Vừa tới thành Tô Châu, đã thấy Tô Mộ Hàn dẫn đầu hai trăm kỵ binh đứng đợi trước cổng thành, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, vui vẻ dị thường. Chào hỏi xong xuôi, Trữ Tử Mộc liền an bài nghỉ ngơi ở Thương Lãng các, sau đó đích thân tới Tô phủ, gặp mặt Tô Mộ Hàn.
"Mộ Hàn ca ca, lần này muội tới là vì chuyện của Kỵ binh", Trữ Tử Mộc cùng Tô Mộ Hàn ngồi an vị trong đình. "Nam Quận vương đang dẫn binh tiến Bắc, không tới ba mươi ngày nữa sẽ tới Tô Châu. Kỵ binh đều được huấn luyện kỹ càng, kỷ luật nghiêm ngặt, cùng lắm là đánh một trận sống còn mà thôi", Tô Mô Hàn, ngũ quan tuấn tú, ngạo khí vạn trượng, sát ý như hàn quang lóe lên. "Lần này ta tới là muốn khuynh huynh tạm thời rút quân, dẫn binh tới kinh thành, bảo vệ Hoàng thượng", Trữ Tử Mộc nhẹ nhấp ngụm trà, chậm rãi nói. "Mộc Nhi, muội cũng biết vậy là không thể. Kỵ binh của ta sao có thể chưa đánh mà lui? Hơn nữa, trong tay ta không có binh phù, không thể vào tới kinh thành." "Nam Quận vương tạo phản, Tân hoàng còn nhỏ, không thể đích thân điều binh trấn áp, có thể sẽ rất dễ dàng bị khống chế. Còn có Thích Đức Phúc nắm trong tay hơn năm ngàn Cấm Vệ quân, sợ là hắn cũng đã sớm quy hàng Nam Quận vương, phân bố người vây khắp Hoàng thành. Bây giờ chỉ có Kỵ binh lui quân về đế kinh hộ giá Thánh thượng, nếu không, ắt sẽ tới ngày xã tắc loạn lạc, dân chúng lưu ly", Tô Mộ Hàn nghe lời Trữ Tử Mộc nói, không giấu được kinh hãi mà nhíu mặt chân mày. Càng nghĩ lại càng thấy không yên. "Kỵ binh trấn thủ Tô Châu, cho dù đánh một trận sống chết với Hồng Hổ quân thì cũng là tử trận vì bảo vệ Đại Chu, được danh trung thần. Nhưng nếu bảo vệ Thánh thượng không thành, chính là lâm vào họa diệt môn, Tô gia lại vì Mộ Hàn mà thân bại danh liệt, ta cũng không còn mặt mũi nào xứng với tổ tong", vẻ mặt trang nghiêm, ngữ điệu nặng nề. "Lời ngày đó huynh nói, còn tính không?", Trữ Tử Mộc lấy ra hai miếng ngọc bội từ trong ngực áo, đặt lên bàn, yên lặng nhìn hắn. Tô Mộ Hàn nhìn hai mảnh ngọc, nắm đấm buông ra, trầm ngâm không nói. Cuối cùng cũng quyết định, thở dài một hơi, khẽ cười, "Vì muội, đánh cược một ván cũng đâu có sao. Ngày mai, ta sẽ cho ra phân phó", "Đoan Thái hậu đã lên đường hồi cung, lúc đó cũng phải báo nàng một tiếng", Trữ Tử Mộc chậm rãi nói. "Nếu Thái hậu cũng đã biết việc này, vậy ngày kia sẽ không làm khó huynh đệ chúng ta. Vậy ta đây ngày mai bắt đầu xuất binh lên đường." "Mộc Nhi, muội theo ta hồi kinh đi thôi. Nghe nói vừa rồi muội bị thương, lòng ta cũng không yên. Cho nên hãy để ta bên cạnh muội, bảo vệ kỹ càng một chút...", Tô Mộ Hàn chân thành nói, biểu tình quả thực là lo lắng đau lòng. "Điều binh động thủ, mai này còn không biết thiên hạ sẽ rơi vào tay ai. Lúc này khắp nơi đều đang gấp rút hoảng loạn, đâu cũng là hung hiểm, cho nên ta sẽ đi Mạc Bắc gặp các ca ca, nếu như ngày kia huynh không thể bảo vệ được Tân hoàng, vậy vẫn còn có Hắc Hổ quân cứu viện." "Mộc Nhi, chuyến này nguy hiểm, muội không nên tùy hứng làm bậy", Tô Mộ Hàn căng thẳng nhìn nàng, trong lòng bất an. "Mô Hàn ca ca, lần này không phải là tùy hứng hay không, chuyện này là chuyện cần làm. Sau lần này, ngày khác chẳng biết còn có thể gặp lại hay không, huynh bảo trọng", Trữ Tử Mộc dứt lời liền đứng dậy, bộ dáng kiên quyết mà tôn quý ngạo nghễ. Tô Mộ Hàn nhìn bóng lưng nàng rời đi, ánh mắt như mê muội gắn chặt không từ bỏ. --- Thanh Sanh rảo bước trong lâm viên Tô phủ, theo thói quen nghề nghiệp mà đánh giá bố cục xây dựng xung quanh. Núi non cùng mây nước tôn nhau, phồn hoa mà trang nhã. Hành lang gấp khúc, kết cấu tinh diệu chắc chắn, bố cục hài hòa, không khỏi làm nàng nghĩ tới, sau này nàng cùng Đoan Nhược Hoa ẩn cư cũng sẽ xây dựng một nơi như thế này. Nghĩ ngợi một hồi, tâm tình cũng tốt lên, không khỏi bất giác cười lên một mạt. "A, đây không phải là kẻ ngốc ngày đó sao? Lại ngơ ngẩn cười một mình sao?", một giọng nói của nữ tử truyền tới, thanh âm thanh thúy mà mang theo tia chán ghét cùng khinh thường. Thanh Sanh nghe thấy, liền thu liễm nụ cười, vân đạm phong khinh quay đầu nhìn lại, ngầm đảo mắt. Tô Hoan Hỉ dẫn theo thị nữ tên Hầu Nhi, chầm chậm đi tới. "Thanh Sanh, mau tham kiến Tô tiểu thư", Hầu Nhi nhay nhẹn mở lời nhắc nhở, nhưng Thanh Sanh chỉ im lặng không nói, chậm rãi chớp mắt cúi đầu. "Không cần, một kẻ ngu ngốc thì làm sao hiểu được những quy củ này a", Tô Hoan Hỉ cười lạnh. Thanh Sanh cũng chỉ im lặng, ngẩng đầu nhướn mày, ánh mắt đối thẳng vào mắt nàng, nhếch môi cười một tiếng. Tô Hoan Hỉ ngẩn người, tại sao nàng lại cảm thấy nụ cười này với nụ cười ngơ ngẩn lúc trước có chút khác biệt đây? Nụ cười này sao lại cho nàng cảm giác lành lạnh, giống như đang che đậy âm mưu quỷ kế thế này a? Sao có thể như thế, chắc chắn là nàng nhìn lầm rồi. "Kẻ ngốc, muốn ăn đường không a?", Tô Hoan Hỉ nhặt lên một viên sỏi trắng đẹp đẽ, đưa lên muốn lừa gạt nàng. "Nha? Đây là đường sao?", Thanh Sanh cười một tiếng hỏi lại, nheo mắt quan sát viên sỏi kia. "Đúng vậy a, mau ăn thử đi", Tô Hoan Hỉ tươi cười, đưa viên sỏi đến bên miệng Thanh Sanh. Nàng nhận lấy, mở miệng làm bộ như muốn thả vào, thấy Tô Hoan Hỉ đang không giấu được phấn khích cùng mong chờ, liền đưa viên sỏi tới bên miệng nàng, "Tỷ tỷ ta thường nói, đồ ăn ngon vẫn là nên cho người khác thử trước. Ngươi ăn trước đi", Tô Hoan Hỉ có chút thất vọng cùng bất ngờ, đẩy viên sỏi lại tới bên miệng Thanh Sanh, gượng cười, "Ta không ăn, ngươi ăn đi", "Vậy chắc hẳn thứ này không ngon rồi, vậy ta cũng không ăn", Thanh Sanh làm như vừa hiểu ra, muốn ném viên sỏi đi. "Ta ăn, ta ăn. Ta ăn xong ngươi phải ăn a", Tô Hoan Hỉ vội vàng nhặt lên một viên sỏi, nhắm mắt thả vào miệng, tràn ngập mong chờ nhìn Thanh Sanh. "Ngu ngốc... tới viên sỏi cũng muốn ăn", Thanh Sanh cười lạnh thở dài, ném viên sỏi trong tay xuống, vỗ hai tay vào nhau, lại chắp tay sau lưng mà chậm rãi đi khỏi. Tô Hoan Hỉ ngây dại, mắt trợn lớn như chuông đồng, trong miệng vẫn còn ngậm viên sỏi. Qua một khắc mới hoàn hồn, nàng phun viên sỏi ra, tức giận đến mức cả người run lên. --- "Nương nương, Thanh Sanh chọc cho Tô tiểu thư giận đến không kìm chế được", Hầu Nhi vừa chải tóc cho Trữ Tử Mộc vừa thuật lại sự tình một cách vô cùng sinh động. "Nô tỳ rước phiền phức cho nương nương, xin nương nương trách phạt", Thanh Sanh nhàn nhạt nói, lúc này nàng đang ở một bên dâng trà. "Được rồi, dám khi dễ người của bổn cung, chịu chút giáo huấn cũng phải thôi", Trữ Tử Mộc biểu tình lạnh nhạt, nhưng giọng nói vẫn là lanh lảnh thịnh khí lăng nhân, lúc này Thanh Sanh cảm thấy nàng cũng không đến nỗi quá đáng ghét. "Nương nương, tại sao Tô tiểu thư lại biết nô tỳ?", Thanh Sanh hỏi. "Lúc ngươi mất trí nhớ đã từng theo ta tới Tô Châu, đương nhiên là biết nàng", Trữ Tử Mộc miễn cưỡng trả lời ngắn gọn. "Chắc là có chút ân oán đối với nàng, cho nên nàng đối với nô tỳ mới như có thù như thế. Nhưng mà, bây giờ nô tỳ cái gì cũng không nhớ, sao nương nương vẫn muốn giữ nô tỳ bên cạnh?", Thanh Sanh không nhịn được mà hỏi, Hầu Nhi lập tức liếc nàng một cái. Trữ Quý phi vẫn là người khó hầu hạ, vậy mà từ sau khi mất đoạn trí nhớ kia, mình lại cũng quên luôn sợ hãi, hẳn là mình đáng chết trăm lần rồi, Thanh Sanh thầm nghĩ. Trữ Tử Mộc trầm ngâm không nói, ánh mắt lóe lên cảm xúc đan xen, cuối cùng chậm rãi mở miệng, "Dù sao việc ngươi mất trí nhớ cũng là một phần lỗi của bổn cung, hơn nữa, giữ ngươi bên cạnh cũng không ảnh hưởng, bổn cung đối với ngươi cũng đã không còn hứng thú hành hạ", Trữ Tử Mộc thực sự nghĩ đây là một phần lỗi của nàng, nếu ngày đó nàng không buông tay để Thanh Sanh theo Đoan Nhược Hoa tới Phượng Tê cung, hẳn là sự tình đã không như thế này. Đáy mắt không gợn của Thanh Sanh nổi lửa, quả nhiên người này vẫn là đáng ghét như thế, từ đầu đến cuối chỉ là ngang ngược xấc láo, cậy mạnh khinh người. ---Hết chương 89---
Editor lảm nhảm: Cẩn thận Tô Hoan Hỉ cũng cờ rớt nữ chủ thì chớt. Bận quá các thím ah, vừa deadline, vừa phải giúp người quen chuyển nhà. Tối về cái lăn ra ko còn sức edit nữa hic :(