Những người tự nguyện đầu hàng thì sẽ được cung cấp một ít thức ăn rồi đuổi ra căn cứ. Những người của Triệu gia trong quân khu này đều được Triệu Khai Nguyên cho tài nguyên để nâng cao dị năng, không có dị năng cũng được ông ta huấn luyện thể lực.
Bọn họ hoàn toàn có năng lực để sống sót, dù bị đuổi ra khỏi căn cứ đi nữa cũng không sao, còn tốt hơn không có mạng dùng. Quân đội thanh lý rất nhanh.
Hắn có điên mới cho cô ta lên xe mình. Bùi Tuyết thấy Lăng Sâm lạnh lùng nhìn mình, cắn môi một lúc rồi đi lại về một chiếc xe khác. Lăng Sâm lên xe, Hàn Chi nhìn mặt hắn cười trêu tức. Lăng Sâm thật khổ không chỗ tả, hắn đâu có muốn đâu. Đoàn xe nối đuôi nhau chạy từ quân khu đến trước cửa dong binh đoàn cho Triệu gia.
Tất cả xuống xe bao vây khu nhà lại. Cảnh tượng đồ sộ làm cho dân cư gần đó kinh hoàng, chạy đi kiếm chỗ né tránh, sợ vạ lây bản thân. Lăng Vỹ cầm loa nói với người bên trong tòa nhà. "Tôi cho các người năm phút để lựa chọn đầu hàng hoặc bị giết.
Ai đầu hàng thì ra ngoài này, giao nộp vũ khí, chứng minh được mình không phải thành viên nồng cốt của Triệu gia thì sẽ được tham gia vào quân khu, còn những người có quan hệ mật thiết với lão già họ Triệu thì chúng tôi sẽ cho một ít thức ăn nhưng không được ở lại trong căn cứ.
Người bên trong giống như đang tranh chấp nhau.
Nhóm Lăng Vỹ cũng chẳng quan tâm lắm, dù gì thời hạn năm phút đã sắp đến. "Mấy người còn ai ra nữa không? Còn một phút, ai muốn đi ra thì nhanh chóng lên." Lăng Vỹ hô lên một lần nữa. Theo tiếng nói của anh, tiếng súng bên trong càng dữ dội hơn.
Có lẽ, còn lại trong trụ sở là thành viên cốt lõi của Triệu gia, người muốn đầu hàng, người thì muốn nghĩa khí, cứ thế thì có tranh chấp thôi. Thời gian năm phút đã đến, Lăng Vỹ phất tay cho người đi vào xử lý những người còn lại bên trong.
Anh đã cho họ thời gian, chính họ không biết nắm bắt thì chờ chết đi. Tiếng súng máy vang liên thanh, lâu lâu còn có dị năng bay lạc ra ngoài cử sổ.
Lúc trước là Lăng gia lười quản, chứ thật muốn nhúng tay, Triệu gia đã không hề có chỗ để đặt chân ở cái thành phố M này. Người của Triệu Khai Nguyên toàn là dân du thủ du thực, không giống như người của Lăng gia, được huấn luyện bài bản.
Chưa kể đến, chuyện kích phát dị năng chỉ có mỗi Lăng gia là biết thôi. Lăng Sâm biết cách kích hoạt dị năng nhưng không thể cho người khác kích hoạt nhẹ nhàng như Hàn Chi được.
Hắn chỉ biết đưa tinh thạch đã được thanh lọc cho những người đó nuốt vào, còn chuyện có thể kích hoạt được dị năng hay không, có đau đớn hay không thì không nằm trong sự quan tâm của hắn. Lăng Sâm có muốn quan tâm thì cũng chẳng biết làm sao, thế hắn quan tâm làm gì cho mệt, coi số trời đi.
Miễn bọn họ không bị biến thành tang thi là được. Hàn Chi cũng kéo Lăng Sâm đi vào trong trụ sở, dù sao người bên trong cũng là lính của Lăng gia, cô không muốn người của nhà mình bị tổn thất. Cô với Lăng Sâm chưa cưới nhau nhưng cô đã coi người của Lăng gia như người của mình rồi. Lăng Sâm mà biết được chuyện này đoán chừng sẽ rất vui vẻ. Vừa đi vào cửa, Hàn Chi thấy được cô gái lúc nãy tính đeo theo Lăng Sâm.
Thật thì Hàn Chi không hề có ác cảm với cô ta.
Có thể nói, cô rất thưởng thức những cô gái mạnh mẽ như cô ta vậy.
Ở mạt thế, con gái luôn yếu thế hơn đàn ông, ở cô ta, Hàn Chi thấy được một ý chí kiên cường không chịu thua kém. Chỉ có cái là cô ta giành chồng với cô mà thôi.
Tự tin cũng tốt, nhưng phải biết người biết ta, không thể để lòng tự tin biến thành mù quán. Hiện tình thế của cô ta cũng không tốt lắm, đang bị ba người đàn ông vây đánh.
Một gã đang chuẩn đứng phía sau cô gái kia, cầm đao chuẩn bị cho cô ta một nhát chí mạng.
Hàn Chi liếc ngang, một tia sét trúng vào tên phía sau cô gái.
Cô ta giật mình nhìn ra phía sau mình, chỉ thấy một nhúm tro nằm im lìm trên mặt đất. Bùi Tuyết giật nẩy mình, thật nguy hiểm, kém một chút nữa là cô đã chết rồi.
Kinh nghiêm chiến đấu của cô còn rất kém, trở về cần phải rèn luyện thêm mới được. Vừa nãy, tia sét kia chắc hẳn là của thiếu tướng.
Bùi Tuyết vui mừng nghĩ, có lẽ thiếu tướng cũng không phải không hề để ý gì đến cô ta. Bùi Tuyết hướng về phía Lăng Sâm cười một cái rồi nhặt đao của tên mới chết lên tiếp tục chiến đấu. Lăng Sâm thì lại đau đầu. "Em không dùng loại dị năng khác được sao.
Em dùng chung một loại dị năng với anh để cứu cô ta rất dễ gây hiểu lầm đó." Hàn Chi không nói gì chỉ lè lưỡi tinh nghịch.
Cô cũng muốn biết Lăng Sâm sẽ xử lý như thế nào.
Đương nhiên, Lăng Sâm sẽ không phản bội cô, Hàn Chi tin tưởng điều đó. Rất nhanh, cuộc chiến kết thúc.
Chuyện thu gom chiến lợi phẩm không cần Lăng Sâm lo lắng, những chuyện đó có ba Lăng phụ trách rồi.
Ông thích nhất là chuyện gom đồ của kẻ khó ưa vào túi mình. Thấy không còn chuyện gì, Lăng Sâm quyết định trở lại quân khu.
Ba Lăng và Lăng Vỹ dẫn người dọn dẹp, sắp xếp cho những người đầu hàng. Lăng Sâm không tính thu thêm đội viên nữa nên không tham gia.
Hắn sắp rời quân khu rồi, còn thu thêm đội viên làm gì nữa chứ.