Cuộc Sống Ở Bắc Tống

166: Phương thị làm rùm beng


trước sau

Trương Trọng Vi chải đầu xong, đứng dậy, nói. “Vậy đi, ta tới huyện Tường Phù trước báo tin, chờ thúc thúc và thím nghe xong lại thương lượng tiếp”.

Lâm Y gật đầu, lấy áo bông sạch sẽ cho chàng thay. Vừa xỏ vào một bên tay, bên ngoài liền truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, Trương Trọng Vi nghe ngóng, quả thật là giọng Phương thị, kinh ngạc nói. “Ta còn chưa đi báo tin, sao thím đã tới rồi?”.

Lâm Y chưa tin, mở cửa ra ngoài nhìn xem, thì ra người đang lôi kéo Trương Bát nương vừa khóc vừa cười kia quả thật là Phương thị. Nàng có thể hiểu tâm tình của Phương thị khi gặp lại con gái, nhưng dù sao đây cũng là khách điếm, ầm ĩ như vậy còn làm ăn thế nào được?

Ngoài cửa, thím Dương đã bắt đầu khuyên nhủ Phương thị để bà ta nhỏ giọng chút, chớ ảnh hưởng các vị khách khác. Phương thị đâu phải người chịu nghe, càng to mồm hơn nữa, chữ chữ chói tai. “Đây là em gái ruột thịt ngàn dặm xa xôi tìm đến nương tựa, không chiêu đãi cho tốt thì thôi, còn bắt nó làm việc vất vả như thế”.

Đây không phải bác bỏ lời thím Dương, là đang mắng Lâm Y, Lâm Y giao thiệp với phu nhân quan lại cũng lâu, khéo đưa đẩy hơn nhiều, không ra ngoài đối đáp, chỉ ngoắc Trương Trọng Vi lại, đẩy chàng ra ngoài. “Thím đang mắng chửi kìa, chàng mau ra biện minh đi”.

Trương Trọng Vi cũng đau đầu Phương thị ghê gớm, thầm than một hơi, đi ra giải thích. “Thím, chúng cháu thương Bát nương còn chưa kịp, sao nỡ ép làm việc vất vả”.

Trương Bát nương nhẹ giật ống tay áo Phương thị, lí nhí. “Mẹ, là con tự mình muốn giúp, mẹ đừng trách Nhị ca Nhị tẩu, chúng ta đi vào nói sau”.

Phương thị kêu lên. “Có gì mất mặt mà phải đi vào trong nói? Ta cứ thích đứng đây đấy, không nói rõ ràng, ai cũng đừng nghĩ đi nơi khác”.

Lâm Y giận đấm khung cửa mấy cái, nghĩ bụng hôm nay buôn bán thôi coi như xong, vừa mở cửa đã dọa người, không bằng thừa dịp canh giờ còn sớm, đóng cửa một ngày cho rồi. Nàng đi ra cửa, cúi người chào hai ba vị khách trong điếm, bảo rằng cước điếm nhà họ Trương hôm nay không kinh doanh nữa, mời bọn họ hôm sau lại đến, cười nói. “Mỗi nhà đều có cái khó riêng, hôm nay đến lượt nhà chúng tôi giải quyết cái khó của mình”.

Các vị khách đều biết cư xử, không hề làm khó dễ, ngược lại cười đồng tình với Lâm Y. Lâm Y đích thân tiễn từng vị ra cửa, luôn mãi xin lỗi.

Phương thị thấy Lâm Y bị bắt đóng cửa điếm, vô cùng đắc ý, chuyển sang Trương Bát nương. “Con đừng sợ, có mẹ làm chỗ dựa cho con, bọn nó không dám ăn hiếp con đâu”.

Lâm Y bị tức đến bật cười, rốt cuộc là ai hà hiếp ai chứ? Nàng rất muốn lý luận với Phương thị một phen, nhưng nghĩ đến hôm nay nhân vật chính không phải Phương thị mà là Trương Bát nương, vì Trương Bát nương, nàng nhịn xuống cơn giận, hỏi Phương thị. “Thím nhiều ngày không vào thành, nay sao lại rảnh rỗi đến chơi?”.

Phương thị thoạt nhìn còn tức giận hơn Lâm Y, dựng thẳng cặp lông mày, trợn trừng con mắt, vừa nói vừa mắng, Lâm Y và Trương Trọng Vi cực vất vả mới nghe hiểu đại khái, thì ra hôm nay Phương thị đến hoàn toàn là đánh tùm la trúng tùm lum, mục đích gốc đến là để vay tiền, không ngờ vừa vào cửa đã thấy Trương Bát nương đang làm việc, nhất thời cơn giận lủi lên óc, liền quên mất chuyện vay tiền, sửa thành mắng chửi Lâm Y.

Lâm Y nghe xong, một bụng tức hóa thành dở khóc dở cười, gọn gàng dứt khoát hỏi. “Thím, sao thím không hỏi Bát nương tử xem vì sao cô ấy một mình lên kinh?”.

Phương thị liếc Lâm Y, ánh mắt như thể đang nhìn đứa ngốc nào đó. “Còn phải hỏi sao, nhất định là Đại ca ta thăng chức, cả gia đình chuyển lên kinh ở”.

Lâm Y hoàn toàn không nói gì, người đã hồ đồ đến mức đó, nói gì nữa đâu? Nàng quyết định dùng kế ve sầu thoát xác, để Phương thị lại cho hai anh em Trương Trọng Vi ứng phó, nói. “Thím sáng sớm tinh mơ đã đến, hẳn là chưa ăn điểm tâm, để ta xuống bếp nấu hai món thím thích bưng lên”.

Phương thị không nhận ra là Lâm Y muốn trốn, ngược lại hơi vừa lòng nàng hiền lành, vì thế chảnh chọe gật đầu, đến cạnh bàn ngồi xuống.

Lâm Y thở ra, nhanh chóng trốn xuống bếp. Thanh Miêu đang ở dưới bếp rửa nguyên liệu, chuẩn bị nấu cơm, thấy Lâm Y đi vào, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, đằng trước xảy ra chuyện gì? Em nghe thấy có người la ỏm tỏi, đang định đi xem thì lại thấy im lặng rồi”.

Lâm Y xắn tay áo hỗ trợ cô, trả lời. “Không có gì cả, là Nhị phu nhân tới, hôm nay lại nghỉ buôn bán thêm ngày nữa”.

Thanh Miêu nói thầm. “Nhị phu nhân cũng ghê gớm quá đi, bà ta vừa đến chúng ta liền phải nghỉ kinh doanh”. Cô lấy thêm nguyên liệu trong rổ, hỏi. “Bữa sáng thêm thức ăn?”.

Lâm Y tức giận. “Thêm cái gì, cứ nấu như bình thường, bà ta làm chậm trễ việc buôn bán của chúng ta nguyên ngày, tổn thất ta còn chưa biết lấy đâu bù vào kia”.

Thanh Miêu rất vui với thái độ của Lâm Y, hoan hô vỗ tay, thả củ cải về lại rổ. Hai người cùng động tay, bữa sáng rất nhanh đã xong, Thanh Miêu đang định bưng ra ngoài, Lâm Y giữ cô lại. “Chúng ta ăn no hãy ra, còn không biết nháo đến khi nào đâu”.

Thanh Miêu liền buông mâm, xúc hai chén cơm, cùng Lâm Y ăn trước. Còn chưa ăn xong, trước điếm đã vang lên tiếng cãi nhau rùm beng, tiếng đập bàn ghế rầm rầm, tiếng dụng cụ rớt xuống đất loảng xoảng, còn kèm theo tiếng Phương thị chửi bậy.

Thanh Miêu mấy lần muốn đứng dậy, đều bị Lâm Y kéo ngồi xuống, đành phải nghe theo tiết tấu của Lâm Y, từ từ ăn cơm xong, rửa chén xong, đến khi bên ngoài dần an tĩnh lại mới bưng mâm ra đằng trước.

Phương thị cơn giận chưa tiêu, thấy chủ tớ Lâm Y tiến vào, lập tức mắng. “Một chút điểm tâm mà làm cả canh giờ, muốn ta đói chết hả?”.

Lâm Y căn bản không để ý tới bà ta, đặt mâm lên bàn, gọi thím Dương lấy giấy bút ra, hỏi. “Hỏng hóc thứ gì?”.

Thím Dương vừa cẩn thận quan sát, vừa bẩm báo. “Một tấm bình phong, đĩa đựng trái cây hai cái, chén rượu ba cái”.

Thanh Miêu dọn đồ ăn xong, quay đầu kêu lên. “Còn một cái ghế dựa cũng bị đập hư luôn”.

Lâm Y ghi xuống từng cái một, đặt bút xuống trách cứ Trương Trọng Vi. “Biết rõ thím dễ nổi nóng phát điên, còn bưng rượu cho thím uống”.

Phương thị cả giận. “Ta đến thăm ruột thịt, không thể uống chén rượu?”.

Lâm Y vẫn tiếp tục ngó lơ bà ta, khẩy bàn tính, vừa tính tổn thất, vừa đọc ra, nàng cố ý nâng giá tổn thất lên, Trương Trọng Vi nghe được nhíu chặt mày, thầm hận ban nãy tay chân chậm chạp không cản được Phương thị.

Phương thị thấy Lâm Y tính sổ, không thèm để ý mình, cố ý khiêu khích. “Ờ thì đập hư mấy cái chén cái đĩa nhà cô, thế nào, muốn ta đền?”.

Lâm Y bỏ bàn tính xuống, cười. “Thím nói gì đâu, chúng ta hiện giờ tuy là hai nhà, nhưng dù sao cũng là thím nuôi lớn quan nhân, đừng nói mấy cái chén đĩa, cho dù trăm cái ngàn cái, cũng tùy ý cho thím đập”.

Lời nói xuôi lỗ nhĩ, chính cả Trương Trọng Vi có hơi bất mãn nàng, giờ đây cũng tiêu tan. Phương thị cũng không vạch lá tìm sâu được, hừ một tiếng, thở phì phì ngồi xuống.

Lâm Y đến trước bàn cơm, tiếp đón bọn họ ngồi xuống ăn, Trương Bát nương ánh mắt sưng đỏ, hẳn là mới nãy đã khóc một hồi, Lâm Y lấy khăn tay của mình đưa cho cô, an ủi. “Đừng khổ sở, thím ở đây, chắc chắn sẽ làm chủ cho em”.

Phương thị nghe câu này, trên mặt biểu tình ngộ ra, hỏi. “Bát nương, vì sao con bị nhà chồng bỏ?”.

Lâm Y phi thường kinh ngạc, Phương thị làm rầm rầm một hồi, đập không ít thứ, lại ngay cả nguyên nhân vì sao Trương Bát nương bị bỏ cũng không biết? Vậy vừa rồi bà ta om sòm lên vì cớ gì?

Lâm Y chợt nhận ra, nhất định Phương thị chỉ lo xả giận, còn chưa kịp nghe nguyên do. Trương Bát nương thút tha thút thít đáp, nói vì sao mình bị bỏ. Phương thị cả giận. “Chuyện quan trường của đàn ông, liên quan gì đến phụ nữ, cậu của con bây giờ thực quá phận”.

Lâm Y mặc niệm A di đà Phật, rốt cuộc vẫn là mẹ ruột, tính tình có xấu xí, đầu óc có kém cỏi đến đâu cũng không ngớ ngẩn tới mức đổ lỗi lên con gái nhà mình.

Trương Trọng Vi thấy Phương thị có ý trách cứ Phương Duệ, chỉ nói. “Thím, Bát nương tử muốn quay về, thím nói xem nó có hồ đồ không?”.

Phương thị im lặng, nội tâm vô cùng mâu thuẫn, bà ta đúng là đau lòng con gái, nhưng Trương Bát nương bị nhà chồng ruồng bỏ là chuyện khiến nhà họ Trương hổ thẹn, sau này mặc kệ là Trương Bát nương hay Trương Trọng Vi, đều sẽ vì thế mà bị người cười chê, bà ta không muốn thấy việc đó xảy ra. Người ta nói trong tay hay ngoài tay thì đều làm bằng thịt cả, con trai là ruột thịt, con gái cũng là ruột thịt, rốt cuộc nên vì thể diện, tiễn Trương Bát nương về lại nhà chồng, hay vì hạnh phúc cả đời của Trương Bát nương, giữ lại đây?

Phương thị thần tình phức tạp quả thực là chuyện hiếm thấy, Lâm Y và Trương Trọng Vi đều nhìn ngây ra, nhất thời thế nhưng đoán không được bà ta đang nghĩ gì.

Lúc Phương thị do dự, giống hệt như Trương Bát nương, đều thích xoắn ngón tay, xoắn ngón trái, xoắn ngón phải, thẳng đến lúc Lâm Y sợ ngón tay bà ta sắp đứt lìa, bà ta mới mở miệng. “Việc này trọng đại, ta phải thương lượng với cha các con”.

Trương Trọng Vi vội la lên. “Có gì phải thương lượng, lúc chúng ta còn ở Mi Châu, nhà họ Phương đã đối đãi chẳng ra sao với Bát nương rồi, hiện giờ chúng ta xa ở kinh đô, em nó bị đối xử như thế còn nghĩ thế nào nữa, khó khăn tách khỏi nơi đó, an ổn ở lại nhà mẹ đẻ đi, không quay về nữa”.

Phương thị giờ phút này bình tĩnh lạ thường, nói với Trương Trọng Vi. “Ta biết con đau lòng em gái, nhưng phải nghĩ thay Đại ca các con nữa”.

Câu này có chút trọng nam khinh nữ, Trương Bát nương không biết nên tiếp tục khóc, hay nên mừng vì Phương thị cũng có tâm tư để mình quay về.

Lâm Y cảm thấy nhà mình suy nghĩ đúng, Trương Bát nương đã bị bỏ, muốn quay về chưa chắc xong chuyện, còn phải xem nhà họ Phương có vui ý hay không nữa. Nhận định sự thật Trương Bát nương bị nhà chồng ruồng rẫy, ưỡn mặt dày, vứt bỏ thể diện cả gia tộc đến cầu nhà họ Phương đón nhận Trương Bát nương lần nữa, không nhục nhã ư? Huống hồ địa vị của Trương Bát nương ở nhà đó ban đầu đã khốn khổ rồi, bị bỏ xong lại quay về, chỉ sợ càng bị người nhà họ Phương dẫm đạp dưới chân hơn.

Lâm Y biết, bản thân mình chỉ là cháu dâu, nếu nói ra ý kiến sẽ bị cho là nhiều chuyện, nhưng thấy ánh mắt Trương Bát nương sưng đỏ, nàng liền nhịn không được, vẫn là nói ra.

Phương thị nghe xong, lại nổi nóng, hỏi. “Nói theo ý cô, đưa nó về cũng nhục, không đưa về cũng nhục, vậy rốt cuộc là đưa về hay không đưa về mới tốt?”.

Lâm Y thầm oán, cũng uổng Phương thị tự xưng xuất thân dòng dõi thư hương, năng lực suy nghĩ sao lại kém cỏi đến vậy, ý nàng rõ ràng muốn giữ Trương Bát nương lại, Phương thị vì sao nghe mãi không thủng? Nàng làm sao biết được, không phải Phương thị nghe không thủng, mà bà ta nói như vậy không hề có ý muốn hỏi Lâm Y, thực tế là đang chất vấn chính mình.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây