Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

112: Hẹn hò đêm khuya


trước sau

12 rưỡi đêm hôm sau, Tạ Nhiên lại tiếp tục chui sang Học viện Lính gác qua lối ngầm, quả nhiên Lục Tắc Hiên đang chờ cậu ở phía bên kia bức tường. Thấy cái đầu bù xù của Tạ Nhiên ló lên, Lục Tắc Hiên đành bước tới kéo cậu, hỏi: “Không bị phát hiện chứ?”

Tạ Nhiên nói: “Yên tâm, mọi người ngủ hết rồi. Cáo lửa của tớ có khả năng tàng hình, sẽ không bị phát hiện đâu.”

Lục Tắc Hiên thở phào một hơi, dẫn Tạ Nhiên tới góc rừng cây, tìm một tảng đá rồi ngồi xuống.

Tạ Nhiên quay sang nhìn Lục Tắc Hiên, lo lắng: “Phải hỏi cậu ấy. Lính gác thính tai lắm, cậu chạy từ ký túc xá ra đây không bị bạn cùng phòng phát hiện à?”

Lục Tắc Hiên nói: “Không đâu, chờ bọn họ ngủ say rồi tôi mới đi.”

Hai cậu liếc nhau, khi đó cả hai vẫn còn nhỏ tuổi, chưa từng nghĩ đến vấn đề “yêu sớm”, chỉ cảm thấy lén gặp nhau trong rừng cây vừa lạ lẫm, vừa thú vị. Tạ Nhiên lắc đầu rũ bớt đất cát trên tóc, hỏi: “Đêm qua cậu bảo sẽ làm người mẫu cho tớ luyện tập, vẫn tính đấy chứ?”

Lục Tắc Hiên nói: “Chuyện tôi đã đồng ý với cậu đương nhiên có hiệu lực. Cậu muốn luyện thế nào?”

Tạ Nhiên hưng phấn vươn tua ý thức ra: “Thế thì bắt đầu từ bước cơ bản nhất đi, tớ muốn làm quen với thế giới tinh thần của cậu chút.”

Lục Tắc Hiên gật đầu, điều chỉnh nhịp thở, sẵn sàng phối hợp với Tạ Nhiên.

Khi nhỏ, cậu từng được mẹ phong ấn sức mạnh, nhưng lúc ấy cậu còn rất bé, ký ức cũng đã trở nên mơ hồ. Ngoại trừ mẹ, chưa từng có Dẫn đường nào khác tiến vào thế giới tinh thần của cậu. Giờ có Dẫn đường muốn tiếp xúc với thế giới tinh thần cậu trong trạng thái tỉnh táo, đáy lòng Lục Tắc Hiên không khỏi hơi căng thẳng.

Tua ý thức màu đỏ của Tạ Nhiên áp lên trán cậu dương như còn mang theo nhiệt độ nóng bỏng.

Lục Tắc Hiên ngồi thẳng đơ người, chờ đợi thế giới tinh thần của mình bị Dẫn đường xâm lấn.

Nhưng đợi mãi một hồi lâu mà chẳng thấy có gì xảy ra.

Tầm mắt hai người ngang nhau, cứ tròn ra mà nhìn.

Lúc sau Lục Tắc Hiên mới hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao cậu vẫn chưa vào?”

Tai Tạ Nhiên hơi đỏ lên, nói: “Lá chắn tinh thần của Lính gác cấp S dày quá, năng lực chữa trị của tớ không đủ mạnh, làm sao vào ngay được! Mà cậu ấy, dựng cái lá chắn dày như thế làm gì? Nhường một tí cho tớ đột phá không được à?”

Cái thói “đánh không lại thì giở trò” này giống y hệt hồi bé.

Khi ấy, hai cậu đánh cầu lông với nhau, Tạ Nhiên không đỡ được cầu Lục Tắc Hiên phát qua, thế là đòi cậu phải nhường như đúng rồi.

Nhớ lại cảnh tượng năm đó, khóe môi Lục Tắc Hiên không khỏi hơi nhếch lên. “Tôi còn tưởng cậu muốn khiêu chiến làm sao đột phá được lá chắn tinh thần của Lính gác cấp S chứ, thế này là khiêu chiến thất bại rồi à?”

Tạ Nhiên giận dỗi: “Tớ mà tấn công bằng tua ý thức thì đương nhiên là phá cái một ngay ấy chứ, chẳng qua tớ không nỡ làm cậu bị thương đấy còn gì? Thiên phú của tớ là loại hình công kích, khả năng chữa trị giờ mới đến cấp B thôi.”

Thì ra là thế. Tạ Nhiên sợ lần đầu thực hành trên Lính gác thật sẽ không kiểm soát tốt sức mạnh, khiến Lục Tắc Hiên bị thương nên mới không dám đột phá lá chắn của cậu bằng khả năng tấn công. Tuy cậu ấy rất to gan, đến cả lối ngầm cũng dám đào, nhưng vẫn có nguyên tắc, sẽ không tùy tiện gây tổn thương người khác. Đặc biệt là trong tình huống Lục Tắc Hiên đã tin tưởng và đồng ý làm “người mẫu thực hành” cho mình, cậu càng không nỡ lòng nào khiến thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên bị thương.

Nghe những lời thẳng thắn đó của cậu, tim Lục Tắc Hiên rất ấm áp, chủ động gỡ lá chắn xuống: “Được rồi, giờ cậu thử lại xem.”

Tạ Nhiên thử đột phá lần nữa. Không ngờ lần này tấm lá chắn dày cộp bên ngoài thế giới tinh thần lại tự động bỏ chạy, tua ý thức của Tạ Nhiên tiến vào rất thuận lợi, cáo lửa cũng xuất hiện dưới chân núi.

Tạ Nhiên bị choáng ngợp bởi khung cảnh trước mặt: “Thế giới của cậu là núi tuyết?”

Núi tuyết nguy nga trải dài, đưa mắt nhìn không thấy đâu là điểm cuối. Thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên mênh mông hơn hẳn mấy con người máy ở trường.

Giọng Lục Tắc Hiên vang lên trong thế giới tinh thần: “Đây là nhà tôi tạo nên cho chim ưng trắng, cậu thấy sao?”

Tạ Nhiên khen: “Rất đồ sộ.”

Cậu đi dạo loanh quanh dưới chân núi, hỏi: “Tớ vào trong xem được không?”

Lục Tắc Hiên nói: “Đương nhiên là được.”

Tạ Nhiên dẫn cáo lửa đi vào sâu trong núi tuyết.

Nơi này có vô số ký ức của Lục Tắc Hiên, rất nhiều trong số đó có liên quan chặt chẽ với Tạ Nhiên.

Ví dụ như lần đầu gặp nhau trong buổi tiệc gặp gỡ thường niên của Bộ Quân sự, Tạ Nhiên trốn dưới gầm bàn gặp đùi gà, khóe miệng dính đầy nước sốt, còn kéo Lục Tắc Hiên vào ăn vụng cùng. Hay lại như lúc nhỏ hai cậu cùng nhau lắp mô hình phi thuyền, toàn bộ quá trình lắp ghép được Lục Tắc Hiên ghi nhớ đầy đủ trong đầu. Rồi cả lần đến khu vui chơi, lúc hai cậu chơi tàu lượn siêu tốc đã căng thẳng nắm chặt tay nhau.

Khi ấy, hai cậu ngày ngày cùng ăn cơm, cùng đến thư viện, cùng đánh cầu, leo núi,…

Nhìn những ký ức quen thuộc của hai người trong những bong bóng ký ức đó, Tạ Nhiên thấy vừa ấm áp, vừa vui vẻ, bèn hỏi khẽ: “Mấy chuyện từ hồi bé xíu này mà cậu vẫn nhớ rõ vậy à?”

Lục Tắc Hiên nghiêm túc nói: “Cậu là người bạn tốt nhất của tôi, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhớ rõ những chuyện này cũng rất bình thường mà?”

Tạ Nhiên cười nói: “Đúng ha, trong thế giới tinh thần của tớ cũng có rất nhiều ký ức về cậu.”

Lần đầu tiên tiến vào thế giới tinh thần của Lính gác, Tạ Nhiên tràn ngập lòng hiếu kỳ.

Lục Tắc Hiên thân thiện mở rộng thế giới tinh thần của mình, cho phép cậu thoải mái thăm thú, tìm hiểu. Cả hai vẫn còn nhỏ, đều chưa rõ việc một Lính gác hoàn toàn mở rộng thế giới tinh thần của mình với một Dẫn đường rốt cuộc có ý nghĩa ra sao.

Những ngọn núi tuyết trước mặt cao đến tận mây trời. Tạ Nhiên không leo lên được, bèn nói: “Đưa tớ l3n đỉnh núi ngắm cảnh được không?”

Lục Tắc Hiên nói: “Tôi vẫn chưa tiến hóa ra được khả năng bay lượn, để chim ưng trắng đưa chúng ta lên đi.”

Chim ưng trắng lập tức vui vẻ dang rộng đôi cánh, chở Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên bay lên trên đỉnh núi cao nhất.

Ánh nắng chiếu lên nền tuyết trắng tinh, phản xạ ra thành vầng sáng vàng lóa mắt, dưới chân là những dãy núi tuyết trải dài, giữa những khe núi còn có sương mù dày vờn quanh, trông không khác gì cảnh cõi tiên. Tạ Nhiên không khỏi cảm thán: “Nhìn từ trên đỉnh núi xuống đẹp quá, đây là lần đầu tiên tớ được ngắm cảnh tuyết đồ sộ như vậy đấy.”

Lục Tắc Hiên nói: “Nếu sau này cậu lại muốn vào xem thì nói với tôi một tiếng là được.”

Nghe được những lời này, tâm trạng Tạ Nhiên bỗng vô cùng vui sướng. Có một Lính gác tình nguyện mở rộng thế giới tinh thần với cậu, hơn nữa còn hứa hẹn rằng cậu có thể vào xem bất cứ lúc nào. Nhưng sự tín nhiệm không chút do dự này của Lục Tắc Hiên chỉ được phép dành cho một mình cậu thôi

Nghĩ đến đó, Tạ Nhiên nhấn mạnh: “Cậu không được cho Dẫn đường khác tùy ý vào xem thế giới tinh thần của cậu đâu đấy.”

Lục Tắc Hiên nói: “Yên tâm, tôi không bao giờ thoải mới với Dẫn đường khác như với cậu đâu, kể cả có là Dẫn đường cấp S cũng sẽ không đột phá được lá chắn tinh thần của tôi. Cũng chỉ có một mình cậu chơi xấu, đòi tôi nhường, tôi mới cho cậu vào.”

Tạ Nhiên ngụy biện: “Chơi xấu đâu mà chơi xấu? Yêu cầu của tớ hợp lý mà.”

Lục Tắc Hiên: “…”

Cậu cảm thấy tất cả những chuyện đào hầm chui sang Học viện Lính gác, tìm một Lính gác cấp S luyện tập kỹ năng chữa trị, lúc không đột phá được lá chắn tinh thần của đối phương thì đòi đối phương phải tự gỡ lá chắn đều hợp lý hết hả?

Lục Tắc Hiên cạn lời. Nhưng nhìn vành tai hồng hồng của Tạ Nhiên, hiển nhiên cậu ấy đã tự biết chột dạ rồi, cậu cũng không truy cứu mấy chuyện vặt vãnh đó nữa.

Hai người ngồi trong rừng cây suốt một tiếng, đến 1 rưỡi sáng, Tạ Nhiên mới chui lối ngầm quay về.

Kể từ đó, đêm nào hai cậu cũng lén gặp nhau ở rừng cây gần bức tường cách ly.

Tạ Nhiên càng ngày càng quen với thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên, cũng thử tiến hành chải vuốt cơ bản cho cậu. Vì Lục Tắc Hiên không hề có thái độ đề phòng, tuy khả năng chữa trị của Tạ Nhiên chỉ đạt cấp B nhưng cậu vẫn có thể chải vuốt thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên cực kỳ thuận lợi.

Đó cũng là lần đầu tiên Lục Tắc Hiên nhận thấy rằng được Dẫn đường xoa dịu sẽ thoải mái đến thế.

Những mảng sương mù hỗn loạn trong thế giới tinh thần được xua tan hết, tâm trí trở nên vô cùng thông thoáng, dễ chịu. Trái tim Lục Tắc Hiên cũng trở nên bình tĩnh hơn như được làn gió lành thổi tan mọi tâm trạng rối ren.

Nếu như có thể khiến Nhiên Nhiên trở thành Dẫn đường của riêng mình thì tốt biết bao.

Suy nghĩ bất chợt xuất hiện ấy khiến Lục Tắc Hiên hoảng hốt. Tạ Nhiên chỉ đơn thuần là quá tò mò nên mới tìm cậu để luyện tập kỹ năng chữa trị thôi. Nhiên Nhiên mạnh nhất là tấn công, chắc chắn sau này sẽ kế thừa Quân đoàn Ánh Sao, đâu thể nào ở lại bên cạnh cậu, trở thành bác sĩ Dẫn đường của riêng cậu?

Nghĩ vậy, chẳng hiểu sao Lục Tắc Hiên lại thấy hơi hụt hẫng.

Sau này lớn lên, có lẽ hai cậu sẽ chẳng thể thân thiết, gần gũi như bây giờ được nữa nhỉ?

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, tối nào hai cậu cũng lén lút gặp nhau lúc đêm khuya không người. Cáo lửa của Tạ Nhiên có khả năng tàng hình, tính cách Lục Tắc Hiên lại vô cùng cẩn thận, thế nên lối ngầm kia chưa bao giờ bị phát hiện.

Trình độ chữa trị của Tạ Nhiên tăng lên đáng kể, còn học được một vài ngón võ đơn giản từ Lục Tắc Hiên.

Mà Tạ Nhiên cũng dạy cho Lục Tắc Hiên rất nhiều mẹo ghi nhớ, giúp Lục Tắc Hiên nhanh chóng nắm vững tri thức của các môn lý thuyết, sau này sẽ dễ dàng ứng phó với kỳ thi.

Ba tháng sau khi khai giảng, Tạ Nhiên đã học xong toàn bộ chương trình học của Học viện Dẫn đường, Lục Tắc Hiên cũng hoàn thành mọi nội dung được dạy trong Học viện Lính gác.

Tối đó, Tạ Nhiên đột ngột đề nghị: “Tớ hiểu hết các kiến thức thầy cô giáo dạy rồi, nếu cứ học ở đây tiếp thì tớ thấy phí thời gian lắm. Hay là chúng mình xin được thi tốt nghiệp sớm đi!”

Lục Tắc Hiên kinh ngạc: “Thi tốt nghiệp sớm? Mới khai giảng có ba tháng thôi, liệu nhà trường có đồng ý không?”

Tạ Nhiên nói: “Thiên phú của mỗi học sinh là khác nhau. Học sinh thiên phú cấp S có tiến độ học tập khác xa học sinh thiên phú cấp C, trước đây cũng có những người hoàn thành toàn bộ chương trình học trong một năm, thậm chí nửa năm, và được tốt nghiệp sớm mà. Nếu chúng mình có thể vượt qua bài thi tốt nghiệp chỉ sau ba tháng nhập học thì coi như là phá kỷ lục đó. Tớ nghĩ chỉ cần chúng mình viết đơn đề nghị thật chân thành, chắc nhà trường sẽ phê duyệt thôi.”

Lục Tắc Hiên nghĩ cũng thấy hợp lý. Dạo này, tuy ngày nào cậu cũng lên lớp rất chăm chỉ nhưng tất cả những gì thầy cô giáo dạy cậu đều đã hiểu hết từ lâu, ngủ gật thì ngại mà cứ cố ngồi nghe toàn những thứ đã biết đúng là rất lãng phí thời gian. Được tốt nghiệp sớm đồng nghĩa với việc được thi vào Học viện Quân sự sớm, vậy thì cậu sẽ lại được học cùng trường với Tạ Nhiên tiếp.

Lục Tắc Hiên nói: “Được, chúng ta cùng nộp đơn đề nghị. Cụ thể nên viết ra sao thì cậu chỉ cho tôi với nhé.”

“Không thành vấn đề, tớ sẽ viết trước một bản, cậu chỉnh sửa theo đó là được.” Tạ Nhiên ngừng một lát, lại tò mò hỏi: “Phải rồi, sau khi tốt nghiệp Viện Thánh, cậu định sẽ đăng ký thi vào trường nào?”

Lục Tắc Hiên nói: “Học viện Quân sự số 1 Liên bang. Cậu thì sao?”

Tạ Nhiên cong môi cười: “Tớ cũng thế. Sau này chúng mình lại được làm bạn học tiếp rồi.”

Con cháu của các tướng quân thi vào Học viện Quân sự là quyết định rất thường thấy. Nghĩ đến chuyện sau này vẫn tiếp tục được làm bạn học, hai cậu đều thấy vui vui trong lòng.

Sau khi trở về, hai cậu đồng loạt nộp đơn đề nghị được thi sớm. Lãnh đạo nhà trường đều biết hai học viên xuất sắc này đã hoàn thành toàn bộ chương trình học từ lâu, cuối cùng quyết định chấp nhận đề nghị sau khi đã thảo luận kỹ càng.

Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên cùng tốt nghiệp với số điểm tuyệt đối ở tất cả các môn, trở thành những học viên truyền kỳ trong lịch sử Viện Thánh.

Cho đến tận khi tốt nghiệp, lối ngầm Tạ Nhiên đào ở trường vẫn không bị ai phát hiện ra.

Lối ngầm nằm khuất ở gần tường cách ly và rất nhiều đêm lén lút gặp nhau đã trở thành bí mật chỉ hai người biết.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây