Dịch: Liêu Lạc Hà Hy Biên: Duẩn Duẩn Cho đến tận một giờ đồng hồ sau, tôi vẫn mệt lả người, chỉ còn sức thở hổn hển, lê từng bước thật chậm về phòng.
Đóng cửa phòng lại, tôi cởi áo choàng rồi lập tức ngã nhào lên giường, chẳng buồn nhúc nhích một ngón tay.
Não tôi đau nhói như bị kim châm vì thiếu oxi quá lâu, mang tai nóng rực đến tê dại. Tôi vùi mặt vào chăn bông, lắc đầu thật mạnh để mình tỉnh táo hơn.
Ai ngờ được những điều trong giấc mơ lại là sự thật......!và ai biết được, chàng lại hôn tôi......!nhớ đến nụ hôn ngắn ngủi ban nãy, tim tôi bỗng dưng đập mạnh đến đau đớn. Ngoài cửa sổ, tuyết đã rơi lất phất.
Trên ô cửa kính sặc sỡ, những thiên thần đang mở to mắt mỉm cười, đôi cánh bám đầy những đóa hoa tuyết lấp lánh.
Đứng trước cảnh sắc thế này, hẳn ai cũng sẽ cảm thấy có chút gì đó buồn bã.
Từ tháng trước, đã không biết bao lần hy vọng rồi lại thất vọng não nề, tôi từng nghĩ kiếp này sẽ chẳng bao giờ mang trái tim mình ra để kỳ vọng hay đánh đổi một điều gì nữa.
Thế nhưng ngờ đâu chỉ một nụ hôn của Bóng ma đã khiến tim tôi thổn thức và rồi lại thắp lên một tia hy vọng mong manh. Có lẽ chàng cũng......thích tôi chút nhỉ.
Quả thật, nếu chỉ thích một chút thì chẳng là bao, thậm chí chàng có thích tôi nhiều hơn "một chút" nữa thì tôi vẫn không thấy đủ bởi tình cảm này đã chôn giấu bao năm.
Thế nhưng tôi nào dám mong cầu quá nhiều tình yêu nơi chàng, tôi sợ một ngày nào đó tình cảm chẳng được đáp lại, tôi trong mắt chàng sẽ trở nên xấu xa vô cùng.
Thích một chút thôi cũng không sao, tình cảm ít ỏi đó của chàng cũng đủ để tôi tiếp tục thắp sáng ánh lửa hy vọng trong tim mình.
Tối đến, tôi không nhớ mình đã đi vào giấc ngủ bằng cách nào, chỉ nhớ rằng ngoài trời tuyết vẫn rơi không ngớt, không gian rất lạnh lẽo.
Chẳng biết vì sao hôm nay chiếc chăn bông không thể trùm đến chân, tôi lười biếng mở mắt, mơ hồ nhìn về phía chân giường, cố gắng hất chiếc chăn phủ lên hai bàn chân. Đột nhiên, cổ chân tôi bị một bàn tay giữ lại và nhét nó vào phía trong chăn bông. Sau khi nhét vào, bàn tay ấy phủ lên mu bàn chân tôi, rồi lại như có như không sờ vào lòng bàn chân.
Đầu ngón tay người đó nóng rực như lửa, làm tôi tỉnh táo hơn nhiều.
Thế nhưng, căn phòng tối om không một bóng người.
Tôi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tức thì bàn tay đó lại xuất hiện, lần này bàn tay đó lại càng nóng hơn, cứ như muốn đốt cháy trái tim tôi thành tro. Sau khi thức dậy, tôi cứ ngỡ đó chỉ là một giấc mơ ấm áp sau mấy ngày quá mệt mỏi vừa qua nên chẳng quan tâm lắm.
Cho đến khi tôi quay đầu lại và nhìn thấy một hộp quà khổng lồ để trên đầu giường. Nếu như trên hộp quà không có một tấm thiệp nhỏ đề hai chữ O.G thì có lẽ tôi đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tôi đấm vào lồng ngực, cố gắng hít thở thật sâu rồi mới bình tĩnh mở nó ra, bên trong là một hộp trang sức và một chiếc đầm dài trơn trắng.
Bật nắp hộp lên, trên lớp lót nhung thiên nga màu ngọc sa-phia có đính một đôi bông tai ngọc trai và một chuỗi dây chuyền đá quý màu vàng, những viên đá quý trong suốt và sáng bóng, hệt như đôi mắt xinh đẹp tràn đầy linh khí của ma quỷ. So với bộ trang sức quá mức xa xỉ thì chiếc váy dài lại hết sức trang nhã, không đính bất cứ phục sức trang trí nào, chỉ có cổ áo, tay áo và vạt áo được thêu hoa ren rỗng. Ôm chiếc váy trong lòng, tôi đỏ mặt tía tai ngồi thừ ra như cô ngốc, rồi chợt nhìn thấy đôi giày da dê hôm trước bây giờ lại được ai đó đặt dưới chân giường.
Trước đó, tôi đã mang nó đi dò hỏi khắp nơi, vì giá tiền của nó thật sự rất đắt nên chẳng ai dám nhận vơ là của mình, bởi vậy tôi chỉ đành cất kỹ vào tủ.
Bây giờ nhìn tới nhìn lui chiếc váy trắng trong tay, tôi mới chợt nhận ra chiếc váy và đôi giày này quả thật cùng một bộ......chẳng lẽ, Bóng ma đã tặng chúng cho tôi?
Lúc đôi giày trắng xuất hiện, cũng là lúc tôi đã được "ai đó" đưa về phòng......vậy thì, người đã đưa tôi về phòng chính là Bóng ma? Chàng làm thế nào mà đưa tôi về phòng được? Nhà hát này có hơn bốn nghìn người, từ học viên, diễn viên múa, nhà soạn kịch, thợ máy, tổ đạo cụ......vậy mà chẳng có một ai nhìn thấy chàng? Hôm đó, khi tôi từ phòng đi ra ngoài cứ cảm giác rằng mình đã thu hút không ít sự chú ý.
Tôi còn tưởng họ đang nhìn vết máu bầm trên môi nên cứ cúi đầu đi thẳng một mạch.
Bây giờ nghĩ lại, cho dù bọn họ luôn ngoái nhìn tôi, song cũng chẳng có ai ra vẻ hiếu kỳ hay đùa cợt, cũng chẳng người nào thì thầm to nhỏ về tôi.
Thật kỳ lạ? Từng câu hỏi cứ lần lượt xuất hiện trong đầu, mơ hồ như ánh sáng le lói của ngọn đèn cầy trong màn sương trắng dày đặc, tôi nhắm mắt lại, cứ như đã tìm thấy gì đó, lại như chẳng hiểu được gì sất. Thắt nốt sợi dây buộc eo, tôi đã thay bộ váy cũ thành chiếc đầm dài trắng.
Trong gương hiện ra một bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Vì là một diễn viên múa ba lê nên tôi phải luyện tập để dáng người của mình gầy nhưng vẫn cân đối, nếu so với người bình thường thì có vẻ gầy yếu đến mức chỉ còn nửa bộ xương. Trong trí nhớ của mình, kiếp trước khi tôi ở độ tuổi này, dù ngoại hình không quá tệ nhưng lại thiếu chút thần thái độc đương.
Bây giờ nhìn lại mình, tôi mới chợt nhận ra, tôi của kiếp này không biết từ lúc nào đã thay đổi rất nhiều so với tôi của kiếp trước. Tôi làm tóc theo kiểu đánh rối một chút, đeo đôi khuyên tai ngọc trai và chiếc vòng cổ sapphire màu vàng.
Lần đầu tiên tôi dùng mắt thẩm mỹ của bản thân phác họa lại vẻ đẹp của mình trong gương. Mang theo một chiếc mũ rộng có lưới đen và lông vũ, tôi hòa mình trong dòng người đi vào rạp hát.
Một vài người quét dọn đang lau bụi trên ghế, khi nhìn thấy tôi, họ chợt dừng công việc đang làm lại, mấy chiếc chổi lông gà đồng loạt rơi xuống đất: "Tiểu thư Giry......"
Trong lòng chẳng gợi chút mảy may vui mừng, chuyện này quả là kỳ lạ.
Song điều làm tôi quan tâm hơn cả là Bóng ma có xuất hiện hay không.
Vừa nghĩ đến việc chàng sẽ nhìn thấy những thay đổi của tôi trong kiếp này, tim tôi như đập nhanh gấp hai lần, hết thảy ánh nhìn của người khác trong giờ phút này đều trở nên vô nghĩa. Người dẫn chỗ đưa tôi đến gian ghế số năm trên tầng hai.
Đẩy cánh cửa căn phòng màu nâu đỏ ra, bên trong đã có hai người đến trước ngồi sẵn.
Một người tóc vàng, một người tóc nâu, cả hai đều ăn mặc rất trang trọng lịch sự. Chàng trai tóc vàng oằn mũ dạ lên ngực, thản nhiên nhìn tôi một cái rồi quay đi.
Anh chàng tóc nâu thì có vẻ lịch lãm hơn, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay tôi, cười nói: "Xin tiểu thư đừng để bụng, anh bạn này của tôi cứ hễ gặp bất cứ chuyện gì liên quan đến âm nhạc là lại tỏ vẻ lạnh nhạt như thế đấy, chứ chẳng ai ép uổng cậu ta đến đây nghe nhạc cả.
Chúng tôi đến vì thích thú với giọng hát của ác quỷ, còn Tiểu thư đây thì sao?" Anh ta còn chưa nói xong thì chàng trai tóc vàng đã lên tiếng: "Xin lỗi, tôi không đến đây để nghe hát, tôi đến để xem anh ta làm trò hề." Anh chàng tóc nâu nói: "Cậu nghiêm túc quá đấy, anh bạn ạ.
Những người đến đây có mấy người thực sự muốn xem kịch cơ chứ? Tôi vừa mới nhìn thấy Tử tước Chagny ôm ấp hai vũ công trong một gian phòng khác kia kìa, xem thời gian chắc cũng ba tiếng đồng hồ rồi, chắc hẳn ngài ấy sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời lắm." Anh chàng tóc vàng hừ một tiếng: "Anh ta và tên ác quỷ này đều là nỗi nhục của âm nhạc." Chàng tóc nâu gõ gõ chiếc gậy xuống sàn với vẻ bất lực: "Anh bạn này của tôi cái gì cũng tốt, duy chỉ đối với âm nhạc lại quá mức cuồng nhiệt.
Tôi nghe nói điệu bộ này của anh bạn trong giới âm nhạc gọi bằng một thuật ngữ rất quen - "Phong cách của Hearst" (Hearst Style). Tôi không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng anh ta cứ ở trước mặt tôi huyên thuyên nãy giờ, nếu tôi không đáp lại thì hẳn là rất không lịch sự.
Tôi đành cố nặn một cụ cười gượng gạo: "Ngài biết thật nhiều thứ.
Chẳng hay như thế nào gọi là "Phong cách của Hearst?" Anh chàng tóc nâu đắc thắng nói: "Thưa quý cô, phàm là những người hiểu biết về opera đều biết đến Hearst.
"Phong cách của Hearst" là thuật ngữ dùng để chỉ một bộ phận người hâm mộ Hearst, bắt chước cách ăn mặc, nói năng, hành động, thậm chí là phong cách trong sáng tác của Hearst.
Anh bạn của tối vốn dĩ là một người rất nhiệt tình niềm nở, vậy mà từ sau khi trở thành người hâm mộ Hearst lại trở nên lạnh lùng cục mịch như thế đấy." Chàng trai tóc vàng nghe nói thế, lạnh lùng liếc anh ta, điệu bộ quả thực giống Hearst y như đúc: "Câm miệng." Tình huống thế này đúng là khiến tôi cười ra nước mắt, tôi lắc lắc đầu, quyết định ngồi ở phía ngoài.
Lúc này, bên dưới bỗng nhiên xôn xao, tôi đưa mắt nhìn xuống, dàn nhạc đang di chuyển lên sân khấu.
Tôi đọc được trên báo, nhà hát sẽ không hỗ trợ dàn nhạc hay bất cứ đạo cụ gì, vì vậy toàn bộ dàn nhạc này đều được Phantom thuê đến. Mắt tôi đảo qua một lượt, có khoảng 18 nghệ sĩ chơi violon, số lượng này có vẻ nhiều hơn một dàn nhạc bình thường. Vừa nghĩ đến đây, bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói ngạc nhiên của anh chàng tóc vàng: "Quả nhiên học theo cách mở rộng dàn nhạc của Wagner(*)!" Tôi để ý khi anh ta nói câu này, mắt anh ta mở to, bộc lộ rõ ràng tính cách chân thật của mình.
Tôi biết Wagner là một nhà soạn nhạc gây nhiều tranh cãi ở Đức.
Anh chàng tóc nâu nghe xong cũng ngạc nhiên: "Anh ta đúng là giàu thật." (*) Wilhelm Richard Wagner sinh ngày 22 tháng 5 năm 1813 tại nước Đức, mất ngày 13 tháng 2 năm 1883, là kiêm nhạc trưởng, đạo diễn kịch và nhà lý luận âm nhạc người Đức.
Các nhạc công lần lượt ngồi vào vị trí của mình, xem lại bản nhạc và bắt đầu thử âm.
Tấm màn đỏ phủ xuống, thỉnh thoảng vẫn nghe được tiếng bước chân lộn xộn, có vẻ như đang gấp gáp sắp xếp đạo cụ. Thông thường đến giờ phút này, khán phòng đã trở nên im lặng.
Bởi suy cho cùng thì đối với giới quý tộc ở đây, xem opera là việc làm tượng trưng cho địa vị thượng lưu, chính vì thế họ sẽ không làm những chuyện gây ảnh hưởng hay tước đoạt mất địa vị của mình. Vậy mà lúc này đây, khi đèn đóm lần lượt tắt ngấm, tấm màn trên sân khấu đang dần được kéo lên thì dưới khán đài vẫn còn văng vẳng những tiếng xì xào bàn tán. Chàng trai tóc vàng ngồi khoanh tay, cười giễu cợt: "Đợi xem trò cười đi thôi." Anh chàng tóc nâu cũng cười nói: "Chúng ta đến đây vốn để xem trò vui.
Điều tiếc nuối nhất là tôi lại quên mang theo bàn cờ.
Nếu không thì trong lúc xem trò hề chúng ta có thể đi vài nước cờ để nâng cao trí thông minh.".