Đại Thúc Ngự Lang Chiến

29: Không ngủ được


trước sau

Trong phòng thình lình xuất hiện một bóng người cao lớn. Lúc này người nọ đang đứng ở bên cửa sổ cách không xa giường.

Sau khi làm Bách Tiêu hôn mê, hắn liền lập tức tắt đèn trong phòng đi.

Ánh sáng bên ngoài chiếu vào mờ mờ, không cách gì thấy rõ tướng mạo cùng biểu tình trên mặt người nọ, chỉ là hơi phác hoạ ra đường cong gợi cảm duyên dáng của khuôn mặt.

Mái tóc thật dài che đậy đôi mắt sáng có chút lập lòe trong bóng tối.

Nhìn Bách Tiêu đã lâm vào hôn mê, hắn chậm rãi từ bên cửa sổ đi qua, sau đó cúi xuống xách Bách Tiêu khỏi giường, ném ở một góc xa xa.

Sau đó hắn đi trở về giường. Khi cách cửa sổ một khoảng, hắn lại dừng bước chân, quay đầu chần chờ nhìn nhìn Bách Tiêu đã bị chính mình ném ở một bên.

Rồi sau đó hắn ngẩng đầu, nương theo ánh sáng mỏng manh kiểm tra chung quanh phòng, sau cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ để khăn tắm.

Đi qua, hắn tùy tiện cầm một cái khăn tắm to, rồi trở lại phủ ở trên người Bách Tiêu. Khi sắp đứng dậy, ánh mắt tùy ý quét một chút dưới háng Bách Tiêu.

Trong bóng đêm nhìn không tới biểu tình của người nọ. Nhưng từ hơi thở cùng cử động cằm, còn có cặp mắt lóe sáng, có thể cảm giác được lúc này người nọ mang theo biểu tình miệt thị nhìn Bách Tiêu.

Làm xong một loạt động tác, người nọ mới đi trở về giường.

Ngồi ở mép giường, nương nhờ ánh sáng mỏng manh từ bên ngoài chiếu vào, người nọ nhìn chăm chú gương mặt đang ngủ của Lăng Vũ.

Trong mắt là ánh sáng lập loè run rẩy, sau đó hắn nâng lên một bàn tay, vuốt ve lần lượt từng vị trí trên khuôn mặt người đang ngủ.

Động tác kia thực nhẹ, tựa như một mảnh lông chim nhẹ quét ở trên mặt Lăng Vũ.

Trong mơ hồ có thể cảm giác được người nọ lộ ra tươi cười ôn nhu. Mà nụ cười ôn nhu này chỉ là vì một người mới nở rộ.

Trong khi ngủ, Lăng Vũ cảm giác mình bắt đầu có giấc mộng kỳ quái.

Từ khi thoát ly khỏi tổ chức về nhà, cũng từ ngày đó mỗi buổi tối đều sẽ trải qua một giấc mộng tương tự nhau. Nhưng mà ý thức nói cho Lăng Vũ biết, kia không chỉ là giấc mộng, bởi vì mộng quá chân thật.

Mỗi lần Lăng Vũ đều muốn mở mắt ra nhìn xem, nhưng mỗi lần mí mắt đều giống như bị rót chì, rất nặng. Không cách nào mở mắt ra xem rốt cuộc đang phát sinh cái gì, nhưng trong lòng Lăng Vũ lại không có sợ hãi. Bởi vì mỗi lần người kia đều chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt.

Cảm giác kia thật sự rất tốt. Cũng đều là bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt, nhưng chứa đựng sự ôn nhu cùng ấm áp. Có khi Lăng Vũ sẽ không tự giác dựa vào vỗ về kia, áp sát mặt vào bàn tay trên khuôn mặt mình.

Mỗi lần thời gian đều sẽ không dài, ước chừng năm phút đồng hồ người nọ liền sẽ rời đi.

Quả nhiên, người nọ sờ trong chốc lát liền cúi xuống hôn ở khóe miệng Lăng Vũ một cái. Nhưng lần này hắn cũng không có giống như lần trước, ấn một nụ hôn liền đứng dậy rời đi. Hắn hôn khóe môi, rồi chậm rãi chuyển qua đôi môi, sau đó ôn nhu vươn đầu lưỡi liếm láp phát họa đôi môi Lăng Vũ.

Đôi tay hắn bắt đầu cố định đầu Lăng Vũ. Lúc này như vẫn chưa có được thỏa mãn, sau một phen liếm láp, hắn lại cạy khớp hàm Lăng Vũ ra, xông vào khoang miệng, bắt đầu càn quấy.

Cái lưỡi quấn lên cái lưỡi trong khoang miệng, không ngừng liếm láp, mút hút, khiến Lăng Vũ đang ngủ cũng không tự giác rên rỉ.

Tiếng rên rỉ làm người đang hôn sâu dừng một chút, rồi sau đó rời khỏi khoang miệng Lăng Vũ.

Trước khi rời khỏi, hắn còn liếm vài cái ở cánh môi của Lăng Vũ, sau đó mới không nỡ chậm rãi đứng dậy nhìn người còn ngủ say, hai tròng mắt tản mát ra u ám.

Hô hấp bắt đầu có chút hỗn loạn, từ thân thể căng chặt run rẩy có thể thấy được lúc này người nọ đang cực lực ẩn nhẫn.

Thoáng chốc đứng lên, hắn đi đến bên cửa sổ, rồi quay đầu lại chăm chú nhìn người nằm trên giường một lần nữa. Hắn liền thả người bay ra ngoài cửa sổ, vụt mất trong bóng đêm.

Trên giường, Lăng Vũ cảm giác được người nọ đã rời đi, tay không tự giác vươn tới, ở trong không khí bắt một chút. Lại không như ý nguyện, bắt được không được cái gì, bởi vì động tác vừa rồi mà Lăng Vũ khẽ cau mày. Rồi sau đó lại chậm rãi tiến vào giấc ngủ, chỉ là mày nhíu chặt cũng không giãn ra.

Gió từ bên ngoài qua cửa sổ đang mở tiến vào phòng. Rèm cửa sổ bay bay, gió phất lên mặt người nằm trên giường, gió cũng thổi tới trong góc chỗ Bách Tiêu đang nằm.

Hai người đều không tự giác co người lại. Lăng Vũ ôm chăn. Bách Tiêu túm lấy vật trên người, sau đó liền thật sự bắt đầu đắm chìm vào trong mộng

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây