Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

49: Chương 481


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tối hôm qua, tôi lại nằm mở thấy Hà Trừng, mơ thấy tôi tới nhà em ấy, nhưng không giống như lời đã nói mọi thứ tốt như vậy, mà khi đến nhà em ấy đã đầy người, ba mẹ thêm ba cô sáu bà, toàn bộ đều ngồi trên sofa cùng nhau xem tivi, Hà Trừng vô cùng lễ phép giới thiệu tôi, nói tôi là học tỷ của em ấy, sau đó cảnh vật thay đổi, cô cô của em ấy bị người giết chết.

Tôi cũng không biết giấc mơ này có ý gì, khi tỉnh lại toàn thân không còn chút sức lực nào, sợ không dám nhúc nhích, giống như cảm thấy hung thủ nằm bên cạnh tôi, giấc mơ này tôi xếp nó thuộc về ác mộng.
Hôm qua Hà Trừng nói sáng 9 giờ tiễn ba mẹ, cho nên sáng sớm tỉnh dậy tôi không dám điện cho em ấy, gởi tin nhắn cũng rất lâu em ấy mới trả lời, thay quần áo xong cùng mẹ xem phim trong phòng khách, mà mẹ tôi dùng ánh mắt nhìn tôi, giống như đang nói, sao còn chưa đi.
Rốt cuộc 10 giờ rưỡi, điện thoại vang lên, màn hình lớn 'Đáng yêu thế' ba chữ lóe lên lóe lên.
Thừa dịp mẹ còn chưa phát hiện, tôi nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng cầm điện thoại trên bàn trà lên.
Ghi chú trong điện thoại lúc trước tôi và Hà Trừng đã từng thảo luận, thảo luận này chủ yếu là do ngày đó mở danh bạ của em ấy, bên trong tôi được ghi chú là Chu Tiểu Dĩ rất đàng hoàng, tiếp theo tôi phát hiện, bất kể là Wechat hay QQ, em ấy đều ghi là Chu Tiểu Dĩ.
Không hề có chút tâm tư thiếu nữ nào, bạn nhìn tôi, vừa là 'Đáng yêu thế', vừa là 'Cao lãnh quân', vừa là  "Em ấy của tôi', giống như tôi có 3 đối tượng, à không phải, là có vẻ em ấy trong lòng tôi đặc biệt cỡ nào.
Vì vậy tôi cưỡng ép em ấy sửa đổi ghi chú, tuy đổi ghi chú loại chuyện này xem ra làm người vô cùng buồn nôn, nhưng không đổi ai biết quan hệ của chúng tôi thế nào.
Ví dụ như điện thoại tôi vang lên, hiển thị 'Đáng yêu thế', vừa nhìn đã biết tôi và đáng yêu thế... có chuyện rồi!
Nhưng nếu như điện thoại của tôi vang lên, hiện ra 'Hà Trừng'... à, ăn quýt không?
Ngay lúc đó Hà Trừng thoạt nhìn có vẻ xấu hổ, cầm điện thoại vang lên thật lâu, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của tôi đổi tên tôi thành 'Của tôi'.
Thực sự buồn nôn, nhìn em ấy gõ xong tôi chui vào lòng em ấy Nha nha nha ba tiếng, bây giờ muốn bắt đầu chuyện này, tôi vẫn như cũ nha nha ba tiếng.
Phòng khách yên tĩnh, có vẻ Hà Trừng ở bên kia rất ồn, bắt máy, tiếng ồn ào của thành phố lập tức truyền tới.
"10 phút đủ không, em sẽ tới dưới lầu nhà chị." Giọng của em ấy ở bên tai tôi luôn trong trẻo như vậy, xuyên thấu qua những ồn ào náo nhiệt, truyền vào lòng tôi.
Tôi gật nói đủ, lại nghe em ấy nói:
"Em còn có một người bạn, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Sau khi tôi nói Ừ thì cúp máy, theo như mọi lần cùng Hà Trừng hẹn hò, em ấy đều đến sớm, tôi đi vệ sinh xong, cùng mẹ nói lời tạm biệt rồi đi xuống lầu.
Để tránh Hà Trừng nói tôi xuống lầu quá sớm, tôi ở tầng 2, len lén ghé bên cửa sổ, âm thầm rình. Qua vài phút đồng hồ, nhìn thấy một chiếc taxi từ cửa khu vào.
Thời giam vừa khít, đi ra ngoài đúng lúc xe dừng lại, Hà Trừng ở trong xe vẫy tay, mở cửa.
"Thật chuẩn, thật sự đúng 10 phút." Tôi cười hì hì đưa túi cho em ấy, em ấy cũng đưa tay nhận lấy đặt qua một bên.
Ở bên ngoài ngây người hồi lâu, trên cổ mồ hôi rịn ra một lớp, điều hòa trong xe nhanh chóng phủ quanh người, tôi lấy khăn giấy tùy tiện lau, nghe em ấy hỏi:
"Có phải ra cửa trước giờ không?"
Tôi cười ha ha:
"Có hơi sớm."
Em ấy trừng tôi, rút khăn giấy trong tay tôi, áp lên trán tôi, tôi phối hợp cúi đầu để em ấy giúp tôi lau mồ hôi, nghe em ấy nói:
"Chị thật cái gì cũng không mang?"
Tôi cười ha ha nhún vai:
"Là em nói có thể không cần mang theo."
Nói xong tôi tiện thể nhìn người bên cạnh em ấy, người bạn mà em ấy nói.
Chúng tôi nhìn nhau cười xem như chào hỏi, Hà Trừng không có ý định giới thiệu lẫn nhau, không khí trong xe lại trở nên lúng túng.
Kỳ thực tôi có rất nhiều lời muốn nói với Hà Trừng, ngoài ra có thể sẽ khoa tay múa chân, nói về giấc mơ của tôi, nói hôm qua ở nhà xảy ra những chuyện vui gì.
Từ khi ở bên em ấy, tất cả mọi chuyện xảy ra bên cạnh tôi, tôi đều muốn cùng em ấy chia sẻ, tốt có xấu có.
Nhưng có người ngoài bên cạnh, chia sẻ cần phải gác lại, nếu không... dựa vào cái tính vui buồn thất thường của tôi, người bạn kia của Hà Trừng sẽ cảm thấy Hà Trừng tìm một người bị gì đó.
Bạn gái ở trước mặt bạn bè, phải thể hiện bộ mặt hoàn mỹ nhất, bất kể là vì em ấy hay vì tôi, cách làm này cũng tương tự áp dụng với gặp phụ huynh.
Cho nên hôm nay Chu Tiểu Dĩ yên lặng, yên lặng đến nỗi trên đường Hà Trừng nhiều lần quay đầu nhìn tôi, thậm chí chủ động tiếp lời tôi, tôi mỉm cười điềm đạm trả lời, chính mình bị khí tức cao lãnh của bản thân khuất phục.
Em ấy nói cùng nhau ăn cơm không phải là ăn bên ngoài, mà là ở nhà, chúng tôi hỗ trợ chuẩn bị đồ ăn xong, người bạn kia tự nhiên ra sofa phòng khách xem tivi, không cùng Hà Trừng trò chuyện.
Lúc xào rau, tôi chủ động xin hỗ trợ, tuy bếp cách âm rất tốt nhưng tôi vẫn nhỏ giọng, thấy em ấy bỏ rau vào, tiếng xèo xèo nổi lên, tôi nhìn gò má em ấy, mở miệng:
"Nói, không cần giới thiệu với chị về người bạn kia sao?"
Em ấy thuần thục cầm xẻng xào rau, thuần thục đảo qua lại, thủ pháp cực giống mẹ tôi.
"Cậu ấy tên là Vương Duyệt, Duyệt trong vui vẻ, bạn Cao trung của em." em ấy vừa nói vừa làm, tay kia đẩy đẩy tôi.
Tôi A A vài tiếng, không tự chủ được lại hướng về trước:
"Chỉ có vậy?"
Em ấy quay đầu nhìn tôi cười:
"Chị còn muốn biết gì?"
Tôi nhịn đã lâu, rốt cuộc cũng có cơ hội:
"Ví dụ như vì sao hôm nay em ấy tới nhà em, ví dụ như vừa rồi vì sao em ấy nhìn chị như vậy, ví dụ như vì sao trông hai người quen thuộc như vậy?"
Hai người đến bây giờ không một câu trò chuyện, tứ chi tiếp xúc cũng ít, nhưng thứ tình cảm này chỉ có 2 khả năng, một là quan hệ cực kỳ xa lạ, hai là quan hệ cực kỳ thân mật.
Theo sự thật xảy ra hôm nay suy ra, là vế sau.
Hà Trừng đậy nắp lại, rốt cuộc cũng rảnh rỗi đối diện với tôi, mà tôi chợt bắt đầu cảm ơn nồi rau này vài phút.
Em ấy giải đáp từng câu hỏi của tôi:
"Cậu muốn gặp chị cho nên hôm nay tới, nhìn chị như vậy có lẽ là do hiếu kì về chị, em và cậu ấy làm bạn 6 năm rồi." nói tới đây, em À một tiếng: "Lần trước, chuyện Hốc cây là do cậu ấy gởi tin."
Tôi há miệng nhìn em ấy, rõ ràng em ấy không nói gì, nhưng trong lòng tôi ghen tuông đã lan tràn, chuyện gì xảy ra.
Tôi bẹp miệng:
"Hai người quan hệ rất tốt? Tốt tới mức nào?"
Hà Trừng nghe xong bật cười, đưa tay bóp cằm tôi:
"Cái biểu tình này của chị hình như không đúng lắm."
Tôi ngửa đầu:
"Chị sao chứ!"
Em ấy nghiêng đầu:
"Giống đang giận."
Giận thì giận, không cho phép giận à!
Ngón tay của em ấy đặt ở cằm tôi xoa nhẹ vài cái, rốt cuộc cũng buông, tự nhiên xoay người nở nắp, luồng hơi nước từ trong nồi xông ra, lượn quanh em ấy.
Em ấy nói:
"Bạn học 6 năm, trước khi em dọn nhà tụi em là hàng xóm, mỗi ngày cùng nhau đi học cùng nhau trở về, còn chuyện thân mật nhất..." em ấy kẹp một miệng thịt nhỏ, thổi thổi, xoay người đút cho tôi: "A."
Tôi phối hợp ăn, nghe em ấy nói:
"Tụi em từng ngủ chung một chiếc giường lớn."
Mọi người nói xem vì sao em ấy thành thực như vậy, biết rõ bây giờ tôi đang bực, còn nói cho tôi biết hai người từng ngủ chung, em ấy nói sang chuyện khác thì thôi đi, có thể tùy tiện tìm một thứ gì đó lừa gạt tôi, hoặc trêu chọc tôi, tôi dễ chọc mà, em ấy tùy tiện chọc tôi sẽ đầu hàng thôi.
Rốt cuộc cũng cảm nhận được, ngày đó em ấy nói em ấy để ý tôi và Ngư Ngư ngủ chung với nhau, bây giờ tôi đâu chỉ để ý, nếu không có bạn kia ở ngoài, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ nổi giận.
Không thể thay đổi chuyện đó là thật, em ấy có thể làm cũng chỉ là dỗ dành tôi.
Vào chỗ chết mà dỗ, tôi mới có thể tốt hơn.
Ngủ chung, hai người nhất định còn nói chuyện phiếm, sẽ trò chuyện những gì, Hà Trừng con người ôn nhu như vậy, cùng người khác nói chuyện nhất định sẽ nhỏ giọng nhẹ lời, huống chi là buổi tối, cái người Vương Duyệt kia, rốt cuộc là trước tôi đã cảm nhận được Hà Trừng thế nào.
Làm sao bây giờ, thật khó chịu, nhưng không thể giận, thật uất nghẹn.
Tôi bĩu môi, nhìn Hà Trừng, tuy tôi cũng rất muốn cảm nhận tư vị người lớn hơn được an ủi vì tâm tính nhỏ nhen, nhưng việc quá cấp bách, đồ ăn tương đối quan trọng, lỡ khét thì biết làm sao.
Nghĩ vậy tôi thực hiền lành, dĩ nhiên sẽ cảm thấy món ăn quan trọng hơn cả tình cảm.
Vì vậy tôi hướng về phía cái nồi, bĩu môi, lui ra sau mấy bước dựa vào cửa phòng bếp nhìn em ấy.
Không cần chăm sóc tôi nên rất nhanh em ấy chuẩn bị xong mọi thứ, chúng tôi cùng nhau bưng ra ngoài sau đó bắt đầu ăn, trong lúc đó bạn học tên Vương Duyệt liên tục nhìn tôi, có thể bạn ấy cho rằng tôi không biết, nhưng bạn nhỏ đã quên loài người có dư quang rất lợi hại, tất cả mọi thứ đều thu hết vào mắt.
Sau khi ăn xong, bạn học Vương Duyệt gánh trọng trách đi rửa chén, bởi vì vừa rồi ra mồ hôi, tôi tìm Hà Trừng lấy bộ quần áo sau đó đi tắm, sau khi ra ngoài còn chưa tới phòng khách, liền nghe bên kia truyền tới tiếng cười.
"Không tệ lắm." Đây là giọng Vương Duyệt, nó cũng khiến tôi dừng bước, em ấy cũng cười ha ha vài tiếng, nói thêm: "Hôm nay cậu thực sự ôn nhu quá đáng, Hà Trừng mình biết trước kia đâu rồi?"
Hà Trừng không trả lời, chỉ cười khẽ.
Vương Duyệt còn nói:
"Như vậy mình không muốn về, hay là mình ở lại đây nha."
Hà Trừng vẫn như cũ, khẽ nói:
"Đừng quậy."
Khăn lông trong tay tôi suýt chút nữa rơi xuống đất.
Đừng... quậy?!!
Lần trước tôi bắt em ấy làm nũng, em ấy cũng nói với tôi như thế, đừng quậy.
Đừng quậy đừng quậy đừng quậy! Cả ngày chỉ biết đừng quậy!
Tôi thở ra một hơi, thấy Vương Duyệt đang lấy túi xách trên bàn, em ấy nhìn thấy tôi đi ra, cười cười vẫy tay với tôi, nói:
"Em đi trước, không quấy rầy hai người."
Nói xong em ấy vỗ vỗ vai Hà Trừng.
Hà Trừng tiễn Vương Duyệt tới cửa, lúc quay lại nhìn thấy tôi ngồi co quắp trên sofa, em ấy cầm khăn lông trên tay tôi, ngồi xuống cạnh tôi, vẫy vẫy tay, nói:
"Đứng lên đi, em giúp chị thổi tóc."
Tôi:
"Ah."
Không đứng dậy.
Em ấy bật cười, đem khăn lông vứt lên đầu tôi, cực kỳ không ôn nhu xoa mấy cái, hỏi:
"Sao?"
Tôi hừ một tiếng, mở ra hình chữ đại, nghiêng đầu không thèm nhìn em ấy:
"Chị không sao nha, chị có thể có chuyện gì, quá khứ của chị đều bày ra trước mặt em, nhưng còn em, có bạn cũng giấu, có người thầm mến cũng giấu, chị có thể làm thế nào, chị không có sao."
Hà Trừng nghe xong bật cười, bóp cằm tôi, ép tôi nhìn em ấy, mặt mày vui vẻ, nói:
"Chị phải nhớ kỹ những lời chị vừa mới nói."
Tôi nhún vai:
"Để làm gì?"
Em ấy cười:
"Không phải rất muốn xem hình sao?"
Tôi ngất.
Theo lý mà nói, tôi nên tiếp tục ngạo kiều mà từ chối, nhưng tôi không tự chủ đứng dậy, đi theo em ấy về phòng của em ấy.
Xem thì xem!
---------------------------
Cạn lời với Chu tỷ  :v
Ps. Bão bùng đi qua, bão bệnh lại tới, lo giữ gìn sức khỏe đi nhé!^^




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây