“Tiêu Tiêu, giờ này sao em chưa đi học? Còn nữa Tiểu Hạo, hôm nay không cần đến công ty sao?”
Lăng Vũ sốt ruột sửa sang lại quần áo, hỏi Bách Tiêu cùng Âu Dương Hạo nhàn nhã đứng ở cửa phòng.
Hôm nay chính là thứ hai nha, Tiêu Tiêu không có khả năng không có tiết học!
Mà từ khi Âu Dương Hạo vào ở, Lăng Vũ cũng rõ ràng thân phận của hắn. Tuy rằng hắn đang tuổi đi học, nhưng Âu Dương Hạo đã sớm hoàn thành việc học ở nước ngoài. Sau khi trở về nước, hắn liền tiếp nhận công việc quản lý sản nghiệp của gia đình, trở thành Tổng tài mới của Tập đoàn Âu Dương.
Khi nghe Âu Dương Hạo nói như vậy, trong lòng Lăng Vũ rất là kinh ngạc, sự sùng bái lại bắt đầu tràn lan.
Lăng Vũ biết mình đối với những người ưu tú sẽ phi thường sùng bái. Bất quá cũng không cảm thấy mình như vậy có cái gì không tốt.
Trước mặt là thiếu niên chỉ 17 tuổi, thế nhưng đã rất lợi hại. Cái này làm cho Lăng Vũ có chút líu lưỡi.
Bất quá từ khi Âu Dương Hạo vào ở chung, thì rất ít thấy hắn đến công ty làm việc. Hình như đều là nằm ở trên so pha phòng khách cầm notebook gõ gõ bàn phím cái gì đó.
Tuy rằng hiện tại Âu Dương Hạo cũng đứng ở cửa nhìn, Lăng Vũ cũng không có thấy gì kỳ quái, câu nói kia cũng chỉ là tùy tiện hỏi.
Nhưng mà Bách Tiêu thì không giống. Hắn chính là sinh viên năm nhất. Hiện tại đã sắp 8 giờ, Tiêu Tiêu vẫn mặc quần áo ngủ đứng ở cửa phòng.
“Hôm nay buổi sáng không có tiết học!”
Bách Tiêu ôm cánh tay, tóc hỗn độn, lưng dựa cửa phòng Lăng Vũ, sau đó thong thả ung dung trả lời câu hỏi của Lăng Vũ.
Nói xong hắn vẫn tiếp tục duy trì cái động tác kia, sau đó liếc mắt nhìn nhìn Âu Dương Hạo bên cạnh, cũng mặc áo ngủ, cũng cùng một tư thế đứng ở cửa.
Thu được ánh mắt chăm chú của Bách Tiêu, Âu Dương Hạo chỉ là nhún vai, nói:
“Ta muốn đưa Vũ ca ca đi làm. Hôm nay chính là ngày đầu tiên Vũ ca ca đi làm mà!”
Nói xong liền tiếp tục nhìn Lăng Vũ trong phòng luống cuống tay chân.
Vừa rồi bọn họ nói giúp đeo caravat gì đó, nhưng Lăng Vũ lại kiên trì muốn tự mình làm. Bất đắc dĩ bọn họ đành phải đứng ở cửa nhìn.
Mà bận bịu nửa giờ, Lăng Vũ cuối cùng đã sửa sang trang phục hoàn hảo. Sau đó thần thanh khí sảng cầm túi hồ sơ hướng cửa phòng đi tới.
Chỉ là hai vị đại thần giữ cửa lại không có ý dời bước. Mà cái người vừa rồi nói muốn đưa Vũ ca ca đi công ty là Âu Dương Hạo vẫn là mặc áo ngủ đứng ở cửa. Cái này làm cho Lăng Vũ dở khóc dở cười. Thật sự chờ hắn đưa đi thì có khả năng sẽ đến muộn.
Hôm nay chính là ngày đầu tiên đi làm của Lăng Vũ. Trải qua một tháng tìm việc, cuối cùng Lăng Vũ đã tìm được một công việc chỉnh lý văn kiện. Lăng Vũ không muốn bởi vì ngày đầu tiên đến trễ mà đem công việc thật vất vả mới tìm được vứt bỏ.
“Hai đứa các em nhanh tránh ra, anh vội muốn chết, các em còn tại đây ngăn cản làm anh trễ giờ!”
Lăng Vũ mang theo ngữ khí tức giận nói.
Hai người vừa thấy Lăng Vũ có chút tức khí, nhanh chóng tránh ra một chút.
Mà Âu Dương Hạo nhìn Lăng Vũ vội vội vàng vàng đi ra cửa phòng, bất đắc dĩ xoa cái trán, sau đó nói.
“Vũ ca ca, anh gấp như vậy làm cái gì? Công ty kia 9 giờ mới bắt đầu làm mà. Hiện tại còn chưa tới 8 giờ nữa, anh vội vàng đi làm, chỉ sợ đến đó cửa công ty còn chưa có mở đâu!”
Nhìn Lăng Vũ trước mắt, Âu Dương Hạo thật là hết chỗ nói rồi.
Mà Bách Tiêu chỉ là cúi đầu. Nhìn hai vai hắn run run, liền biết hiện tại hắn đang cúi đầu nhịn cười.
Lăng Vũ vừa nghe, mặt lập tức dường như bị lửa đốt đỏ lên.
Xác thật là quá khẩn trương. Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên đi làm cho nên sáng sớm Lăng Vũ đã từ trên giường bò dậy, sau đó liền bắt đầu rửa mặt thay quần áo.
Vẫn luôn cho rằng thời gian đi làm cùng đi học là giống nhau, hoàn toàn quên mất ngày hôm qua người quản lý nói là đúng 9 giờ có mặt tại công ty.
Nếu không phải Âu Dương Hạo nhắc nhở, có lẽ chờ Lăng Vũ chạy đến đó sẽ giống đồ ngốc chờ một giờ đồng hồ.
Lăng Vũ ngượng ngùng cười, sau đó ngượng ngùng nói.
“Ha ha, do anh quá khẩn trương cho nên quên mất!”
Lăng Vũ nói làm Bách Tiêu nhịn cười không được nữa, trực tiếp phì cười ra tiếng.
Mà Âu Dương Hạo thấy Bách Tiêu đứng bên cạnh cười đến sắc mặt Lăng Vũ khẽ biến, liền lập tức dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay Bách Tiêu một chút, ý bảo hắn bớt cười đi.
Tiếp thu nhắc nhở của Âu Dương Hạo, Bách Tiêu tức khắc thu hồi ý cười trên khóe miệng, sau đó nghiêm túc nhìn Lăng Vũ, trấn an.
“Anh họ, ngày đầu tiên đi làm không cần quá khẩn trương, dù có làm không tốt cũng không phải sợ, nghiêm túc một chút là được. Dù có bị quản lý công ty từ chối cũng không cần thương tâm. Chúng ta lại cùng anh đi tìm công việc khác. Thế nào cũng có công việc thích hợp cho anh thôi.”
Nghe được Bách Tiêu an ủi, Âu Dương Hạo cũng biểu hiện thần sắc không sao cả, sau đó đối với Lăng Vũ nói.
“Không được thì không được. Anh liền tới công ty em làm. Đã sớm nói Vũ ca ca tới công ty em, anh lại không đồng ý!”
Âu Dương Hạo có chút giận dỗi nói.
Nghĩ đến lúc trước hắn nghe được Vũ ca ca muốn đi tìm công việc, phản ứng đầu tiên chính là muốn Vũ ca ca đến công ty của hắn.
Nhưng Vũ ca ca lại không đồng ý, cứ kiên trì tự mình đi tìm công việc.
Cái này làm cho Âu Dương Hạo rất là khó hiểu, đến công ty của hắn làm hay đến công ty khác làm có cái gì bất đồng sao?
Nhưng Vũ ca ca giải thích làm hắn rất là buồn bực.
Nhớ rõ lúc đó Vũ ca ca nói không muốn bị những nhân viên trong công ty biết bản thân mình là nhờ có quan hệ cùng Tổng tài mới được trúng tuyển vào công ty.
Hơn nữa Vũ ca ca cảm thấy sẽ tạo thành một ít ảnh hưởng không tốt cho hắn.
Vì đó là chính Tập đoàn Âu Dương, hắn lại là Tổng tài, thân phận không bình thường. Đến lúc đó bị nói xấu sẽ tạo ảnh hưởng không tốt đến uy tín của hắn ở công ty.
Nhưng hắn không cảm thấy sẽ có cái gì ảnh hưởng uy tín của hắn. Mà những nhân viên đó cũng không dám khoa tay múa chân trước mặt hắn.
Hắn giải thích cùng khuyên bảo cũng không có thể lay động suy nghĩ bén rễ ăn sâu trong tư tưởng của Vũ ca ca. Vì thế đành phải thôi. Dù sao cửa công ty hắn vĩnh viễn sẽ mở rộng đón chào Vũ ca ca.
Âu Dương Hạo vừa nói ra, liền tiếp thu ánh mắt xem thường của Lăng Vũ.
Sau đó Lăng Vũ đi tới phòng khách, buông túi hồ sơ trong tay, liền ngồi ở trên sô pha chờ đến giờ đi làm.
Mà Âu Dương Hạo nghĩ mình phải đưa Lăng Vũ đi làm, nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, liền chạy nhanh trở về phòng thay quần áo trên người, bắt đầu sửa sang lại chỉnh chu.
Nhìn người bên cạnh cũng tránh ra, nhàm chán Bách Tiêu cũng về phòng mình.
Sau đó mở máy tính, bắt đầu công việc của hắn.