Trương Trọng Vi vẫn im lặng, chỉ vùi đầu uống rượu sầu, khiến Trương Bá Lâm sốt ruột, bỏ chén xuống bàn, nói. “Cậu chỉ biết uống mà không nói lời nào, vậy gọi anh tới làm khách chi vậy, anh đi làm chậm trễ công việc ở nha môn”.
Trương Trọng Vi thấy Đại ca nóng nảy, mới kéo anh ta một phen, định kể tình hình thực tế, nhưng lời nói ra miệng lại nuốt xuống, không phải chàng không muốn kể, mà là không dám kể, một bình dấm chua ghen tuông nếu nói ra, khiến Trương Bá Lâm hiểu lầm danh tiết của Lâm Y thì thế nào cho phải? Vì thế đứng dậy, chắp tay xin lỗi Trương Bá Lâm, dối rằng bản thân vừa chuyển nhà, tâm tình chưa ổn định.
Trương Bá Lâm tuy không tin lời này, nhưng Đại phòng chuyển nhà vẫn là lần đầu anh ta nghe thấy, thân thiết hỏi thăm quên cả chủ đề ban đầu. Trương Trọng Vi kể cho anh ta nghe về nơi ở mới, Trương Bá Lâm lúc này tỏ vẻ muốn dẫn gia đình đến chúc mừng tân gia. Trương Trọng Vi nói. “Ca ca không cần khách khí như thế, phòng kia là cầm cố cho người ta thôi, cũng không phải nhà mình, tân gia gì đâu”.
Trương Bá Lâm nói. “Chẳng lẽ không cho chúng ta đến nhìn chỗ ở mới của mọi người cho biết nơi biết chốn, mai mốt còn ghé thăm sao?”.
Anh ta đã nói đến độ đó, Trương Trọng Vi còn biết làm sao nữa, uống rượu xong liền theo anh trai về nhà gặp những người khác ở Nhị phòng, kể chuyện chuyển nhà, mời bọn họ rảnh rỗi tới chơi.
Vì không định ngày cụ thể, Trương Trọng Vi coi như là mời xã giao, vẫn chưa coi là đại sự gì, ban đêm về nhà xong cũng không báo lại cho Dương thị, lặng lẽ mang theo một thân mùi rượu về phòng mình. Chàng đẩy cửa ra, theo thói quen gọi một tiếng “Nương tử”, không thấy ai trả lời mới nhớ ra, Lâm Y bây giờ hằng đêm đều ở chỗ Dương thị, trong gian phòng này chỉ có mình chàng thôi.
Chàng sờ ấm trà, là lạnh, ổ chăn, cũng là lạnh. Những thứ này không phải vì hôm nay cãi nhau mà lạnh, nhưng vẫn khiến chàng ngồi ở mép giường thừ người ra. Vì uống rượu ban đêm, lại ngủ không an ổn, ngày hôm sau Trương Trọng Vi dậy trễ, mặt trời lên cao mới đến phòng Dương thị thỉnh an.
Dương thị thấy chàng đến muộn, tưởng chàng bất mãn bà trách cứ, vì thế cũng hơi giận, nói với Lâm Y. “Ta cứ tưởng Nhị lang ở lại huyện Tường Phù, thì ra đã trở lại”.
Trương Trọng Vi đỏ mặt, cuống quýt quỳ xuống, thỉnh tội. “Hôm qua con uống mấy chén rượu với ca ca, say ngủ quên mất canh giờ, đến thỉnh an mẫu thân muộn”.
Dương thị nghe nói là say, làm sao nhớ trách móc con, liên tục gọi người, gọi thím Dương đi nấu canh giải rượu, gọi Tiểu Khấu tử đi pha ấm trà mới. Trương Trọng Vi vội nói bản thân đã tỉnh, để Dương thị không cần bận rộn, Dương thị nào chịu nghe, vẫn lo trước lo sau không ngừng.
Trương Trọng Vi vụng trộm xem nét mặt Lâm Y, thấy gương mặt nàng hơi tái, giống như cũng ngủ không tốt, muốn hỏi lại sợ nàng còn tức giận, liền đến cạnh nàng ngồi xuống, tìm chủ đề. “Ta gặp ca ca ở huyện Tường Phù, ca ca nói mấy ngày nữa sẽ dẫn cả nhà tới mừng tân gia chúng ta”.
Lâm Y nghe xong không phản ứng, Dương thị ngồi gần đó nói. “Cũng không phải nhà mình, tân gia gì chứ”. Hỏi tiếp Trương Trọng Vi. “Thúc thúc và thím con đều đến?”.
Câu này là hỏi Trương Lương và Phương thị nhưng trọng âm lại đặt ở người sau. Trương Trọng Vi trong lòng run lên, hối hận ghê gớm, Phương thị đến chỉ có bắt nạt Lâm Y thôi, êm đẹp nói chuyện này làm chi, thật là ngớ ngẩn, nói gì không nói lại nói này. Chàng thập phần trách mình lỡ miệng, tỉnh rượu rồi cũng muốn giả chưa tỉnh, nhận chén trà từ Tiểu Khấu tử, uống hết một chén, lại nhận canh giải rượu của thím Dương, cũng uống luôn một tô.
Hương vị canh giải rượu thật không thế nào ngon, Trương Trọng Vi uống xong mới hối hận, mặt nhăn nhúm, vừa vặn hỏi Lâm Y. “Nương tử, có mứt hoa quả nhắm rượu không?”.
“Chàng không chịu đồng ý xây khách sạn bán, tiền đâu mà mua mứt hoa quả?”. Có chuyện làm ăn thì không làm, đêm về không báo, Lâm Y cơn tức chồng chất cơn tức, nghe vậy thốt lên.
Trương Trọng Vi sửng sốt, vội nhìn về phía Dương thị. Dương thị đương nhiên nghe được, hỏi. “Các con muốn xây khách sạn?”.
Lâm Y tự biết nói lỡ, vội che lấp. “Hôm qua chúng con vẽ chơi, chỉ là khách sạn giấy thôi, khách sạn…”.
Lâm Y hoảng lên lắp bắp, lại không biết nói sao cho tròn, mặt đỏ bừng lên, Dương thị thấy nàng như vậy, hiểu lầm thành lạc thú chốn khuê phòng của bọn họ, mặt cũng đỏ lên vì ngượng, phẩy tay nói. “Nhị lang mới uống canh tỉnh rượu, con dâu dìu Nhị lang về phòng nghỉ ngơi đi”.
Câu này nghe như kim bài miễn tử, Lâm Y bất chấp còn đang tức giận Trương Trọng Vi, đỡ chàng bước đi, một mạch trở lại phòng ngủ, mới vuốt ngực kêu lên. “Nguy hiểm quá”.
Trương Trọng Vi biết Lâm Y sẽ không dễ dàng buông tha mình, cố ý tỏ ra đáng thương, nằm oặt xuống giường, vừa che mắt ti hí nhìn trộm nàng, vừa suy yếu rên rỉ. “Vừa uống canh giải rượu xong, bao tử khó chịu quá”.
Lâm Y liếc chàng một cái, nói. “Bao tử khó chịu vì sao ôm đầu?”.
Trương Trọng Vi quê quá, cuống quít dời tay khỏi mắt kéo xuống bụng, tiếp tục rên rỉ. Lâm Y thật sự nhịn không nổi, bật cười, đến bên giường nắm lỗ tai chàng, hỏi. “Hôm qua mua bán tạm thời tính sổ, hỏi chàng trước, vì sao đi đêm không về nhà?”.
Trương Trọng Vi biện giải. “Về rồi, không tin em hỏi gia đinh gác sân đi. Chỉ là về trễ, sợ đánh thức mọi người, mới không dám đi qua truyền tin”.
Lâm Y vẫn nắm lỗ tai chàng, cả giận. “Chàng đi không nói tiếng nào, ta cứ nghĩ chàng không về, lo lắng hãi hùng cả đêm”.
Trương Trọng Vi đuối lý, không dám cầu xin tha thứ, chỉ có thể nhìn nàng đầy mong đợi, liên tục nói xin lỗi. Vợ chồng cãi nhau, muốn giảng hoà nhanh nhất là một bên chịu thua. Trương Trọng Vi nói xin lỗi xong, thái độ của Lâm Y liền thả lỏng, buông ra lỗ tai chàng, nói. “Lần sau không được viện cớ này nữa”.
Trương Trọng Vi ân cần kéo nàng ngồi xuống, hỏi nàng điểm tâm sáng ăn gì, bữa trưa ăn gì, Lâm Y chưa nguôi hoàn toàn, đẩy ra tay chàng, nói. “Còn một lời xin lỗi nữa”.
Trương Trọng Vi giả ngu cho qua. “Còn gì nữa, ta không nhớ”.
Lâm Y cũng không ép chàng, nói. “Không nhớ thì thôi, cứ làm theo lời em là được. Tối hôm qua chàng rời nhà trốn đi xong, ta đã phái người đi tìm hiểu, ao nước thối kia cách trường thi Lễ bộ chỉ một con phố, ở gần, chung quanh lại yên tĩnh, thích hợp đọc sách ôn thi. Thì đại quan nhân nói không sai, xây khách sạn chuyên cung cho học sinh đi thi ở đó là hay nhất. Hôm nay chàng đi tìm Thì đại quan nhân đi, thương lượng chuyện xây dựng, thái độ hoà hoãn thôi nhé, đừng hùng hùng hổ hổ với người ta”.
Nàng chỉ lo nói, không phát hiện ra máu ghen trong Trương Trọng Vi đã bốc lên, đang hừ mạnh. “Hôm qua ta đã nói rồi, chúng ta không làm ăn với hắn”. Trương Trọng Vi từ chối đề nghị của Lâm Y cái một.
“Tại sao?”. Thái độ Trương Trọng Vi kiên quyết như vậy khiến Lâm Y không buồn bực, chỉ thấy kì quái.
Tại sao ư? Bởi vì ánh mắt Lâm Y lấp lánh lúc đó hay vì Thì Côn vái chào bình phong? Trương Trọng Vi không tiện nói, đành phải rút lui. “Em muốn xây khách sạn, chúng ta xây là được, chẳng lẽ nhất định phải bán cho Thì Côn?”.
Việc buôn bán quả thật không phải nhất định phải là Thì Côn, nhưng chủ ý là của anh ta, xây khách sạn lại gạt anh ta ra có bạc bẽo lắm không? Hơn nữa anh ta nguyện ý cung cấp bản vẽ, còn kí khế ước, đặt cọc trước nữa, chuyện tốt như vậy vì sao không đồng ý? Lâm Y nghĩ không ra.
Trương Trọng Vi có thể cảm giác được ánh mắt hoài nghi của Lâm Y đang quét lên quét xuống toàn thân mình, khiến chàng không được tự nhiên.
Lâm Y nhìn chàng hồi lâu thấy chàng vẫn không chịu nhả ra, đành phải nói. “Theo ý chàng cũng được, nhưng chàng phải nói cho ta biết tại sao không muốn buôn bán với Thì đại quan nhân?”.
“Hắn… Hắn…”. Trương Trọng Vi ấp úng mấy tiếng “Hắn” xong, rốt cuộc nghĩ ra được lý do nên hình. “Hắn tranh ao nước với chúng ta lúc trước, bây giờ ra chủ ý nhất định không có gì hảo tâm”.
Lâm Y biết, Trương Trọng Vi ngang bướng thì năm đầu trâu cũng không kéo lại được, nàng không muốn vì dây dưa việc này mà chậm trễ chuyện quan trọng hơn, ngồi xuống bàn, tự chấm mực vẽ vẽ, nghiên cứu nên xây khách sạn như thế nào.
Trương Trọng Vi bưng trà rót nước, ân cần hầu hạ một lúc mà Lâm Y vẫn không để ý tới chàng, cuối cùng tự chàng thấy không thú vị, đổi Thanh Miêu qua hầu hạ, bản thân thong thả ra khỏi viện, chuẩn bị tới ao nước thối trông coi. Chàng đi theo đại lộ mấy bước, gặp được gia đình Nhị phòng, Trương Bá Lâm tay dắt Trương Tuấn Minh, trong lòng ôm Trương Tuấn Hải, cười nói. “Định tới tửu lâu của Bát nương tử hỏi chỗ ở mới của nhà cậu, không ngờ lại gặp cậu luôn”.
Trương Lương cũng cười. “Xem ra chọn trúng ngày tốt để mừng tân gia rồi, nên ăn mừng”.
Trương Trọng Vi vội vàng mượn một gia đinh của Lí Thư, sai tới báo tin cho Dương thị và Lâm Y, chính mình chậm rãi đi cùng Nhị phòng.
Lúc tới nơi, Lâm Y và vài người hầu đang đứng chờ ở cửa, tiến đến đón chào, mời vào đại sảnh gặp Dương thị, lại phái người đi mời Trương Bát nương.
Nhị phòng nghe nói Đại phòng chuyển qua nhà lớn để ở, ai nấy ăn mặc chỉnh tề hơn hẳn, vợ chồng Trương Lương dẫn theo Tiểu Truỵ tử, vợ chồng Trương Bá Lâm dẫn theo hai thông phòng, hai con trai, chật ních một phòng. Mọi người hàn huyên xong, tửu lâu nay họ La tặng mấy đĩa trái cây tới, còn mang theo lời nhắn của Trương Bát nương, xưng rằng cô bận kinh doanh, không thoát thân nổi, trước tặng trái cây đến chung vui, giữa trưa còn có một bàn tiệc rượu.
Lâm Y cười nói. “Có bận mới có tiền, đây là chuyện tốt, nhưng bận mấy thì cũng phải ăn cơm trưa, giữa trưa gọi cô ấy nhất định tới đây”. Người báo tin nhận thưởng, vâng lệnh đi.
Hôm nay Phương thị đến, nhìn thấy bụng Lâm Y đã hơi hơi lộ ra, ba phần vui mừng, lại nghe Trương Bát nương kinh doanh tửu lâu phát đạt, càng cao hứng phấn chấn, trước kia tổng nói nhiều câu chanh chua, bây giờ lại không hề nhắc tới, khiến mọi người đều kinh ngạc, cũng mừng thầm.
Lí Thư ôm Trương Tuấn Hải còn đang nằm trong tã lót cho Lâm Y bế, bảo rằng nàng ôm cháu trai cho dính dính vận khí may mắn. Trương Tuấn Minh mới được ba tuổi, bé con thích chạy thích nhảy, thỉnh thoảng lại bổ nhào vào lòng người lớn cười hi hi, khiến không khí trong đại sảnh hoà hợp không ít.
Giữa trưa, Trương Bát nương quả thật tự mình tặng một bàn tiệc rượu đến, cá, thịt, gà, vịt tràn đầy mười mấy đĩa thức ăn, mọi người ngồi vây quanh cùng hoà thuận vui vẻ ăn bữa cơm. Thẳng đến khi Nhị phòng đã về hết, Lâm Y vẫn còn lâng lâng, không thể tin được Phương thị vừa mới tới.
Lại nhắc tới ao nước thối kia, dễ dàng lấp hơn so với việc dọn rửa trái cây lúc trước, chưa được mấy ngày đã lấp phẳng phiu. Ngày hoàn công, Thanh Miêu tò mò, cũng đi xem náo nhiệt, không ngờ ngay bên ao nước lại gặp Thì Côn.