Mấy thanh niên mở máy tính tìm thông tin, thuê hacker rồi bắt đầu một vòng rà soát mới.
Một người đột nhiên hỏi chuyện khác: “Này, sao cậu lại thích Đường Tiểu Nhu thế? Tuy rằng chị ấy rất xinh đẹp nhưng mà còn nhiều diễn viên, ca sĩ và hot girl còn đẹp hơn mà?” Nam cung cảnh mở to mắt nhìn bọn họ: “Trong mắt tôi chị ấy đẹp nhất!” Mặc dù ban đầu Nam Cung Cảnh bị thu hút bởi vẻ ngoài của Đường Tiểu Nhu là thật, nhưng hắn càng chú ý đến khả năng cầm lái của cô.
Vì cô là một trong những tay đua nữ xuất sắc nhất mà hắn từng biết! Chính vào khoảnh khắc hắn đi xem cuộc đấu giao lưu kia, khi mà hắn còn chưa biết mặt mũi của Đường Tiểu Nhu bên dưới mũ bảo hiểm dày là như thế nào thì hắn đã mê mẩn rồi! Nếu hỏi hắn ngoại hình có ảnh hưởng đến tình yêu hay không thì hắn sẽ thành thật, chắc chắn là có, nhưng không phải tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Thời bây giờ ai cũng cần chăm chút cho bản thân, cho dù không xinh đẹp cũng phải gọn gàng sạch sẽ, ấn tượng đầu tiên cực kỳ quan trọng. ... Phía sau Nam Cung Cảnh còn có một đám luật sư được hắn thuê về, hắn đã tuyên bố chỉ cần hoàn thành xuất sắc vụ việc lần này sẽ thưởng cho họ gấp đôi, gấp ba lần mức lương bình thường.
Bởi vậy, hiệu suất làm việc của nhóm người cũng rất khủng khiếp!
Trong lúc nhiều người lo lắng bất an không biết mình có bị nhắm tới không, bên phía Châu Kha cũng nhận được tin tức. “Châu thiếu gia, có người cả gan vuốt mặt anh!“ “Ừ, tôi nghe rồi.” Châu Kha siết chặt tay, anh ta ngồi trước màn hình, nhìn tin nhắn không ngừng nhảy lung tung mà bực dọc: “Có biết là ai không?” Bên kia đầu dây vang lên giọng nói bất lực: “Không biết.
Chúng tôi đã cố gắng để tìm hiểu nhưng chẳng thu về được chút thông tin nào của đối phương, dường như phía sau có thế lực nào đó đã giúp hắn thu dọn tất cả.” Châu Kha đan hai tay vào nhau ngồi trước máy tính, bắt đầu suy đoán xem là kẻ nào phá bĩnh chuyện tốt của anh ta.
Thực chất có rất ít người trong giới thượng lưu rảnh rỗi mà đấu đá với nhau chỉ vì một cô gái, bởi vì những thiếu nữ xinh đẹp như hoa, yêu kiều, thanh thuần… muốn tìm không khó chút nào.
Họ sẽ vì lợi ích mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, chứ không thể vì một mỹ nữ mà tranh chấp.
Trừ khi họ thật sự yêu người phụ nữ kia! “Khốn kiếp!” Châu Kha tức giận đập tay lên bàn, sau đó nói vào điện thoại: “Theo dấu, nếu bắt được hắn thì lập tức báo lại cho tôi.” “Vâng, còn có, bên phía công ty của Đường Tiểu Nhu nói rằng cô ta định rút hợp đồng với họ, tức giận mắng họ một cách khó nghe, chắc có lẽ sẽ không thỏa hiệp…” “Cút!” Châu Kha đã giận đến mức gân xanh nổi lên trên trán.
Đường Tiểu Nhu ăn gan hùm mật gấu hay sao? Cô ta là cái thá gì mà kiêu căng ngạo mạn như vậy! Việc bị từ chối và bị làm xấu mặt đã khiến Châu Kha phát điên, cơn tức này anh ta nuốt không trôi, cho nên bằng bất cứ giá nào cũng phải giẫm đạp lên đóa hoa hồng có gai đó. Ngày hôm sau, hầu hết những kẻ ngu ngốc buông lời nặng nề với Đường Tiểu Nhu, mắng cô thậm tệ dù cô đã lên bài đính chính đều bị bắt được đuôi.
Thứ mà họ nhận được là thư khởi kiện và sắp tới sẽ là tiền phạt! Bên ngoài bão tố phong ba nổi lên như vậy nhưng Đường Tiểu Nhu vẫn chẳng thèm quan tâm, cô ngủ một giấc thật sâu, tỉnh dậy phát hiện chuyện của bản thân đã lắng xuống. Cô mở điện thoại ra kiểm tra, nhìn thấy đầu tiên là tin nhắn của Nam Cung Cảnh khoe đang chăm chỉ làm việc. Tào Thực cũng gửi tin nói với cô: “Anh đang bàn lại với công ty về việc rút hồ sơ, hủy hợp đồng, tiền bồi thường không biết là bao nhiêu.”
Đường Tiểu Nhu bò dậy, mái tóc dài xoăn nhẹ rũ trên bờ vai trắng mịn, cô mặc áo hai dây, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ rồi vươn vai một cái.
Người khác làm gì thì làm, ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ hợp lý mới là vương đạo. Đường Tiểu Nhu gọi điện thoại cho Tào Thực, đợi đối phương bắt máy liền nói: “Em sẽ tài trợ tiền cho đoàn đội của anh, nếu mọi người phải đền hợp đồng.” Tào Thực cười bảo: “Chút tiền mà thôi, bọn anh lo được.
Đúng rồi, phía công ty đang muốn nói chuyện với em thêm một lần nữa để hòa giải, em có muốn đến không?” “Có chứ, em sẽ đến đó.
Chuyện này kết thúc càng nhanh càng tốt.” Nói rồi Đường Tiểu Nhu tắt máy và thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Tầm năm phút sau, điện thoại của cô lại reo lên.
Nam Cung Cảnh gọi đến hỏi cô: “Chị dậy rồi chứ?” Hắn trông thấy trạng thái hoạt động của cô nên lập tức gọi qua xem có giúp gì được không. “Tôi dậy rồi, có chuyện gì à?” Đường Tiểu Nhu hỏi.
“Không, chỉ muốn hỏi chị liệu có cần giúp đỡ…” Đường Tiểu Nhu đoán hắn đã xem được những bài báo kia rồi nên an ủi: “Tôi ổn, cậu không cần phải quan tâm nhiều vậy đâu.
Chỉ là vài tin đồn bậy mà thôi, cũng không thể ảnh hưởng bao nhiêu.” “Vậy hôm nay chị có cần người chở đi học không?” Vốn đang nói chuyện nghiêm túc thì Nam Cung Cảnh đột nhiên đá sang chuyện khác khiến Đường Tiểu Nhu ngớ ra, cô chớp chớp mắt, tay rót nước uống còn môi thì cong lên.
Ngày hôm trước cô đi nhờ hắn cũng là bất đắc dĩ, có chuyện gấp, nhưng hắn vẫn luôn muốn được đưa đón cô, còn mạnh miệng nói: "Em không cần gì ở chị đâu, em chỉ muốn được ở cạnh chị thôi, đừng từ chối em được không?" “Cậu nghĩ hôm nay tôi đi học được à?” “Vậy là tâm trạng chị không tốt? Nếu vậy, chị uống cà phê không?” Người nào đó khá hào hứng khi được nói chuyện với cô, cái kiểu theo đuổi ngốc nghếch này khiến Đường Tiểu Nhu thấy vừa đáng yêu vừa có chút buồn cười.
Bình thường cô ít khi uống mấy thứ nước ngọt, trà sữa, nhưng lại đặc biệt thích vị đắng đắng của cà phê hay socola, Nam Cung Cảnh quả thật rất quan tâm đến cô..