Cuồng Phi Sủng Vương
Chương trước
Chương sau
Chương 868
Người của Ma tộc: “…”
Người của phủ Dạ Vương: “…”
Chó con, có chắc là đang gọi Ma chủ không?
Nữ nhân này điên rồi à.
Không ngờ nàng ta dám gọi Ma chủ là chó con?
Hắn ta chỉ cần giẫm chân một cái, cả thiên hạ đều sẽ rung chuyển ba lần.
Mọi người đều cho rằng Ma chủ nghe Cố Thanh Hy gọi hắn ta là chó con thì chắc chắn sẽ tức giận.
Nhưng Ma chủ vẫn rất bình tĩnh, dường như không hề tức giận vì hai chữ đó.
Ặc…
Chẳng lẽ Ma chủ không biết Cố Thanh Hy mắng hắn ta là chó à?
Hay là Ma chủ chỉ lo nhằm vào chiến thần nên không nghe thấy lời của Cố Thanh Hy.
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy là Ma chủ không nghe thấy, nếu không không thể nào không tức giận được.
Cố Thanh Hy nói: “Hai người tiếp tục trò chuyện đi, ta mệt rồi, ta đi nghỉ ngơi trước”.
“Cố Thanh Hy, nàng quay lại đây”.
“Có chuyện gì?”
“Nói với hắn, nhi tử của bản vương, không phải loại người tầm thường nào muốn nuôi cũng nuôi được”.
Cố Thanh Hy: “…”
Ma chủ cười nhạt: “Tiểu tỷ tỷ, nói cho hắn biết là bản toạ không phải loại người tầm thường gì đó, bản toạ là chủ của Ma tộc Tư Mạc Phi”.
Nghe thấy câu này, mọi người vốn đang hóng chuyện lập tức vội vàng rời đi, tựa như người đang đứng trước mặt là một con ác quỷ đáng sợ vậy.
Cố Thanh Hy ngạc nhiên nhìn đủ loại giày ở dưới đất.
Những người này có cần làm quá thế không?
Dù là Ma chủ cũng đâu cần phải sợ đến mức này?
Ma chủ đắc ý khoe khoang: “Xem tiếng tăm của bản toạ có vang dội không kìa”.
Dạ Mặc Uyên cười nhạt: “Là tiếng xấu vang xa thì có”.
Cố Thanh Hy chen vào một câu: “À, hai người nói chuyện với nhau đi, ta còn có chút chuyện, xin lui trước”.
“Đứng lại”.
Dạ Mặc Uyên và Ma chủ đồng thời hô lên.
Cố Thanh Hy giấu đi vẻ không vui, nở một nụ cười gượng gạo: “Hai vị còn gì căn dặn ạ?”
“Tiểu tỷ tỷ, ta gả cho tỷ có được không?”, Ma chủ cười tươi, nụ cười của hắn trong veo, sạch sẽ tựa như hắc diệu thạch.
Đáp lại Ma chủ là cú đấm của Dạ Mặc Uyên.
“Ầm ầm…”
Hai chưởng va vào nhau, cổ thụ trăm năm ở phía xa bị chấn động đến mức bật gốc, ngã ầm xuống đất.
Chương trước
Chương sau