Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

103: Chương 103


trước sau

Đây là chiếc xe được trang trí hoa lệ, thành xe nghiêng về phía trước, khung cửa sổ chạm khắc bằng ngà voi và ngọc tốt, lại được khảm cẩn thận nhiều loại đá quý như trân châu, phỉ thúy, mắt mèo, hồng lam bảo... tựa như một bảo khố di động.

Không chỉ có như thế, lúc đến gần, còn có thể ngửi được mùi u hương như có như không trong không khí, nếu muốn tìm nơi phát ra mùi hương, hóa ra là khung cửa sổ kia được đào rỗng, bên trong được rót đầy hương thơm!

Cỗ xe ngựa giá trị liên thành, tùy tiện moi xuống một viên đá quý, cũng đủ cho một hộ bá tánh bình thường sống hơn nửa đời người. Mà trên xe ngựa, có gia huy nhà họ Mẫn.

Bàng Mục đánh giá người đến, hai người kia cũng đánh giá Bàng Mục.

Phàm là muốn lăn lộn ở kinh thành, có lẽ bản lĩnh ăn nhậu chơi bời ở bên ngoài không có, nhưng trước đó, tất yếu phải luyện thành một hảo nhãn lực (người có mắt nhìn, tầm nhìn tốt).

Người mặc hồng bào mới muốn nói gì đó, người mặc lam bào bên cạnh nhanh hơn một bước ngăn hắn lại, treo một nụ cười xa cách mà khách sáo nói với Bàng Mục: “Thật không phả, đường đệ này của ta vội vã về nhà thăm thân nhân, không biết đúng mực, khiến ngài chê cười rồi. Tại hạ Mẫn Nguyên, xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ?”

Thấy hắn khách khí như vậy, thanh niên mặc hồng bào nhịn không được lẩm bẩm nói: “Chính là xe ngựa nhà hắn chặn đường, Nguyên ca, huynh cần gì phải đối tốt với bọn họ như vậy!”

Bàng Mục cười nhạo ra tiếng, trong mắt tràn đầy mỉa mai, “Đại lộ hướng lên trời, ai cũng có thể đi được, giờ phút này cũng chỉ cần thứ tự đến trước và sau thôi, làm gì có chuyện ai cản ai?”

Đường đi ở kinh thành tắc nghẽn, có không ít lữ khách không kiên nhẫn uổng công chờ đợi ở trên xe, liền xuống dưới hoạt động tay chân, thuận tiện tận dụng mọi thứ mọi cách giao tế, mở rộng nhân mạch. âm lượng Bàng Mục không thấp, lập tức hấp dẫn tầm mắt hơn mười người.

Mẫn Nguyên còn miễn cưỡng trầm ổn, thanh niên hơi béo mặc hồng bào lại kìm nén không được, “Lời này của ngươi có ý gì?”

Bàng Mục nhướng mày, không nói gì. Nhưng cố tình chính là dáng vẻ này, càng thêm khiến người nổi trận lôi đình.

Người trẻ tuổi mập mạp trên mặt đỏ lên, trong mắt mang theo lệ khí, “Ngươi cái đồ quê mùa nói giọng Tây Bắc kia, dám vô lễ như thế! Ngươi có biết Lại Bộ Thị Lang Mẫn Hành Trung chính là ta…”

Bàng Mục đánh gãy lời hắn, “Là cha ngươi?”

Thanh niên mập mạp sặc sụa, tức muốn hộc máu hô: “Chính là bá phụ ruột của ta, coi chừng ta khiến cho ngươi cả đời cũng không làm quan được!”

“Thông đệ nói cẩn thận!” Mẫn Nguyên lạnh giọng quát.

Mẫn Thông có vẻ rất sợ hắn, bị quát một tiếng liền rụt cổ xuống, chỉ là khẩu phục tâm không phục, đôi mắt như muốn giết người.

Hắn thấy Bàng Mục tuổi không lớn, quần áo đơn giản, giọng nói rõ ràng là khẩu âm biên thuỳ Tây Bắc, phỏng chừng là binh lính mọi rợ nơi biên quan. Hiện giờ không còn chiến tranh, Tây Bắc rét buốt, lại không có quân công, chắc không muốn ở lại chịu khổ? Khẳng định là tranh thủ dịp tết đến kinh thành kiếm chút .

Đúng lúc, rơi vào tay tiểu gia ta!

Bàng Mục ha một tiếng, híp mắt cười lạnh nói: “Thật là một vị quan lớn!”

Tiểu tử này nói toàn lời không xuôi tai, nhưng nếu bàn về chuyện này, xác thật là có đạo lý.

Mẫn Hành Trung là Lại Bộ Thị Lang, nếu chỉ luận phẩm cấp cũng không tính rất cao, nhưng Lại Bộ chưởng quản việc điều động công việc quan viên khắp thiên hạ, đối với quyết định cuối cùng của thánh nhân cũng có ảnh hưởng rất lớn. Nếu Mẫn Hành Trung thật sự làm khó dễ từ giữa, muốn áp chế một quan viên ngoại lai không có căn cơ vẫn là rất dễ dàng.

Mẫn Thông còn muốn nói cái gì nữa, lại thấy một người trông giống quản gia tiến đến bên người Mẫn Nguyên thì thầm vài câu, người sau trong nháy mắt mặt không còn chút máu, vội tiến lên liều mạng ngăn lại huynh đệ, muốn tiến lên hành lễ với Bàng Mục, lại đã thấy Bàng Mục phất tay áo bỏ đi.

Xong rồi!

Mẫn Nguyên theo bản năng đuổi theo, được vài bước,  không biết từ chỗ nào có thị vệ trẻ tuổi bước đến ngăn lại, “Đại nhân nhà ta không tiếp khách, thỉnh Mẫn công tử trở về.”

Mẫn Nguyên đã rất nhiều năm không có xấu hổ như vậy, hắn há miệng thở dốc, thấy thị vệ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, không khỏi cứng lại, chỉ cảm thấy ánh mắt người bốn phương tám hướng nhìn sang đây tràn đầy vui sướng khi thấy người gặp họa.

“Tên nô tài thật vô lễ!” Mẫn Thông lao đến, hướng theo bóng dáng tiểu Ngũ xoay người rời đi quát lên.

“Câm mồm!” Mẫn Nguyên không thể nhịn được nữa, xoay người cho hắn một cái tát, thấp giọng quát, “Ngươi muốn hại chết cha ta và thúc phụ sao? Ngươi có biết thân phận của hắn không?”

Mập mạp thấy thần sắc hắn không giống vui đùa, cũng không rảnh kêu đau, rốt cuộc hậu tri hậu giác biết sợ, “Thân phận? Thân phận gì?”

Hiện giờ vùng Tây Bắc còn có nhân vật lớn nào sao? Tướng quân không đánh giặc chỉ là vật bài trí, còn không phải cúi đầu xin tiền quan văn?

Đến tột cùng là người nào, có thể kêu bá phụ cũng như vậy kiêng kị?

Mẫn Nguyên nhìn dáng vẻ này của hắ, không khỏi càng thêm bực bội, “Quản gia vừa nãy lặng lẽ đi nhìn, xe ngựa hắn ngồi chính là xe ngựa 4 giá (khung)!”

Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn vị đường đệ này, trong lòng dần trở nên nặng nề hơn. Thúc phụ nhà mình và nhi nữ của hắn, thật sự là bùn nhão trét không trát lên tường! Sớm muộn gì cũng có một ngày, cha sẽ bị bọn họ liên lụy mà chết!

Ở tuổi này, lại là người có địa vị như vậy, trong thiên hạ cũng chỉ có Định Quốc Công. Người kia, cũng không phải dễ đối phó……

Lại nói đoàn người Bàng Mục vào thành, hắn cũng không quay lại xe ngựa, mà khom lưng nói với Yến Kiêu: “Sớm muộn gì ta cũng phải tiến cung tìm bệ hạ mách lẻo, nàng thật sự muốn đến ở Bạch gia?”

Cái từ mách lẻo này là hắn từ Yến Kiêu, hiện giờ dùng thử, đúng là chuẩn xác.

Chỉ là một câu cuối cùng, có chút ủy khuất.

Đều vào kinh, tức phụ thế nhưng muốn đến ở nhà người khác, đây là chuyện gì!

Yến Kiêu giơ tay vỗ vỗ đầu chó, cười nói: “Người Bạch người đã tới đón. Thành thân là đại sự, ta sao có thể không bồi tiểu Bạch?”

Bàng Mục hừ hừ vài tiếng, mắt trợn trắng nói: “Dù sao so ra vẫn là ta kém nàng.”

Yến Kiêu bật cười, sờ sờ đầu lão hắc, liên tục thúc giục nói: “Đi thôi đi thôi, nhanh chóng mang chủ nhân nhà ngươi tiến cung!”

Bao nhiêu tuổi rồi còn làm nũng? Lại nói, chàng không phải cũng là đi gặp bằng hữu trước sao?

Bàng Mục phi nước đại, sớm đã có tiểu thái giám chờ ở cửa cung.

Trong hoàng cung phân chia ra làm hai thành, từ ngoại thành đến nội thành cách nhau hơn mấy chục trượng, hắn muốn xuống ngựa đi bộ, tiểu thái giám vội cười nói: “Thánh nhân ban cho Định Quốc Công được cưỡi ngựa trong cung, đến cửa nội thành đổi sang ngồi kiệu là được.”

Bàng Mục lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Thánh nhân săn sóc, ta lại không thể không biết chừng mực như thế.”

Tiểu thái giám nghe xong, càng thêm cung kính khiêm tốn, “Vẫn là quốc công gia thâm minh đại nghĩa (hiểu được lẽ phải).”

Hai người bước nhanh, đợi ở nội thành, chính là lão người quen Vương công công.

Vương công công ra hiệu bảo tiểu thái giám lui ra, tiến lên hành lễ, tự mình đón Bàng Mục vào trong, “Ngài thế nhưng tính ra, ngày nào thánh nhân cũng nhắc đến ngài một trăm tám mươi lần? Thật sự là trông mòn con mắt!”

Bàng Mục cười một hồi, trước khi vào cửa lại nhỏ giọng nói với hắn: “Kiêu Kiêu cũng tới, còn cố ý mang theo nước cốt lẩu cùng đủ loại thịt khô, ta đã phái người đưa đến chỗ ngươi rồi.”

Đồ vật không tính là quý, nhưng khó có được phần tình nghĩa này, Vương công công ngàn ân vạn tạ, lại hỗ trợ vén rèm, hướng bên trong vui vẻ bẩm báo: "Bệ hạ, Định Quốc công đến rồi."

Bầu trời hừng sáng, mặt đất bên ngoài phủ đầy tuyết trắng, nhưng vẫn như cũ không thể nhìn thấu đại điện trống trải sâu thẳm này.

Ở góc tường,  Long Tiên Hương lẳng lặng đốt ở trong lư hương tiên hạc đồng, mỏ nhọn của tiên hạc ngẩng đầu hướng lên trời chậm rãi đẩy ra khói trắng, như mây tựa sương mù.

Bàng Mục âm thầm hít một hơi, chuẩn bị hành lễ, một đạo thân ảnh màu vàng tươi từ bên trong đi ra, một tay kéo hắn lên.

“Thiên Khoan à, từ biệt mấy năm, tiểu tử ngươi rốt cuộc cũng chịu trở lại!”

Thánh nhân cũng mới đến tuổi nhi lập (30 tuổi), khóe mắt đuôi lông mày còn lộ ra khí phách hăng hái, vừa thấy Bàng Mục tiến vào, vui mừng lập tức lộ rõ trên nét mặt, lôi kéo tay hắn nói.

Hắn nói lời thân mật, Bàng Mục không khỏi bật cười, “Mới có một năm mà thôi, bệ hạ nói quá lời rồi.”

Nói xong, hắn dùng cái cách hay làm, đẩy tay thánh nhân ra, quy quy củ củ tiến lên hành đại lễ ba quỳ chín lạy.

Lễ không thể bỏ, thánh nhân càng đối xử thân hậu với hắn, ít nhất ở bên ngoài, hắn càng phải thủ lễ.

Hành lễ xong, Bàng Mục không vội đứng dậy, mà ngẩng đầu nhìn bằng hữu tốt nhiều năm này, chỉ cảm thấy đại điện cao lớn tráng lệ huy hoàng như vậy, trống trải như vậy, càng làm nổi bật thân ảnh mặc long bào thon gầy trước mắt này, không khỏi than một tiếng, “Bệ hạ so với lúc thần đi, gầy đi nhiều, vạn mong bảo trọng long thể.”

Trong lòng thánh nhân chấn động, mũi chua xót, suýt nữa rơi lệ, lập tức lôi kéo cánh tay hắn, từ đáy lòng nói, “Ngươi không ở đây, trẫm muốn nói lời tri tâm cũng không có người để nói……”

Bàng Mục thuận thế đứng dậy, “Bệ hạ là thiên tuyển chi nhân (người của trời), trong triều càng không thiếu người văn võ song toàn, cần gì bủn xỉn một người như thần?”

“Tuy có muôn vàn, nhưng không ai bằng ngươi!” Thánh nhân thở dài một tiếng, “Hiện giờ đã trở về, cũng đừng đi nữa.”

Bàng Mục hơi hơi lắc lắc đầu, “Thời gian này, thần ở bên ngoài này cũng xem như hiểu rõ, trước mắt tuy rằng tứ hải thái bình, nhưng những địa phương xa triều đình, vẫn không thiếu cá lọt lưới, thần nguyện tiếp tục vì bệ hạ làm thanh kiếm, trảm yêu trừ ma, bảo vệ thiên hạ thái bình.”

Thánh nhân rốt cuộc không nhịn được, hốc mắt đỏ lên, nắm chặt tay hắn, nghẹn nửa ngày, cảm khái nói: “Nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ có ngươi đối xử với ta như vậy.”

Hắn đã không tự xưng là “trẫm” nữa, Bàng Mục cười cười, cũng không sửa lại.

Sau khi hành đại lễ, Bàng Mục cũng không kiên trì, tùy ý để thánh nhân kéo hắn ngồi xuống.

Quân thần thành thật với nhau, tự nhiên không cần nhiều lời, trực giác còn như năm đó, thân mật khăng khít như chưa từng chia tách, cả hai bất giác có chút cảm động.

Nhân sinh trên đời, thiên kim dễ đến, chỉ có tri kỷ khó cầu!

Thánh nhân lại hỏi hắn tình hình gần đây, bỡn cợt cười nói: “Không bằng ở lại đừng đi nữa, trước tổ chức hôn sự!”

Bàng Mục vò đầu, hiếm khi thấy ngượng ngùng, “Ta phải hỏi lại ý nàng.”

Thánh nhân kinh ngạc nói: “Thiên hạ chẳng lẽ còn có nữ tử không muốn được tứ hôn sao? Ngươi đã nói hai người các ngươi tình đầu ý hợp, sao còn do dự?”,

Bàng Mục nghiêm mặt nói: “Bệ hạ, không phải như vậy, thần là kẻ lỗ mãng, cũng không cầu vinh hoa phú quý, chỉ nguyện có một người tri tâm, cho nên không muốn nàng chịu ủy khuất dù chỉ một chút ……”

Nghe được lời này, thánh nhân cũng bị cảm động, không khỏi vỗ đùi, nhẹ giọng thở dài: “Thiên Khoan quả nhiên như hài tử năm đó.”

Đều nói ngồi ở ngôi vị hoàng đế, là người giàu có nhất thiên hạ, không có gì không chiếm được, nhưng sau một thời gian dài, hắn lại phát hiện càng ngày càng có nhiều thứ mình không thể chiếm được. Ngay cả bên gối người……

“Thôi thôi,” thánh nhân thu hồi suy nghĩ, cười xua xua tay, “Hiếm khi ngươi trở về một lần, không nói những lời không thú vị đó nữa, các ngươi tự nhìn mà làm. Trên đường trở về có thuận lợi không?”

Bàng Mục chính là chờ lời này, hơi hơi nhíu mày nói: “Cũng không có gì, chỉ là nghe nói trong triều có vị Lại Bộ Thị Lang Mẫn Hành Trung rất có năng lực.”

Thánh nhân nghĩ một lúc, gật gật đầu, “Hắn xác thật không tồi, tuy rằng là người của tiên đế, nhưng cũng cần cù. Chỉ là có một đệ đệ vô cùng đáng giận. Như thế nào, là hắn chọc ngươi không vui?”

Chỉ một câu vô cùng đơn giản liền lộ ra thân sơ viễn cận (sự xa gần): Thánh nhân không hỏi một tiếng, đã chắc chắn là người ngoài gây sự.

Bàng Mục lắc đầu nói: “Cũng không phải.”

Hắn đem sự tình phát sinh ở cửa thành nói lại một lần từ đầu đến cuối, lại nói, “Chỉ là ta thấy kết cấu, cách trang trí xe ngựa quá…, nếu thật sự là Mẫn Hành Trung……”

Thánh nhân nghe vậy liền biết ý, sắc mặt hơi trầm xuống.

Nếu là đường huynh đệ ngồi chung một xe, Mẫn Hành Trung chưa chắc đã không biết, cho nên xe ngựa đến tột cùng là của ai đã không còn quan trọng. Mặc dù là của Mẫn Hành Dũng, hắn một giới bạch thân*, sao có nhiều tiền như vậy? Ai lại cam tâm tình nguyện tặng lễ cho vô lại như hắn?

*: người không có quan chức, dân thường.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây