Đầu bên kia điện thoại phải a lô rất nhiều lần, Lăng Vũ tức khắc bừng tỉnh, sau đó hoảng loạn hướng đối phương xin lỗi. Chỉ là khi đối phương nghe đến lời xin lỗi, ngược lại càng sợ hãi, liền nói.
"Không có việc gì, không có việc gì"
Sau đó đối phương liền bắt đầu đem mục đích gọi điện thoại nói cho Lăng Vũ nghe.
Nghe được đối phương nói mình là quản lý của công ty ngày hôm, trong đầu Lăng Vũ liền hiện lên hình ảnh cái người đàn ông bụ bẫm họ Lý đã hung dữ với mình. Sau đó Lăng Vũ lại nghe đối phương nói hôm nay hãy đến công ty, nói chuyện ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm, hy vọng Lăng Vũ không cần để ở trong lòng, thành tâm hy vọng Lăng Vũ tiếp tục tới công ty làm việc.
Nghe đến đó, Lăng Vũ có chút thụ sủng nhược kinh. Rốt cuộc ngày hôm qua quản lý có thái độ rất kiên quyết khi muốn đuổi người.
Mà hôm nay...
Tuy rằng đối phương vẫn duy trì khí thế cấp trên, nhưng ngữ khí rõ ràng mềm mỏng rất nhiều.
Bất quá, nếu đối phương muốn mình đi làm, vậy mình khẳng định sẽ đi. Mà thái độ quản lý biến hóa có lẽ là bởi vì ngày hôm qua hiểu lầm mà thôi. Dù sao ngày hôm qua xác thật mình không có làm sai cái gì!
Nghĩ thế, Lăng Vũ liền khách khí nói với quản lý.
"Cảm ơn! Cảm ơn! Tôi chắc chắn sẽ đến công ty đúng giờ."
Mà Bách Tiêu ở bên ngoài nghe được Lăng Vũ nói những lời này, động tác trên tay tức khắc ngừng lại.
Chẳng lẽ công ty của anh họ tốt như vậy sao, tới buổi sáng là gọi điện thoại nhắc nhở nhân viên đi làm!
Nghĩ không ra nguyên nhân, vì thế hắn lắc lắc đầu.
Có lẽ công ty của anh họ xác thực đặc biệt!
Bách Tiêu trong lòng không xác định.
Chỉ chốc lát sau, Bách Tiêu liền thấy được Lăng Vũ vẻ mặt hưng phấn đi ra, sau đó ngồi vào bàn ăn, vui vẻ ăn sáng, thỉnh thoảng còn còn thúc giục Bách Tiêu ăn nhanh lên.
Nhìn Lăng Vũ ăn với vẻ mặt thỏa mãn, Bách Tiêu trong lòng cũng thực vui vẻ.
Ăn sáng một chút, trong lòng Lăng Vũ rất là kích động.
Xác thật không nghĩ tới quản lý sẽ tự gọi điện thoại cho mình, sau đó còn giống như xin lỗi.
Cái này làm cho Lăng Vũ thực kinh ngạc, nhưng kinh ngạc qua đi lại vui vẻ lên.
Nói như vậy mình liền không cần phí tâm tư đi tìm công việc mới, cũng không cần lại lo lắng bị hai đứa nhỏ phát hiện sự tình không vui hôm qua!
Nghĩ như vậy, tâm tình Lăng Vũ cũng càng ngày càng tốt, ăn sáng cũng ăn rất ngon, ăn thực no.
Bách Tiêu ăn xong trước, sau đó đi thay đồ một chút, liền cùng Lăng Vũ đang dọn bàn chào tạm biệt liền đi rồi.
Mà Lăng Vũ sau khi thu dọn xong, nhìn nhìn đồng hồ cảm thấy thời gian cũng không còn sớm lắm, liền đi chuẩn bị. Sau đó cầm lấy túi hồ sơ, Lăng Vũ đóng cửa cho kỹ liền đi làm.
Lại một lần nữa đi đến công ty, Lăng Vũ cảm thấy tất cả mọi người đều không có lại chú ý mình. Ngược lại đều đang bận bịu làm việc.
Như vậy tốt hơn bị xem xét giống sinh vật lạ, làm cho rất là xấu hổ!
Mà vị mỹ nữ Phương Na thấy Lăng Vũ tới, ánh mắt có chút không được tự nhiên, bộ dáng đã không có hống hách ương ngạnh như ngày hôm qua.
Làm Lăng Vũ nháy mắt cảm thấy kỳ thật Phương Na cũng không phải là người lẳng lơ khắc nghiệt, giống như người ngày hôm qua là một người khác.
Ngược lại hôm nay Phương Na có điểm như cô gái nhà bên.
Cái ý tưởng này làm Lăng Vũ có chút kinh ngạc, sau đó không nhìn Phương Na nữa, trực tiếp đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Ngồi xuống xong, Lăng Vũ liền cảm thấy có chút nhàm chán, không biết nên làm cái gì.
Lúc này vừa vặn nhìn thấy một đồng nghiệp cầm cái ly muốn đi ra ngoài lấy nước pha trà, vừa đúng lúc chính là công việc vụn vặt của mình, vì thế Lăng Vũ liền đi tới trước mặt vị đồng nghiệp kia, dò hỏi:
"Muốn giúp hay không!"
Đối phương kinh ngạc nhìn Lăng Vũ, sau đó lại lộ ra thần sắc cảm tạ nói.
"Vậy phiền toái cậu, vừa lúc có cái văn kiện phải hoàn thành, cảm ơn nha!"
Người nọ cảm tạ xong liền đi về vị trí tiếp tục làm việc.
Nghe được người nọ nói cảm tạ, trong lòng Lăng Vũ rất vui vẻ. Mà hôm nay cảm giác so với ngày hôm qua khá hơn nhiều.
Hình như những người ở đây cũng không phải khó ở chung!
Nghĩ như vậy, lo lắng lúc trước của Lăng Vũ cũng đều biến mất không còn bóng dáng. Sau đó Lăng Vũ liền hướng đến chỗ lấy nước pha trà.
Thời điểm trở về, người nọ lại một lần cảm ơn Lăng Vũ, làm Lăng Vũ có chút ngượng ngùng.
Dù sao đây là thuộc bổn phận của mình, người nói cảm ơn hoài như vậy, làm Lăng Vũ không biết nên nói cái gì.
Nhìn một vòng văn phòng, phát hiện tất cả mọi người đều đang bận, Lang Vũ nghĩ mình có phải cũng nên tìm chuyện gì làm hay không. Bỗng nhiên nghĩ tới tình cảnh phòng họp ngày hôm qua.
Có lẽ sau khi mình rời đi, cái phòng họp kia khẳng định không có ai quét dọn đâu!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền bắt đầu hướng phòng tạp vật đi đến. Đi đến đó lấy dụng cụ sau đó đến phòng họp dọn dẹp một chút.
Đang lúc sắp đi đến phòng tạp vật, Lăng Vũ đã bị một người đàn ông gọi lại:
"Người phía trước, chính là cậu, lại đây cùng tôi đến văn phòng một chuyến, giúp quét tước phòng Tổng Giám đốc một chút!"
Nghe được người phía sau kêu mình, Lăng Vũ không xác định chỉ chỉ chính mình. Phát hiện đối phương đúng là kêu mình, liền gật gật đầu, đi theo.
An Diệp ngày hôm qua nghe được em trai nói người kia thế nhưng vào làm việc ở công ty con của mình. Vì thế hôm nay, hắn liền tự mình đi đến nơi này chứng thực. Cũng vừa lúc muốn chính mắt trông thấy cái người trốn hắn mười năm qua.
Không nghĩ tới mới vừa vào văn phòng ngồi xuống, mở máy theo dõi thì hắn nhìn thấy người kia đang đi hướng phòng tạp vật. Vì thế hắn dùng máy điện thoại nội bộ gọi cho thư ký đem người kia kêu lên văn phòng.
Mà hắn liền đến ngồi ở trên sô pha, chờ đợi người kia đến. Không biết người kia nhìn thấy hắn xong, sẽ có phản ứng gì.
Khóe miệng An Diệp cong lên lộ ra tươi cười. Gương mặt hàng năm bất biến, luôn lạnh như băng tựa hồ vào giờ phút này có chút khác thường. Đôi mắt mang theo chút chờ mong nhìn chăm chú cánh cửa văn phòng.