thay đổi duy nhất là giờ cô đã trở thành một người mẹ trẻ, và mang trên người một hương vị hoàn toàn khác. "Anh rốt cuộc muốn cái gì?" Lạc Tích Tuyết thấy Chiêm Mỗ Tư không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn cô, trong lòng cô càng thêm kinh hoảng gấp gáp,"Hiện tại chúng ta đều có cuộc sống riêng, nếu như anh cho rằng anh còn có thể giống như trước nắm trong tay cuộc sống của tôi, vậy anh sai lầm rồi, tôi với anh không có một chút quan hệ nào cả! Mời lập tức để tôi cùng con gái của tôi đi! !" Chiêm Mỗ Tư vẫn như cũ không nói lời nào, thế nhưng đôi mắt, lại truyền ra ý tứ của hắn —— chiếm đoạt, hắn như cũ nghĩ đoạt lấy cô. Lạc Tích Tuyết trong bụng run lên, nhìn tròng mắt tĩnh mịch của hắn dần thay đổi, cô từ trong đáy lòng dâng lên thấy lạnh cả người, hắn, muốn trả thù cô sao? "Giữa chúng ta một chút quan hệ cũng không có?" Rốt cuộc, Chiêm Mỗ Tư chậm rãi lên tiếng, trong thanh âm có sự tức giận.
Lạc Tích Tuyết cắn môi dưới, quật cường quay mặt qua chỗ khác: "Không sai, quan hệ giữa chúng ta, hai năm trước đã kết thúc rồi!" Chiêm Mỗ Tư cười không hiểu, thanh âm vẫn như cũ trầm thấp có lực: "Em dám nhìn vào mắt tôi lặp lại lần nữa?" Lạc Tích Tuyết chấn động, khuôn mặt nhỏ nhắn huyết sắc dần rút đi, một mảnh trắng bệch: "Cái gì? Tôi sao phải nhìn vào mắt anh mà nói chứ?!!” Mặc dù ngoài mặt cô cố gắng trấn định, nhưng nội tâm lại chột dạ không dứt! Trên khí thế là không đủ, khiến Lạc Tích Tuyết siết chặt đôi tay, có chút run rẩy. "Băng Băng không phải con gái của tôi sao?" trên khuôn mặt của Chiêm Mỗ Tư là một mảnh lửa giận và khẳng định. Nhìn gò má cô tái nhợt, trong lòng hắn một hồi co rút đau đớn, nhưng nghĩ đến việc sự tuyệt tình của cô, trong lòng hắn hận ý lại ùa về. Đúng vậy, hắn hận cô! ! Nhớ ngày đó hắn như thế nào bỏ đi tôn nghiêm, thậm chí tự sát, không để ý sỉ nhục, hèn mọn cầu xin, chỉ hy vọng cô có thể ở lại bên cạnh hắn. Nhưng cô thì sao? Tàn khốc đem long tự tôn của hắn giẫm ở dưới lòng bàn chân, vô tình cùng người đàn ông khác bỏ đi. Người phụ nữ tuyệt tình như vậy, không xứng để hắn thương tiếc.
Hiện tại hắn chỉ muốn biết, Băng Băng có phải là con gái cua hắn hay không thôi, hắn tự nhủ, hắn chỉ muốn con gái, về phần người phụ nữ này, cũng không phải mục đích của hắn. Đôi mắt đẹp của Lạc Tích Tuyết trợn tròn, mồ hôi lạnh lần nữa thấm xuống, hắn hỏi câu này là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đã biết? Cô có chút bị tức giận nhìn hắn, cười lạnh nói: "Hai năm trước tôi đã nói với anh rồi, Băng Băng là con gái của tôi cùng Lãnh Khinh Cuồng, tôi chính vì mang thai đứa bé của hắn, mới rời đi? Anh còn có gì mà nghi vấn chứ!" "Em nói láo!" Chiêm Mỗ Tư một phát bắt được hai vai của cô, sắc mặt tái xanh hướng cô gầm nhẹ: "Đứa bé đó là con của Lãnh Khinh Cuồng sao? Tại sao nó dáng dấp cùng Lãnh Khinh Cuồng không giống nhau?” Lạc Tích Tuyết siết chặt tay, có chút tức giận đem Chiêm Mỗ Tư đẩy ra: "Chuyện này thì có cái gì kỳ quái, bởi vì Băng Băng dáng dấp giống tôi nhiều hơn, con gái dáng dấp giống mẹ là chuyện rất bình thường a." "Chỉ là giống như em thôi sao? Tôi thấy rõ ràng dáng dấp cũng giống tôi?” Chiêm Mỗ Tư hai mắt sắc bén nhìn cô chăm chú, nhất quyết không tha lần nữa ép hỏi. Lạc Tích Tuyết cả người run lên, bị lửa giận của hắn làm ngơ ngẩn, lòng rối loạn. "Ha ha!" Chợt cô cười lạnh ra tiếng, rõ ràng nhìn hắn, không chút do dự châm chọc: "Nó dáng dấp dĩ nhiên giống anh rồi, anh quên chúng ta là quan hệ như thế nào rồi hả ? Là chị em ruột đó, là chú ruột của Băng Băng, dáng dấp nó giống anh có gì không đúng sao?" Chiêm Mỗ Tư sắc mặt hơi chậm lại, lui về sau hai bước. Thật chẳng lẽ là hắn suy nghĩ quá nhiều? Đứa bé này không phải là con của hắn cùng Tích Tuyết , thật sự là con của Lãnh Khinh Cuồng sao? Nói như vậy dù hai năm trước hay hai năm sau này, hắn cùng cô cũng không có duyên? Đã như vậy, trời cao tại sao muốn an bài bọn họ gặp nhau lần này đây? Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, hai mắt chăm chú nhìn hắn: "Chiêm Mỗ Tư, tôi hiểu rõ anh hận tôi, nhưng đứa bé là vô tội, xin anh không nên đem hận ý đối với tôi đặt lên người con gái của tôi, sắc trời đã muộn rồi, tôi muốn dẫn con gái tôi rời đi, hi vọng anh về sau không cần quấy rầy cuộc sống của chúng tôi!" "Nếu như tôi không thả em đi thì sao?" Chiêm Mỗ Tư vẻ mặt một mảnh thống hận, bàn tay nắm lại thật chặt. "Anh muốn làm gì?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, hướng hắn phòng bị. Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng cười, thanh âm vô cùng lạnh: "Em cùng Lãnh Khinh Cuồng ban đầu dám phản bội tôi, hôm nay em cùng nghiệt chủng của hắn rơi vào tay tôi, em cho rằng tôi còn có thể nhân từ nương tay bỏ qua cho các người sao?" Lạc Tích Tuyết cả người run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh tro tàn: "Không, anh đừng làm tổn thương con gái của tôi, nó vô tội, cầu xin anh——"