Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

77: Chương 77


trước sau

“Thật là đau!” Lạc Tích Tuyết khổ sở thở hổn hển, chân mày đã nhăn lại thành một đống, tay của cô lơ đãng chạm dưới làn váy lại phát hiện nơi đó đã một mảnh ướt nhẹp. Cô giật mình cúi đầu mà xem xét, phát hiện máu đỏ thẫm chậm rãi theo bắp đùi chảy xuống, mùi máu tanh nhìn thấy mà ghê! Lac Thiên Uy cả người ngẩn ra, trong mắt xẹt qua nhất mạt khủng hoảng, hắn nhanh chóng ôm lấy cô, nóng nảy hô:”Lạc Tích Tuyết, em rốt cuộc làm sao?” “Mau ôm chị trở về phòng, thật là đau!” Cô nửa khép nửa mở mắt, níu lấy cổ áo hắn nói. “Được, em đừng sợ, tôi lập tức gọi bác sĩ tới”. Hắn một mạch vừa ôm cô lên lầu, vừa dịu dàng an ủi. Vừa về tới phòng, từ trên người của hắn cô liền trượt xuống chạy thẳng một mạch vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại. Lạc Thiên Uy không hiểu cô định làm gì, nóng nảy gõ cửa ngoài hô ta:”Tích Tuyết, em ở trong đó làm gì? Mau ra đây, tôi sẽ gọi bác sĩ tới”. Tim của hắn như muốn nhảy ra ngoài rồi, hạ thể của cô đều là máu, lại từng có quan hệ với Tiếu Vũ Trạch không phải cô sảy thai đó chứ? Lòng của hắn bây giờ như lửa đốt, nhanh chóng móc điện thoại di động trong túi ra, nhẫn nút gọi cho bác sĩ tư của lạc gia. “Không cần gọi bác sĩ”. Cô đột nhiên từ phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt như cũ rất khó coi, chỉ là cô lắc đầu nói:”Chị không sao”. “Không sao, dáng vẻ của em bây giờ mà dám nói là không sao? Lạc Tích Tuyết, em đừng cậy mạnh”. Hắn hiển nhiên không hiể, tốt nhất vẫn nên gọi bác sĩ đến dù sao hắn vẫn cảm thấy an tâm hơn. Cô đoạt lấy điên thoại trong tay hắn, bất đắc dĩ nhìn hắn nói:”Chị đã nói là không sao rồi, em yên tâm đi ra ngoài đi”. Nói xong, cô nhanh chóng bò lên giường đem chăn trùm kín cả người. Cô vừa rồi cũng thật lo lắng nghĩ mình sẽ mang thai nhưng tính toán lại thì hôm nay đúng là ngày cô có kinh nguyệt, đây là những ngày hành hạ cuộc sống của cô. Cô thật sự hiện tại rất nhớ bàn tay của mẹ, mỗi lần cô đau như thế này luôn có bàn tay của mẹ vuốt ve bụng của cô. Cô tựa đầu vào trong chăn, nhỏ giọng nức nở, cô tự nói với mình: phải kiên cường. Cho dù không có mẹ ở bên nhưng cô vẫn phải gắng gượng trải qua. Đang lúc ấy thì có một bàn tay kéo chăn của cô ra, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô thật chặt. Tựa hồ cảm thấy tìm được nơi ấm áp nên cô theo bản năng càng hướng vào trong ngực của hắn. “tích Tuyết, em bị bệnh nghiêm trọng như thế tại sao lại không cần bác sĩ đây?” Lạc Thiên Uy ôm lấy cô muốn đem chút hơi ấm của hắn mang lại cho cô, nhẹ nhàng thở dài nói:”Ngoan, để cho tôi gọi bác sĩ tới có được hay không?” Hắn đang trong chăn ôm cô, trán của hắn dí lên trán của cô. Động tác lơ đãng này lại làm cho cô nhớ lại hồi còn bé, mỗi khi cô ngã bệnh mẹ đếu ôm cô và nói cho cô biết không cần sợ, tất cả sẽ không có chuyện gì. Không nghĩ tới gia đình của cô có một ngày sẽ tan vỡ, hiện tại người ôm cô lại là em trai cùng cha khác mẹ với cô. Trong lúc nhất thời cảm xúc của cô ngổn ngang vô cùng. Giờ phút này cái trán nóng như lửa của hắn, môi của hắn gần cô như thế, chỉ cần cô mở miệng là sẽ đụng trúng. Tim của cô lần nữa đập nhanh, cô không nhớ rõ kể từ tối hôm qua đây là lần thứ mấy cô nhìn thấy hắn mà tim đập nhanh như vậy rồi. Tựa hồ cô đối với hắn cảm giác ngày càng mãnh liệt, ngay cả đối với anh Vũ Trạch cũng chưa lần nào rộn ràng như thế. Cô bị chính phản ứng này của mình làm cho hết hồn, cô không dám nói them nữa càng không dám thở mạnh. Thời điểm hắn đẩy cô ra, cô thiếu chút nữa thở không thông, cô từng ngụm từng ngụm thở làm cho đại não bổ sung dưỡng khí. “Tôi đi gọi bác sĩ”. Hắn bá đạo nói, mặc dù hắn rất cưng chìu cô nhưng không thể không quan tâm cô được, ít nhất hắn không cho cô đem sức khỏe của cô ra nói giỡn. “Không cần”. Lạc Tích Tuyết vội vàng kéo ống tay áo của hắn, đỏ mặt, một mực lắc đầu:”Chị không sao”. Lạc Thiên Uy chần chừ nhìn cô, thấy cô bộ dáng xấu hổ, nghi ngờ hỏi:”Rốt cuộc là em không thoải mái chỗ nào?” “Chị chính là..” lòng bàn tay của cô rỉ ra mồ hôi, vẻ mặt lúng túng, không biết nên giải thích với hắn như thế nào. “Chính là cái gì?” Hắn vẫn hỏi tới, chuyện lien quan đến sức khỏe của cô hắn nhất định phải làm rõ. “Chính là thời kỳ đó của chị đến rồi.” Cô thấy Lạc Thiên Uy một bộ muốn làm cho rõ tình huống nếu không hắn sẽ không bỏ qua cho cô, nên cô chỉ có thể lấy hết dũng khí nói cho hắn biết. Chỉ là sau khi nhanh chóng nói xong câu đó, cô liền trốn vào trong chăn, bởi vì thật sự rất mất mặt. Lạc Thiên Uy ngẩn ra, ngay sau đó lộ ra nụ cười nhàn nhạt:”Còn đau không?” “Ừ”. Cô gật đầu một cái, che kín chăn:”Em rót giùm chị cốc nước nóng đi”. hiện tai mặt của cô như bị lửa đốt, ánh mắt của hắn sáng quắc như thế cứ nhìn chằm chằm cô, làm cô không có cách nào đành mượn cớ làm cho hắn rời khỏi. “Đươc, em chờ một chút, tôi đem lại cho em ngay”. Hắn lập tức rời đi. Một hồi tiếng bước chân gấp gáp tới, một ly nước ấm cùng với mấy viên thuốc giảm đau đưa trong tay Lạc Tích Tuyết. Cô uống xong mấy viên thuốc đó thì bụng dưới giảm đau đi một ít. Cô định thở phào một cái thì chợt bắt gặp Lạc Thiên Uy đang cởi quần áo của hắn, muốn hướng bên người cô nằm xuống. Cô bị giật mình, mắt phòng bị nhìn hắn:”Em định làm gì?” “Nghe nói bàn tay và thân nhiệt của người đàn ông có thể giúp người con gái giảm bớt đau đớn ở phương diện này”. Hắn đem bàn tay ấm áp của mình đặt trên bụng của cô, dịu dàng nói. Không biết vì sao đột nhiên nghe hắn nói như thế làm cho cô có cỗ xúc động muốn khóc. “Tại sao lại đối với chị tốt như vây?” Lạc Tích Tuyết đột nhiên hỏi mọt câu nhưng kỳ thật cô muốn hỏi tại sao hắn lại thích cô? Lạc Thiên Uy nâng mặt của cô lên, trong mắt tràn đầy chân thành, nói ra những lời vẫn là bá đạo như cũ:”Tôi đối tốt với em, bởi vì em vốn là người con gái của tôi.” Môi của hắn từng bước từng bước đến gần cho đến khi chạm nhẹ lên cánh môi lạnh lẽo của cô, thở ra từng ngụm khí nóng trên gò má của cô:”Lạc Tích Tuyết, tôi yêu em, vô luận cái gì tôi cũng có thể cho em chỉ cần là thứ em muốn”. Than thể cô một hồi chấn động, cảm giác lòng mình như nhảy lên, tim như ngừng đập. Bất kỳ một người đàn ông nào nói với người phụ nữ câu nói này tin tưởng không ai không cảm động, cô tất nhiên cũng không ngoại lệ nhưng kèm theo đó là nỗi sợ không nói nên lời. Lạc Thiên Uy nằm ở bên cạnh cô, môt tay khoác lấy vai của cô để cô hoàn toàn dựa vào lồng ngực của hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Bụng dưới đau đớn nhưng nhờ có bàn tay nóng rực hóa giải, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống. Mùi hương trên người hắn tựa như con người của hắn làm cho cô có một dang yên tâm không dứt. Chỉ là cảm giác như vậy chỉ tồn tại tron nháy mắt, cô tự nhủ với lòng không thể tham luyến cái ôm này của hắn quá nhiều, cũng khồng thể tham luyến ấm áp mà hắn mang lại cho cô. Nhưng vòng tay của hắn làm cho cô cảm thấy an ổn nên cô rất nhanh tiến vào mộng đẹp, trong mộng đều là những giấc mơ ngọt ngào. Lúc cô tỉnh lại đã là vào nửa đêm cô chỉ thấy bụng mình một hồi kêu vang, cô lúc này mới nhớ đã một ngày cô không có gì vào bụng. Rón rén đi ra khỏi phòng, cô đi xuống bếp tìm thức ăn, chỉ tiếc trong tủ lạnh ngoài cốc nước trái cây ngoài ra cái gì cũng không có. “Em đói bụng sao?” Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Lạc Thiên Uy. “A, Thiên Uy? Khụ khụ…” cô vừa cầm cốc trái cây uống lại đột nhiên truyền đến âm thanh làm cho cô thiếu chút nữa bị sặc. Hắn nhanh chóng vỗ ngực cho cô:”Sợ tôi như vậy sao?” “Ai biểu em đi mà không có tiếng động, không dọa người khác mới là lạ”. Cô tức miệng nói, háy hăn một cái. “Được, được, là tôi không đúng”. Hắn cưng chìu ôm cô, cười nói xin lỗi. Cô ngược lại cảm thấy không được tự nhiên, sao cô đột nhiên cảm thấy nụ cười của hắn mang theo nhất mạt mập mờ kỳ quái. “Thật là đói, chị muốn ra ngoài mua chút đồ ăn khuya!” cô nhìn tủ lạnh trống trải bất đắc dĩ nhún vai nói. Lạc Thiên Uy kéo cô trở lại bàn, kéo ghế cho cô ngồi:”Đã trễ thế này rồi, môt mình em ra ngoài tôi không yên tâm” “Nhưng cũng không thể đê bụng đói như thế này được?” Lạc Tích Tuyết buồn bực nói. “Tôi đã sớm chuẩn bị cho em rồi, canh thịt bò Ý, nêm thử một chút tài nấu nướng của tôi như thế nào?” Tâm tình hắn vui vẻ đem thức ăn đã sớm chuẩn bị mang ra cho cô. Nhìn bàn thức ăn phong phú trước mắt, cô kinh ngạc trợn to mắt nói:”Thiên Uy, tất cả những chỗ này đều là do em làm hả?” Hắn tự hào ngẩng cao đầu, cười nói:”Đúng vậy, làm lúc em còn ngủ, lần đầu nấu không biết mùi vị như thế nào em nếm thử đi.” “À? Ờ”. Cô ngẩn cả người, nhận lấy cái muỗng hắn đưa tới, múc một hớp bo vào miệng. “Ăn ngon không?” lạc Thiên Uy nhìn chằm chằm cô, tựa hồ rất mong đợi đáp án của cô, đây là lần đầu tiên hắn chủ đọng xuống bếp nấu choc con gái ăn. Cô giãn long mày, khen:”Ừm, đệ đệ tài nghệ nấu ăn của em quả thật là không tệ nha”. “Uy!” Lạc Thiên Uy không vui nhắc nhở cô một câu. “Cái gì?” cô không hiểu ý hắn. Hắn bá đạo nói:”Gọi tôi Uy! Về sau nhớ gọi tôi vơi cái tên này”. “Nhưng” cô có chút khó khan nói, gọi như vậy có phải than thiết quá hay không? “Không có nhưng là, nếu như em không đồng ý thì chén cơm này em cũng không cần ăn nữa”. Hắn uy hiếp nói. Lạc Tích Tuyết mới không dễ dàng như vậy thỏa hiệp, cô đưa tay phải ra giựt lại:”Đừng hẹp hòi như vậy,đưa cơm cho chị, thiếu niên xấu xa”. “Em gọi tôi là gì?” lạc Thiên Uy càng them không vui. “Chị có gọi sai sao? Chỉ có những thiếu niên xấu xa mới không cho chị của mình ăn cơm”. Cô không phục hừ hừ nói, chớp mắt cô đem cơm thịt bò về tận tay. Chỉ là cô còn chưa kịp ăn thì lạc Thiên Uy đã động tay động chân rồi “Gọi tôi xấu xa, để xem tôi có trừng phạt em không?” hắn không biết mệt đối với cô giở trò. Cô không nhịn được bật cười, né tránh không ngừng:”KHông được, nhột quá, chị muốn báo thù” Hai chị em trong phòng bếp chơi đùa vui vẻ, tiếng cười trong không khí ấm áp động lòng người. Chơi đùa một thời gian, hắn đem hết tất cả các thức ăn mà hắn làm được cho cô dùng, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhìn người con gái mình yêu thương ăn thức ăn do chính hắn làm ra, cái loại cảm giác thỏa mãn đó thật khó có thể hình dung được. Nằm ở trên giường, cô có chút mệt mỏi dụi dụi con mắt, nhưng nhịp tim lại nhât thời khó có thể bình phục lại như cũ. Cô thật sự tham luyến khoảng thời gian vui vẻ vừa rồi của cô cùng hắn “Reng…” Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, cô bắt máy là do Tiếu Vũ Trạch gọi đến. “Tích Tuyết ~” giọng nói dịu dàng của hắn từ đầu dây kia truyền đến. Than thể cô run lên, giống như giọng nói này đối với cô mà nói bây giờ trở nên xa lạ vậy. “Anh Vũ Trạch” trong lòng cô có điểm chột dạ, thật giống như cô vừa làm một chuyện có lỗi với anh “Đã trễ thế này, anh còn gọi điện thoại cho em có chuyện gì vậy?” “Tích Tuyết, chuyện anh cầu hôn em hai ngày trước em đã suy nghĩ kỹ chưa?” hắn có chút chờ đợi, một bộ mặt khẩn trương. “À? Chuyện này” Lạc Tích Tuyết toàn than chấn động, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, nếu không phải anh Vũ Trạch gọ điện nhắc nhở cô thì chắc có lẽ cô đã quên mất rồi. Quen nhau bao nhiêu năm bây giờ anh hướng cô cầu hôn thế nhưng cô lại quên mất. “Tích Tuyết? Em suy nghĩ kỹ chưa?” thấy cô nửa ngày không có phản ứng Tiếu Vũ Trạch chỉ có thể lên tiếng hỏi lần nữa, hắn thật sự không phải muốn ép cô nhưng hắn thật sự chờ mong đáp án từ cô. “Anh Vũ Trạch, em” trên mặt cô bây giờ là một mảnh khó xử, vốn là một chuyện rất đơn giản nhưng giờ cô phát hiện lòng cô thật mâu thuẫn. Cô kinh ngạc trước sự ảnh hưởng của Lạc Thiên Uy với cô, mới mấy ngày ở gần nhau nhưng hắn có thể làm cho cô thay đổi thái độ đối với bạn trai mà cô quen mấy năm qua, nhưng dù có như thế thì cũng chẳng thay đổi được gì. “Được, em đồng ý”. Trầm mặc một lát thật lâu, cô vẫn gật đầu đồng ý. Cô cùng anh Vũ Trạch quen nhau nhiều anwm như thế vả lại cô cũng có tình cảm với anh nên việc chấp nhận lời cầu hôn của anh là chuyện lẽ cô mong đợi không phảo sao? Với lại thừa dịp cô và hắn còn chưa có cái gì gọi là bắt đầu thì nên kịp dừng lại, cô phải quay trở về bên cạnh anh Vũ Trạch đúng lúc thôi. Cô muốn gả cho anh Vũ trạch đây là ước mơ thời từ nhỏ của cô, chưa bao giờ thay đồi. “Tích Tuyết, là thật sao? Em quyết định gả cho anh sao?” Tiếu Vũ Trạch mừng rỡ, tâm kích động hỏi lại, việc này đối với hắn như một giấc mơ vậy. Lạc Tích Tuyết cười đối với hắn nói:”Đúng vậy, em muốn gả cho anh, mấy ngày nữa em sẽ cùng với anh qua ra mắt gia đình em”. Cô hiểu nếu muốn cùng anh Vũ Trạch cùng một chỗ và chấm dứt ý định kia thì chỉ còn lúc này thôi. “Tốt, đến lúc đó anh sẽ tới đón em”. Tiếu Vũ Trạch ngiêm túc gật đầu, hắn đối với tương lai của bọn họ hoàn toàn mong đợi. Kết hôn mặc dù là chuyện vui mừng nhất của một người con gái nhưng cô lại không có chút vui vẻ như trong tưởng tượng. Cô cứ như thường lệ, hằng ngày đi học tan học lại về nhà, chỉ là trong lòng cô mong đợi chuyện kết hôn với anh Vũ Trạch sẽ không diễn ra nhanh như thế. “Haiz, người đàn ông này thật tốt, vì người con gái mình yêu mà sẵn sàng buông bỏ mọi thứ, chỉ tiếc người con gái đó lại không có tim không có phổi, lại muốn gả ột người đàn ông khác” Trần Tiểu Mạt trong tay cầm một cuốn tiểu thuyết, không nhịn được cảm khái một tiếng, tức giận trong lòng nói:”Mình ghét nhất loại con gái cứ như vậy mà làm tổn thương người đàn ông lúc nào cũng vì mình”. “Nhưng ngộ nhỡ cô gái này có nỗi khổ tâm thì sao đây? Nói ví dụ như cô ta cùng với người con trai đó có quan hệ máu mủ, bọn họ không thể ở chung một chỗ nên mới đành lòng buông xuôi như thế”. Lạc Tích Tuyết đột nhiên cãi lại với bạn tốt Tiểu Mạt. Ai ngờ Trần Tiểu Mạt khinh bỉ lườm cô một cái:”Mình nói cho cậu nghe Tích Tuyết, hiện tại đã là thời đại nào rồi, đã là thế kỷ 21 rồi, cậu còn có tư tưởng quê mùa như vậy sao? Hai người thật lòng yêu nhau thì chuyện gì cũng có thể vượt qua được, dù là quan hệ máu mủ thì sao? Nếu như bọn họ thực sự thích đối phương, thì việc bọn họ ở chung một chỗ có gì là sai, chỉ là việc có đứa bé là khó khan thôi, còn lại không phải ảnh hưởng gì đến tình yêu của họ hay sao?” “Nhưng sẽ có rất nhiều người phỉ nhổ cùng xem thường tình yêu đó”. Cô nâng má trầm tư, chung quy vẫn có rất nhiều người không hiểu. “Nếu đã quyết định yêu thì sẽ có dũng khí”. Trần Tiểu Mạt phát biểu ý kiến nhất quán của mình, đối với tình yêu cô mơ ước:”Nếu đời này có người dám yêu dám hận thì quả là có sống cũng không uổng”. Dám yêu dám hận sao? Cô lặp lại lời của bạn tốt, có thể làm như vậy thật sao? Cái gì cũng không cần để ý, chỉ cần yêu thôi? Cô lắc đầu một cái, vẫn không có biện pháp thuyết phục bản than được. Có lẽ tình yêu cô đối với Thiên Uy không đủ sâu, hắn hiện tại có thể bất chấp tất cả vì cô nhưng cô lại không làm được “Lạc Tích Tuyết, cậu làm sao vậy? Sao tự nhiên cảm thấy hứng thú với vấn đề này? Không phải cậu cùng anh Vũ Trạch xảy ra chuyện gì chứ?” Lạc Tích Tuyết thản nhiên cười một tiếng, nghi ngờ nói:”Mình với anh Vũ Trạch rất tốt, chúng mình dự định kết hôn, sao cậu lại hỏi như thế?” “Cậu muốn kết hôn?” Trần Tiểu Mạt kinh ngạc, bật thốt lên:”Mình hai ngày trước ở trên đường, nhìn thấy Tiếu Vũ Trạch cùng với một người con gái xa lạ đi dạo phố”. Cô còn tưởng rằng anh ta đã chia tay với Tích Tuyết nên không dám hỏi cô sợ cô buồn, không nghĩ tới hôm nay lại nghe được một tin chấn động như thế. “Mình biết, cô ta là Phí Lệ, là vợ chưa cưới của anh Vũ Trạch”. Cô giải thích nhưng trong mắt là một mảnh phức tạp. “Cậu nếu như đá biết tại sao còn đồng ý kết hôn với anh ta?” Đối với tình cảm của người bạn than này cô có chút không hiểu. Lạc Tích Tuyết cười một tiếng, nửa đùa nửa thật đáp:”Có lẽ mình muốn thử một chút cảm giác thế nào là yêu bất chấp tất cả” Cô nói thì rất dễ nhưng hiện tại trong lòng cô lại rất nặng nề, cô biết lúc này không phải là thời cơ tốt nhất để gả cho anh vũ Trạch, người ngoài sẽ nghĩ cô là kẻ thứ ba. Nhưng mặc dù như vậy cô cũng không còn lựa chọn nào khác, cô không thể cứ như vậy hãm sâu vào trong cái hầm tình cảm của cô với em trai mình, co nhất định phải dứt khoát chặt đứt dây nghiệt duyên này. Cùng với anh Vũ Trạch kết hôn là biện pháp tốt nhất hiện giờ. Ngồi trên xe riêng trở về nhà, lạc Tích Tuyết chỉ nhìn ngoài cửa sổ, một hồi trầm mặc. Mà Lạc Thiên Uy an vị ở bên cạnh cô vẫn đang dùng laptop để xem tài liệu, mấy ngày nay tựa hồ hắn rất bận, trừ thời gian đưa đón cô đi học cơ hồ không còn thời gian nào trống nữa, dùng cơm với cô cũng không được. Ahi người cứ như vậy ngồi vào ghế ngồi, ai cũng không nói gì. Xe bất chợt dừng lại truyền đến một trận thắng gấp vang dội. “Xảy ra chuyện gì?” Phản ứng đầu tiên của hắn là ôm lấy thân thể của cô, thận trọng che chở cô, hướng về phía người tài xế hỏi. “Uy thiếu, hình như trước mặt có người cản đầu xe”. Tài xế kinh ngạc nhìn người dùng thân thể chặn đầu xe lại, người đàn ông liều mạng này nếu không phải ông thắng kịp thời thì chắc cái mạng của anh ta cũng không còn. Người đàn ông này vóc người không cao, toàn thân mặc chiếc áo T-shirt, phía trên dính đầy bụi bặm cùng vấy mỡ, thấy xe hơi ngừng lại, hắn lập tức chạy về phía sau, liều mạng nhìn vào bên trong xe kêu to. “Uy thiếu, Uy thiếu tôi sai rồi, cậu cho tôi them cơ hội nữa đi”. Lạc Thiên Uy bảo tài xế đem cửa sổ kéo xuống, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt càng không có tí nhiệt độ nào:”Ông nuốt hàng của tôi, còn muốn tôi buông tha cho ông? Ông cho tôi là ai?” “Uy thiếu, tôi sai rồi, tôi cũng không muốn làm như vậy, nếu không phải bọn họ bắt chị của tôi uy hiếp tôi, tôi cũng không còn cách nào khác” người đàn ông quỳ xuống, ở bên đường người người qua lại hắn lại quỳ xuống dập đầu trước mặt Thiên Uy:”Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tôi, van cậu thủ hạ lưu tình tha cho chị tôi đi, cậu trừng phạt tôi thế nào cũng được, ngàn vạn lần đừng tổn thương chị của tôi”. Sắc mặt của Lạc Thiên Uy không có một tia xúc động, chỉ là lành lạnh vuốt ống tay áo, không nhanh không chậm nói:”Chị của ông lén nghe bí mật của tôi, phải để cho cô ta không thể mở miệng được nữa, đó là quy cũ!” Thân thể Lạc Tích Tuyết chấn động, đến tột cùng Thiên Uy có bí mật gì? Chị của người đàn ông này chính là người phụ nữ ở ngoài phòng lén nghe bí mật của hắn sao? Nhớ tới biện pháp trừng phạt của em trai cô, cả người cô cũng đều run lên, chẳng lẽ hắn muốn đối với một người phụ nữ như thế. Trời ơi, quá tàn nhẫn rồi! “Uy thiếu, van xin cậu đừng đụng tới chị của tôi, chị ấy phải kết hôn với người khác nếu cậu đụng tới chị ấy thì cuộc đời của chị ấy xem như xong rồi!”. Người đàn ông liều mạng dập đầu, đến nỗi trán chảy máu nhưng cũng không dừng lại:”Tôi sai lầm rồi, tôi sài lầm ròi. Tất cả đều là lỗi của tôi, van cầu cậu tha cho bọn tôi một lần này thôi!” “Ông nói bậy gì đó, tôi động đến chị của ông khi nào?” Lạc Thiên Uy hướng hắn ta gầm nhẹ, khẩn trương xoay đầu nhìn Lạc Tích Tuyết một cái chỉ sợ cô hiểu lầm. Chỉ là động tác vừa rồi của hắn đều rơi vào trong mắt của người đàn ông đang quỳ. “Vị này nhất định là Uy thiếu phu nhân, Uy thiếu thật có mắt, vợ ngài thật sự rất xinh đẹp”. Người đàn ông lập tức hướng lạc Tích Tuyết khom người chào. “Tôi…” Cô không nghĩ tới người đàn ông này sẽ nói như vậy nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Cô chớp chớp đôi mắt, trong mắt xẹt qua sự phức tạp. Ba giao sự nghiệp cho hắn nên cô cũng không cần quan tâm nhiểu nhưng hôm nay cô tựa hồ muốn can thiệp vào chuyện này. “Thiên Uy” Lạc Tích Tuyết kéo ống tay áo của hắn, ý bảo hắn không nên làm khó người đàn ông này quá. Nói thế nào thì người đàn ông này cũng vì chị của hắn nên mới làm như thế, coi như hắn không đúng thì em trai cũng không nên làm lien lụy đến người vô tội. Lạc Thiên Uy vỗ vỗ bả vai của cô, con ngươi nhu hòa đi hẳn, hắn không mong chuyện của người đàn ông này dọa đến cô, dĩ nhiên cũng không hy vọng hành vi của hắn làm cho cô chán ghét. “Ông về nhà trước đi, chuyện đó tôi sẽ suy nghĩ sau”. Hắn hiếm khi nhượng bộ như thế, chỉ vì muốn cô được vui vẻ. Người đàn ông khom người chào hắn, trong miệng luôn nói cảm kích, chỉ là lúc cúi đầu trong mắt xẹt qua một mạt lạnh lùng. Về đến nhà, hai người trở về phòng. Lạc Tích Tuyết đêm luận văn đóng lại, nhớ tới việc đồng ý kết hôn với anh Vũ Trạch, ngủa mặt lên trời thở dài một hơi. Rốt cuộc có nên cùng Thiên Uy nói chuyện này hay không? Hiện tại hắn không muốn rời xa cô như thế, nếu để cho hắn biết cô chuẩn bị kết hôn, hắn nhất định sẽ rất đau lòng. Nhưng dù cho có đau lòng thì sớm muộn gì hắn cũng biết. Đẩy cửa phòng ngủ ra cô đi tới phòng của Lạc Thiên Uy. Lúc này, hắn đang ở trước bàn làm việc nghiêm túc em tài liệu, ánh trăng tỏa sáng gương mặt tuấn mỹ của hắn, gò má hoàn mỹ vừa đẹp lại vừa ưu thương. Gió lạnh từ cửa sổ thổi qua người hắn làm cho hắn ho nhẹ, cô lo lắng hắn cảm lạnh nên lập tức cầm một cái áo trên sofa khoác nhẹ lên người hắn. “Tích Tuyết, sao em lại tới đây?” Lạc Thiên Uy bất ngờ nhìn thấy cô, trong con ngươi không che giấu được sự mừng rỡ, hắn kéo cô lại bên người. “Chị chỉ tới thăm em chút” sắc mặt cô có chút lúng túng, cô không biết nên mở miệng như thế nào, nói với hắn chuyện cô muốn kết hôn. Lạc Thiên Uy ôm lấy bả vai của cô, đem cô bao phủ trong vòng tay của hắn:”Tìm tôi có việc gì sao?” hắn biết cô không vô duyên vô cớ đi tìm hắn như thế này. “Ừ, chị” Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, mày nhíu lại thành một đoàn:”Thật ra thì”. “Rốt cuộc là có chuyện gì?” hắn vuốt vuốt sóng mũi thanh thoát của cô, cưng chìu lại dịu dàng nhìn cô:”Em muốn xin cho người đàn ông lúc chiều”. “Không, không phải” cô vội vàng lắc đầu, bị động tác cưng chìu này của hắn hù dọa, nói thế nào cô cũng là chị của hắn sao giờ ở trước mặt hắn cô có cảm giác như mình là em gái của hắn vậy. Không, cô nhất định phải cùng hắn xác định rõ quan hệ. “Thiên Uy, em mới mười sáu tuổi” cô hít sâu một hơi, đối với hắn nghiêm chỉnh mà nói. Cô muốn nói cho hắn biết hắn còn nhỏ không thích hợp nói chuyện tình cảm, có lẽ hắn hiện tại đang thích cô nhưng chờ hắn lớn lên chút nữa có thể sẽ gặp người khác và thích người đó. “Tôi sẽ không phải cả đời đều mười sáu tuổi” Lạc Thiên Uy cắt đứt lời của cô, ánh mặt nhìn cô trở nên nóng rực hơn. Cô bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng bàn tay mồ hôi rịn ra, cô ngước mắt nhìn thẳng hắn:”Nhưng chị cũng không thích em trong lòng của chị chỉ có anh Vũ Trạch, hơn nữa chúng tôi chuẩn bị kết hôn”. “Rồi em sẽ thích tôi” giọng hắn kiên định mà nói, ánh mắt cố chấp nhìn cô. Cô cố gắng hít sâu, khiến trong thân thể tràn đầy không khí, cô nắm chặt hai tay thành nấm:”Chị chỉ coi trọng em không thể nào thích em được, em tốt nhất nên bỏ cái ý niệm đó đi”. Co không muốn nói thẳng với hắn như vậy, càng không muốn tổn thương hắn nhưng do hắn cứ nhát định ép cô, cô cứ như vậy thẳng thừng nói cho hắn biết, mặc dù cô biết như vậy sẽ tổn thương hắn. “Đây không phải là chuyện em có thể quyết định được” Lạc Thiên uy ôm thân thể của cô, giọng bá đọa nói, mang theo hương đầu đọc lòng người. Hắn muốn cô nên tuyệt đối không cho bất kỳ ai cướp cô đi. Lạc Tích Tuyết cảm thấy mệt mỏi nên dựa vào người hắn, cảm nhận hơi thở đặc biệt của phái nam, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác vô lực. Nhưng cô không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy để hắn sắp xếp, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lần cuối cùng nói:”Em đã nói, mặc dù chỉ muốn có yêu cầu gì em cũng đều sẽ đáp ứng đúng không?” “Ừ” hắn cười cười, cúi người bên tai cô nói nhỏ:”Trừ chuyện em rời bỏ tôi thì yêu cầu nào cũng được” Cô hoàn toàn vô lực! Cô chẳng có mục đích đi trong sân trường, Lạc Tích tuyết ngước nhìn trời cũng không muốn vào trong lớp học, càng không có ý niệm về nhà, đầu óc của cô lúc này là một mảng mê mang, không biết đi về nơi nào. Chẳng biết từ lúc nào cô đã ra khỏi sân trường đi tới một quán rượu cao cấp. Cô không thường tới những nơi này, nhưng quán bar này hồi trước cô có cùng anh Vũ Trạch vào một lần nên cô yên tâm mà đẩy cửa đi vào. Quầy rượu hạng sang đang đầy những chàng trai cô gái mặc quần áo sang trọng ngồi nói chuyện và tán tỉnh nhau, dù quán bar này bên ngoài có sang trọng thế nào thì mục tiêu mà họ đến đây chỉ để tìm sự giải trí và cảm giác phóng túng. Lạc Tích tuyết tìm một góc hẻo lánh ở bên trong ngồi xuống, cô gọi một ly nước trái cây, một mình ngồi nhàm chán uống. Có không ít nam nhân xa lạ muốn đến gần cô nhưng cô đều uyển chuyển cự tuyệt. Cô ngồi một hồi cảm thấy ngột ngạt nên ra ban công hóng mát một chút. Không nghĩ tới việc cô nhìn thấy một cô gái đang nhoài người ra lan can nôn mửa, một thân mùi rượu. Lạc Tích Tuyết không đành lòng liền lấy một ly nước suối cho cô ta:”Uống tí nước đi”. “Cám ơn”. Cô gái nhận lấy ly nước hướng cô cười một tiếng. Ai ngờ khi bốn mắt nhìn nhau kia bọn họ mới nhận ra lẫn nhau, đối phương đều là bạn học cùng trường. “Cẩm Tư Liên?”. “Lạc Tích Tuyết?” Hai người đều kinh ngạc kêu lên, sững sờ sau hai giây, nhìn nhau cười một tiếng. “Cô làm sao lại ở chỗ này?” Lạc Tích Tuyết không hiểu mở miệng hỏi thăm, cô không phải chủ động nghĩ học gả vào nhà giàu có làm thiếu phu nhân sao? Sao lại ở chỗ này trong bộ dáng say mèm như thế này? Cẩm Tư Liên vừa định mở miệng, trong dạ dày đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác khó chịu, cô lại bắt đầu nôn mửa. Lạc Tích Tuyết đi tới bên người cô, đưa tay vỗ nhẹ lưng của cô, từ trong túi móc ra một cái khan tay đưa cho cô ta. “Cám ơn” Cầm Tư Liên giọng khàn cầm khan tay mà khóe mắt có giọt nước mắt trơn trượt chảy xuống. Đợi cô ói xong hết thì lại ngồi bệt xuống đất, che miệng nhỏ giọng nức nở. “người đàn ông kia bỏ rơi tôi rồi”. Cầm Tư Liên bi thương nói Lạc Tích Tuyết nhìn cô với đôi mắt đầy thông cảm, lại không biết nên an ủi như thế nào. Vì một người đàn ông mà buông tha việc học lại bị vứt bỏ như thế này đối với một người con gái nào cũng không thể chịu đựng được. Hai người dựa lưng vào nhau, tựa sát lẫn nhau, nghe đối phương thổ lộ tâm tình. Từ quầy rượu đi ra Lạc Tích Tuyết nhận được điên thoại của Tiếu Vũ Trạch, bọn họ hẹn ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn. Tất cả đều kết thúc, khép lại điện thoại di động, cô đột nhiên cảm thấy mình bình tĩnh đến lạ thường. “thiên Uy, ngày mai sau khi tan học, chị không về nhà cùng em được, Trần Tiểu Mạt muốn chị đi dạo phố cùng cô ấy”. Về đến nhà, cô gõ cửa phòng Thiên Uy nhàn nhạt nói cho hắn biết một tiếng. “Ừ” Lạc Thiên Uy trả lời một câu, như cũ cúi đầu vào đống tài liệu. Mấy ngày nay hắn tựa hồ rất bận cô cũng không biết hắn rốt cuộc đang bận những việc gì nhưng cô biết một mình hắn gánh vác công ty nhất định rất vất vả. Không nói them gì nữa, cô về phòng nghỉ ngơi. Ngày hôm sau sau khi tan học, Lạc Thiên Uy đã ngồi trên xe riêng rời đi. “Tích Tuyết, mau lên xe đi!” Tiếu Vũ Trạch dừng xe ngay cổng trường học, hắn kéo cửa xe xuống đứng đối diện ở sạp báo ngoắc tay với cô. “Anh Vũ Trạch!” Tích Tuyết cũng hướng hắn phất tay một cái, vừa định đội mưa chạy đến thì đã thấy hắn cầm ô chạy về phía của cô. Nhớ tới hôm nay là ngày hai người bọn họ đi đăng ký kết hôn nhưng trong lòng cô vẫn có chút gì đó không thoải mái, mặc dù trận hôn nhân này tiến hành trong bí mật nhưng việc bọn họ quen nhau năm năm cũng nên để tình yêu này đơm hoa kết trái rồi. “Anh Vũ Trạch, anh ở nơi đó chờ em, lần này em sẽ chạy về phía anh”. Lạc Tích Tuyết đột nhiên nghịch ngợm hướng về phía hắn hô. Tiếu Vũ Trạch trước tiên là ngẩn người sau đó nở một nụ cười cưng chìu đối với cô:”Được thôi!” Cô nhấc làn váy cầm túi xách để lên đỉnh đầu, hướng vê phía hắn chạy tới. Đúng lúc này một chiếc xe màu trắng dúng tốc độ cực nhanh chạy về phía cô, cô còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe này đột nhiên mở cửa ra. Mấy người đàn ông mặc áo đen vóc người vạm vỡ vọt tới chỗ cô, ở thời điểm cô muốn kêu cứu thì đã bị chúng bịt miệng và kéo vào trong xe.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây