Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trùng Sinh

38: Say rượu


trước sau

Nguyên đán năm nay hẳn là xem như là cái têt đầu tiên sau khi thành lập công ty của Âu Dương Hiên. Năm trước thì qua tết mới thành lập, năm nay cũng coi như là kỷ niệm một năm luôn .

Trong một năm qua, Âu Dương Hiên làm việc dần dần thành thục hơn. Không, phải nói là càng ngày càng thành thục, hơi thở nam nhân thành thục trên người càng ngày càng mê người hơn.

Ngô Thần không phải là không biết bên người anh luôn luôn có một số nữ nhân vây quanh, nhưng theo lời hai người bọn họ đã nói, đều cho đối phương sự tin tưởng tuyệt đối. Đương nhiên, công việc của bọn họ nên nhân viên mới tuyển vào cũng nhiều, mặc dù bọn họ mới tới , nhưng hầu như ai cũng có ý định lớn mật với Âu Dương Hiên.

Bây giờ là hình như lưu hành tình yêu chị em ,nhưng là các cô gái học ngành pháp luật cho nên Ngô Thần tin tưởng hẳn là đều có khí chất rất cao nhã, đối với chuyện bắt cá hai tay hoặc là tình chị em chắc sẽ không có hứng thú, Hoặc là nói, cho dù người nọ có hứng thú, cũng phải xem xét xem Âu Dương Hiên có nguyện ý phối hợp hay không mới được.

Ngô Thần ở bên cạnh Âu Dương Hiên vẫn làm những việc một người bạn gái nên làm, có khi sẽ chuẩn bị bữa tối thật tốt đi đến văn phòng của Âu Dương Hiên tiến hành tập kích bất ngờ. Đáng tiếc cho đến nay Ngô Thần cái gì cũng chưa phát hiện ra. Ngay cả đến thư ký của Âu Dương Hiên cũng là nam , Ngô Thần cam đoan, chủ ý này không phải là của cô.

Mang theo theo cặp lồng cơm từ nhà đi, hơn nữa là ba cặp lồng giữ ấm to đùng, đây là dành cho Trương Dã và Chung Đề mỗi người một cái. Hôm nay khi Âu Dương Hiên gọi điện thoại xin phép Ngô Thần, nghe được Âu Dương Hiên nói tối nay muốn ăn cái này cái kia, đọt nhiên đầu kia điện thoại xuất hiện hai giọng nói ồn ào, làm cho thư ký của Âu Dương Hiên ở bên ngoài nghĩ rằng không biết bên trong xảy ra chuyện tranh chấp gì, trực tiếp vọt vào văn phòng.

Chỉ nhìn đến ba lão tổng trẻ tuổi của công ty,tranh cướp một chiếc điện thoại. Anh không biết nên phải làm cái gì nữa, chỉ có thể đứng ở trước cửa trợn mắt.

Vẫn là Âu Dương Hiên phát hiện anh, để cho anh đi ra ngoài.

Hai người kia liên tục nói vào trong điện thoại anh muốn món này, anh thèm món kia, cho đến khi bên kia không thấy động tĩnh gì, Trương Dã mới dừng lại hỏi, “Ngừoi đâu? Cúp rồi?”

“Hai anh đã nói xong rồi à?” Ngô Thần ở bên kia ôn nhu nói.

“ừ, cũng tạm rồi .” Trương Dã nghĩ lại.

“Vậy phiền hai anh gọi đồ ăn ở nhà hàng nhé, em đang ở nhà mà thôi, những món anh muốn ăn ở nhà không có đồ để nấu.” Giọng Ngô Thần càng ngày càng nhẹ nhàng, Trương Dã nghe xong thì giật mình .

“Ờ vậy thì cái gì cũng được.” Trương Dã hụt hơi . Anh với Chung Đề một tháng nay toàn lăn lộn ở bên ngoài, rồi cuối năm công việc bận rộn đến ăn còn không có thời gian. Tuy rằng Ngô Thần mỗi lần đem đồ ăn cho Âu Dương Hiên cũng thuận tiện đem cho bọn họ một phần, đáng tiếc, hai người vẫn không có lộc ăn. Ngô Thần đem đồ ăn tới bọn họ không có ở công ty, khi hai người có thời gian thì Ngô Thần lại không có thời gian.

Hôm nay cuối cùng trời cũng thương bọn họ, sao lại không thể mặt dầy mà đòi hỏi một phen cơ chứ. Dù sao bọn họ đối với Âu Dương Hiên và Ngô Thần một chút cũng không cảm thấy xấu hổ .

“Em muốn làm thế nào thì làm!Anh chờ đó!” Nói xong đem điện thoại cúp luôn, Trương Dã nhìn thoáng qua điện thoại rồi đưa điện thoại trả lại cho Âu Dương Hiên.

Âu Dương Hiên nhìn bộ dáng kinh ngạc hai người đã muốn cười rồi, ai bảo mình đnag nói chuyện với tiểu Thần lại dám giật điện thoại cơ. Làm cho mình còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã nghe thấy hai người bọn họ thay nhau đòi ăn, cái gì mà lươn xào xả ớt, thị dê kho tàu •••những thứ này muốn ăn là có được ăn ngay à? Sau đó nhìn thấy hai người kia bị Ngô Thần làm cho đứng hình thì lại hết bực, thật hả giận hai cái người gian trá này, thời gian rảnh rỗi của mình bây giờ cũng bị hai người bọn họ giữ lại công ty làm việc, ăn cơm cũng phải ăn luôn trong văn phòng . hôm nay còn bị ảnh hưởng đến thế giới hai người.

Âu Dương Hiên đương nhiên sẽ không cảm thấy cùng hai bọn họ ăn cơm có cái gì không tốt. Công việc bây giờ khiến cho hai người họ bận đến mức cơm cũng quên ăn, nếu không phải bởi vì thời gian công việc, anh cũng gọi hai người bọn họ tới nhà ăn cơm để tẩm bổ cho hai người bọn họ rồi.

Ngô Thần chuẩn bị lái xe đi qua, nhưng lại nghĩ đến xe của Âu Dương Hiên đã ở công ty, cô nghĩ vẫn tốt hơn là gọi taxi đi cho tiện.

Nói đến chiếc xe này, chuyện này phải nói đến sinh nhật mười sáu tuổi của Ngô Thần . Vào đại học năm nhất Ngô Thần đã nói rằng cô thèm có một chiếc ô tô, Ba Ngô vốn nói rằng sinh nhật năm nay sẽ tặng cho cô một chiếc, ai ngờ lại bị Âu Dương Hiên gọi điện thoại giành trước .

Khi Âu Dương Hiên từ Ngô Thần biết được ba Ngô chuẩn bị mua xe cho cô, anh đã dành thời gian gọi điện nói cho ba Ngô , nói rằng xe của Ngô Thần cứ để cho anh mua .

Ba Ngô tuy rằng có chút không vui, nhưng hai người đã ở chung với nhau được hơn hai năm nay . Trong hai năm cũng không có chuyện gì quá đáng xảy ra, làm cho ông đối với Âu Dương Hiên càng ngày càng vừa lòng, bây giờ cũng được coi như một nửa con rể . Bây giờ Âu Dương Hiên muốn mua xe cho Ngô Thần là dùng tiền của cậu kiếm được, ông cũng đồng ý. Ông chỉ là nghĩ đến món quà ông muốn tặng cho con gái cưng mà cũng có người cướp lấy, ông nhịn không được mà có chút tức giận . Đương nhiên bực mình cũng là do bản thân ông mà thôi, dù sao Âu Dương Hiên cũng không có làm sai gì hết.

Khi sinh nhật của Ngô Thần khi mở hộp quà ra là một chiếc chìa khóa ô tô, Ngô Thần vui vẻ ôm Âu Dương Hiên mà hôn cảm ơn. Sau đó xe của Âu Dương Hiên bị cô xem nhẹ , xe mới so với xe cuy đương nhiên đẹp hơn rồi!

Mang theo ba cặp lồng giữ ấm lớn, vào thang máy trực tiếp lên tầng 14, công ty của Âu Dương Hiên ở đây.

Từ trong thang máy đi ra, thì tháy Âu Dương Hiên tựa vào thang máy đối diện, nhìn thấy cô đến thì nhận lấy đồ trong tay cô cầm đi. Một bàn tay cầm cặp lồng cơm, một bàn tay nắm tay Ngô Thần. Động tác như vậyhai người đã lam không biết bao nhiêu lần rồi.

“Tiểu Thần đến đây.” Ngô Thần còn chưa đi đến gần văn phòng của Âu Dương Hiên , đôi mắt sáng quắc như quạ của Chung Đề đã phát hiện ra, mà cặp lồng cơm trong tay Âu Dương Hiên khi nó vừa vào cửa cũng bị anh phát hiện .

Anh bước lớn đi vào phòng Âu Dương Hiên , đem Trương Dã mặc kệ bên ngoài.

“Từ từ hãy vào, anh phải gọi Trương sư huynh tới đã chứ.” Ngô Thần chặn lại đường đi của Chung Đề, kỳ thật căn bản cô không cần phải bảo anh đi gọi, Trương Dã sẽ đi tới ngay lập tức. Bởi vì văn phòng của Trương Dã ngay đối diện với phòng của Âu Dương Hiên, khi bọn họ đi vào thì ngay lập tức sẽ biết.

Chung Đề nhìn cô một cái, vốn định nhận mệnh xoay người đi gõ cửa văn phòng của Truong Dã. Nhưng là bọn họ như là có thần giao cách came, anh còn chưa có đi, Trương Dã đã tự động mở cửa, khi Ngô Thần cùng Trương Dã chào hỏi , Chung Đề liền nghênh ngang đi vào.

Ngô Thần nhìn thấy động tác của Chung Đề vô cùng không nể mặt mà nở nụ cười, đói đến thế sao?

Bốn người vây quanh bàn trà nhỏ trong phòng Âu Dương Hiên, vừa ăn vừa tán gẫu.

“Tiểu Thần a, gầy đây em có rảnh không?” Trương Dã liên thiên một hồi tự nhiên hỏi Ngô Thần.

“A? Có chứ. Làm sao vậy?” Ngô Thần gần đây trừ tiết học trên trường ra thì không có việc bận bịu gì.

“Nguyên Đán bọn anh tổ chức một bữa tiệc, em thay nhóm anh chuẩn bị nhé , được không?”

“Việc này? Anh muốn em phải làm như thế nào?” Ngô Thần bình thường cũng giúp Âu Dương Hiên làm một chút chuyện công tay, bây giờ lại được mời chính thức vào công ty giúp bọn họ, Ngô Thần vẫn là vô cùng vui vẻ .

“Vậy em giúp bọn anh làm người chủ trì đi, nhưng cái khác bộ phạn quan hệ trong công ty sẽ làm.” Trương Dã cũng không dám làm phiên Ngô Thần, anh còn sợ Âu Dương Hiênsẽ bày sắc mặt thối hoắc cho anh xem .

“Chuyện này không thành vấn đề a. Nhưng chắc chắn người trong công ty của các anh cũng có người học về cái này chứ, sao không tìm họ?”

“Chỉ là anh tin tưởng em hơn thôi. Đồng ý hay không nào, nói nhiều thế làm chi.” Trương Dã không dám nói là, công ty có người chuyên phát ngôn cho , nhưng mà anh cố tình nhắm vào vị nhà em đấy, làm sao nào!

Nếu Ngô Thần đáp ứng, đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý đi làm. Ngô Thần muốn Trương Dã sớm để cho bộ phận quan hệ chuẩn bị tiết mục trong tiệc thật tốt, sau đó cô nhìn lại xem cần chuẩn bị thêm những cái gì. Này tuy nói là chuyện này vốn là chuyên ngành kiếp trước của Ngô Thần nhưng năm đã không làm , Ngô Thần cũng có chút lo lắng .

Đêm trước Nguyên đán

Những ngày sau Ngô Thần hầu như đều dành thời gian ở trong văn phòng của Âu Dương Hiên . Ngô Thần vốn là có thời gian rảnh rỗi nhưng lại sợ làm phiền đến công việc của Âu Dương Hiên cho nên đành ở nhà hoặc là tự tìm cách giải triy một mình, bây giờ đã có lí do chính đáng rồi, bản thân mình đương nhiên là nguyện ý được ở cạnh anh ấy nhiều hơn.

Âu Dương Hiên nhìn thấy Ngô Thần mỗi ngày chăm chỉ đến đây như thế, tuy nói là trên danh nghĩa chuẩn bị cho buổi tiệc Nguyên Đán, nhưng anh cũng biết đây là cô muốn để cho hai người được ở bên nhau nhiều hơn.

Thời gian trước đây hai người thường xuyên đi học rồi về nhà cùng nhau, thỉnh thoảng còn đi ra ngoài chơi, hiện tại do công việc nên Âu Dương Hiên bận đến mức không thấy bóng dáng. Vào buổi tối Âu Dương Hiên cũng về muộn, bình thường hai người chỉ trò chuyện, ăn uống một chút rồi sau đó là thời gian ngủ. Sáng hôm sau đều là Âu Dương Hiên chuẩn bị bữa sáng mới lại đi làm, sau đó Ngô Thần thức dậy.

Đương nhiên hai người cũng đã sớm thích ứng với cuộc sống như thế, dù sao công việc về sau, cũng là cuộc sống bình thường như vậy. Cho nên Ngô Thần mới lựa chọn không quấy rầy công việc của Âu Dương Hiên ,tình nguyện ở cùng với anh như thế.

Giữa trưa ăn cơm vẫn là bốn người tụ tập lại trong phòng của Âu Dương Hiên cùng nhau ăn.

“Lần này chẳng lẽ ba người các anh không định phát biểu gì à?” Ngô Thần biết những buổi tiệc tối bình thường như vậy , các lãnh đạo sẽ không lên phát biêu gì, nhưng đó là những lãnh đạo đã lớn tuổi rồi. Không giống như bọn họ đâu 3 con rùa vàng quý hiếm, nếu không chịu lên phát biểu, thì hình như có vẻ thật lòng xin lỗi cho các vị nữ nhân viên của công ty.

“Em có đề nghị gì hay không?” Khi Ngô Thần nói ra những lời này , Chung Đề biết rằng cô đã có ý nghĩ gì nhắm vào bọn họ rồi .

“Ý gì thì còn phải xem ba vị lãnh đạo trẻ tuổi của chúng ta có nguyện ý chung tay hay không a, chẳng lẽ các anh muốn cho những nhân viên nữ cốt cán trong công ty cảm thấy tủi hờn sao.” Ngô Thần giống như đang bối rối hỏi bọn họ.

“Nói như vậy, ý của em là, em muốn đem Âu Dương Hiên nhà em cho người khác thưởng thức thưởng thức?” Chung Đề buồn cười hỏi Ngô Thần, anh mặc dù không có nghe nói qua Ngô Thần thích ăn dấm chua, nhưng là không tin cô có thể hào phóng như vậy.

“Cho dù em không muốn, thì anh cũng sẽ bị người khác nhòm a. Như vậy, có cái gì khác nhau đâu.” Ngô Thần không sao cả nhún vai. Âu Dương Hiên yêu nghiệt tai họa như vậy , nói không ai chú ý đến anh, cô hoàn toàn không tin tưởng .

“Ai u a, lời này thật chua nha . Âu Dương Hiên, liệu có khi nào cơm nấu ở nhà em cũng chua chua hay không a?” Chung Đề cười hớ hớ nhìn Âu Dương Hiên, vươn chiếc đũa chuẩn bị gắp một miếng sườn anh đã nhắm từ lâu.

Nhưng là chiếc đũa còn chưa đưa đến gần đĩa sườn, Ngô Thần liền đưa tay đem thức ăn trên bàn ôm đi.

“Em đang làm gì thế!” Chung Đề phát hỏa, làm sao em ấy có thể cướp đi miếng ăn của người khác như thế.

“Ngại quá, đây là dấm chua a .” Ngô Thần vô tình đem miếng sườn kia bỏ vào tỏng miệng.

“Hừ hừ, hừ hừ! Anh không chấp nhặt với trẻ con.”

Ngô Thần cũng không để ý đến anh ta nữa, chính là nhìn Âu Dương Hiên rồi đem đĩa sườn để lại vào chỗ cũ, Chung Đề cười hihi tiếp tục thò tay gắp sườn.

“Tiểu Thần, đừng để ý đến anh ta. Em nói kế hoạch của em đi.”

“Vâng, không để ý tới anh ấy nữa.” Ngô Thần hung hăng trừng mắt nhìn Chung Đề, Chung Đề nhìn lại cô một cái, nhanh tay gắp luôn vào bát mấy miếng sườn, im lặng ngồi một chỗ gặm .

“Em nghĩ, nếu không các anh làm một tiểu phẩm đi.”

“Tiểu phẩm?” Chung Đề cắn miếng sườn kinh ngạc hỏi Ngô Thần,” Phải diễn cả một tiểu phẩm cơ á?”

“Một nửa, một nửa thôi! Được không?” Ngô Thần nhìn Trương Dã và Chung Đề, Âu Dương Hiên sẽ không phản bác lại cô đâu ,nếu cô muốn, Âu Dương Hiên sẽ không từ chối ý của cô.

“Không sao,cứ thử xem.” Tuy nói Chung Đề luôn cùng Ngô Thần cãi nhau, nhưng là mỗi lần Ngô Thần có ý tưởng gì, Chung Đề đều chọn sẽ đồng ý với Ngô Thần.Tinh thần bạn bè như vậy làm cho Ngô Thân nhớ đến 10 tiểu tướng của bọn cô năm đó, có bạn bè nhưu vậy mới duy trì được tình bạn đúng không

Buổi tối sau khi bàn bạc về buổi tiệc đó, bốn người tụ họp tại nhà của Âu Dương Hiên. Bữa tối Trương Dã với Chung Đề hai người kiên quyết không muốn gặp lại cặp lồng đựng cơm nữa, làm cho Ngô Thần phải mời bọn họ đến nhà ăn cơm. Hai người thấy Ngô Thần sảng khoái đồng ý như thế cho nên quyết định thả Âu Dương Hiên về nhà sớm.

Không thèm để ý đến hai người dở hơi kia nữa, Ngô Thần kéo tay Âu Dương Hiên vào trong phòng lấy áo khoac và túi xách đẩy của đi về. Nếu đã được thả thì phải nhanh chân mà chạy thôi !

Hai người ở trên đường thảo luận nửa ngày, cuối cùng cũng quyết định được thực đơn.Thật ra cũng chỉ có 4 món 1 canh mà thôi , huân tố kết hợp, bốn người ăn ở nhà vậy cũng không tệ rồi .

Thời điểm nấu xong xuôi tất cả các món ăn, thì hai người kia đẩy cửa nhà bước vào .

“Hai anh chắc hẳn là lần theo mùi đồ ăn mà đế đúng không?” Ngô Thần cười hớ hớ nhìn hai người.

“Ai da bị em phát hiện rồi sao .” Hai người cũng không làm khách, tự nhiên như ruồi đi lấy bát đũa, rồi ngồi vào bàn.

Đề tài trên bàn cơm của ba người đàn ông chính là công việc, Ngô Thần ngồi nghe mà đau đầu. Ngô Thần cũng học qua pháp luật, nhưng dạo này nghe những câu chuyện pháp luật của họ cô thật sự là muốn ngất luôn. Dù sao pháp luật cũng không phải chuyên ngành của cô, bây giờ bọn họ nói chuyện với nhau toàn dùng thuật ngữ, Ngô Thần có đôi chút không hiểu hết được.

Chờ ba người ăn uống xong, Ngô Thần cũng đã xem xong tiết mục giải trí tên ti vi .

“Nói xong rồi à ?” Ngô Thần nhìn nhìn ba người đàn ông trong nhà, rồi lại nhìn thời gian đã là 9h hơn, ăn nhanh thật đó nha! Ngô Thần cũng không nghĩ lại, khi bọn họ ăn cơm thì đã là 8 giờ rồi .

“Ừ, em nói đi, tiểu phẩm. gì đó của em ấy.” Âu Dương Hiên ngồi ở bên cạnh Ngô Thần , hai người Chung Đề đều tự mình tìm chỗ để ngồi.

“Ân, là như này. Tiểu phẩm kết hợp với tiểu thuyết, còn có một chút quảng cáo. Coi như là hỗn tạp.” Ngô Thần đem những lời này nói xong, Chung Đề cùng Trương Dã cũng gật gật đầu. Âu Dương Hiên không có phát biểu ý kiến gì hết, chính là dùng ánh mắt ý bảo Ngô Thần tiếp tục.

“Em đem bản thảo đánh ra rồi đây, cho các anh tự mình xem đi.” Ngô Thần đưa phân ra bốn tờ giấy cho bọn họ.

“Phụt.” Chung Đề xem xong, liền ha ha nở nụ cười. Trương Dã cũng theo Chung Đề cười, ngay cả Âu Dương Hiên cũng không tránh khỏi.

“Các anh cảm thấy sao?” Ngô Thần nhìn ba người đang cười haha, xem ra ba người bọn họ hẳn là cũng vừa lòng đi.

“Được. Anh thấy được.” Trương Dã cho Ngô Thần một cái ngón tay cái.

“Không nghĩ tới đồng chí tiểu Ngô của chúng ta còn có cái tài lẻ này. Hay lắm.” Chung Đề cũng khẳng định một tiếng cho Ngô Thần.

Ngô Thần chờ mong nhìn Âu Dương Hiên, nhìn Âu Dương Hiên cười hớ hớ xoa xoa đầu cô, cô cũng vui vẻ cọ cọ. Chung Đề cùng Trương Dã hai người thì lại ngội im một bên bất đắc dĩ uống trà nóng. Hai người này thật quá phận , bọn họ không biết bên cạnh còn có hai người cô đơn sao.

Ba người này tâm trạng không tệ liền đứng lên tập dợt, Ngô Thần đảm đương luôn vai tò đạo diễn. Chỉ đạo cho ba người kia.

Luyện tập một tuần, ngày tổ chức cũng đến .

Ngô Thần vốn tưởng lần tổ chức này không có song gió gì, ai ngờ, một số nguwoif lại dám đến khiêu chiến với cô.

“Cô là Ngô Thần?” Ngô Thần nữ nhân đứng trước mặt này, tuy có xinh đẹp nhưng rất giả tạo, dáng người cũng được, gương mặt đánh phấn dày tới nỗi không thể nhận ra được các nét của chị ta, chân cũng đủ dài, làn da cũng đủ rất trắng.

Có lẽ nếu ở kiếp trước Ngô Thần nhìn thấy người như vậy sẽ có chút tự ti, nhưng kiếp này Ngô Thần thấy người như vậy, chỉ trực tiếp bỏ qua. Dáng người sao, bản thân cô so với cô ta cũng không hề kém cạnh. Muốn diện mạo, bản thân mình sạch sẽ gọn gàng không đến mức dọa người. Chân cũng không ngắn , làn da cũng trắng trẻo. Nhưng tại sao người này lại tìm cô lại còn mang theo đich ý?

“Đúng là tôi, chị là ai?”

“Cô chính là người tổ chức buổi tiệc lần này?” nữ nhân kia nhìn lướt qua Ngô Thần, phát hiện vẻ ngoài của cô gái này không hề kém so với mình, nhưng bản thân cô cũng không kém cỏi. Tại sao lần này công ty lại không chọn cô mà lại chọn một người ngoài? Bời vì cô ta là bạn gái của Âu Dương Hiên sao!

“Thì sao. Chị có ý kiến gì à?” Ngô Thần bởi vì những năm này đều giúp ba xử lý một số chuyện của công ty, cô cũng không để ý rằng bản thân cô từ trong ra ngoài đều tản ra một cỗ khí tự tin không nói lên lời, đặc biệt là trong tình huống bị khiêu khích thế này.

“Đương nhiên, cô là người chuyên nghiệp sao? Có thể đảm đương được công viecj lần này?” Ở dưới cái nhin chăm chú kia của Ngô Thần, khí thế của người này dần dần yếu đi.

“Chuyện này hình như không phiền tới chị phải hỏi thăm, chị hẳn là nên tin tưởng đói với tổng giám đốc của công ty mình.” Nói xong cũng không muốn để ý nữa, chuẩn bị bươc qua người cô ta. Ngô Thần bây giờ đang sốt ruột muốn đi tìm Âu Dương Hiên vì sắp đến giờ bọn họ hẹn nhau đi ăn cơm.

Ai ngờ này nữ nhân này lại không biết điều, chặn đường đi của Ngô Thần , “Cô có cái gì năng lực thì cho tôi xem thử, bằng không tôi sẽ không để yên cho cô chiếm vị trí của tôi đâu.”

Nghe thấy câu nói thế Ngô Thần đại khái cũng biết rõ ràng thân phận của cô ta rồi, là người có năng lực của phòng tổ chức. Ngô Thần đánh giá lại cô ta một chút, lấy ánh mắt của một người làm trong nghề ra đánh giá cô ta thì thấy cô ta là một người rập khuôn cũ rích . Thật sự là một người không có ánh mắt.

“Mời chị tránh ra!Chắc chắn là tôi không cần phải lãng phí thời gian để cho chị khảo nghiệm như thế đâu.” Ngô Thần lớn tiếng nói.

Dưới dự giận dữ của Ngô Thần, cô gái kia chỉ có thể xoay người rời đi, trước khi đi còn nói với Ngô Thần, “Tôi sẽ kiến nghị lên tổng giám đốc, tôi tin tưởng tôi mạnh hơn so với cô.”

Ngô Thần bất đắc dĩ nhìn bóng dáng của cô ta, sao mình lại luôn gặp phải những loauj người như vậy nhỉ, nếu các cô có thể hạ bệ được mình xuống thì việc gì phải làm chuyện này nữa? !

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây