Xe chạy ra khỏi quân khu, vì Lăng Sâm cũng ở trên xe nên mọi thủ tục đều được thông qua nhanh chóng. Trên xe Hàn Chi, Lưu Ly đang liên thanh nói. “Chị dâu, chị thật xinh đẹp.
Hèn gì lão đại khăng khăng một mực nói với mọi người là đã có vợ, không muốn tiếp bất cứ một cô gái nào, dù là con gái của nhân vật có quyền thế trong căn cứ.” “Lão đại của em có rất nhiều người theo đuổi sao?” Hàn Chi cũng tò mò hỏi lại. “Đương nhiên ạ, anh ấy đẹp trai, nhà có quyền, năng lực giỏi, dị năng lại cao.
Chị cứ tưởng tượng như một đám mèo hoang bu quanh một miếng thịt mỡ vậy.
Chi Chi, em mệt không? Ngủ một lúc đi.” Lăng Sâm thông báo tuyến đường cần đi, cũng không quên quan tâm Hàn Chi. “Em đâu có yếu vậy.
Anh nếu mệt thì nói em lái thay cho.
Em như thế nào anh cũng biết mà.” Hàn Chi cười lộ ra lúng đồng tiền ở hai bên má, nhìn Lăng Sâm nói. Lăng Sâm chỉ nhìn Hàn Chi cười rồi hơi ngẩn ngơ.
Đây là nụ cười thật lòng nhất mà anh từng thấy ở cô.
Từ khi quen biết Hàn Chi, anh để ý thấy cô rất ít cười.
Cô cười lên thật đẹp.
Nếu không phiải đang đi trên đường thì anh chỉ muốn nhào qua hôn cô một cái. Lỗ tai Lăng Sâm đỏ lên, anh mất tự nhiên quay đầu nhìn phía trước.
Hàn Chi cười khổ, đây là mọi người xem cô như thủy tinh để bảo vệ rồi.
Tự nhìn lại mình, cô càng buồn bực, thân hình này đúng thật nhìn rất mềm yếu, tuổi lại nhỏ nên không ai nghĩ cô sẽ làm nên được chuyện gì. Thôi, cô cũng không cưỡng cầu, cho cô ở không cô còn cảm thấy mừng.
Dạo này, Hàn Chi rất lười, cô không muốn làm gì hết.
Thai của cô chỉ mới gần hai tháng thôi đã khiến cô lười như vậy, sau này mà bụng lớn rồi không biết bản thân sẽ lười đến mức nào nữa.
Tốt nhất từ bây giờ, Hàn Chi nên gom hết đồ dùng cần thiết cho em bé từ mới sinh cho đến lớn luôn.
Cô đi lần này, sau này không cần đi nữa.
Đúng như Hàn Chi nghĩ, đồng đội của Lăng Sâm thấy Hàn Chi tuổi còn nhỏ, thân thể lại mềm mại như một tiểu thư được nuông chiều nên không ai dám kêu cô làm cái gì cả, với lại họ cũng không dám. Trong trạm xăng có năm con tang thi, một con trong phòng nghỉ của nhân viên, một con trong cửa hàng nhỏ của trạm xăng, còn ba con đi lang thang bên ngoài.
Nhóm Lăng Sâm rất nhanh thanh lý xong ba con bên ngoài.
Một người chạy vào giết con tang thi trong cửa hàng, còn con trong phòng nghỉ của nhân viên thì bị nhốt nên mọi người mặc kệ nó. Trong khi Lăng Sâm đang lấy dầu, xăng bên này thì một chiếc xe đỗ lại kế bên xe mà Hàn Chi ngồi. “Ây da, em gái xinh đẹp muốn gia nhập với bọn anh không? Ai lại để một mình em ngồi ngoài xe như thế này? Anh thì anh không nỡ để người đẹp phải đi ra ngoài cực khổ như vậy đâu.” Một gã, đầu nhuộm đỏ chót, lên tiếng trêu ghẹo Hàn Chi.
Trong xe cái tên đó, tất cả có năm người.
Mấy tên khác cười hùa theo tên tóc đỏ.
Xa xa, nhóm Lăng Sâm đều nhìn thấy tức giận chạy nhanh lại. “Mấy người muốn chết thì cứ nói tiếp đi.” Kỷ Phong lên tiếng nói. “Hừ, các người biết đang đứng trên địa bàn của ai hay không mà dám làm càng hả?” Một gã trên xe tên tóc đỏ kiêu căng nói. “Địa bàn của ai, tôi không cần biết.
Nhưng bậy giờ tôi biết, các người chết chắc.” Lưu Ly nhảy ra nói. “Ồ, lại thêm một em gái xinh đẹp nữa.
Một tên nhanh chân chạy lại kiềm gọng súng nhắm vào Hàn Chi, la lớn. “Dừng lại, không thì tao giết con nhỏ này.” Nhóm Lăng Sâm đang chế trụ mấy tên còn lại, thấy vậy thì ngừng tay.
Hàn Chi nhìn cái thằng chỉa súng vào đầu cô như nhìn một thằng ngu.
Nếu cô không có thực lực thì có bình tĩnh được như thế này không. Hàn Chi nhanh như chớt giựt lấy súng chỉa ngược lại đầu hắn, không do dự bóp cò.
“Ầm.” Thân hình tên đó ngã mạnh xuống mặt đất.
Đám người kia kể cả đội viên của Lăng Sâm đều há hốc mồm ra.
Lăng Sâm đã biết trước rồi nên không tỏ vẻ gì. Từ đầu, khi gặp Hàn Chi, mấy người Lưu Duẫn cứ nghĩ cô dù có dị năng thì cũng chỉ cấp thấp thôi, họ không nghĩ cô lại mạnh đến vậy.
Động tác cướp súng của cô nhanh như chớp, họ chưa kịp thấy gì thì tên kia đã chết rồi. “Mọi người giải quyết nhanh đi, giờ cũng trưa rồi, Lăng Sâm, em đói bụng.” Hàn Chi nói để kéo mấy người đang ngẩn ngơ về.
Lúc trước, Hàn Chi có thể một ngày chỉ cần ăn một bữa, nhưng giờ cô đang có thai.
Cô không muốn con cô bị suy dinh dưỡng đâu. “Được, em đợi anh một phút.” Lăng Sâm nói. Mỗi người Lưu Duẫn nhanh tay cho một tên một viên đạn.
Nếu họ tha cho những người này thì sau này sẽ còn phiền phức hơn nữa.
Họ thấy cô dám giết người thì khá kinh ngạc nhưng nghĩ kĩ lại, thời buổi này, nếu tính cách mềm yếu càng chết nhanh hơn. “Mọi người vào trong nghỉ ngơi, ăn chút gì rồi tiếp tục lên đường.” Lăng Sâm nói với đám thuộc hạ rồi quay sang hỏi Hàn Chi. “Chi Chi, em ăn tạm bánh mì nhé.
Tối nay, chúng ta tìm được chỗ nghỉ ngơi rồi mình nấu cơm sau, có được không?” Nói rồi, Lăng Sâm lấy trong không gian ra vài ổ bánh mì, với mấy chai nước, chia cho mọi người. “Cảm ơn.
Em ăn gì cũng được.” Hàn Chi cảm ơn rồi nhận lấy bánh mì ăn.