Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

22: Mẹ Tô "bổ não"


trước sau

22-【1】

Tuy rằng đã có ba phần say, nhưng Tống An Thần cũng không quên chuyện cô bị dị ứng cồn, hơn nữa làm một người đàn ông sao lại để người phụ nữ của mình thay mình chắn rượu chứ?

Trong lòng cô hơi hơi có chút nóng lên, cô chẳng qua thuận miệng đề nghị vậy thôi, dưới tình huống như vậy anh vẫn còn có thể nhớ rõ chuyện cô bị dị ứng cồn, hai người đến gần nhau, cô có thể ngửi được mùi rượu từ trên người anh kết hợp với mùi bạc hà nhàn nhạt.

Sau một bữa cơm chiều này đã là hai tiếng sau, ba Hạ ngày thường luôn thổi phồng mình là “Ngàn ly không say” ai ngờ lại say đến mức ngã trái ngã phải, ngay cả mẹ Tô ông yêu nhất cũng nhận không ra.

Hạ Chi Sơ từ trước đến nay tửu lượng vô cùng tốt lại không biết bị trúng gió gì một hai quấn lấy cô, muốn cô dìu anh lên phòng của anh, cô tránh không được nên phải thuận theo.

“Nhân Chi Sơ, anh không thể đàng hoàng đi đường sao?” Cô nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng trừng mắt Hạ Chi Sơ người mà dường như đem trọng lượng toàn thân đều ngã vào trên người cô.

Nghe vậy, anh hơi hơi rũ đầu không nói gì.

Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, cô “Khiêng” một anh chàng cao một mét tám mấy như vậy nhưng toàn thân ra đầy mồ hôi, thật vất vả đem anh “Khiêng” tới phòng, cô ném Hạ Chi Sơ giống như ném rác lên trên giường, quay đầu đã muốn xoay người đi, ai ngờ phía sau lại bay tới một giọng trầm trầm —— “Anh mày biết hai đứa tụi bay đang làm cái quỷ gì.”

Cô giống như bị sét đánh mà dừng bước, chậm rãi xoay đầu đi nhìn Hạ Chi Sơ nửa người trên ở trên giường, hai chân lộ ra bên ngoài giường, có chút chột dạ nói: “Anh, anh nói cái gì? Sao em nghe không hiểu.”

“Phải không?” Hạ Chi Sơ hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà cũng không nhìn cô, buồn bã nói: “Vậy em chột dạ làm gì?”

“Ăn nói hàm hồ, anh, con mắt nào của anh thấy em chột dạ?” Cô mạnh mẽ trấn định bản thân, trong lòng nhớ lại tình cảnh ở chung phía trước, thật sự không nghĩ ra được Hạ Chi Sơ rốt cuộc là từ đâu nhìn ra sơ hở.

Hạ Chi Sơ cười khẽ, “Hạ bánh bao, chẳng lẽ em không biết em một khi nói dối liền nói lắp sao?”

Cô phản xạ có điều kiện mà dùng tay che miệng, Hạ Chi Sơ trở thân mình, dùng tay chống ở trên giường nhìn cô, chớp chớp mắt nói: “Hai đứa quả nhiên có vấn đề.”

Cô sửng sốt một chút, mới ý thức được bản thân đã trúng bẫy Hạ Chi Sơ —— bị dụ nói ra, cô tức phát điên, một mặt là tức anh gian trá xảo quyệt, một mặt là tức bản thân mình dạy mãi không sửa, có điều nghĩ đi nghĩ lại, xem dáng vẻ của anh cho thấy thật ra anh cái gì cũng không biết?

Nghĩ vậy, cô lập tức nắm chắc, “Vậy anh nói chúng em có vấn đề gì?”

Anh nhìn vẻ mặt cô nháy mắt từ bạo nộ chuyển sang đắc ý, có chút bất đắc dĩ muốn cười, từ nhỏ đều là như vậy, muốn biết cô suy nghĩ cái gì, chỉ cần xem biểu tình của cô sẽ biết. Nhớ rõ khi còn nhỏ, khi anh mắng cô ngốc, cô liền sẽ khóc lóc chỉ trích anh, nói anh khẳng định là lúc mang thai đã đem tế bào não thông minh đều đoạt đi rồi mới dẫn đến cô ngốc như vậy.

Thời gian trôi nhanh, bé gái lúc trước kia ngây ngô mà đi theo sau anh nay đột nhiên liền trưởng thành, mang theo bạn trai về nhà, nghĩ vậy, Hạ Chi sơ không khỏi có chút cảm khái.

Cô bị Hạ Chi Sơ nhìn chằm chằm có chút dựng lông tơ, đang muốn mở miệng mắng anh, liền nghe được Hạ Chi Sơ miệng chó phun ra nói: “Vấn đề của hai đứa chính là mày vừa lùn vừa xấu, anh ta là cao phú soái, hai người đi cùng một chỗ, mày giống như người giúp việc Philippine nhà anh ta .”

Con mẹ nó! Không ( kẻ mù ) được ( nói ) tùy ( sao ) tiện ( được) vu ( chuyện) khống ( thật ) người ( sự)!

Cô tức giận đến mức muốn chửi mẹ, nhưng mà hai người là cùng một mẹ, mắng anh chẳng khác nào mắng chính mình, hơn nữa bị mẹ Tô nghe được, phỏng chừng cô muốn ăn không hết gói đem đi.

Có câu nói như thế nào? Trên đầu chữ nhẫn là một cây đao!

“Nhân Chi Sơ, tôi nguyền rủa anh hoa cúc tàn rơi đầy đất!” Cô tức giận đạp cửa đi ra, đều nói có anh trai em gái rất hạnh phúc, nhưng đến lượt cô lại chỉ có ác ý trùng trùng, nhân sinh bi ai a.

Hạ chi sơ: “……”

22-【2】

Cô trở lại phòng mình, đem đồ đạc dọn dẹp một chút, sau đó tắm rửa một cái, khi đang chuẩn bị ngủ, cửa phòng vang lên, cô mở ra cửa phòng thì thấy mẹ Tô đang đứng ở ngoài cửa, lòng cô lộp bộp một tiếng, ám chỉ người tới không có ý tốt a.

Cô nắm lấy cửa, yếu ớt hỏi: “Mẹ, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?”

Mẹ Tô một phen đẩy cửa ra, đi đến ghế chỗ bàn trang điểm của cô ngồi xuống, ngước mắt liếc cô nói: “Như thế nào, con không muốn gặp ta?”

Hai mắt cô loạn bay không dám cùng mẹ Tô đối diện, “Không, không có a, như thế nào sẽ không đâu.”

Tật xấu chột dạ của cô chính cô cũng khống chế không được, giống như Hạ Chi Sơ nói vậy, muốn biết trong lòng cô nghĩ gì, xem biểu tình của cô sẽ biết, cho nên mẹ Tô vừa thấy cô như vậy liền biết cô đang trợn mắt nói dối.

“Ngồi xuống đi, có chút lời nói ta muốn hỏi con.” Mẹ Tô từ cái mũi hừ nói.

Cô giống như cô dâu nhỏ đi đến mép giường ngồi xuống, ngáp một cái nói: “Mẹ, không thể ngày mai hỏi sao? Con buồn ngủ quá à.”

“Không được!” Mẹ Tô trực tiếp cự tuyệt, “Nói đi, hai đứa làm sao quen biết được?”

“Lúc trước không phải đã nói với mẹ sao? Đồng nghiệp giới thiệu cho con.” Đôi mắt cô không dám nháy một chút liền phải trả lời, trong lòng vô cùng may mắn trước lúc về nhà cô đã tập qua vô số cảnh tượng hôm nay.

“Đàn ông tốt như vậy sao không để lại cho chính mình?” Mẹ Tô dùng một đôi hoả nhãn kim tinh hoài nghi nhìn cô.

“Cô ấy đã sớm kết hôn, nếu không phải mẹ luôn thúc giục con, người ta cũng lười làm mai cho con.” Trên mặt cô không dám có một tia mệt mỏi, sợ làm mẹ Tô nhìn ra một chút sơ hở gì.

Cái gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng, “Ồ, nói như vậy còn phải cảm ơn đồng nghiệp con, giới thiệu cho con một người đàn ông tốt như vậy, được rồi, chờ Tết Âm Lịch qua đi ta đến chỗ con, đến lúc đó hẹn cô ấy ra gặp mặt cảm ơn đối phương.”

“Không, không cần đâu” Cô biết bệnh đa nghi của mẹ Tô rất nặng, chỉ là cô không biết lại nặng đến mức này.

“Con rất sợ ta thấy đồng nghiệp của con?” Mẹ Tô bất động thanh sắc.

“Không, không có a, chỉ là con cùng An Thần còn chưa có kết hôn, con cảm thấy nếu có thể đi tiếp, đến lúc đó lại cảm ơn cô ấy cũng không muộn.” Hạ Chi Tình cảm thấy phía sau lưng mình đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

“Như vậy cũng tốt.” Mẹ Tô nhìn chằm chằm mặt cô một lúc mới gật đầu nói: “Con nói thật với ta đi, hai đứa đã tiến tới giai đoạn nào rồi?”

“Mẹ…… Sao mẹ lại hỏi loại chuyện này chứ!” Cô thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, nghĩ thầm mẹ Tô dùng từ cũng quá lộ liễu đi.

“Loại chuyện này làm sao?” Vẻ mặt mẹ Tô “con cứ giả bộ đi”, bà liếc mắt cô một cái chưa từ bỏ ý định lại lần nữa hỏi: “Đến giai đoạn 'home run' chưa?”

Cô sửng sốt một chút, trong lòng nghĩ "home run" rốt cuộc là giai đoạn nào, mẹ Tô xem bộ dáng ngốc nghếch kia của cô liền biết "tri thức" của cô còn không bằng bà, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Chính là hai đứa đã lên giường chưa?”

Mặt cô lập tức liền đỏ, mẹ Tô thấy cô thẹn thùng, cả người đều đỏ lên, trong lòng cũng đã đoán được vài phần, “Đó chính là còn chưa có?”

Dưới tầm mắt như tia hồng ngoại của mẹ Tô, không thể không gật gật đầu.

Mẹ Tô nhận được khẳng định, bỗng nhiên thở dài một hơi, “Quả nhiên là như vậy, định luật Murphy quả nhiên không sai, càng lo lắng chuyện gì thì nó càng sẽ xảy ra.”

Hạ Chi Tình làm lơ mẹ Tô đang khoe khoang học thức, đem trọng điểm đặt ở vế sau, khó hiểu hỏi: “Mẹ, người đang lo lắng cái gì?”

Mẹ Tô không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại lần nữa mở miệng hỏi: “An Thần nó có thói quen vận động không? Ý ta là, nó có đi phòng tập thể thao hay không?”

Cô gật gật đầu, “Anh ấy mỗi cuối tuần đều sẽ đi hai ba lần.”

Nghe vậy, sắc mặt mẹ Tô lại trầm vài phần, “Vậy nó có chú ý mỹ phẩm trang phục thời thượng này kia không?”

Hạ Chi Tình nghĩ nghĩ, lại lần nữa gật đầu, cô hầu như chưa thấy qua Tống An Thần diện mạo lôi thôi, cho dù ở nhà, anh sẽ luôn ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, so với cô quả thực là không giống con gái mà.

Sắc mặt mẹ Tô đã trầm đến mức khiến Hạ Chi Tình vốn dĩ không biết xem mặt đoán ý là gì đều có thể nhìn ra được, cô có chút bất an hỏi mẹ Tô nói: “Mẹ, làm sao vậy? Có phải có vấn đề gì hay không.”

Mẹ Tô nhìn cô, vẻ mặt đau đớn kịch liệt nói: “Ta biết ngay mà, ta nói người đàn ông ưu tú như vậy sao sẽ vô duyên vô cớ coi trọng con, trước khi trở về, ta còn tưởng rằng con là gạt ta, khen nó giống như một đóa hoa, chỉ là trở về vừa thấy, đứa nhỏ kia so với hoa còn đẹp hơn, ta liền lo lắng, đứa nhỏ kia thứ nhất mắt không mù, thứ hai đầu óc cũng không giống như là bị úng nước, sao sẽ coi trọng con chứ……”

Hạ Chi Tình nghe thế, sắc mặt cũng đen theo, cô cho rằng mẹ Tô cũng giống như Hạ Chi Sơ nói cô không xứng với Tống An Thần, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng liền nghe được mẹ Tô đưa ra một cái kết luận ngầm thật kinh người nói: “Cho nên nếu nó không phải gay thì cũng nhất định là phương diện kia không được.”

Cô thừa nhận lần này cô thật sự bị nước miếng của mình làm sặc chết rồi, mẹ ruột của con a, năm đó Nữ Oa vá trời là dùng não của mẹ đem đi vá đi?

Hạ Chi Tình bị bộ não kinh người của mẹ Tô làm sặc đến liên tục ho khan, nếu như bị Tống Kim Nhứ nghe được lời này không biết biểu tình của anh sẽ là như thế nào, cô ai da một tiếng, cười đến ngã vào trên giường lăn lộn lên, “Ai da, cười chết con…… Bụng con cười đến đau quá a…… Mẹ, mẹ về sau vẫn nên ít lên diễn đàn chiến - sắc một chút.”

Mẹ Tô xem bộ dáng cô cười đến không màn hình tượng, vẻ mặt ghét bỏ, “Cái đứa nhỏ này, con cho rằng ta đang cùng con nói giỡn sao? Nếu con có được một phần mười thông minh như anh trai con vậy ta cần gì phải lo lắng chứ.”

“Mẹ, mẹ thật sự suy nghĩ quá nhiều, An Thần anh ấy không phải đồng tính luyến ái, phương diện kia…… Hẳn là cũng không thành vấn đề.” Cô xoa nước mắt ở khóe mắt, trong lòng nhớ tới cảnh tượng Tống An Thần cùng một phụ nữ trung niên khi đó, có thể làm trai bao, phương diện cùng năng lực kia hẳn là rất không tồi đi.

“Hẳn là? Nói cách khác con cũng không dám xác định?” Mẹ Tô trưng ra vẻ mặt ta là người từng trải, cho nên ta kinh nghiệm phong phú, “Làm một người đã kết hôn nói cho con biết, một người đàn ông nếu phương diện kia không được thì những mặt khác dù ưu tú cũng không cần, mẹ cũng không thể nhìn nửa đời sau của con làm quả phụ.”

“Mẹ!” Cô thấy mẹ Tô càng nói càng hăng say, càng nói càng quá mức, không thể không đánh gãy bà.

“Mẹ cái gì mẹ, chính là bởi vì ta là mẹ con, cho nên mới sẽ cùng con nói những lời này, thời buổi này, mấy loại đàn ông son môi, xuất tinh sớm rồi đồng tính luyến ái quá nhiều, ta là bởi vì sợ con quá đơn thuần ngu ngốc bị người ta lừa đi bán cũng không biết, bằng không ta làm gì kéo cái mặt già này tới cùng con nói này kia.”

Cả người cô giống như tôm luộc, đỏ đến hết cả hai tai, đang định vắt hết óc muốn đổi đề tài thì một trận tiếng đập cửa truyền đến đây ——

“Tình Tình, em ngủ rồi sao?


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây