Anh lần đầu gặp Doãn Phỉ Dương khi nào ấy nhỉ? Hình như là kỳ nghỉ hè năm 12 tuổi.
Cặp đôi họ Doãn hẹn nhà họ Giang đến sơn trang trong thành phố S tránh nóng.
Từ Xuân Linh chưa bầu Giang Tố Tố, hai vợ chồng dẫn theo Giang Miên, Giang Nhất Thanh và Giang Nhất Minh đến sân bay thành phố S gặp nhà họ Doãn.
Thời Đại học, Từ Xuân Linh thường xuyên dẫn Giang Miên theo, Giang Miên cũng nhận ra ngay kia là nhà họ Doãn.
Lễ phép hỏi thăm nhau, Giang Miên thấy một bé trai núp sau Trác Giai.
Doãn Tình và Doãn Hạo còn quá nhỏ, Trác Giai không an tâm cho hai nhóc đi chơi, chỉ đưa Doãn Phỉ Dương theo.
Ấn tượng đầu tiên của Giang Miên về Doãn Phỉ Dương: Thằng nhóc này đáng yêu thế nhỉ? Doãn Phỉ Dương hồi ấy cực kì giống Trác Giai, đôi mắt lấp lánh nhìn anh không chớp lấy một cái, như một con búp bê sứ tinh xảo.
Nháy mắt, tình thương của anh trai (?) trong Giang Miên nhanh chóng trỗi dậy.
… “Cậu cả ơi, chúng ta đến rồi.
” Tới nơi điểm dừng, chú Lưu khẽ đánh thức Giang Miên dậy.
Giang Miên lấy ra chìa khóa chung cư mẹ đưa cho, hai người đi phía sau dọn hành lý vào căn chung cư nhỏ gần Đại học A này.
Chung cư mini hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, Giang Miên sắp xếp hành lý để ý phòng ngủ chính đã xếp chăn đệm đâu ra đó, chắc chắn đã có người dọn vào ở từ trước.
Giang Miên do dự, xoay người đi vào phòng ngủ phụ.
Trác Giai hỏi thăm Giang Miên trên Wechat, biết anh đã tới nơi thì bảo: Doãn Phỉ Dương mai mới tới, thằng nhãi kia đi dự hôn lễ của anh em nó rồi.
Dự hôn lễ của anh em cậu ta? Mấy đứa nhóc thời nay dựng vợ gả chồng sớm thế cơ à? Giang Miên chẹp miệng, lễ phép gửi tin nhắn cho Trác Giai rồi ngã lên giường.
Chú Lưu đã về từ trước, Giang Miên không đói bụng, nghĩ vu vơ rồi ngủ thiếp đi.
“Cạch” một tiếng mở cửa, Giang Miên bừng tỉnh.
Anh lăn một vòng trên giường rồi dậy, nhận ra mình đã ngủ quên mất, nhìn ra cửa sổ, chắc trời tối rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài phòng khách, Giang Miên ngẫm lại, có khi là Doãn Phỉ Dương về nhà.
Nhưng trời đã sáng đâu, sao lại về hôm nay?
Giang Miên mở cửa phòng ngủ, định mở cửa thì mũi ngứa, hắt xì một cái.
Người trong phòng khách giật mình, đứng im như tượng.
Giang Miên giương mắt nhìn lên, Doãn Phỉ Dương đứng ở chỗ sofa cũng nhìn anh.
Thật ra, Giang Miên suýt thì không nhận ra Doãn Phỉ Dương.
Doãn Phỉ Dương trong ấn tượng của anh vẫn dừng lại ở hình ảnh bánh bao nhỏ 5 tuổi, thằng nhóc, à không, người đàn ông trước mặt anh giờ phải ngẩng lên mới thấy mặt.
“…” Giang Miên cao 1m75 tự nhận bản thân có chiều cao khá trong số các Omega, thật ra thì đứng ở đâu cũng không tính là thấp bé.
Sự thật chứng minh, anh chỉ chưa tiếp xúc với quá nhiều Alpha mà thôi.
Doãn Phỉ Dương khi còn bé thì giống cha nhỏ, lớn thì giống cha lớn, không cười không nói trưng vẻ mặt lạnh tanh, lạnh lùng mấy thì vẫn đẹp trai.
Cậu ta hơi nhíu mày, vẻ mặt này càng nhìn càng giống khuôn mặt sát phạt thương trường của cha Doãn.
“…Ừm… Phỉ Dương đấy à?” Nghĩ đến cảnh người đàn ông sừng sững này từng là bánh bao mềm mại, giọng Giang Miên cũng dịu dàng hẳn, cảm thấy gọi cả họ tên thì hơi xa lạ, người đối diện còn chả phải người lạ, “Em còn nhớ anh không? Anh là Giang Miên, ừm… Anh dọn đến đây để… Ở chung.
” Doãn Phỉ Dương nhìn chằm chằm Giang Miên vài giây, chân mày hơi giãn ra, gật đầu đáp: “Em vẫn nhớ mà, chào anh Miên.
” Giọng nam trầm thấp chui vào lỗ tai Giang Miên, Giang Miên ngửi được mùi bạc hà nhàn nhạt trong phòng khách, nhạt thôi nhưng khiến người khác thoải mái hơn trong thời tiết mùa hè oi bức.
Giang Miên nhịn không nổi hít thêm hai cái, liếc thấy Doãn Phỉ Dương khẽ mỉm cười, nhìn thẳng thì cậu ta lại lạnh lùng như cũ.
Doãn Phỉ Dương thấy anh nhìn mình thì đưa ly nước trong tay sang.
Tiến lại gần hơn, Giang Miên phát hiện Doãn Phỉ Dương giờ cao hơn anh gần một cái đầu.
“Thơm không anh Miên?” Doãn Phỉ Dương hơi cúi, mắt nhìn xuống Giang Miên.
Giang Miên đầu óc chưa kịp nhảy số, không biết nên nhìn khuôn mặt đẹp trai của Doãn Phỉ Dương trước hay nên đáp lại câu hỏi của Doãn Phỉ Dương trước.
“Em cũng ngửi thấy mùi hương của anh Miên rồi, thơm lắm.