Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

69: Ong tìm mật


trước sau

Thời gian thoi đưa, thoáng chốc kỳ thực tập của Kỳ Mặc Vũ cũng đã đến gần. Theo thông lệ hàng năm, các doanh nghiệp hàng đầu sẽ từ trong đám sinh viên ưu tú của Hoa Đại tuyển chọn vài người. Những sinh viên thành tích kém hơn thì sẽ tự lực cánh sinh.

Kỳ Mặc Vũ đã trải qua buổi phỏng vấn công khai vào tháng trước, hôm nay sẽ có kết quả. Không biết trời xui đất khiến thế nào mà nàng lại bị Khuất thị chọn trúng, lại còn được thực tập ở trụ sở chính. Đây là vinh dự mà bất kỳ sinh viên nào cũng mơ ước nhưng Kỳ Mặc Vũ lại có chút phiền não. Đến công ty nhà của bạn gái thực tập, vừa nghĩ liền thấy có chút không được quang minh chính đại.

Nhưng mà bỏ qua phương diện tình cảm cá nhân thì đây rõ ràng là một cơ hội tốt. Sau này nàng còn phải tiếp nhận Tinh Kiện, sớm đến Khuất thị lăn lộn sẽ giúp bản thân nhanh chóng trưởng thành. Nghĩ như vậy, Kỳ Mặc Vũ cũng không còn xoắn xuýt nữa.

Hôm nay Khuất Tĩnh Văn nói là có cuộc họp nên không thể đưa đón nàng. Kỳ Mặc Vũ sau khi từ Hoa Đại trở về vẫn chưa thấy người đâu thế là quyết định tự mình xuống bếp, nấu một bữa ăn đợi Khuất Tĩnh Văn trở về.

Nàng ít khi nấu ăn nhưng sau thời gian ở trong bếp cùng Khuất Tĩnh Văn học lỏm xem như cũng có chút tiến bộ. Một bữa cơm bình thường đã không thành vấn đề.

Nàng mở tủ lạnh, chọn một ít nguyên liệu sau đó bắt đầu chế biến. Khuất Tĩnh Văn thích ăn thanh đạm nên không thể thiếu món canh. Nàng khi làm gì cũng rất tập trung, đến cả Đông Đông và Hạ Hạ cũng phối hợp không làm phiền.

Nấu nướng xong xuôi Kỳ Mặc Vũ lên lầu tắm rửa, đợi đến khi Khuất Tĩnh Văn trở về đã thấy cả ngôi nhà ngập tràn hơi thở ấm áp cùng mùi hương làm người đói bụng.

Đông Đông và Hạ Hạ thấy cô trở về thì liền chạy tới ngoe nguẩy cái đuôi, cọ cọ vào ống quần của cô. Khuất Tĩnh Văn cúi người xoa đầu bọn chúng, nhỏ giọng: "Em ấy đâu rồi?"

Giống như bọn chúng thực sự có thể trả lời, Khuất Tĩnh Văn mỉm cười một cái, quay gót định lên lầu tìm nàng. Kỳ Mặc Vũ vừa mới tắm xong đi ra đã thấy Khuất Tĩnh Văn về đến, nàng nở nụ cười rạng rỡ, ôm lấy vòng eo của cô.

"Chị về rồi, có mệt không?"

Khuất Tĩnh Văn hôn lên môi nàng, khẽ cười: "Thấy em liền không mệt."

Lại là lời ngon tiếng ngọt, nhưng Kỳ Mặc Vũ lại cảm thấy rất thỏa mãn. Nàng nắm tay cô ném vào phòng tắm, đóng cửa lại: "Mau tắm rửa rồi thưởng thức tay nghề của em."

Khuất Tĩnh Văn gật đầu, ngoan ngoãn ôm quần áo đi vào phòng tắm.

Bên ngoài bắt đầu đổ mưa, cơn mưa mùa hạ dai dẳng kéo theo những trận gió lớn. Khuất Tĩnh Văn ngồi đối diện Kỳ Mặc Vũ, mỉm cười đón nhận ánh mắt nóng rực của nàng.

"Bỗng dưng em cảm thấy, chị thật xinh đẹp."

Khuất Tĩnh Văn mới vừa tắm xong, khắp người đều tràn ngập hơi thở sắc dục khiến người ta suy nghĩ sâu xa. Nàng nhớ đến đêm giao thừa lần trước từng chạm vào cơ thể này, nhìn rất rõ, xúc cảm cũng rất tốt. Nhưng mà sau đêm hôm đó đến tận hôm nay cũng chưa có gì thay đổi.

Mặt mày Khuất Tĩnh Văn cong cong: "Hay là tôi ngồi đây cho em ngắm mãi được không?"

Kỳ Mặc Vũ gật đầu: "Dạ được."

Sau đó lại lắc đầu: "Không được, như vậy rất mỏi. Vẫn là trên giường tốt hơn."

Khuất Tĩnh Văn gõ nhẹ vào trán nàng: "Ăn cơm."

Kỳ Mặc Vũ cười hì hì, lúc này mới chịu tập trung vào mâm cơm do bản thân chuẩn bị.

"Chị ăn thử đi, xem người học trò này học có tốt không."

Khuất Tĩnh Văn nếm thử một ít canh Kỳ Mặc Vũ vừa đưa tới. Vị ngọt thanh vừa phải chui vào cuống họng sau đó ấm áp nằm yên trong dạ dày.

"Học không tệ."

Kỳ Mặc Vũ đắc ý mỉm cười, cũng bắt đầu ăn phần của mình.

"Phải rồi, đã có kết quả chưa?"

Khuất Tĩnh Văn tuy dạo gần đây bận rộn nhưng vẫn quan tâm đến việc học của nàng, hôm nay có kết quả phỏng vấn cô cũng biết.

Kỳ Mặc Vũ chớp mắt, mím môi, kéo dài âm điệu: "Em được Khuất thị chọn, chị thấy thế nào?"

Nàng là muốn nhìn xem phản ứng của Khuất Tĩnh Văn, dù sao đó cũng là sản nghiệp của nhà cô mà cô thì vẫn còn mang tội danh giấu giếm thân phận với nàng.

Nhưng mà Khuất Tĩnh Văn vẫn rất bình tĩnh, trên mặt cũng không có biểu hiện nào gọi là chột dạ. Cô gật đầu, rất tự nhiên mà nói: "Cơ hội tốt, cố gắng thể hiện."

Hình như cách nói chuyện này rất giống mẹ nàng nha. Lúc nãy nàng có gọi cho mẹ thông báo chuyện này, bà cũng nói giống như vậy.

Kỳ Mặc Vũ suy nghĩ, vô thức bật cười: "Em nói chị lớn tuổi chị còn không chịu."

Khuất Tĩnh Văn khó hiểu: "Hửm?"

Kỳ Mặc Vũ lắc đầu: "Không có gì ạ."

Nhưng mà Khuất Tĩnh Văn làm sao chịu bỏ qua, mặc cho nàng có ý gì thì hai từ lớn tuổi giống như cái gai trong lòng cô. Khuất Tĩnh Văn ý vị thâm trường nhìn nàng, chắc có lẽ phải chứng minh một chút.

Thế nên sau khi ăn cơm dọn dẹp xong, Khuất Tĩnh Văn liền không nói lời nào bế Kỳ Mặc Vũ lên phòng, đặt xuống chiếc giường mềm mại.

Kỳ Mặc Vũ bất mãn kêu lên: "Khuất lão sư, làm gì vậy nha?"

Khuất Tĩnh Văn mím môi: "Em nói tôi lớn tuổi."

Không có sức lực.

Lời này Khuất Tĩnh Văn âm thầm nói ở trong lòng.

Kỳ Mặc Vũ đỡ trán, say mê nhìn cô: "Nhưng mà em thích lớn tuổi, phải làm sao bây giờ?"

Khuất Tĩnh Văn cúi người, lông mi run rẩy: "Tiểu Vũ, hình như tôi có chút không nhịn được."

Lồng ngực Kỳ Mặc Vũ rung lên mấy hồi, cơ thể cũng thoáng chốc mềm nhũn. Nàng tự mắng bản thân tại sao lại có thể không có tiền đồ như vậy. Khuất Tĩnh Văn vừa chạm vào cả người đã nóng lên.

Nhưng mà Kỳ Mặc Vũ vẫn cố gắng đùa dai: "Vậy thì thế nào a?"

Dù sao cũng là lần đầu của nàng, vẫn muốn có gì đó lãng mạn mặc dù cơ thể đã bắt đầu trở nên thành thực.

Khuất Tĩnh Văn đứng yên tại chỗ, nhìn vào chỗ quần áo có chút xộc xệch của nàng.

Cô nhắm mắt, cúi người nắm lấy cằm của nàng, hôn xuống. Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, giống với phong cách của cô nhưng lại làm Kỳ Mặc Vũ có chút bất ngờ.

Nàng khẽ cười, kéo Khuất Tĩnh Văn ngã sấp lên người mình, kề vào lỗ tai cô khẽ nói: "Khuất lão sư, em nghĩ lần đầu tiên của mình nên là một buổi tối lãng mạn giống như đêm giao thừa hôm đó chẳng hạn. Nhưng mà... hình như em không đợi được nữa."

Lẽ ra sinh nhật của nàng vừa qua là một thời điểm thích hợp, nhưng hôm đó ba mẹ Kỳ bắt nàng trở về. Nàng không có cách nào khác lần nữa lỡ hẹn cùng cô.

Tính toán tới lui chi bằng thuận theo lòng người. Vả lại mị lực của cô quá lớn, sớm cùng cô gạo nấu thành cơm lại chính là chuyện tốt đẹp nhất trên đời.

Từng sợi tơ nhỏ trên lỗ tai Khuất Tĩnh Văn theo hơi thở của Kỳ Mặc Vũ mà lay chuyển. Đuôi lông mày căng chặt do kìm nén bắt đầu dãn ra, kèm theo đó là một nụ cười.

Cô không nói gì, chỉ dùng hành động đáp trả. Đừng nụ hôn vụn vặt rơi khắp cơ thể Kỳ Mặc Vũ, động tác nhẹ nhàng, tinh tế cũng đầy lưu luyến say mê.

Cơn mưa bên ngoài vẫn chưa dứt, tuy bị ngăn cách nhưng những hạt mưa giống như xuyên qua bức tường dày, quấn lấy hai người.

Hai thân thể tựa như ngọc sáng ma sát vào nhau, vầng trán bóng loáng của Kỳ Mặc Vũ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, có mấy sợi tóc dính vào, phong tình vạn chủng.

Màn đêm dần yên tĩnh, Kỳ Mặc Vũ cong người sau khi qua một đợt cao triều. Khuất Tĩnh Văn trân trọng hôn lên mắt nàng, môi nàng rồi đến vùng thánh địa bí ẩn.

Kỳ Mặc Vũ có chút không thể thích nghi, cảm giác mới lạ này có lẽ mỗi người chỉ có thể trải qua một lần, nàng hạnh phúc đến nước mắt lăn dài.

Cảm nhận được nàng đang khóc, cả người Khuất Tĩnh Văn rối tinh rối mù. Cô luống cuống nhỏ giọng: "Sao lại khóc? Không thoải mái sao?"

Kỳ Mặc Vũ liên tục lắc đầu: "Không có. Tĩnh Văn, em chỉ là vui quá."

Tảng đá trong lòng Khuất Tĩnh Văn rơi xuống, nhè nhẹ, tạo thành một cơn sóng nhỏ. Cô dùng ngón tay tỉ mỉ phác họa chân mày của nàng, hôn lê.n chóp mũi: "Tôi còn tưởng..."

Nàng biết cô muốn nói gì, chỉ dùng lòng bàn tay chạm vào mặt cô, xoa xoa.

Khuất Tĩnh Văn lại nói: "Tiểu Vũ, đã là người của tôi, em đừng hòng chạy."

Kỳ Mặc Vũ cong môi, ôm lấy cổ cô: "Em chính là không muốn chạy, phải để cho chị hảo hảo yêu chiều em."

"Được."

"Tiểu Vũ, tôi yêu em."

Cô nói xong lại cúi người hôn nàng, tiếp tục đưa nàng phiêu lãng giữa chín tầng mây.

Đến khi Kỳ Mặc Vũ đạt cao triều lần hai, Khuất Tĩnh Văn cuối cùng cũng dừng lại. Dù sao cũng là lần đầu, cô sợ nàng mệt mỏi. Khuất Tĩnh Văn cúi người bế nàng lên, đem nàng đặt vào bồn tắm, giúp nàng mát xa thư giãn.

Trong lúc đợi Kỳ Mặc Vũ ngâm mình trong phòng tắm, cô trở ra ngoài thay ga trải giường. Bề mặt có chút lộn xộn, quần áo vương vãi khắp nơi. Khuất Tĩnh Văn quen tay quen chân gom lại thành một chỗ, rồi dời mắt đến vệt màu đỏ lẳng lặng nằm yên ở đó. Hai gò má Khuất Tĩnh Văn từ từ đỏ lên, cô không tự chủ gãi gãi mũi. Không nỡ vứt đi, cũng không nỡ để cho chất tẩy rửa làm trôi mất. Thế nên cô âm thầm giữ lại.

1

Chờ đến khi căn phòng đã được thu dọn sạch sẽ, Khuất Tĩnh Văn bế Kỳ Mặc Vũ ra ngoài, đặt vào chiếc chăn ấm áp, còn giúp nàng mặc quần áo.

Kỳ Mặc Vũ giống như chú mèo lười biếng, đôi mắt nhắm nghiền, mặc kệ cô làm gì thì làm. Đến khi mọi thứ xong xuôi, Khuất Tĩnh Văn cũng vào trong tắm rửa rồi mới lên giường ôm nàng vào lòng.

Kỳ Mặc Vũ tìm được hơi ấm thì nhích người vào, bắt đầu cọ cọ: "Khuất lão sư, lần sau tới lượt em."

Khuất Tĩnh Văn vuốt tóc nàng: "Được."

Dừng một chút, cô lại nói: "Có một chuyện này tôi vẫn chưa nói với em."

Hôm nay vừa lúc thích hợp.

"Hửm?"

Kỳ Mặc Vũ lười biếng mở miệng.

"Thật ra Khuất thị là của tôi."

"Ừm ~"

Âm thanh nhỏ như mèo kêu. Sau đó sợ cô không nghe thấy, nàng lại bổ sung thêm: "Em biết."

Khuất Tĩnh Văn nhướng mày: "Khi nào thì biết?"

Kỳ Mặc Vũ mở mắt nhìn cô, hơi cong môi: "Chị họ Khuất mà."

Khuất Tĩnh Văn cũng không thấy gì không hợp lý. Cô sủng nịch điểm mũi nàng: "Còn làm tôi lo lắng."

Kỳ Mặc Vũ cười cười, dụi vào lòng cô: "Khuất lão sư, ngày mai em còn phải cùng Giai Nghê đi khám thai."

Ý là nàng buồn ngủ rồi, phải nghỉ ngơi thôi.

Nhưng Khuất Tĩnh Văn nghe xong lại nổi hứng trêu chọc: "Vừa làm một lần, đã có rồi sao?"

4

Kỳ Mặc Vũ khó khăn đánh vào ngực cô một cái: "Không nói lý lẽ."

Khuất Tĩnh Văn nghe vậy chỉ cười không nói nữa, khẽ hôn lên tóc nàng: "Ngủ ngon."

===

Tác giả có lời muốn nói:

Khuất lão sư không những ăn đồ ăn bạn học Kỳ nấu mà còn đem bạn học Kỳ ăn sạch.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây