Hiên Viên Dạ đuổi theo Ngô Diệu Ny, bắt lấy cánh tay nàng, sắc mặt vội vàng.
Từ phía sau có thể thấy được bả vai nàng run lên như đang khóc.
Một lúc lâu sau nàng mới xoay người, đôi mắt và cái mũi nhỏ xinh đều hồng hồng, dưới ánh trăng mơ hồ có thể thấy hàng lông mi ẩm ướt, nhưng gương mặt lại nhẹ nhàng, tươi cười, nói với Hiên Viên Dạ:
“Hiên Viên đại ca, hẳn là ta nên chúc huynh và sư tỷ hạnh phúc.”
Ngô Diệu Ny nhìn Hiên Viên Dạ, tình thế bây giờ với kịch bản ban đầu “không mưu mà hợp”, nàng biết thật ra hôm nay nàng đã giúp Tịch Lệ Nhã một phen, khiến cho nàng ta và Hiên Viên Dạ có liên quan với nhau.
*không mưu mà hợp: vô tình làm một chuyện mà chuyện đó lại diễn ra đúng như mình mong đợi
Xem như là ba năm này nàng gây khó khăn cho bọn họ nhưng lại khiến tình cảm của bọn họ tốt hơn.
Nữ phụ tốt như nàng chắc toàn hệ thống không tìm ra người thứ hai.
[ Người chơi, cô không cần phải đánh giá mình cao thượng như vậy đâu. ]
Hệ thống thật sự không chịu nổi vẻ mèo khen mèo dài đuôi của Ngô Diệu Ny, nói móc vài câu.
Ngô Diệu Ny phản bác: “Ta không đủ lương thiện ư? Ta thành toàn cho bọn họ chẳng lẽ không đáng được khen ngợi à?!”
Hệ thống nghe xong, không cho là đúng. Nó hợp tác với nàng lâu như vậy rồi, phần nào có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, vì thế chậm rãi nói:
[ Ngươi chỉ vì bản thân ngươi thôi. Ngươi biết rõ Hiên Viên Dạ thích ngươi chủ yếu là do không có được ngươi, lại thêm Tịch Lãnh Nhã làm nền. Còn nếu không có Tịch Lãnh Nhã, trái tim Hiên Viên Dạ chắc chắn sẽ thuộc về ngươi, lúc đó ngươi có chịu ở cạnh hắn hay không? Nếu đồng ý thì giá trị hảo cảm của ngươi có khả năng sẽ giậm chân tại chỗ hoặc là sẽ giảm đi. Còn nếu không đồng ý, loại người “ăn không được thì phá cho hôi” như Hiên Viên Dạ rất có thể sẽ chuyển từ yêu thành hận. ]
Hệ thống lại nói tiếp: [ Nhưng nếu Tịch Lãnh Nhã gả cho Hiên Viên Dạ, có lý do chính đáng bám dính hắn, vậy thì giá trị hảo cảm của hắn đối với ngươi chắc chắn sẽ giảm đi. Nhưng khi hắn không thể gặp ngươi, sẽ suy nghĩ và nhớ về ngươi, hình ảnh của ngươi trong tâm trí hắn sẽ càng đẹp hơn. Vậy thì so với việc mất đi ngươi thì người trong trí tưởng tượng sẽ luôn là đẹp nhất. ]
Ngô Diệu Ny nghe xong, tự tin nói: “Ngươi càng ngày càng hiểu ta. Tịch Lãnh Nhã hại nguyên chủ hạ giới ngàn năm, giờ cũng muốn hại chết ta, chỉ cần ta hơi vô ý một chút hoặc nếu ta không phản kích, người chịu thiệt chính là ta.”
Ngô Diệu Ny nhớ tới trong kịch tình, Tịch Lãnh Nhã hủy hoại gương mặt của Ngô Diệu Ny, ngẫm lại mà sợ, trên đời hiếm có người ác độc như vậy.
Đồng chí Diệu Ny, đây không phải là thực tế, mà là tiên hiệp, rõ chưa hả?!
Dừng một chút, Ngô Diệu Ny thở dài rồi nói tiếp:
“Nhưng việc này thật ra phải trách ngươi, nếu hệ thống ngươi không vô dụng như vậy, ta sẽ tiêu tốn nhiều tế bào não vì việc này sao?”
Hiên Viên Dạ lắc đầu, sắc mặt lo âu nói: “Ngươi biết không, ta không thích Tịch Lãnh Nhã… ta…” Ta thích ngươi.
Ngô Diệu Ny chau mày, gương mặt xinh đẹp hơi bất mãn, nói:
“Hiên Viên đại ca, huynh không biết bây giờ huynh nói những lời như vậy là vô trách nhiệm lắm không? Sư tỷ đã vì huynh…”
Ngô Diệu Ny nghẹn ngào, thật ra là do không tìm ra từ nào để nói về Tịch Lãnh Nhã. Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: “Nếu bây giờ huynh bỏ rơi sư tỷ, tỷ ấy sẽ trở thành cái đích cho toàn bộ đảo Bồng Lai chê cười.”
Nàng vừa dứt lời, Hiên Viên Dạ đã lớn tiếng phủ định: “Ta chưa từng nói ta thích nàng ta, tất cả là do một mình nàng ta cam tâm tình nguyện.”
Biết nữ nhân kia phiền phức, chỉ trách hắn đã không cảnh giác, vì vậy mới có thể bị nàng ta hãm hại rơi vào cục diện như thế này.
Nếu vì chuyện này mà đảo Bồng Lai có mối quan hệ xấu với Hiên Viên gia, vậy thì gia tộc bọn họ cũng chỉ có thể coi như câm điếc nhẫn nhịn, có khổ mà không nói nổi.
Nhưng Hiên Viên Dạ hắn ghét nhất người khác lợi dụng hắn.
Hai mắt Hiên Viên Dạ nhìn Diệu Ny, thầm nghĩ: Người ta thích đang đứng trước mặt ta đây.
Ngay lúc Hiên Viên Dạ mở miệng định nói thì Ngô Diệu Ny nắm chắc thời cơ, vung bàn tay đang cầm tay nàng ra, nói: “Thật xin lỗi, Hiên Viên đại ca, ta nghĩ sau này chúng ta vẫn chỉ nên làm bằng hữu.”
*bằng hữu: bạn bè
Nói xong câu này, cả người Diệu Ny nổi da gà, sao những lời này có thể quen thuộc như vậy nhỉ. Đột nhiên nhớ đến hầu như trong các bộ phim truyền hình đều xuất hiện lời thoại này.
Hiên Viên Dạ há miệng muốn nói, lại không biết nên nói gì, miệng đầy chua xót.
Nhìn Ngô Diệu Ny hoàn toàn suy nghĩ cho Tịch Lãnh Nhã, hắn càng có cảm tình với nàng.
Nếu Tịch Lãnh Nhã được một nửa như nàng thì tốt rồi, nhớ lại vừa rồi ở trong phòng, Tịch Lãnh Nhã đổi trắng thay đen lời nói của Ngô Diệu Ny, ấn tượng của hắn với Tịch Lãnh Nhã lại giảm xuống một bậc.
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của nam phụ Hiên Viên Dạ đối với ngươi tăng 5%, hiện tại là 80% ].
Ngô Diệu Ny xoay người đi về phòng, hình bóng nàng biến mất trong đêm đen.
Hiên Viên Dạ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tịch Lãnh Nhã đi ra từ trong phòng, nhìn thấy một màn này, móng tay để lại mấy vết cào thật dài trên thân cây, gương mặt âm trầm, điên cuồng mà khủng bố.
Ngô Diệu Ny cúi đầu mà đi, tâm trí đang bay tận nơi nào, không nhìn đường, cứ đi theo ý thức mà bước về phía trước, không cẩn thận đụng phải một người.
Sau khi bình tĩnh thì đập vào mắt là đôi giày trắng không nhiễm bụi, ngẩng đầu lên thì thấy người đến là Hầu Ninh.
Ngô Diệu Ny hơi ngạc nhiên khi thấy Hầu Ninh xuất hiện, trong mắt Hầu Ninh đầy vẻ hoang mang, nghi hoặc và gấp gáp. Nàng cảm thấy tò mò khi thấy Hầu Ninh như vậy: “Ninh ca ca, sao huynh lại ở đây?”
Trước lúc Ngô Diệu Ny nói chuyện với Hiên Viên Dạ, Hầu Ninh đã ở đây. Nghe thấy Diệu Ny nói chuyện với Hiên Viên Dạ, không biết vì sao mà hắn vẫn ở đây nghe. Hắn tự an ủi mình rằng đây là do hắn lo lắng cho Diệu nhi, hắn cảm thấy Hiên Viên Dạ không xứng với nàng, nếu là người khác thì hắn sẽ không để ý nhưng vì Hiên Viên Dạ mà Diệu nhi đau lòng, vì vậy hắn không vui, hơn nữa trong lòng còn có cảm giác ê ẩm.
Từ nãy đến giờ bám theo Diệu Ny lại đây, bây giờ nhìn thấy trong mắt nàng chỉ có hắn, trong lòng tràn ngập cảm giác vui sướng, thỏa mãn.
Nhớ lại hình như Diệu Ny như vừa mới khóc, hắn lại cảm thấy không thoải mái, đôi mắt sạch sẽ lần đầu tiên có cảm giác mông lung.
“Ngươi thích Hiên Viên Dạ.”
Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng lại có hơi hồi hộp.
Ngô Diệu Ny sửng sốt, sau đó mỉm cười, độ cong khóe môi ngày càng rộng, từ cười mỉm thành cười tươi. Sau khi nhìn khuôn mặt mê mang của Hầu Ninh, nàng choàng hai tay ôm thắt lưng hắn.
Cảm nhận được đôi tay đem lại cảm giác an toàn cho nàng được đặt ở sau lưng.
Ngô Diệu Ny làm nũng nói với Hầu Ninh:
“Hmm? Ninh ca ca không vui vì ta thích Hiên Viên Dạ sao?”
Hầu Ninh lắc đầu, sau đó nói thật với Diệu Ny:
“Ta không biết, ta chỉ biết bây giờ ta rất căng thẳng, nếu nghe ngươi nói không thích thì ta sẽ thấy nhẹ nhõm, còn nếu ngươi nói thích thì trái tim ta rất khó chịu.”
Thấy thế, Ngô Diệu Ny cười càng thoải mái, ca ca ngốc của nàng ngây thơ quá đi mất.
Bây giờ nàng có cảm giác mình đang lừa gạt thiếu niên ngây thơ, nhất thời cảm thấy tội ác dâng trào.
Ngô Diệu Ny ôm chặt Hầu Ninh hơn, sau đó ghé vào bên tai hắn; hắn liếc nhìn vành tai mượt mà, lông mi dài của nàng chạm vào lỗ tai hắn, cơ thể Hầu Ninh khẽ run. Ngô Diệu Ny mềm mại nói:
“Ninh ca ca, người Diệu nhi thích là huynh.”
‘Người Diệu nhi thích là huynh’, chỉ một câu như vậy truyền từ lỗ tai lan ra khắp cơ thể và đầu óc. Sau khi Hầu Ninh nghe xong, trong lòng vui sướng, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng chợt có chút dịu dàng mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.
Nhưng chỉ chốc lát đã cảm thấy bối rối, đau lòng. Hắn nhỏ giọng nói:
“Nhưng ngươi là con của bạn thân ta.” Bối phận của bọn họ rất loạn.
*bối phận: vai vế
Bối phận ở nơi này là một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
Ngô Diệu Ny chép miệng, hai tay nâng mặt Hầu Ninh, đầu tiên cảm nhận làn da của hắn đẹp thật, đã chạm vào là không muốn buông tay.
Mắt không chớp, chăm chú nhìn Hầu Ninh, trong mắt lộ rõ sự kiên định, mềm mại nói:
“Ninh ca ca, Diệu nhi là Diệu nhi, cha mẹ là cha mẹ. Dù Ninh ca ca là bạn thân của cha mẹ, nhưng Diệu nhi thích Ninh ca ca, muốn ở bên cạnh Ninh ca ca thì có liên quan gì? Huống chi, chẳng lẽ Ninh ca ca hy vọng sau này ta sẽ gả cho Hiên Viên Dạ hay một người nào đó hay sao?”
Giọng nói như rất đau lòng.
Hầu Ninh vội vàng ôm chặt Ngô Diệu Ny, khuôn mặt có hơi bối rối, gác đầu lên vai nàng, lắc đầu nói: “Không được, Diệu nhi chỉ có thể thích ta.” Dừng lại một chút rồi nói: “Diệu nhi nói rất đúng, là Ninh ca ca đã suy nghĩ nhiều rồi.”
Hắn là Thượng tiên đảo Bồng Lai, đời này đã trả giá quá nhiều vì thiên giới, hắn đây chỉ là thích một người, còn cần để ý đến ánh mắt của người khác sao?
“Ninh ca ca còn chưa nói cho Diệu nhi biết là huynh có thích Diệu nhi hay không?”
Trong đầu Hầu Ninh nhớ lại cảm giác lần trước Diệu nhi hôn hắn, khi ấy trong cơ thể như có một ngọn lửa di chuyển khắp toàn thân, lúc nàng buông ra thì cảm giác rất tiếc nuối.
Hắn đã tìm xem rất nhiều sách, muốn tìm hiểu cảm giác ấy là gì, hắn rất thích cảm giác ấy, vì vậy thật thà nói:
“Ta thích Diệu nhi hôn.”
“Xì.” Ánh mắt Ngô Diệu Ny như phát sáng, rốt cuộc thì Ninh ca ca của nàng cũng hạ phàm, hừ hừ hừ.
*hạ phàm: xuống núi =]]] ý chị ở đây là rốt cuộc anh đã “lớn”, biết đòi quyền lợi, biết tình thú =]]]
Môi đỏ mọng in lên môi Hầu Ninh, Hầu Ninh lại một lần nữa cảm giác được cơ thể căng thẳng, nhưng một lát sau lại thả lỏng. Lúc này Hầu Ninh không bị động như trước nữa mà học theo cách hôn của Diệu Ny, ngọt ngào hôn nàng.
Dưới ánh trăng, dưới cây liễu, hai người hôn nhau say đắm.
Một bóng hình màu trắng đứng nhìn ở xa xa.
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của nam chủ Hầu Ninh đối với ngươi tăng 10%, hiện tại là 70% ]
Hôm sau, toàn bộ đảo Bồng Lai đều biết việc cẩu thả của Hiên Viên Dạ và Tịch Lãnh Nhã.
Hơn nữa càng đồn càng lớn.
Nhưng điều này không gây khó khăn gì đối với cuộc sống của Tịch Lãnh Nhã.
Nàng ta xuất hiện ở đại điện, trên mặt chẳng những không xấu hổ mà ngược lại còn rất tự nhiên bước lên chào hỏi các vị đồng môn.
Trên người nàng ta mặc bộ váy dài rực rỡ như trước, gương mặt quyến rũ sau khi nhìn thấy mọi người thì cười càng sáng hơn.
Cùng một biểu cảm như trước nhưng hôm nay đồng môn lại không có thiện cảm như xưa nữa, mà nhìn nàng ta vài lần, giống như muốn nhìn ra cái gì đó từ trên người nàng ta. Một số khác thì không thèm liếc mắt nhìn nàng ta, giống như việc liếc nhìn nàng ta sẽ khiến mắt họ bị ô uế vậy.
Một sư tỷ lớn tuổi ngạo mạn liếc Tịch Lãnh Nhã, giống như muốn nói rằng nàng ta không biết xấu hổ, ngay sau đó cất giọng châm biếm:
“Chậc, còn tưởng rằng ai đó sẽ xấu hổ không dám gặp người khác, xem ra chúng ta nhầm rồi.”
Tịch Lãnh Nhã thản nhiên nói:
“Có gì mà không dám gặp mọi người, ta và Dạ đã có hôn ước từ trước, thành hôn chỉ là chuyện sớm muộn.”
Tuy rằng chuyện ngày hôm qua làm cho nàng ta mất hết thể diện, nàng ta cũng đoán trước hôm nay sẽ bị mọi người dè bỉu, ném đá chết nàng.
Nhưng nàng ta đường đường là người trọng sinh, sao có thể sợ hãi chỉ vì việc nhỏ ấy. Nàng ta hiểu rõ kịch tình, bọn họ không thể thắng được; huống hồ tình huống như vậy cũng không phải không có lợi, nàng ta có thể lấy đó làm lý do ép Hiên Viên Dạ cưới mình. Chuyện này đã giúp nàng ta giải quyết được phiền não.
Ngược lại còn rất muốn cảm ơn Ngô Diệu Ny.
Nhìn biểu cảm kì quái của mọi người làm Ngô Diệu Ny nhớ lại trong kịch tình, khi Hiên Viên Dạ muốn cưới Tịch Lãnh Nhã, mọi người đều chúc phúc cho bọn họ.
Bởi vậy mới nói lòng người không phải dễ mua, quá yếu ớt, chỉ vì hành động nho nhỏ của ngày hôm qua mà tình đồng môn gầy dựng ba năm liền tan thành mây khói.
[ Người chơi, ngươi rất vui khi người khác gặp xui xẻo nha! ]
Ngô Diệu Ny không để ý đến hệ thống, bước lên kéo tay Tịch Lãnh Nhã, vui vẻ nói chuyện với nàng ta:
“Thật không? Chúc mừng sư tỷ.”
“Cám ơn sư muội, sau này nếu muốn nói gì với Dạ thì có thể nói với sư tỷ.”
Nói trắng ra rằng Ngô Diệu Ny đừng có dây dưa với Hiên Viên Dạ.
Đồng môn không ưa thái độ kiêu ngạo của Tịch Lãnh Nhã, đã làm ra chuyện mất mặt như vậy còn yêu cầu người khác không được dây dưa với Hiên Viên Dạ, thật vô liêm sỉ, vì thế kéo tay Ngô Diệu Ny cách xa Tịch Lãnh Nhã, nói:
*vô liêm sỉ: mặt dày, không có đạo đức, đạo đức giả
“Diệu Nhi sư muội, đừng để ý đến nàng ta. Đã làm ra việc như vậy thì hãy chờ chưởng môn xử lý đi, bây giờ không đi thỉnh tội với chưởng môn lại còn mặt mũi đứng ở đây, thật vô liêm sỉ, huống hồ ai cũng biết người Hiên Viên đại ca thích là ngươi.”
Đồng môn cảm thấy không đáng cho Ngô Diệu Ny.
Mà Ngô Diệu Ny lại lắc đầu, giải thích với đồng môn thay Tịch Lãnh Nhã: “Không có đâu, chắc sư tỷ hơi khó chịu vì chuyện ngày hôm qua mà thôi; về phần lời nói của tỷ ấy, ta nghĩ là thật, ta tin sư tỷ.”
“Ngươi vẫn lương thiện như vậy.”
Đối phương bất đắc dĩ nhìn Ngô Diệu Ny.
Ngô Diệu Ny cười cười, quay đầu nói với Tịch Lãnh Nhã:
“Vậy khi nào thì sư tỷ thành hôn với Hiên Viên đại ca?”
Nếu nàng nhớ không nhầm thì hẳn là tháng này.
Quả nhiên nghe thấy Tịch Lãnh Nhã trả lời:
“Làm luôn trong tháng này.”
Vừa dứt lời thì một giọng nói tức giận vang lên:
“Ai nói ta muốn thành hôn với ngươi.”
Tịch Lãnh Nhã thấy thế, vội bước đến, làm như không biết ôm lấy cánh tay Hiên Viên Dạ, vui vẻ nói:
“Dạ, ngươi đến rồi.”
Hiên Viên Dạ rút tay ra, chán ghét nhìn thoáng qua Tịch Lãnh Nhã, cảm thấy hắn với nàng thật giống “tú tài gặp quan binh”, không thể nói lý.
Cố nhẫn nại, cự tuyệt nói:
*cự tuyệt: không đồng ý một cách gay gắt
“Lãnh Nhã, chẳng lẽ ta nói chưa rõ ràng sao? Hiên Viên Dạ ta không thích ngươi.”
Thấy thế, đám người bên cạnh liền cười nhạo.
Nghe thấy tiếng cười nhạo, Tịch Lãnh Nhã quay sang nhìn chằm chằm Ngô Diệu Ny, vẻ mặt phẫn hận, trong khi đó Ngô Diệu Ny lại thân mật nhìn nàng ta.
Ngô Diệu Ny đã đoán được Tịch Lãnh Nhã sẽ quay đầu lại nhìn mình. Ai cũng vậy, lúc bị đám đông cười nhạo sẽ lập tức quay ra nhìn người mình hận nhất, hoặc người mình thích nhất.
Thái độ vừa rồi của Tịch Lãnh Nhã càng làm cho mọi người thấy ghét, nghĩ rằng sư muội Diệu nhi đối xử tốt với ngươi như vậy, không cảm ơn lại còn lấy oán trả ơn.
Gương mặt Tịch Lãnh Nhã đen lại, chịu đựng cơ tức trong lòng, miễn cưỡng cười một cái, nói:
“Dạ, chúng ta nói chuyện riêng được không? Đừng cáu kỉnh ở đây, người khác sẽ chê cười.”
Sau đó không đợi Hiên Viên Dạ phản kháng đã kéo hắn ra ngoài.
Ra ngoài cửa, Hiên Viên Dạ bỏ tay Tịch Lãnh Nhã ra, vỗ vỗ chỗ nhăn nơi nàng kéo, nhìn bốn phía xung quanh, không kiên nhẫn nói:
“Ngươi nói đi!”
Thấy vậy Tịch Lãnh Nhã cũng không che giấu nữa, nói với Hiên Viên Dạ:
“Ta biết ngươi thích Diệu Ny sư muội.”
Nghe xong Hiên Viên Dạ càng tức giận, chỉ vào mặt Tịch Lãnh Nhã, lạnh lùng nói:
“Đã biết vậy mà ngươi còn phá chúng ta.”
Tịch Lãnh Nhã không giận mà cười, cả người dựa vào người Hiên Viên Dạ, thấy hắn lui về phía sau một bước thì tiến tới một bước, tay vuốt vuốt ngực hắn, nói:
“Nhưng sư muội không thích ngươi, người nàng thích là chưởng môn.”
Kinh ngạc trước lời nói của Tịch Lãnh Nhã, vẻ mặt hắn giận dữ, giọng nói cố kìm nén:
“Không thể nào, nàng kém chưởng môn nhiều tuổi như vậy, tuyệt đối không thể.”
Thấy Hiên Viên Dạ không tin, nàng ta lại càng ghen tị với Diệu Ny, không ngừng nói:
“Ngươi không biết sao, từ trước đến nay sư phụ vẫn ngủ chung giường với sư muội.”
“Không có khả năng, đồ độc phụ nhà ngươi chỉ vì muốn thành thân với ta mà không ngại nói xấu sư muội mình, thật không biết xấu hổ.”
Không thể nghe nàng ta nói tiếp nữa, Hiên Viên Dạ xoay người rời đi, thật sự là càng nói càng quá đáng.