Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát

2: Chương 2


trước sau

Một giờ trước.

“——Ting!”

Trong vùng núi sâu một âm thanh kỳ lạ vang lên.

Bùi Lạc chậm rãi mở hai mắt ra, tâm thần khẽ động tính nhẩm thời gian lại phát hiện mình mới ngủ say hai trăm năm.

Xung quanh sơn động tối đen như mực, đúng là địa điểm hắn đã lựa chọn tỉ mỉ trước khi ngủ say, khác biệt duy nhất chính là trước mặt hắn hiện lên một bong bóng chat màu trắng.

[Cậu bé Hoan Hoan: (*/ꙍ*) xin hỏi cậu là mãnh 1 sao?]

Sao lại có người dùng phương thức này gửi cầu nguyện muốn hắn che chở?

Con người từ khi sinh ra đã thông qua các phương thức của phù thủy hiến tế cho thần minh cầu nguyện thần minh phù hộ, nhưng thân phận của Bùi Lạc có chút đặc thù, kể cả trước khi hắn ngủ say cũng hiếm có ai hiến tế gửi lời cầu nguyện cho hắn.

Bùi Lạc nhìn chằm chằm chuỗi văn tự kỳ lạ kia, trong trí nhớ của hắn chưa bao giờ xuất hiện tổ hợp ký hiệu như vậy, hơn nữa chữ ‘mãnh 1’ chưa bao giờ có trong lịch sử loài người.

Bùi Lạc nhất thời trầm tư suy nghĩ.

Hắn không nghĩ tới sau khi ngủ say hai trăm năm chính mình lại không hiểu được suy nghĩ của loài người.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ giải mã bí mật của ký hiệu thì một bong bóng chat khác lại hiện lên trong không khí.

—— [Vì sao lại không trả lời tôi vậy?]

Mày của Bùi Lạc nhíu lại, khi không hiểu rõ nhu cầu của con người thần minh cũng không thể nào trợ giúp một cách chính xác được.

Ở thế kỷ XIX, Hoàng Hôn của Chư Thần (*), thần lực giảm xuống, các vị thần đều rơi vào trạng thái ngủ say, Bùi Lạc cũng không ngoại lệ, sau khi sáng tạo thế giới mới hắn liền cảm thấy thần lực cực kỳ suy yếu phải chờ sau khi luân hồi vạn năm thì thần lực mới có thể trở về thời kỳ đỉnh cao.

(*) Hoàng Hôn của Chư Thần: là ngày Tận thế trong thần thoại Bắc Âu. Đây là một chuỗi các sự kiện đen tối trong tương lai dẫn đến một trận chiến lớn – sự kết thúc của vũ trụ và cái chết của nhiều vị thần trong thần thoại Bắc Âu, có nét tương đồng với Khải huyền trong Kinh thánh

Nhưng hiện tại hắn lại bị đánh thức, Bùi Lạc nhíu mày không nói.

Sau khi suy nghĩ một tiếng thần minh quyết định trả lời lại con người nhỏ bé này.

“—– Ting!”

Một âm thanh nhắc nhở trong trẻo đáng yêu từ túi của Tề Hoan vang lên, chất lỏng tanh hôi trên sàn nhà như cảm nhận được điều gì đó liền tạm ngừng không tiến lên, sau cùng lại không cam lòng mà chui về lại phía dưới sàn nhà.

Tề Hoan mơ màng mở to hai mắt lại phát hiện mình vậy mà lại ngủ thiếp đi trên giường trị liệu đầy vết rỉ sét loang lổ.

Đã xảy ra chuyện gì, sao hắn lại mệt mỏi như vậy? Chỉ là đi lấy áo blouse trắng thôi mà. Nghĩ đến nhiệm vụ của y tá Tề Hoan liền bất chấp tất cả vội vàng lấy điện thoại ra xem thời gian.

Bảng thông báo có một tin nhắn mới nhưng cậu không kịp nhìn kỹ, toàn bộ ánh mắt Tề Hoan nhìn tới thời gian ở trên màn hình khóa.

16:27

Chỉ còn ba phút nữa liền hết thời gian, nhiệm vụ sẽ thất bại!

Tề Hoan không biết nếu nhiệm vụ thất bại sẽ như thế nào nhưng nghĩ đến nam nhân cơ bắp bị chặt đứt tứ chi trên cáng cứu thương cậu liền đổ mồ hôi lạnh. Cậu lập tức nhảy từ trên giường trị liệu xuống, dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân mở ra ngăn tủ lấy ra bảy áo blouse trắng sau đó vội vàng chạy khỏi phòng.

Cảnh sắc hai bên vùn vụt trôi đi, do chạy quá nhanh làm cho trước mắt Tề Hoan biến thành màu đen, mấy sợi tóc rũ trên trán đếu dính ướt mồ hôi, cậu thở hổn hển, trong lòng lại âm thầm tính thời gian.

Còn mười giây cuối cùng.

Tề Hoan dốc hết toàn lực, cuối cùng trong sự sợ hãi kêu rên của mọi người cậu đem áo blouse tự tay giao cho y tá.

Cậu liếc mắt nhìn đồng hồ, trái tim cuối cùng cũng rơi xuống, may mắn không có quá thời gian.

Gã bỉ ổi đứng một bên nhìn Tề Hoan xùy một tiếng, cất giọng giễu cợt nói: “Lấy mấy bộ quần áo thôi mà cũng lâu như vậy? Giả vờ giả vịt làm chậm trễ thời gian của mọi người.”

Cuống họng của Tề Hoan phát đau không có hơi sức mà cãi lại gã kia.

“Ông ngại chậm sao không có bản lĩnh tự mình đi làm nhiệm vụ nha, lại ở đây âm dương quái khí cho ai xem.” Một giọng nói khàn khàn trẻ tuổi nói chuyện giúp Tề Hoan.

Nhắc tới làm nhiệm vụ gã lại có chút chột dạ, sợ những người khác cắn mãi không tha, trong một lúc cũng không có tiếp tục nói chuyện.

Tề Hoan ngẩng đầu nhìn, người giúp cậu nói chuyện là một cậu trai trẻ tuổi, tầm mười lăm mười sáu tuổi, dáng người nhỏ gầy, làn da hơi đen, trên đầu lại nhuộm tóc màu hồng, có thể còn đang dậy thì nên giọng nói có chút khàn khàn.

Thiếu niên tóc hồng thấy sắc mặt Tề Hoan không tốt lắm liền chủ động đỡ cậu. Tề Hoan nhỏ giọng nói cảm ơn.

“Ai nha anh đừng nói chuyện, nghỉ ngơi một chút cho khỏe” Thiếu niên tóc hồng nhìn thấy khuôn mặt của Tề Hoan liền ngại ngùng gãi đầu một cái.

Y tá tóc vàng nhận được áo blouse rất hài lòng “Làm rất tốt, là bác sĩ phải có quan niệm đúng giờ. Tờ giấy nghỉ phép này cho cậu, xem như là phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ”.

Bảng điện tử giả lập lại lần nữa hiện ra trước mắt Tề Hoan

[Đạo cụ phó bản: giấy nghỉ phép có đóng dấu bệnh viện]

[Người chơi có tiếp nhận đạo cụ phần thưởng hay không?]

Tề Hoan không nghĩ tới làm nhiệm vụ còn có thể thu được đạo cụ, cậu thở đều chọn tiếp nhận, sau đó nhận giấy nghỉ phép từ tay hộ sĩ tóc vàng.

Đó là một tấm giấy mỏng phảng phất như chỉ cầm đâm một cái là rách, trên giấy in đơn sơ vài dòng, chỗ tên người xin phép là để trống.

[Giấy nghỉ phép: Đạo cụ sử dụng một lần do bệnh viện tâm thần Phúc Âm sản xuất do đó chỉ giới hạn sử dụng trong phó bản này, sau khi người chơi điền tên vào sẽ bắt đầu có hiệu lực, nhưng thời gian có hạn trong ngày nghỉ, trong ngày nghỉ người sử dụng có thể thoát ly thân phận khỏi bệnh viện tâm thần Phúc Âm, quỷ quái trong phó bản không thể công kích người sử dụng]

Là đạo cụ tránh thương tổn, Tề Hoan cầm giấy nghỉ phép không dám tin, trong game online các đạo cụ tránh thương tổn rất trân quý, nhưng cậu nhớ lại nhiệm vụ vừa mới trải qua, chẳng trách vừa rồi suýt nữa cậu đã bỏ mạng ở phòng chứa đồ. Có thể xuất hiện loại đạo cụ này đã chứng minh trình độ khó khăn của nhiệm vụ cậu vừa hoàn thành.

Thời gian xin nghỉ phép là mười phút, mặc dù hơi ngắn nhưng như vậy đã rất tốt rồi, nếu thời gian quá dài người chơi sẽ dựa vào giấy nghỉ phép trực tiếp thông quan, phó bản sẽ không rơi ra đạo cụ nghịch thiên như vậy.

Tề Hoan cất giấy nghỉ phép mới chú ý tới việc mọi người đều đang dè chừng cậu.

Những người chơi khác thấy Tề Hoan nhận được quà tặng của NPC mới nhận thức được rằng việc nhận nhiệm vụ trong trò chơi không phải là chuyện xui xẻo, nếu may mắn cũng có thể nhận được đạo cụ.

Bọn họ không thể nhìn thấy bảng điện tử giả lập của Tề Hoan nên không biết công dụng của giấy nghỉ phép, nhưng phần thưởng của NPC chắc chắn là đồ tốt. Ở trong trò chơi trốn thoát có thêm một đạo cụ chính là có thêm một cái mạng, những người chơi khác vừa kinh ngạc vừa hối hận.

Nhất là gã bỉ ổi kia, vẻ mặt càng là muôn màu muôn vẻ, hắn ta đã hai lần thông quan phó bản của người mới nhưng không có nhiệm vụ nào ban thưởng vậy nên hắn liền cho rằng cấp bậc phó bản cho người mới sẽ không rơi đạo cụ, lại không nghĩ rằng không phải phó bản không rơi đạo cụ mà là do hắn không có đủ điều kiện để làm rơi đạo cụ.

Khuôn mặt của gã đều nhăn thành một đoàn, lại ghen tị đỏ mắt hối hận chính mình không có nhận nhiệm vụ. Thằng nhóc gầy yếu này trong mười phút cũng có thể mang áo blouse trắng về chứng tỏ vốn dĩ nhiệm vụ cũng không khó khăn, chính hắn đi một mình cũng có thể hoàn thành.

Nếu hắn lấy được đạo cụ thì tốt rồi, việc thông quan không cần phải lo nữa, tròng mắt gã xoay tròn suy nghĩ.

Sau khi y tá tóc vàng đưa đạo cụ xong liền đem chìa khóa phòng nghỉ và áo blouse trắng chia cho mọi người.

“Trong thời gian thực tập sẽ có chỗ ở, trên chìa khóa có ghi số phòng, mỗi người một phòng, thời gian làm việc là 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, buổi trưa nghỉ ngơi hai tiếng, mỗi ngày đi làm phải ghi vào phiếu công tác, sau 9:00 tối phải có người trực ca đêm, các ngươi có thể thương lượng để quyết định thứ tự trực ban”

“Điều quan trọng nhất là phải mặc áo blouse trắng trong thời gian làm việc”.

“Hôm nay đã muộn rồi nên tạm thời không bố trí công tác, các ngươi có thể về ký túc xá dọn dẹp nghỉ ngơi, đến 6:00 tối nhà ăn ở lầu hai sẽ mở cửa, sau khi bữa tối kết thúc trong số các ngươi phải có người đi trực ca đêm.”

Bàn giao xong yêu cầu thực tập y tá tóc vàng đem phiếu trực ban đặt trong ngăn kéo phía dưới máy quét thẻ rồi trực tiếp quay người rời khỏi đại sảnh.

Lúc này đại sảnh chỉ còn bảy người bọn họ, chìa khóa của Tề Hoan là số 206, lúc nãy đi ra khỏi phòng chứa đồ cậu đã muốn lên lầu kiểm tra chỗ ngủ để đề phòng bất trắc, nhưng trước khi lên lầu phải phân phối xong nhiệm vụ trực ban ban đêm, cậu nghĩ nghĩ liền chủ động nói: “NPC nói buổi tối phải trực ban, chúng ta rút thăm quyết định thứ tự đi”.

Mọi người không ai phản đối, trên bàn có mấy tờ giấy lộn Tề Hoan đang muốn xé ra bảy phần bỗng nhiên cơ thể bị đâm lảo đảo một chút, cậu quay đầu thì thấy tên ga bỉ ổi mắt tam giác kia.

Người này lúc trước nói chuyện trào phúng cậu nên cậu không có cảm tình gì liền mất hứng nói: “Ông làm cái gì vậy?”

Tên kia a một tiếng, giọng điệu hùng hổ dọa người: “Mày mới nhận được đạo cụ, bọn tao lại không biết công dụng của đạo cụ, ai biết mày có gian lận làm mình là người cuối cùng trực ban hay không?”

Có thể sống đến cuối cùng thì tỷ lệ thông quan rất lớn, gã kia nói như vậy thì ngoại trừ thiếu niên tóc hồng ra những người còn lại đều nhìn chằm chằm Tề Hoan, giống như là cậu từ đầu đã gian lận vậy.

Tề Hoan nhìn một vòng, tình huống bây giờ là cậu bị hoài nghi và bài xích sao?

“Ông có bị bệnh không, anh ấy làm chuyện gì gây sự với ông à?” Thiếu niên tóc hồng nhìn không lọt mắt những người này, nếu là người có chút đầu óc đều nhận ra được bọ họ muốn chia một chén canh “Đúng là người xấu có nhiều tật, người ta cực khổ làm nhiệm vụ nhận được đạo cụ là chuyện đương nhiên, vì sao phải nói với mấy người?”

“Chẳng lẽ mày không muốn biết tác dụng của đạo cụ này sao? Trong Trò Chơi Giải Cứu mỗi một đạo cụ đều là thủ đoạn bảo mệnh”. Gã kia không chịu được việc người khác nói hắn là người xấu, sau khi nghe thiếu niên nói xong liền đỏ mặt tía tai cãi nhau với thiếu niên.

“Tôi đã thông qua hai phó bản còn các ngươi chỉ là người mới vốn không hiểu quy tắc của trò chơi, đạo cụ là mọi người dùng chung bằng không thì không thể thông qua phó bản này được.”

Gã kia nói thật sự quá đáng, Tề Hoan cũng kinh ngạc với trình độ mặt dày của hắn, cậu chưa từng nghe loại quy tắc này trong trò chơi, nhiệm vụ là một mình cậu làm nhưng đạo cụ mọi người đều được hưởng chung.

“Cái rắm.” Thiếu niên nói tục cộng thêm quả tóc màu hồng lại sinh ra cảm giác cực kỳ không tốt “Ông chính là muốn cướp đạo cụ, trong trò chơi cũng phải giữ chút mặt mũi đi! Tôi muốn nhìn xem ai dám đoạt đạo cụ của anh ấy.”

Thiếu niên tóc hồng nói xong liền đánh một quyền lên vách tường, vách tường xi măng vốn bằng phẳng lập tức xuất hiện một cái hố nhỏ.

Không chỉ gã bỉ ổi kia mà những người chơi còn lại nhìn thấy cái hố nhỏ kia liền lập tức yên tĩnh lại.

Không nghĩ tới thiếu niên nhìn gầy gò yếu ớt lại có khí lực lớn như vậy đây chính là trời sinh quái lực nha.

Tề Hoan ho nhẹ một tiếng “Nếu các người đã lo lắng tôi gian lận thì các người làm thẻ đi, tôi chọn ngẫu nhiên là được rồi.”

Sau khi chứng kiến sức mạnh của thiếu niên tóc hồng thì không có ai dám gây phiền phức nữa, mấy người kia đẩy nhau một chút, cuối cùng vẫn là gã bỉ ổi kia đi ra làm thẻ rút thăm.

Hắn cầm tờ giấy trên bàn xé thành bảy phần lớn nhỏ không đều nhau, xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống mấy con số theo thứ tự, sau đó lại cầm trong tay lắc lắc vài cái.

Gã kia rút trước một cái rồi đến những người khác, Tề Hoan và thiếu niên kia bị cố ý để lại rút thăm cuối cùng.

Tề Hoan không để ý việc bọn họ bài xích, ngược lại mỗi người đều phải trực ca đêm chỉ là sớm hay muộn thôi, trực ban sớm một chút không chừng lại có thể phá giải bí mật của bệnh viện tâm thần sớm một chút.

Tề Hoan cầm trên tay số 3, thiếu niên tóc hồng là 2, nữ sinh tóc dài rút được số một thì cả gương mặt trắng bệch, đêm nay cô là người đầu tiên trực ca đêm.

Gã kia bốc đầu tiên lại cầm số 7 trên tay, nét mặt vui mừng không giấu được.

Ai cũng biết rằng ngày trực ban càng về cuối càng có lợi.

Tề Hoan nở nụ cười lơ đãng đi tới sau lưng gã, sau khi nhìn thấy con số 7 trong tay hắn liền giả vờ lớn tiếng nói: “Ông bắt được số 7 nha!”

Tiếng nói của Tề Hoan rất lớn, người nói vô tâm người nghe hữu ý, gã kia lúc nãy còn nói Tề Hoan gian lận nên bây giờ mọi người rất mẫn cảm đối với kết quả bắt thăm, ngay lập tức có năm, sáu ánh mắt đều nhìn tới trên người hắn.

Nữ sinh tóc dài rút được số 1 cũng im lặng nhìn hắn, rõ ràng là muốn hắn giải thích.

Gã kia thì có thân phận là người chơi có kinh nghiệm nên tạm thời được bốn người chơi khác tin tưởng, nhưng loại tin tưởng này sẽ tan thành mây khói khi ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ.

Gã tự tay làm lá thăm lại rút đầu tiên làm cho những người khác có đầy đủ lý do để nghi ngờ.

Gã kia cũng không ngờ tới tình huống này, hắn vội vàng cất tờ giấy sau đó giận dữ đến đỏ mặt tía tai mắng Tề Hoan “Mày nói mò cái gì đấy? Đây chính là tao rút được!”

“Tôi cũng chỉ nói sự thật nha.” Tề Hoan nhún vai “Ông chính là đang cầm số 7, tôi nói như vậy có vấn đề gì sao?”

Tề Hoan nói tất nhiên là không có vấn đề gì, trong tay gã đúng là số 7 Tề Hoan chỉ đem sự thật nói ra cho mọi người đều biết mà thôi, gã cũng không thể nói được Tề Hoan nói sai cái gì.

Những người khác nghĩ như thế nào không phải là việc mà Tề Hoan phải phụ trách.

Bị ánh mắt hoài nghi của những người mới nhìn chằm chằm gã kia khổ không thể nói, hắn còn cần sự tin tưởng của bọn họ nhưng hắn không thể bỏ qua số ngày trực ban này để rút thăm lần nữa. Hắn muốn xóa bỏ sự nghi ngờ của mọi người là điều không thể, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tâm trạng của Tề Hoan không tệ, cậu cầm thẻ cùng chìa khóa của chính mình đi lên tầng, thiếu niên tóc hồng cũng ở cùng một chỗ với cậu.

Gã kia căm hận mà nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây