Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

49: Hoa đào nở rộ


trước sau

Khuất Tĩnh Văn đã nói là làm, vả lại còn vô cùng năng suất. Nói đúng hơn là Tô Tử Phong vô cùng năng suất.

Hắn cũng không hiểu nổi, đường đường là trợ thủ đắc lực của Khuất Tĩnh Văn bây giờ lại chạy đi làm công việc chuyển nhà, nhưng mà thật ra cũng không có gì để chuyển.

Đồ đạc trong nhà không cần thiết mang đi, chỗ Khuất Tĩnh Văn cũng không thiếu. Kỳ Mặc Vũ chỉ đóng thùng một ít sách vở phục vụ cho việc học và bỏ túi mấy bộ quần áo thoải mái mà nàng yêu thích. Sau đó giao lại toàn bộ cho Khuất Tĩnh Văn lo liệu.

"Mấy hôm nay cứ thấy tiểu thư lạ lạ."

Tô Tử Phong nói với Mao Khởi Tuyết.

Bình thường cô đều thích ở một mình, trên dưới nhà họ Khuất dù có quan tâm cô đến cỡ nào thì cũng không thể lưu lại Lãm Thúy quá lâu. Vậy mà lần này lại rất sốt sắng mang Kỳ Mặc Vũ đến ở cùng, đối với bọn họ cũng nhu hòa đi không ít. Điều này khiến cho Tô Tử Phong càng hoài nghi nhân sinh.

Mao Khởi Tuyết khoanh tay trước ngực nhìn bộ dáng của hắn: "Vậy mà cũng không nhìn ra, anh so với tôi quả thực trí thông minh còn kém xa."

Tô Tử Phong cũng không ngại việc bản thân bị nói là ngu ngốc, hướng Mao Khởi Tuyết xin thỉnh giáo: "Như vậy nghĩa là sao?"

Mao Khởi Tuyết nhướng mày: "Là hoa đào nở rộ đó. Nói anh cũng không hiểu."

Vừa lúc này Khuất Tĩnh Văn gọi bọn họ vào, có việc phân phó.

Tô Tử Phong còn tưởng sắp có nhiệm vụ quan trọng nào đó để hắn có cơ hội thể hiện một chút, cuối cùng sau khi nghe Khuất Tĩnh Văn nói xong trên đầu chỉ hiện lên mấy dấu chấm hỏi.

"Hai người sau này cử người bảo vệ tiểu Vũ. Để ý xem em ấy thích gì, liền báo cho tôi."

1

Tô Tử Phong yếu ớt cất lời: "Tiểu thư, cái này có phải hay không không phải phép?"

Chưa có được sự đồng ý đã theo dõi người khác, Tô Tử Phong vẫn còn đạo đức nghề nghiệp nha.

Khuất Tĩnh Văn uống một ngụm trà, sau đó nhìn hắn một cái: "Tôi đâu có nói anh xem em ấy là tội phạm mà theo dõi? Nhiệm vụ của anh là bảo vệ em ấy chu toàn."

Mao Khởi Tuyết khều khều Tô Tử Phong, sau hướng Khuất Tĩnh Văn gật đầu: "Tiểu thư, chúng tôi hiểu rồi."

"Hạn chế xuất hiện, đừng làm em ấy sợ."

Khuất Tĩnh Văn căn dặn thêm.

"Dạ, tiểu thư."

Khuất Tĩnh Văn nhìn đồng hồ, có lẽ sắp đến giờ Kỳ Mặc Vũ từ trường trở về. Cô muốn đến đón nàng.

Khuất Tĩnh Văn đi đến hầm xe, nhìn nhìn chiếc Audi A8 đang đậu đó rồi nhớ lại mấy lần Kỳ Mặc Vũ ở trên xe ngủ gật.

Cô gọi Tô Tử Phong: "Nhanh lái một chiếc xe khác đến đây."

"Tiểu thư, là chiếc nào?"

"Chiếc nào thoải mái một chút."

Dừng một lát lại nói: "Cứ mang chiếc Rolls Royce đến đây."

Tô Tử Phong lại một bụng khó hiểu. Bình thường Khuất Tĩnh Văn nếu không cần đến công ty đều tự lái xe, vả lại nhất quyết chạy Audi. Cô thường nói ra đường nhanh gọn là được, không cần phải quá gây sự chú ý. Hôm nay thế quái nào lại muốn lấy con xe kia.

Nhưng mà cuối cùng thì chiếc Rolls Royce Phantom đắt đỏ cũng không có dừng trước cổng Hoa Đại mà thay vào đó là chiếc Bentley Flying Spur có giá thấp hơn.

Dù sao Kỳ Mặc Vũ vẫn chưa biết thân phận thực sự của cô. Cũng không nên đùng một cái dọa nàng khiếp sợ.

Nhưng mà so với mặt bằng chung, chiếc Bentley này cũng khiến không ít sinh viên phải ngoái nhìn. Cũng không biết lát nữa Kỳ Mặc Vũ nhìn thấy sẽ có biểu tình gì. Dù sao cô cũng chỉ muốn nàng có chỗ dựa lưng thoải mái mà thôi.

Tô Tử Phong ngồi trên ghế lái khó hiểu gãi đầu: Audi A8 thì không thoải mái sao?

4

Đạo lý của người có tiền hắn không cách nào hiểu được.

Đợi một lát thì Kỳ Mặc Vũ cũng xuất hiện, nàng cùng với mấy người bạn học đang nói nói cười cười đi ra khỏi cổng trường.

Hôm nay nàng có hẹn cùng ôn tập với họ, cho nên giao hết thảy mọi việc lại cho Khuất Tĩnh Văn.

"Tiểu Vũ, đến đây."

Kỳ Mặc Vũ đang vẫy tay chào tạm biệt mọi người thì nghe thấy âm thanh của Khuất Tĩnh Văn. Nàng lập tức quay đầu nhìn cô cười rạng rỡ.

"Tĩnh... Khuất lão sư, sao lại đến đây rồi a?"

Khuất Tĩnh Văn trả lời: "Đến đón em về nhà. Mau lên xe."

Kỳ Mặc Vũ đi theo Khuất Tĩnh Văn đi đến chiếc Bentley màu đen đang đậu, nàng nhìn ngó xung quanh, sau đó khó hiểu mà ngồi vào xe.

"Chị mới đổi xe sao?"

Khuất Tĩnh Văn ra hiệu cho Tô Tử Phong lái xe rồi mới quay đầu nói với nàng: "Không có, cái này tôi mua lâu rồi. Nhưng mà trước nay đều không dùng đến."

Kỳ Mặc Vũ tò mò hỏi: "Vậy sao hôm nay lại muốn lái đến a?"

Khuất Tĩnh Văn điểm mũi nàng: "Đón em về nhà, phải đặc biệt một chút."

Tô Tử Phong ngồi ở phía trên nổi hết da gà. Hắn cuối cùng cũng đã có thể hiểu hàm ý trong câu nói kia của Mao Khởi Tuyết.

Kỳ Mặc Vũ gật đầu: "Ba ba của em có tiền như vậy đều chỉ đi Maybach. Chị nói xem chị lại giàu có đến cỡ nào?"

2

Khuất Tĩnh Văn gãi gãi mũi, cũng không thể ngay lập tức nói với nàng cô sinh ra trong đại gia tộc lừng danh được. Thế là đưa ra đại một câu trả lời được coi là hợp lý.

"Chăm chỉ làm việc, tận hưởng cuộc sống."

Kỳ Mặc Vũ cười cười, nắm lấy tay cô: "Vậy thì em phải học hỏi rồi."

Khuất Tĩnh Văn điều chỉnh một chút cho mười ngón tay đan vào nhau: "Sau này đừng đến trường ôn tập nữa, tôi có thể giúp em."

Kỳ Mặc Vũ nghi ngờ nhìn cô: "Tất cả sao?"

Khuất Tĩnh Văn tự tin gật đầu.

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười tinh nghịch: "Em quên mất chị là thủ khoa tốt nghiệp của Hoa Đại. Đúng là nhặt được bảo bối mà."

Khuất Tĩnh Văn nghe được hai từ bảo bối này thì có hơi nhướng mày, cong lên khóe miệng: "Tôi rất thích."

Kỳ Mặc Vũ không hiểu cô đang nói gì, liền hỏi lại: "Chị nói gì a?"

"Không có gì."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười đáp.

Tô Tử Phong ngồi ở trên cảm thán. Tôi hiểu, lần này tôi hiểu đó được chưa. Xin đừng phát cơm chó nữa.

1

Hắn thật muốn nhanh chạy về nhà rồi chuồn lẹ cho xong, phận cẩu độc thân có ai hiểu thấu. Mà không sao, vẫn còn có Mao Khởi Tuyết, chắc chắn có thể cùng hắn chia sẻ.

Lần này đến Lãm Thúy Sơn Trang, trong lòng có một cảm xúc khác lạ không thể diễn tả bằng lời. Nơi này từ nay có thể xem là nhà của nàng, sau này sẽ ở tại nơi đây cùng Khuất Tĩnh Văn vun đắp.

Chào đón nàng lần này không chỉ có Đông Đông mà còn có một con Husky lông vàng kháu khỉnh đang thè ra cái lưỡi dài, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.

Kỳ Mặc Vũ vừa thấy nó liền quay sang nhìn Khuất Tĩnh Văn, dùng ánh mắt hỏi cô nó từ đâu ra. Khuất Tĩnh Văn hiểu ý giải thích.

"Không phải em thích chó sao. Tôi cảm thấy sinh nhật em tặng bản thân còn chưa đủ nên mang nó về làm quà tặng đính kèm."

Kỳ Mặc Vũ nghe vậy thì ngồi xuống xoa đầu nó, hỏi Khuất Tĩnh Văn: "Nó tên là gì?"

"Còn phải đợi em đặt tên."

Khuất Tĩnh Văn đáp.

Đông Đông bên cạnh đang quăng cho con Husky một ánh mắt khinh nhờn, sau đó thì chạy đến dưới chân Kỳ Mặc Vũ cọ cọ.

"Đông Đông, đợi một lát."

Nàng ngẫm nghĩ một hồi rồi gọi con Husky một tiếng: "Hạ Hạ. Gọi mày là Hạ Hạ nha"

Hạ Hạ sủa gâu gâu hai tiếng, biểu thị đồng ý.

Kỳ Mặc Vũ cười giòn tan, hướng Đông Đông và Hạ Hạ liên tục xoa đầu: "Sau này chúng mày sinh con chúng ta lại có Xuân Xuân và Thu Thu. Xuân Hạ Thu Đông bốn mùa đều bên nhau."

Khuất Tĩnh Văn nhắc nhở nàng: "Tiểu Vũ, Hạ Hạ là giống đực."

Nàng dừng lại một chút: "Vậy thì vẫn còn Đông Đông a."

"Đông Đông cũng đã tiêm thuốc, không có sinh sản, em quên rồi sao?"

Khuất Tĩnh Văn lại lần nữa giúp nàng nhớ ra.

Kỳ Mặc Vũ nghe xong đỡ trán: "Em quên mất, hì hì."

Khuất Tĩnh Văn kéo nàng đứng dậy: "Vào trong rửa tay tắm rửa. Còn có xem thử có thích cách trang trí trong phòng không."

Cô là nói đến phòng khách đã được bày trí lại, phù hợp với sở thích của Kỳ Mặc Vũ. Ban đầu cô định để Kỳ Mặc Vũ ngủ cùng với mình. Nhưng sau đó nghĩ lại thấy quá đường đột, sợ nàng lại nghĩ cô không đứng đắn nên tạm thời nhịn xuống.

Bên này Kỳ Mặc Vũ cũng đang có chút thất vọng. Lần này đến đây nàng còn tưởng có thể chân chính ngủ cùng Khuất Tĩnh Văn. Cuối cùng vẫn là mỗi người một phòng.

Kỳ Mặc Vũ theo Khuất Tĩnh Văn tham quan phòng ngủ, vừa nhìn qua là đã biết cô dụng tâm thế nào.

Nàng chỉ vào cái giường lớn đã được thay đổi: "Đêm nay Đông Đông và Hạ Hạ sẽ cùng em ngủ ở đây."

Meo meo.

Gâu gâu.

Sau đó là một tiếng grừ.

2

Nói chung một con mèo đã khó quản, Khuất Tĩnh Văn lại nuôi cả chó lẫn mèo. Xem ra chỗ này của cô sắp tới sẽ rất náo nhiệt.

Trong lòng cô sinh ra một chút ghen tị, không biết việc mang chúng nó về có phải là một quyết định sai lầm hay không.

...

Sau khi màn đêm buông xuống, hai người tạm biệt nhau trở về phòng nghỉ ngơi. Trước khi đi còn quyến luyến ôm nhau cùng một chỗ.

Đến nửa đêm Khuất Tĩnh Văn không nhịn được mò xuống giường, mở cửa đi sang phòng Kỳ Mặc Vũ. Nhưng đi đến giữa đường thì đụng phải một mùi hương quen thuộc.

"Em..."

"Chị..."

"Chị đi đọc sách."

"Em đi uống nước."

...

Phòng hai người bị ngăn cách bởi một không gian rộng lớn chứa toàn sách vở. Buổi tối Khuất Tĩnh Văn đều có thói quen ra ban công hoặc ngồi trên sô pha đọc sách. Thế nhưng thời gian này mà còn chạy ra đây thì chỉ là một lý do nói cho dễ nghe.

Kỳ Mặc Vũ cũng vậy, trong phòng có sẵn nước lọc, không thể nào phải mò tận ra bên ngoài để uống nước.

Hai người bốn mắt nhìn nhau sau đó cùng lúc bật cười. Kỳ Mặc Vũ cũng không nhịn được mà tiến lên một bước, treo lên người Khuất Tĩnh Văn, nhắm mắt than vãn.

"Bảo bối, em không ngủ được."

Khuất Tĩnh Văn trêu chọc nàng: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Kỳ Mặc Vũ mở mắt ra xoay người: "Vẫn phải ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm ôn bài."

Nói xong cũng thả nhẹ bước chân trở về phòng.

Khuất Tĩnh Văn thấy vậy liền kéo nàng vào lòng, siết chặt cái ôm: "Hay là vào ngủ cùng tôi, có được không?"

"Nếu em không đồng ý thì sao?"

Kỳ Mặc Vũ hỏi.

Khuất Tĩnh Văn không nói gì, chỉ thấy cô cúi người xuống nhẹ nhàng nhấc bổng nàng bế về phòng.

"Tĩnh Văn, thả em xuống, haha."

Khuất Tĩnh Văn đặt nàng xuống giường rồi theo sau nằm xuống. Cô thả một nụ hôn lên trán nàng rồi kéo chăn phủ lên hai người: "Ngủ ngon."

Kỳ Mặc Vũ xoay người, vùi vào lòng ngực của cô hít lấy một hơi: "Ngủ ngon."

Cả hai người mỉm cười mãn nguyện, chìm vào giấc ngủ.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây