Cuồng Phi Sủng Vương

1028: Chương 1030


trước sau

Chương 1028

Cố Thanh Hy vội vàng châm cứu trị thương giúp hắn.

Không biết đã qua bao lâu, Dạ Mặc Uyên mới yếu ớt mở mắt ra.

“Đây là đâu?”, Dạ Mặc Uyên đau đớn ôm lấy lồng ngực, nơi đó bị Độc Giác Thú đả thương, cơn đau như bỏng rát xâm chiếm.

“Dương gian, vừa mới lôi chàng từ chỗ Diêm Vương về. Dạ Mặc Uyên, ta tốn rất nhiều công sức mới giữ được cái mạng nhỏ bé của chàng, nếu chàng còn nóng lòng đi gặp Diêm Vương nữa, ta sẽ không kéo chàng về đâu”.

“Chiếc chìa khóa đó giống hệt chiếc chìa khóa nàng lấy được trong cấm địa của Đan Hồi cốc”.

Cố Thanh Hy nhìn theo hướng nhìn của hắn, nhưng chỉ thấy ở trên đài đá cách đó không xa đặt một chiếc chìa khóa hình ngôi sao, chính là chiếc chìa khóa thứ ba mà nàng đang vất vả tìm kiếm.

Cố Thanh Hy khó lòng kiềm nén sự kích động, rảo bước qua đó, cầm chiếc chìa khóa lên đánh giá thật kỹ càng.

Chiếc chìa khóa hình ngôi sao không phải ở trên núi Quy Vân của Thiên Phần tộc sao? Sao nó lại ở đây?

Lẽ nào họ đang ở trên núi Quy Vân?

Đan Hồi cốc cách Thiên Phần tộc cực xa, chỉ trong thời gian ngắn như cái chớp mắt, làm sao họ có thể từ Đan Hồi cốc tới thẳng núi Quy Vân được?

Nhưng dao động trên chiếc chìa khóa này giống hệt như hai chiếc khác trên cơ thể nàng, có vẻ không giống đồ giả.

Nhìn xung quanh không thấy bất kỳ hiểm nguy nào, cũng không có cơ quan.

Dạ Mặc Uyên gắng gượng đứng dậy, võ công của hắn đang từ từ khôi phục, dùng nội lực của bản thân để tự trị thương.

Hắn cũng nói: “Không cần nhìn nữa, không có cơ quan”.

Cố Thanh Hy gật gật đầu, giơ tay lấy chiếc chìa khóa hình ngôi sao thứ ba.

Nàng sững sờ nhìn chiếc chìa khóa hình ngôi sao thứ ba trong tay mình, dù thế nào cũng không ngờ rằng chiếc chìa khóa ngôi sao thứ ba có thể lấy được một cách dễ dàng như vậy.

Nếu không phải vì Dạ Mặc Uyên còn ở đây, Cố Thanh Hy muốn bỏ chiếc chìa khóa này vào la bàn để điều tra xem viên long châu thứ sáu rốt cuộc đang ở đâu.

Đột nhiên, Dạ Mặc Uyên trầm giọng nói: “Hình như chúng ta đã đến nơi mà chúng ta không nên đến”.

“Sợ gì chứ, chẳng phải chúng ta thường xuyên tới những nơi không nên tới sao?”

“Nơi này là Thiên Phần tộc”.

Shh…

Một câu nói thốt ra, Cố Thanh Hy như bị gõ một gậy vào đầu.

“Thiên Phần tộc?”

Thiên Phần tộc thật sao?

Tại sao họ tự dưng lại tới được nơi này?

“Trước kia chúng ta bị hút vào trong xoáy lốc, chắc hẳn trung tâm của xoáy lốc là một trận pháp truyền tống – trận pháp truyền tống từ Đan Hồi cốc tới Thiên Phần tộc”.

Dạ Mặc Uyên nhìn chằm chằm vào hình vẽ đằng vân hừng hực trên bức tường mà trong lòng dâng trào vô số cảm xúc như dời non lấp bể.




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây