Không biết tình hình bên trong thế nào, Hạo Thiên liền cho Bạch Bạch bay vào thám thính, rất nhanh đã nhận được thông tin từ nó, ‘Rất nhiều thú đi bằng hai chân!” Bởi vì tin tức đó quá mơ hồ, Hạo Thiên cũng không biết đám thú hai chân đó là người của bộ lạc Hera hay là đám người kia.
Dặn dò Trúc Diệp Thanh im lặng và chờ ở chỗ bụi cây, Hạo Thiên nhanh chóng theo chân Artemis đi vào trong thăm dò.
Bộ lạc Hera bố trí doanh địa cùng với Hạo Thiên không có quá nhiều sai biệt, đều là có dùng gỗ làm thành hàng rào phòng hộ, vì vậy mà Hạo Thiên cùng Artemis lẻn vào khá dễ dàng, cũng không sợ bị ai khác phát hiện.
Đi vào bên trong, thấy có bóng người và tiếng nói, rất nhanh Hạo Thiên cùng Artemis dừng bước và nấp sau một căn lều, lúc này hai người họ có thể nghe thấy nhóm người đó nói gì, Artemis dường như nhận ra điều gì đó, cô bé nhanh chóng lao ra chỗ đám người kia.
*** Từ chỗ này sẽ dùng ngôn ngữ bộ lạc Hera để giao tiếp, nhưng tác giả sẽ viết nó ở dạng tiếng Việt và sẽ dùng những từ ngữ của thời hiện đại để biểu đạt cho mọi người dễ hiểu ạ! *** “Trưởng lão, đừng ngăn cản chúng tôi nữa, Artemis đã biến mất lâu như vậy rồi! Chỉ có chúng tôi mới cứu được tộc trưởng ra thôi!” Tiếng mọi người hô hào.
“Không được! Quân số của chúng ta quá ít, nếu đứng ra chiến đấu thì chỉ hy sinh một cách vô ích thôi… Chúng ta phải bình tĩnh lại và suy kĩ đối sách!” Danzo (trưởng lão) cố gắng can ngăn mọi người đang muốn đối đầu trực diện với kẻ địch.
“Chúng tôi không sợ chết! Thà hy sinh một cách oanh liệt, còn hơn trốn lui trốn lủi, cái chết trên chiến trường là vinh quang nhất của một người chiến sĩ!” Night (người mạnh nhất, anh trai Artemis) đứng ra bài tỏ.
“Ta nói không được là không… Cần phải có kế hoạch chống lại!” Trưởng lão Danzo kiên quyết.
Cứ vậy mà hai phía cứ tranh cãi.
“Mọi người dừng lại đi, đừng cãi nhau nữa!” Artemis chạy nhanh đến, can ngăn.
Thấy Artemis trở về, mọi người nhanh chóng quên đi chuyện vừa rồi, họ hỏi han chuyện cô bé đã đi đâu, có bị thương không? “Chị Artemis, cuối cùng chị đã về, em và mọi người đều rất lo cho chị, các chú đi theo tộc trưởng cùng chị cũng đều không thấy trở về! Em sợ lắm!” Sara nhỏ nhắn chạy lại ôm Artemis khóc thút thít.
“Chị về rồi! Tộc trưởng chưa về sau? Xảy ra chuyện gì rồi!” Artemis lo lắng hỏi.
“Sau khi người ra ngoài mà không trở về, tộc trưởng đã đi tìm ngươi khắp nơi, vì lo lắng ngươi đã bị đám người đó bắt giữ nên hắn đưa mấy người đi ra phía bờ biển điều tra thì bị phát hiện nên bị đưa đi!” Trưởng lão Danzo vẻ mặt buồn rầu, nói tiếp: “Chỉ có một người duy nhất thoát được trận chiến đó và cho đến hôm nay thì hắn đã tỉnh lại, tin tức cũng được đưa ra!” Sau khi nghe được tin tức của tộc trưởng, chính xác hơn là cha mình thì Artemis đã nói: “Trưởng lão đừng nói nữa! Tôi hiểu rồi!” Trưởng lão cũng không có trả lời, mọi người thì xôn xao “Artemis trở về rồi! Chúng ta có thể đi cứu tộc trưởng rồi!”, Artemis cũng không nói lời nào mà đứng lặng im.
“Tôi đã nói là không được liều lĩnh như vậy!” “Vậy chúng ta phải làm sao?” “…” Sau một lúc im lặng thì Artemis cũng lấy lại được bình tĩnh, cô bé hét to: “Mọi người im lặng, nghe tôi nói đã!” Tiếng xôn xao biến mất, mọi người đều im lặng để lắng nghe Artemis đang muốn nói cái gì? “Tôi có hai chuyện muốn nói!” Artemis thở dài.
“Nói nhanh đi Artemis!” Trưởng lão Danzo hối thúc.
“Vâng! Chuyện thứ nhất là trong khoảng thời gian tôi mất tích, tôi bị bọn người kia truy đuổi và đã vượt qua được lãnh địa Thần Chết, phía bên kia hòn đảo không phải là nơi Thần ở!” Artemis nói.
“Chuyện đó là thật sao?” “Artemis đã đi xuyên qua làn sương chết chóc đó?” Mọi người đều tò mò mà hỏi.
“Đúng vậy! Bên đó cũng không khác bên phía của chúng ta!” Artemis giải đáp rồi nói tiếp: “Chuyện thứ hai là tôi đã gặp được Sứ Thần ở bên kia hòn đảo!” “Sứ Thần sao?” Một người bất ngờ hỏi lại.
“Đó chỉ là truyền thuyết thôi mà?” “Artemis gặp nạn nên đã bị ảo tưởng không vậy?”
Mọi người lại bàn tán xôn xao.
“Em đang không khỏe phải không? Mệt rồi thì về nghỉ ngơi đi!” Hina (thợ rèn) xoa đầu Artemis, mỉm cười nói.
“Em không có mệt… Sao mọi người không tin em?” Artemis kiên quyết.
“Uổng công là người con gái mạnh nhất trong bộ lạc mà lại tin tưởng vào một sự ảo tưởng viễn vông, Sứ Thần gì chứ!” Night tức giận hét lớn.
“Night? Tôi không cần anh khen ngợi tôi, tôi thực sự đã gặp Sứ Thần…” Artemis vẫn kiên quyết khẳng định.
“Vậy cái người đó ở đâu?” Night kiềm chế sự tức giận hỏi.
“Sứ Thần đang…” Artemis đang nói thì một tiếng huýt sáo vang lên.
Bạch Bạch được lệnh từ Hạo Thiên mà lao đến đám người, sao đó đứng bên cạnh hắn, cũng không biết từ khi nào hắn đã đứng ở sau lưng tất cả mọi người.
“Cho hỏi, ai đang muốn gặp tôi vậy?” Hạo Thiên bình thản nói.
Lúc này trong đầu hắn đang nghĩ cách xuất hiện hoành tráng như thế chắc sẽ giúp ích được phần nào, cũng như thể hiện sức mạnh của cái danh ‘Sứ Thần’ này, Artemis thì rất vui mừng, mọi người thì bàn tán.
Cảm giác nhiêu đó vẫn chưa đủ, mọi người vẫn hoài nghi người thanh niên trước mắt này có phải ‘Sứ Thần’ thật sự? Hạo Thiên đành dùng đến bật lửa, một ngọn lửa bùng cháy trên tay hắn, mọi người liền há hốc mồm kinh ngạc.
Khi thấy ngọn lửa thì mọi người liền quỳ xuống cúi đầu hành lễ, Hạo Thiên thì vui mừng khi thấy sự việc này.
“Nghe đồn sức mạnh của Sứ Thần rất ghê gớm nên mới được làm người phát ngôn cho Thần! Đúng là muốn mở mang tầm mắt!” Night ngồi trên ghế, tỏ vẻ khó chịu nói.
“Night, đừng có vô lễ như vậy!” Trưởng lão Danzo tỏ thái độ lo sợ.
“Anh ấy rất mạnh, thu phục rắn khổng lồ, gấu… Một mình anh ấy có thể hạ gục bất cứ ai trong bộ lạc chúng ta!” Artemis tức giận nói.
Hạo Thiên lúc này thì tâm can như muốn nhảy ra ngoài, hắn đâu cần Artemis phô trương như vậy? “Ồ! Như vậy thì tôi càng muốn được thấy sức mạnh đó rồi!” Night chuyển từ tức giận sang hào hứng.
Trong lúc này Hạo Thiên đang trấn tĩnh bản thân, sau khi lấy lại được bình tĩnh, Hạo Thiên đã dùng thiên phú kỹ năng tiếp cận Night.
Tốc độ của Hạo Thiên quá nhanh làm cho mọi người không thể nhìn theo kịp, cả Night cũng bất lực.
“Thế nào? Tốc độ này của tôi đã đủ để kết liễu anh hay chưa?” Hạo Thiên vẻ mặt gian ác nói.