Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

15: Ảnh vệ


trước sau

Phía Tây phủ Đại tướng quân là một tiểu viện dành cho khách lưu phủ được trang hoàng bởi những đám hoa lài đẹp đẽ. Bên trong một sương phòng nhỏ trong tiểu viện được bày biện đơn giản, đồ đạc chỉ vẻn vẹn tủ áo quần cùng một bộ bàn ghế và chiếc giường con. Trên giường đang có một bóng xám ngơ ngác ngồi ở thành giường vắt một chân gác lên ghế, phần mắt cá chân được băng bó bởi một lớp vải trắng tinh. Đó chính là Tiểu Yến Tử nhà ta.

Lúc này đây, Tiểu Yến Tử ngây ngốc nhìn hai thân ảnh cao lớn lạ mặt một thân y phục đen đang đứng trước mặt thi lễ với nàng:

”Triệu tiên sinh, từ nay hai chúng ta sẽ trở thành thị vệ thân cận của ngài, ngài có thể sai bảo bất cứ lúc nào!”

Người đứng phía bên phải lên tiếng, khuôn mặt vui vẻ ngời sáng như nắng ban mai, nụ cười chói lóa giúp người nhìn cảm thấy tâm tình thoải mái, vô cùng phấn khởi. Hắn vỗ ngực tự giới thiệu: “Thuộc hạ là Sa Thuỷ, mềm mại dẻo dai cũng tràn đầy nhiệt huyết, đảm bảo có thể trở thành cánh tay đắc lực cho tiên sinh!”

Tiểu Yến Tử nuốt khan một cái, khuôn mặt vẫn ngây ngốc trì độn nhìn sang người còn lại.

Người đứng bên trái tay cầm chặt bảo kiếm, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt điềm tĩnh, nói ít làm nhiều, không cười không biểu cảm. Chỉ ôm quyền nhàn nhạt nói:“Sa Hoả”

Tiểu Yến Tử đảo mắt hai lượt nhìn hai người một nóng một lạnh, một nước một lửa kia nói: “Sa Hoả, Sa Thuỷ? Các người là ai, sao tự dưng lại trở thành thị vệ của ta?”

Sa Thuỷ có vẻ đã lường trước được vẻ mặt này của Yến Tử, hắn bước lên một bước vui vẻ nói:

”Bẩm tiên sinh, chúng ta là thị vệ trong đại nội, được Quốc Công ban cho ngài, vì thân phận của ngài bây giờ có chút nhạy cảm nên cần đặc biệt bảo vệ!” Mỗi câu nói Sa Thuỷ đều kết thúc bằng nụ cười duyên dáng cực kỳ thu hút khiến Yến Tử rất ưng bụng. Chậc, mặt mũi cũng không đến nỗi nào, lại còn vui vẻ hay cười như vậy, có tức giận bao nhiêu nhìn thấy hắn cũng tiêu tán mất.

Tiểu Yến Tử nghi hoặc một lát hỏi: “Là Quốc Công phái các người tới sao?”

”Phải!” Sa Hoả lạnh lùng đáp.

Tiểu Yến Tử im lặng không nói. Nàng vẫn nhớ hai hôm trước, Lưu Dĩ đã bắt nàng lựa chọn giữa thái y và cái chết. Sau đó nàng tình nguyện chọn chết, những tưởng có lẽ kiếp này đã sống đủ, vậy mà Lưu Dĩ không hề động vào nàng, còn phân phó cho Lam Thất đến giao thuốc, còn đặc cách cho nàng nghỉ làm hai ngày, bây giờ lại trực tiếp sai người đến bảo vệ.

Tiểu Yến Tử luôn nghĩ nếu không phải vì nàng có khả năng rèn kiếm, nếu có mệnh hệ gì thì đội quân kia cũng mất đi không ít tiền tuyến, Tiểu Yến Tử nghĩ chính vì lý do đó mà Lưu Dĩ năm lần bảy lượt cứu nàng, còn đặc biệt thỉnh thái y. Nếu không một kẻ như nàng sớm đã bị Lưu Dĩ đá đít ra khỏi đây, cũng không có diễm phúc nhận được sự quan tâm từ hắn, được hắn để vào mắt.

Tiêu Yến Tử trầm ngâm một lát, lại nhìn hai bóng đen một vui vẻ một, lãnh đạm đứng đó truy hỏi:

”Có phải ta đã từng gặp qua hai người không?”

Sa Thuỷ, Sa Hoả thoáng chốc kinh ngạc. Hai người bọn họ không phải lần đầu tiên gặp Tiểu Yến Tử. Bởi họ chính là hai trong mười ám vệ đã theo sát nàng từ bảy ngày trước, ẩn nấp xung quanh mọi nơi nàng đi qua. Vì chuyện họ không đuổi kịp Hoắc Sinh khiến Yến Tử bị thương. Lưu Dĩ đã trực tiếp chọn ra hai ám vệ giỏi nhất lưu lại công khai bên cạnh Yến Tử, tránh lại xảy ra sơ xuất.

Nhưng họ chưa từng lộ mặt. Thậm chí ngay cả Hoắc Sinh võ công cao cường cũng bị mười ám vệ qua mặt ẩn nấp xung quanh Yến Tử mà không mảy may bị phát hiện ra. Vậy thì tại sao Yến Tử lại thấy họ quen được, không lẽ trước đây đã thật sự gặp gỡ? Không thể nào. Ám vệ căn bản cho đến khi gặp được chủ nhân trở thành thị vệ thân tín, khuôn mặt không bao giờ được lộ diện. Vậy thì rốt cuộc lý do là gì?

”Không có! Đây là lần đầu thuộc hạ gặp tiên sinh.” Sa Thuỷ giả bộ ngây thơ khẳng định.

”Vậy sao?” Tiểu Yến Tử nghi hoặc.

Sa Hoả vui vẻ gật đầu.

Tiểu Yến Tử bỏ chân gác trên ghế xuống đất chậm rãi đứng lên, chân của nàng sớm nay đã bình phục có thể đi lại bình thường. Đến ngày mai đã có thể chạy nhảy lộn nhào vài vòng khởi động.

Nàng xải bước quanh hai thân ảnh cao lớn một vòng xem xét từ trên xuống dưới từ ngoài vào trong.

Sa Thuỷ vẻ mặt hớn ha hớn hở khó thăm dò. Sa Hoả mặt mày cau có bặm trợn lạnh lùng không biểu cảm.

Yến Tử xoa xoa cằm một lát mới chậm rãi nói:

”Bảy ngày trước, các ngươi đã luôn theo sát ta, sao có thể nói là lần đầu gặp mặt!!!”

Sa Thuỷ lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười trưng ra bộ mặt nghiêm túc lãnh đạm.

Sa Hoả thoáng chốc kinh ngạc, vẻ mặt vô cảm sớm đã có chút thần sắc.

Tiểu Yến Tử thấy biểu hiện của họ thì biết phán đoán của mình vô cùng chính xác.

Từ ngày Lưu Dĩ cứu nàng khỏi tay Hoắc Sinh trong xưởng rèn, nàng luôn có cảm giác xung quanh có cả chục cặp mắt đang theo dõi mọi hành động của nàng. Nhưng dù có làm cách nào nàng cũng không thể tìm thấy dù là một bóng người. Chính vì vậy chuyện thay đồ tắm rửa vô cùng khó khăn. Tiểu Yến Tử ngầm đoán được, thân phận rèn kiếm lúc này vô cùng nhạy cảm. Nếu để lọt thông tin ra ngoài, nàng có thể sẽ bị người của địch quốc thủ tiêu.

Những người theo dõi nàng nếu là người của địch quốc thì đã sớm cho nàng hương tiêu ngọc vẫn, nhưng trái lại đám người đó theo sát từng bước chân còn không ít lần bí mật ra tay cứu nàng chứng tỏ có lòng muốn bảo vệ. Tuy họ không ra mặt nhưng nàng có thể biết chính xác Sa Hoả, Sa Thuỷ là hai trong số đám người đó chính là nhờ mùi cỏ trên cơ thể họ.

Ám vệ hoàng gia thường được rèn luyện từ khi mười tuổi, huấn luyện khắc nghiệt trong rừng núi khô cằn. Trên người họ tuyệt đối không thể có mùi hương nồng bởi tính chất đặc thù của ám vệ là ẩn thân, vì vậy họ luôn giữ một loại hương cỏ bên người làm tránh đi mùi cơ thể khiến ẩn thân bị phát hiện.

Mũi Tiểu Yến Tử lại rất thính, hằng ngày đều có một lúc cả đám người theo sát, giác quan thứ sáu của nữ nhi lại vô cùng nhạy cảm, bị nhìn chằm chằm đương nhiên sẽ phát hiện ra có gì đó không ổn, cộng với mùi hương cỏ tựa như không khí kia đồng thời phát ra từ một đám người, nhất thời không thể qua mặt được đệ nhất khứu giác Yến Tử, thính hơn cả mũi chó nhà ta.

Sa Thuỷ híp mắt hỏi: “Ngài biết được từ khi nào?”

Một ám vệ ẩn thân lại bị một tiểu tử không có nội công dễ dàng phát hiện, đây không phải chính là nỗi sỉ nhục của biệt đội ám thị sao, trong lòng Sa Thủy vô cùng khó chịu, bao nhiêu năm rèn luyện không phải chỉ vì một tiểu tử mà đổ thành công cốc sao, thật nhục nhã!

Tiểu Yến Tử hướng đến bàn trà chậm rãi rót ra một ly rồi nói:

”Mỗi ngày đều có hơn chục con mắt theo dõi, có thể không nhận ra được sao?” Nàng ngưng lại, hớp một ngụm trà, nói tiếp. “Ngày hôm trước ta đang nung kim loại, có một mảnh thép từ trên cao rơi xuống, rõ ràng ta nhìn thấy nó sắp rơi trúng đầu, nhưng chớp mắt đã không thấy nữa, bất kỳ ai cũng sẽ vì vậy mà nghi ngờ”

Sa Hoả đứng bên này sực nhớ. Hôm đó chính hắn đã ra tay cứu, dùng nội công hộ tống thanh thép nhanh chóng về đến bên kia trái đất giúp Yến Tử.

”Rồi một hôm ta chuẩn bị uống một chén trà do một lão bà đi ngang cổng phủ cho, chưa kịp đưa lên miệng, tách trà đã bị đánh vỡ. Khi phát hiện ra trà có độc thì lão bà cũng đã sớm biến mất. Lúc đó ta đã chắc chắn các người là ẩn thân bảo vệ ta.”

Phải, ly trà đó chính là do Sa Thuỷ dùng ám khí đánh vỡ, lão bà đó là một tên tướng lĩnh đột nhập kinh thành đóng giả, đợi Yến Tử ra khỏi phủ đi dạo mới hành động.

Tiểu Yến Tử nhìn mặt Sa Thuỷ, Sa Hoả nghiêm trọng không khỏi bật cười.

”Ta chỉ đang muốn nhắc nhở các người sau này đừng nói dối ta nữa thôi. Cũng chẳng có gì to tát, không cần thiết phải dấu diếm. Có được hai thị vệ thân thủ bất phàm như hai người, Phạm Hoa ta mừng còn không kịp” Tiểu Yến Tử cười cười lộ ra bộ mặt xảo trá. Mê trai mà, có thể nhìn thấy hai nam nhân cao lớn chuẩn men ngày ngày theo sát bên cạnh còn không vui được sao.

Sa Thuỷ lấy lại bộ mặt tươi cười nhảy cẫng lên: “Ai nha. Tiên sinh thứ lỗi cho chúng ta đi mà. Là vì sự an toàn của tiên sinh mà, bọn thuộc hạ cũng mệt chết đi được, ngày nào cũng ngủ trên cây, nằm trong rơm, haiz, thật sự là quá cực khổ, hức” Sa Thuỷ khổ sở chụp lấy cánh tay cứng ngắc của Sa Hoả, uỷ khuất vùi mặt vào vai Sa Hoả nức nở.

Sa Hoả như bị điện giật vội giã nảy ra tung một cước nhưng Sa Thuỷ đã sớm né được.

”Tiểu tử nhà ngươi có thôi đi không, thân là ám vệ còn giám nói ra những lời đó, thật mất mặt!!!”

”Hoả huynh, đệ chỉ là đang giãi bày tâm sự cùng tiên sinh thôi mà!” Sa Thuỷ giả bộ nũng nịu kéo kéo vạt áo Sa Hoả.

”Tránh ra, chớ làm bẩn áo ta!” Sa Hoả giật phắt lấy áo phủi phủi lùi một bước.

Sa Thuỷ như cao da chó dính sát không rời bám dính lấy Sa Hoả.

”Huynh và ta quen nhau đã lâu, đây là lần đầu tiên được Quốc Công phân cùng một đội, không phải chúng ta nên tìm hiểu về nhau hơn tiện bề phối hợp chăm sóc tiên sinh sao!!”

”Tránh ra, ta không muốn tìm hiểu gì ngươi, một mình ta cũng có thể làm tốt”

”Hoả huynh, sao huynh lạnh lùng quá vậy, quen nhau đã bao nhiêu lâu cũng chưa từng thấy huynh cười một cái. Thánh nhân có câu ‘một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ’, là mười thang đấy, mỗi ngày huynh cười trên dưới một trăm lần, đảm bảo huynh có thể sống đến biến thành tiên luôn ấy. Nào, cười cái coi, như ta nè nè” Sa Thuỷ cười cười trêu chọc dơ hàm răng trắng bóc trêu ngươi.

”Cười không đúng chỗ lỗ mười cái răng, ngươi muốn mất hết cả hàm thì cứ việc cười một mình. Ta không điên như ngươi” Sa Hoả lạnh lùng đáp.

”Huynh, huynh dám nói ta điên!!!” Trong chốc lát một lạnh một nóng chửi bới in ỏi khắp phòng nhỏ. Tiểu Yến Tử thấy hai đại nam nhân đùa bỡn cực kỳ thú vị cứ ngồi phẩm trà xem kịch vui rồi cười ha hả.

Nhưng đột nhiên hai người đang chí chóe như chó với mèo kia lại tự nhiên im bặt, thu lại ánh mắt điềm tĩnh, quay ngoắt ra hướng cửa hét lớn:

”Kẻ nào!!!”

Yến Tử thất kinh nhìn ra cửa, bên ngoài, một giọng nói trầm thấp truyền vào.

”Là ta!” Một bóng áo đỏ cao lớn lảo đảo bước vào, khuôn mặt tuấn tú ngời sáng khuynh thành của ai đó bị đánh cho bầm dập tím tái chỗ đen chỗ đỏ khó coi cực kỳ.

Tiểu Yến Tử chấn kinh hét lớn: “Hoắc tướng quân, sao ngài ngài lại...”

Yến Tử nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Hoắc Sinh bầm dập hệt như trái cây hỏng vừa buồn cười lại vừa hả giận cũng vừa tò mò. Ai lại cả gan làm mặt mũi khuynh thế tướng quân nước Sở thành ra thế kia.

Hoắc Sinh chậm rãi đi vào nhìn thấy hai thân ảnh đen chặn trước Tiểu Tử, khuôn mặt đằng đằng sát khí nhìn hắn, tay nắm chắc bảo kiếm hệt như sắp lâm đại địch, chỉ cần Hoắc Sinh dám vọng động sẽ một đao chém chết. Hoắc Sinh biết hôm nay Lưu Dĩ trực tiếp điều thị vệ đại nội bảo vệ Tiểu Tử, vậy nên không chấp nhặt hai cái bản mặt sát khí đó, lướt qua hai thân ảnh, đặt một gói thuốc lên bàn nói: “Đắp thuốc này lên, chỉ mấy canh giờ chân ngươi sẽ hoàn toàn bình phục”

Tiểu Yến Tử nhìn gói thuốc vuông vắn trên bàn rồi lại nhìn một đống thuốc bên góc phòng đang chất cao như núi do Hoắc Sinh suốt hai ngày sai người mang tới. Cái đống đó chắc cũng đủ để nàng mở một tiệm thuốc. Nàng không phải người nhỏ mọn, chuyện hắn gây ra nàng sớm đã không còn so đo nữa. Nàng cũng có mắt nhìn, vẫn biết hôm đó là hắn lỡ tay, một người có đôi mắt sáng như Hoắc Sinh, không phải là kẻ thích làm người khác bị thương. Vả lại hắn tốn công tốn sức đưa đến nhiều thuốc như vậy. Chứng tỏ thật lòng muốn chuộc lỗi. Nếu nàng tính toán với hắn, chẳng phải quá nhỏ nhen sao.

Hoắc Sinh tính toán rời đi thì bị Yến Tử gọi lại.

”Tướng quân, chớ đi vội, vừa hay hai thị vệ mới của ta phải làm lễ nhập tịch nhưng thiếu một tay, ngài có thể giúp họ được không?”

”Lễ nhập tịch???” Cả ba người cùng đồng thanh đăm đăm nhìn Yến Tử.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu chầm chậm lấy ra trong hộp một cỗ bài gỗ cũ kỉ cười nham hiểm:

”Dân gian có câu 'miếng trầu là đầu câu chuyện', giờ chúng ta không ăn trầu mà đánh bạc, làm gia tăng tình nghĩa huynh đệ là điều cơ bản để trở thành thân tín của ta, mọi người thấy thế nào? Hề hề”

Sa Hoả, Sa Thuỷ cùng Hoắc Sinh cảm thấy đắng họng, nói không lại, nào đã kịp từ chối đã bị Tiểu Yến Tử kéo vào ghế sống chết ép xuống bắt đầu xáo bài.Sa Thủy coi bộ rất thích thú vui ở đời, hai mắt sáng ngời chuẩn bị tư thế nghênh chiến.Hoắc Sinh cau có tính rời đi. Đường đường là tướng quân phong lưu tiêu sái, bận rộn trăm công ngàn việc, sao lại rỗi hơi ngồi đây bồi tiểu tử đánh bạc. Vả lại hắn vẫn chưa thân thiết với tiểu tử đến mức cùng chơi bài như vậy. Cách đây mấy ngày còn coi nhau như kẻ thù, thời thế tuy đã khác nhưng mà vẫn có chút... Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Hoắc Sinh nào đã kịp động đậy đã bị Yến Tử lườm một cái, dơ thẳng cái chân bị bó bột lên chỉ chỉ vào nói:

“Chân ta, ngài hãy nhìn chân ta, là kẻ nào làm, ngài còn không biết sao? Chỉ là chơi vài ván bạc mà cũng không thể đáp ứng nổi, thật đáng thương cho cái chân ngọc ngà của ta” Nói rồi còn đau đớn ôm chân khóc lóc bi thảm.Hoắc Sinh thấy bộ dạng tiểu tử như vậy, trong lòng lại khó chịu, hắn ho khan vài cái, sớm đã bỏ suy nghĩ lúc nãy ra sau đầu, bắt đầu xáo bài. Thôi thì tướng quân cũng có lúc bãi công, hôm nay dành ít thời gian giải sầu vậy.

Bên này Yến Tử cười khanh khách, quả nhiên Hoắc Sinh đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều rồi.

Sa Hỏa không hứng thú với bài bạc đã tính toán bỏ đi, nhưng vừa bước ra đến cửa đã bị giọng nói lanh lảnh của Tiểu Yến Tử làm cho toàn thân cứng ngắc:

“Ám vệ cũng chẳng qua là những kẻ sợ thua cuộc mà thôi, thật thất vọng. Hỏa huynh từ chối lễ nhập tịch, vậy ta không cần huynh làm thị vệ nữa, lại phải bẩm báo Quốc Công chọn người khác vậy. Haiz”

Sa Hỏa cả khuôn mặt vô cảm cứng đờ như tượng, thầm trách trong lòng. Tại sao theo sát Tiểu Yến Tử suốt một tuần, bây giờ mới thấy lộ ra bản mặt đáng ghét, ranh ma như vậy.

Sa Hỏa vốn tự trọng rất cao, nghe Yến Tử đụng chạm đến chuyện muốn thay người, hắn cũng bất giác đi thụt lùi vài bước, ngồi lại vào ghế, yên lặng xáo bài như chưa có chuyện gì xảy ra.Bên này Yến Tử cùng Sa Thủy thấy bạn Hỏa hành động cứ như là robot chỉ cúi gằm mặt xuống, khóe môi giật giật điên cuồng, hai vai run run nín nhịn chỉ chực có ai động vào là phun ra một tràng cười đến chảy nước mắt ấy chứ.

Vậy là ba nam nhân cao lớn đã an tọa ngồi xung quanh bàn chờ một tiểu tử nhỏ con xáo bài.Mỗi ván bài còn phải bỏ ra cược hơn mười lạng bạc.

Chỉ chưa đầy một canh giờ sau. Túi tiền của ba người sớm đã bị Yến Tử vắt kiệt, chỉ còn lại ít bạc vụn. Lúc ván bài kết thúc Hoắc Sinh lảo đảo ôm mặt trở về trại doanh, thần sắc trắng bệch, hai mắt ửng đỏ hệt như thây ma. Đám vệ binh thấy Hoắc Sinh thân tàn ma dại đoán bừa hắn vừa mới gặp một đại cao thủ võ lâm bị tẩn cho một trận nên thân.

Sa Hoả cùng Sa Thuỷ đi ra khỏi phòng Yến Tử với bộ mặt đưa đám, kéo tám ám vệ đang nấp trong bụi cây, đống cỏ ra thút thít. Bổng lộc ám vệ đâu có nhiều nhặn gì, vậy mà còn bị chủ nhân ăn chặn mất. Bạn nước và bạn lửa chỉ biết oán hận tên tiểu tử móc hết bạc của họ ngay trong ngày đầu tiên gặp gỡ. Thật là ăn cướp trắng trợn.

Tiểu Yến Tử ngồi trong phòng ôm đống bạc vừa mới kiếm được hạnh phúc đếm lui đếm tới.

”Hai tám hai chín ba mươi, năm mươi lạng bạc, ha ha, lâu lắm mới đánh bài, tay nghề của lão nương vẫn không hề giảm sút chút nào, ây da ta có nên mở một sòng casino không nhỉ, không tồi, ừm để tính xem cần có bao nhiêu vốn nhỉ...”

Bên ngoài chất giọng ồm ồm của Sa Thuỷ như thanh niên mới lớn vang lên:

”Tiên Sinh, Quốc Công đến!”

Yến Tử chấn kinh vội vã thu lại đống bạc dấu dưới đệm.

Sao Lưu Dĩ lại đến nơi này, lại còn đang là nửa đêm, giờ này đáng lẽ hắn phải đi ngủ rồi chứ.

Yến Tử lảo đảo mang giày vội vã đi ra cửa. Cánh cửa bỗng nhiên mở toang.

Bóng bạch kim hiện ra như ảo ảnh, dưới ánh trăng ma mị dụ người, khuôn mặt Lưu Dĩ như trạm khắc, đây chính là ‘sắc đẹp thay cơm’ mà Yến Tử kiếp trước luôn mong muốn nhìn thấy. Khí thế cường đại của Lưu Dĩ đang vây lấy thân thể nhỏ nhắn của Yến Tử khiến nàng tự động run rẩy. Nàng vội vã định quỳ xuống thi lễ nhưng đã sớm bị Lưu Dĩ ngăn cản:

”Miễn lễ”

Yến Tử cơ hồ mừng thầm trong lòng, chân nàng chỉ vừa mới khỏi nhất thời không nên quỳ, may mà Lưu Dĩ miễn cho nàng nếu không ngày mai nghỉ làm lại bị cúp lương.

Lưu Dĩ tự nhiên như nhà mình đi vào phòng Yến Tử, ngồi xuống bàn tự mình châm trà uống. Tiểu Yến Tử đứng bên cạnh yên lặng cúi đầu.

”Bổn vương không ngủ được, ngươi đàn một bài cho bổn vương nghe được chứ?”

Tiểu Yến Tử thoáng kinh ngạc. Đương nhiên là được, thiên hạ này có ai dám khước từ lời thỉnh cầu của đương kim Quốc Công chứ. Cũng chỉ là đàn thôi, đâu có gì to tát.

Yến Tử vâng dạ rồi bước đến tủ đồ lấy ra môt thanh cổ cầm dài cũ kĩ, mảnh gỗ đã sớm bị mục rửa. Dây đàn cũng đã bị gỉ đi không ít nhưng lại được Yến Tử nâng niu như kho báu.

Nàng đặt cổ cầm lên bàn, ngón tay nhỏ nhắn gảy lên từng thanh âm dịu dàng, tranh nhã.

Tiếng đàn thướt tha mềm mượt như đầm sen mùa hạ, như gió mây vờn vũ, như mặt trời ấm áp ngày xuân.

Lưu Dĩ chăm chú ngắm nhìn Tiểu Yến Tử, hai ngày nay hắn bận rộn đến không kịp thở, suốt ngày ngồi trong đại điện phê duyệt tấu chương, lại liên tục bị đại thần bám riết bàn chính sự.

Đến tận tối nay mọi việc mới được sắp xếp ổn thoả, hắn lập tức trở về tướng phủ nghỉ ngơi. Cũng chẳng hiểu từ lúc nào, chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh tiểu tử lại hiện ra. Hắn cứ như kẻ mộng du, vừa về đến phủ đã lập tức đi đến tìm tiểu tử xem vết thương như thế nào.

Quả thật tiểu tử đã có thể đi lại bình thường, thần sắc vui vẻ lại rất khoẻ mạng khiến lòng hắn nhẹ bẫng thoải mái thở ra một hơi.

Hắn nhìn Yến Tử hạnh phúc gảy lên từng nốt nhạc, tiểu tử thật sự rất thích đàn.

Tiếng đàn kết thúc, Yến Tử đã đánh hơn mấy khắc, tay đã sớm cứng ngắc lại. Lưu Dĩ tiếc nuối, thanh âm dịu dàng đó như có ma lực, luôn khiến lòng hắn buông lỏng, thoải mái thư giãn. Tuy vẫn muốn nghe nhưng nhìn tay nàng cứng ngắc không để nàng đánh thêm. Hắn chăm chú quan sát cây đàn gỗ mục, vài chỗ đã bị nứt ra nói:

”Cây đàn này có vẻ cũ lắm rồi, ngươi có lẽ nên sắm một cái mới!”

Yến Tử bình thản vuốt ve cây đàn nói:

”Tuy cũ nhưng thanh âm rất hay, hơn nữa đối với thần, cây đàn này có ý nghĩa vô cùng quan trọng”

Lưu Dĩ trước nay không có thứ gì có thể khiến hắn trân trọng như vậy, thấy tiểu tử âu yếm cổ cầm không khỏi tò mò: “Nói ta nghe!”

Yến Tử cười nhẹ, nụ cười dịu dàng như gió thu khiến lòng Lưu Dĩ bất chợt dâng tràn lên một làn sóng ấm áp, hắn đăm chiêu nhìn nàng.Trái tim lại đập rộn ràng không lý do, cứ mỗi lần tiếp xúc với tiểu tử, Lưu Dĩ lại biết được bản thân có những cảm xúc rất lạ lẫm.

Cổ cầm là do đại ca Phạm Triệu Hoa của Yến Tử mua, nhưng nàng không thể khai đại ca của mình ra nên phải đổi thành nghĩa huynh:

”Từ nhỏ, thần đã có một nghĩa huynh rất yêu thương mình, nghĩa huynh rất nghèo, không có tiền ăn ngày ba bữa, từ lúc Triệu gia sụp đổ, ngay cả một bữa cơm cũng rất khó khăn, nghĩa huynh vì thấy thần yêu thích cổ cầm mà đẩy hơn mười xe than đi khắp thành Tây An chỉ để kiếm mười lượng bạc mua chiếc cổ cầm này về cho thần, cuộc đời thần có được nghĩa huynh yêu thương tiểu đệ hơn mạng sống, bất chấp bản thân cực khổ chỉ để đổi lại niềm vui cho thần, chính vì vậy cổ cẩm này tuy đã mục nhưng đối với thần vô cùng quý giá. Ngàn vạn lạng bạc cũng không mua được, thế gian khó cầu.”

Yến Tử vừa nói, trong mắt long lên tia hạnh phúc kèm theo đau thương.

Lưu Dĩ ngây dại nhìn nàng. Đời này hắn ngoài bản thân mình ra không hề biết đến tình cảm huynh đệ. Các hoàng tử vì tranh ngôi báu mà tàn sát lẫn nhau, chưa từng có chuyện quan tâm yêu thương nhau như vậy.

Bất giác Lưu Dĩ nhớ đến, chính hắn đã tự tay hạ sát Bát Hoàng tử cùng Thập Hoàng tử để có ngày hôm nay.

Đôi mắt hắn trầm xuống, lạnh lẽo, cô đơn.

Yến Tử cảm thấy luồng khí lạnh vô hình phát ra từ Lưu Dĩ, nàng run rẩy không biết mình đã nói gì sai khiến Lưu Dĩ trở nên như vậy.

Lưu Dĩ đứng dậy đi về phía cửa, bước đến mở bung cửa xoay lưng về phía nàng rồi thoáng dừng bước nói:

”Hãy đối tốt với nghĩa huynh của ngươi... Đêm nay ngươi vất vả rồi, nghỉ sớm đi!”

Nói rồi không thèm quay đầu nhìn Yến Tử một cái, cứ thế một mạch đi khuất.

Tiểu Yến Tử nhìn bóng bạch kim lạc lõng bị bóng đêm dần dần nuốt chửng. Nàng vô tình nhận ra, Lưu Dĩ vốn không hề biết vui vẻ hạnh phúc, trân trọng cảm giác như thế nào.

Gia đình hoàng gia vốn không hề biết đến yêu thương. Nàng đau lòng nhìn bóng dáng cô độc của hắn. Lưu Dĩ thật sự đáng thương.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây