Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

44: thiên vị


trước sau

Editor: Hắc Phượng Hoàng

Lần này Lâm Thanh Uyển trở về thấy đồ ăn trong nhà lại kém đi, kém hơn cả trước đây, đồ ăn không có dính một tý mỡ nào, cơm ăn toàn rau, lượng cơm cũng ít đi.

Nàng không biết, bởi vì Dương Thiết Trụ bị thương lần này không mang được tiền bạc về, Hà thị và Dương lão gia tử vì gom đủ cho Dương Học Chương 50 lượng kia mà bán đi không ít lương thực. Vốn riêng của Hà thị cũng vét sạch, cho nên cơm canh trong nhà cũng bị trông ác.

Dương Thiết Trụ cười khổ trong lòng, trông cậy vào Hà thị cho hắn bồi bổ ư? Điều đó còn khó hơn lên trời.

Đến lúc Lâm Thanh Uyển cũng đến ăn cơm, nàng vừa ăn vừa thầm suy tính nhiều vấn đề. Cuối cùng quyết định ——

"Chúng ta tự thêm ưu đãi cho mình đi."

Dương Thiết Trụ nhìn nàng dâu không biết nên nói gì.

Lâm Thanh Uyển không chờ Dương Thiết Trụ cho ra ý kiến gì, bình thường nàng nói gì thì sẽ làm.

"Vừa vặn gian phòng bên cạnh của chúng ta có bếp lò, dùng làm cho chàng bữa cơm chui không sao cả."

Dương Thiết Trụ nghĩ, cảm thấy có thể. Tuy hắn cảm thấy bản thân mình ăn gì không quan trọng, nhưng nàng dâu lo lắng thân thể hắn, hắn không thể phản đối. Hơn nữa hắn ăn bữa cơm nhà ngày hôm nay cũng thấy đồ ăn nhà mình lại biến kém, hắm ngẫm lại liền biết tại sao lại như vậy.

"Nàng xem rồi làm, lúc nào muốn làm thì bảo tam đệ một tiếng, bảo hắn giúp nàng một tay."

Chuyện tự thêm ưu đãi được quyết định như vậy.

Lâm Thanh Uyển nghĩ xong liền đi phòng chính nói với Dương lão gia tử và Hà thị.

Lâm Thanh Uyển nói ra những điều lão đại phu dặn dò cho Dương lão gia tử nghe, nói lúc này Dương Thiết Trụ là tìm được đường sống trong chỗ chết, nguyên khí đại thương và mất máu quá nhiều cần phải bồi bổ, cho nên bọn họ muốn tự mình làm cho Dương Thiết Trụ bữa cơm riêng.

Dương lão gia tử nghe xong đáp ứng, nhưng không hỏi Lâm Thanh Uyển muốn mở bữa cơm chui có bạc hay không. Hà thị xị mặt ra không phản đối, chỉ nói một câu: trong nhà không có thứ gì cho bọn họ.

Lâm Thanh Uyển không quan tâm tới bà ta, được Dương lão gia tử đồng ý liền quay người đi tìm Dương Thiết Căn. Toàn bộ quá trình, sắc mặt Lâm Thanh Uyển vẫn cứng đơ, nàng không có tinh thần đi chuẩn bị cái tươi cười dâng cho hai cụ, miễn cưỡng không được, cũng không muốn miễn cưỡng chính mình.

Trong lòng nàng cân nhắc như thế nào thêm ưu đãi mới tốt đây, nàng muốn sửa một chút gian phòng nhỏ cách vách kia, bởi vì khi đó Dương Thiết Trụ chỉ là làm một cái bếp để nấu nước tắm thôi, cho nên bếp lò trong phòng đó chỉ có một lòng bếp, nếu muốn ở đó nấu cơm là không đủ dùng, dù sao thì gian phòng đó vẫn còn chỗ trống, vậy nên nàng muốn sửa một chút.

Diêu thị nghe quyết định của nàng liền bàn với Dương Thiết Căn, quyết định tam phòng và tam phòng cùng sửa. Nàng đã sớm có ý định muốn làm một gian phòng nhỏ như của nhà nhị phòng, vừa lúc này thì mời thợ ngõa tới làm luôn.

Mời thợ ngoã vẫn là người lần trước Dương Thiết Trụ mời, tuy Dương Thiết Căn không thể tự mình làm lò bếp, nhưng hỗ trợ bên cạnh thì được, cho nên lò bếp nhị phòng rất nhanh được làm xong.

Lâm Thanh Uyển suy nghĩ một chút, thay đổi bố trí trong gian phòng nhỏ, không thay đổi lướn, chỉ là đắp nửa bức tường cạnh bếp lò, tách thùng khỏi bếp lò, cửa vào treo một cái mành, chỗ đặt thùng tắm cũng đắp nửa bức tường, treo một tấm vải làm ngăn cách. Cứ như vậy, địa phương tắm rửa được làm ra.

Sau đó nàng lại tìm một thợ mộc trong thôn, sát tường làm cái giá để đựng những thứ trong bếp.

Thợ ngoã sửa xong cho nhị phòng thì đi tạo phòng nhỏ cho tam phòng.

Hà thị thấy tam phòng cũng ở trong phòng làm to chuyện, sắc mặt phi thường không tốt, gọi Dương Thiết Căn kêu lên hỏi mới biết được tam phòng làm một gian nhỏ dùng để tắm rửa, lại đi mắng người - phí tiền. Nhưng thợ ngoã đã bắt đầu động công, Hà thị không thể đuổi người về. Biết đây là vợ lão nhị dụ dỗ, điều này làm cho Hà thị càng không có hoà nhã gì với Lâm Thanh Uyển.

Lâm Thanh Uyển mới mặc kệ Hà thị có hòa nhà với nàng hay không, dù sao trước đây Hà thị cũng đâu hòa nhã gì với nàng. Nếu vì để Hà thị hoà nhã với nàng có mà ủy khuất nàng và nam nhân nàng, nàng thà rằng không cần. Huống chi nàng cũng không cần Hà thị hoà nhã, bao gồm cả Dương lão gia tử. Bây giờ bọn họ sống cuộc sống của họ, sở dĩ còn ở chỗ này ủy khuất chẳng qua là tình huống bức bách mà thôi.

Lò bếp làm xong rồi nhưng những thứ trên bếp lại chưa có, Lâm Thanh Uyển quyết định đi một chuyến lên trấn trên.

Diêu thị và Lâm Thanh Uyển cùng đi, một là vì bồi Lâm Thanh Uyển, hai là nàng đã làm xong việc muốn đi giao hàng. Những hà bào của Lâm Thanh Uyển cũng làm xong vậy nên cùng nhau mang đi.

Hai người cùng đi lên trấn trên, đầu tiên là đi Cẩm Tú phường giao hàng, lại nhận thêm một ít hà bao về. Lâm Thanh Uyển được 360 văn tiền, Diêu thị được 120 văn tiền.

Lâm Thanh Uyển nhìn một túi nhỏ đồng tiền trong tay, cảm thấy thật là như muối bỏ biển.

Tuy nói tất cả tiền tài của nàng và Dương Thiết Trụ cộng lại còn có 40 lượng bạc, nhưng Lâm Thanh Uyển vẫn có cảm giác nguy cơ. Dương Thiết Trụ chưa biết tới khi nào có thể hoàn toàn hồi phục, tạm thời là không thể đi ra ngoài kiếm tiền, trong nhà lại vừa làm bếp vừa đóng giá.

Đồ làm bếp còn chưa mua, Lâm Thanh Uyển dự tính chắc phải mất tới 4, 5 lượng bạc. Còn mua ít đồ làm ưu đãi cho Dương Thiết Trụ, nguyên liệu nấu ăn là phải tự mình bỏ tiền mua rồi, cũng là một khoản.

Trong tương lai ít nhất có ba tháng trong nhà sẽ không có khoản thu vào, Lâm Thanh Uyển nghĩ tới muốn tăng thu giảm chi. Nhưng mà…..

Lâm Thanh Uyển nghĩ, đến Cẩm Tú phường mua một ít chỉ thêu thượng hạng và một tấm vải đẹp và một bộ giá thêu. Diêu thị không biết Lâm Thanh Uyển vì sao muốn tiêu tiền vào cái này, nhưng Tô chưởng quỹ Cẩm Tú phường suy nghĩ một chút liền hiểu, không khỏi trong lòng có chút chờ mong Lâm Thanh Uyển có thể mang đến cho bà thêu phẩm gì.

Nhận chỉ và vải xong, Lâm Thanh Uyển mang theo Diêu thị đi mua mấy tứ đồ bếp. Mua được một ít đồ, bởi vì đa số đều là bằng sắt nên hơi đắt, lại tốn mất lượng bạc.

Mua xong gì đó, hai nữ nhân không mang nổi đành phải gửi lại cửa hàng sắt đó. Lâm Thanh Uyển đi chợ trấn trên mua ít bột gạo bát đũa, gia vị, lại mua hai chân giò heo hai con gà và một ít đồ ăn.

Diêu thị hôm nay có được 120 văn tiền rất kích động, cũng hiếm khi hào phóng mua ít kẹo đường quả cho hai đứa nhỏ ở nhà.

Một hồi vội vàng đã đến buổi trưa.

Lâm Thanh Uyển lôi kéo Diêu thị ngồi xuống một quán ven đương, chuẩn bị ăn cơm trước xong mới tính tiếp.

Mì là canh suông mì, có thả vài lá rau xanh, một bát nhỏ mì sợi tốn 3 văn tiền.

Diêu thị cảm thấy không có ích, nói với Lâm Thanh Uyển mua hai cái bánh bao ăn là xong, tiêu như vậy lãng phí tiền.

Lâm Thanh Uyển không nghe nàng ấy, cứng rắn kéo nàng ngồi xuống. Nói ăn cơm là quan trọng, mấu chốt là có thể ở chỗ này nghỉ ngơi một lát.

Cũng đúng, ăn bánh bao chỗ đó không có ghế cho khách ngồi, chỉ có thể cầm bánh ngồi góc tường mà ăn thôi, hai nữ nhân ngồi góc tường cắn bánh bao, vậy xấu hổ chết... Lâm Thanh Uyển mới vừa nghĩ tới cảnh tượng đó đã nhanh chóng đuổi nó ra khỏi đầu.

Diêu thị nghĩ cũng phải, đi dạo cả một buổi sáng quả thật mệt mỏi nên không phản đối nữa.

Chỉ chốc lát sau lão bản bưng hai bát mì lên.

Hai người bắt đầu ăn, Lâm Thanh Uyển cảm thấy vắt mì này, nói thế nào nhỉ, làm rất bình thường, chỉ có mấy miếng rau xanh, nhưng được cái mì sợi làm rất trắng nhìn không tệ. Diêu thị lại cảm thấy rất ăn ngon, bởi vì ở Dương gia ăn thô lương lâu dài, loại tiểu mạch là mang đi bán lấy tiền.

Ăn xong mì lại ngồi trong chốc lát, Lâm Thanh Uyển cảm giác nghỉ ngơi không sai biệt lắm liền thanh toán tiền, cùng Diêu thị đứng dậy đi.

Lại vào chợ mua những thứ sáng chưa mua xong, sau đó đi thuê một chiếc xe bò.

Lâm Thanh Uyển mua rất nhiều thứ, lại nhiều đồ nặng, không thuê xe chở, dựa vào sức của hai nữ nhân không thể mang nổi. Bàn bạc với chủ nhân xe bò về giá cả, thương lượng 20 văn tiền, chuyển đồ lên giúp các nàng, sau đó đưa các nàng tới thôn Lạc Hạp.

Đi đến cửa hàng rèn lấy đồ, chủ nhân xe bò chuyển lên xe giúp các nàng, Lâm Thanh Uyển và Diêu thị ngồi lên xe bò đi về thôn Lạc Hạp.

Đến cổng Dương gia, Dương Thiết Căn nhìn thấy các nàng trở về liền chạy ra đón, giúp Lâm Thanh Uyển chuyển đồ tới nhị phòng. Vương thị nhìn thấy Lâm Thanh Uyển mua nhiều đồ như thế trở về cũng tiến lên nghênh đón.

"Ôi chao, Nhị đệ muội của ta, mua nhiều đồ thế?"

Lâm Thanh Uyển ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe miệng nói: "Có cách nào chứ, ta muốn làm cho Thiết Trụ chút ưu đãi, trong nhà ngày nào cũng phải làm cơm, ta không thể ngày nào cũng chiếm bếp được, chẳng nhẽ lại không để các ngươi ăn cơm à, chỉ có thể tự mua ít thứ về dùng cho tiện."

"Ôi chao, nhiều đồ thế này á, mất không ít tiền đấy nhỉ?"

Lâm Thanh Uyển không để ý tới ả nữa mà quay người thanh toán tiền xe cho chủ nhân xe bò. Một lát sau Dương Thiết Căn đã chuyển hết đồ vào phòng.

Lâm Thanh Uyển và Diêu thị rảo bước về phòng, Vương thị đứng cạnh đó cũng đi theo.

"Ôi chao, tam đệ muội phát tài hả, mua được nhiều đồ thế?" Vương thị thấy Lâm Thanh Uyển không để ý tới ả, lại liếc về phía gói đồ nhỏ trong tay Diêu thị.

Đó là hàng thêu Diêu thị nhận về, còn có một ít đường quả điểm tâm nàng mua cho đứa nhỏ.

Lâm Thanh Uyển âm thầm liếc trắng mắt, quay người cầm lấy hành trang trong tay Diêu thị, nói với Vương thị: "Đại tẩu, đây không phải là của tam đệ muội mua, là cầm dùm ta."

Vương thị phẫn nộ bĩu môi, ả biết tam phòng nghèo rớt, sao nỡ bỏ tiền mua đồ về chứ.

Nghĩ lại, nhị phòng mua nhiều đồ thế, chắc phải phí không ít tiền. Tiền lấy từ đâu? Còn tiền thuốc của Dương Thiết Trụ hình như cũng chưa lấy của nhà, nhị phòng kiếm đâu ra nhiều bạc như vậy?

Nghĩ đến đây ánh mắt của ả sáng lên.

"Nhị đệ muội, nhị phòng các ngươi thật nhiều vốn riêng nha, tiền thuốc nhị đệ không phải lấy trong nhà, lại còn mua được rất nhiều đồ nha."

Hà thị vẫn đứng ở cửa chính phòng nhìn động tĩnh bên này, nghe thấy Vương thị vạch áo cho người xem lưng thì lập quát lên: "Vương thị, ngươi ăn no rửng mỡ không có việc gì phải không? Lập tức mang quần áo của ta và cha ngươi đi giặt ngay cho ta!"

Lâm Thanh Uyển nghe nói như thế, tức giận lớn tiếng nói cho Vương thị: "Đại tẩu, ngươi quan tâm nhị phòng chúng ta nhỉ? Hay là ngươi cho chúng ta mượn ít tiền đi? Vừa lúc chúng ta đang 'Khó khăn' về tiền bạc đây."

Vương thị nghĩ tới số tiền thuốc của nhị phòng kia vội vàng vẫy tay: "Ta lấy đâu ra bạc."

"Không có bạc ngươi còn quan tâm tới chúng ta làm gì?"

Vương thị tròn xoe mắt nói phản kích: "Ta thấy nhị phòng tiêu nhiều tiền như vậy mà không lấy tiền của trong nhà, các ngươi giấu được bao nhiêu vốn riêng vậy?"

"Đại tẩu này, ngươi không phải không biết trước đây chúng ta khổ thế nào, trong nhà không lấy tiền xem bệnh cho Thiết Trụ, đây chính chuyện lửa xém lông mày. Biết làm thế nào đây, ta đành phải tìm đại cô mượn một ít, lại bán đi ngân trâm của ta mới miễn cưỡng trả được tiền thuốc cho Thiết Trụ đấy." Ánh mắt Lâm Thanh Uyển chuyển tới người Hà thị đang đứng ở cửa chính phòng nghe bọn họ nói chuyện, quay tới bà ta hỏi: "Mẹ, ngài xem khi nào thì đưa cho chúng ta ít bạc, ta mang trả cho đại cô? Cây trâm của ta thì thôi vậy, nhưng tiền nợ đại cô thì không thể không trả!"

Hà thị tức giận trừng mắt nhìn Vương thị, lại trừng sang Lâm Thanh Uyển.

"Lão nương không có bạc cho ngươi trả nợ!" Nói xong uốn người đi vào phòng chính, còn không quên trừng mắt quát Vương thị: "Vương thị, ngươi tới đây cho ta, mang quần áo đi giặt nhanh lên cho ta."

Vương thị nhìn thấy sắc mặt Hà thị, thế này mới biết được mình chọc họa rồi. Không khỏi trừng Lâm Thanh Uyển một cái sau đó nhanh chóng chạy tới chính phòng.

Lâm Thanh Uyển bĩu môi đi vào phòng mình, cũng nói với Diêu thị: "Tam đệ muội, đồ của ngươi cứ để tạm đây đã, đợi đến tối hãy lại lấy, miễn cho bị bọn họ nhìn thấy lại tìm ngươi ầm ĩ."

Diêu thị cảm kích gật đầu, một hồi kia bị Vương thị nhìn chằm chằm, nàng khẩn trương gần chết, sợ Vương thị biết nàng nhận việc bên ngoài lại ầm ĩ lên, may mà nhị tẩu che giấu giúp.

Dương Thiết Căn đặt đồ vào trong hết thì đi ra ngoài, hắn còn bận rộn cùng thợ ngõa sửa phòng nữa. Diêu thị thấy không có việc gì nên trở về phòng mình.

Lâm Thanh Uyển ngồi xuống rót cho mình cốc nước uống.

Ánh mắt Dương Thiết Trụ trên kháng nhìn nàng, bộ dáng thực đáng thương.

"Nàng dâu, nàng đi lâu vậy."

Lâm Thanh Uyển buồn cười bưng cái cốc, ngồi vào cạnh giường.

"Trách ta à? Nhớ ta à?"

Dương Thiết Trụ vội vàng gật đầu, ánh mắt ướt nhẹp cực kì đáng yêu như chó con mới sinh.

Lâm Thanh Uyển cười to một chút, sờ đầu hắn. Trong lúc Dương Thiết Trụ nhanh thẹn quá thành giận hôn một cái vào má hắn.

Cảm xúc phản đối lập tức biến thành ngọt ngào như uống mật.

Dương Thiết Trụ cảm thấy mình từ khi bị thương thì tâm linh đặc biệt yếu ớt, luôn muốn nàng dâu ở gần hôn, trấn an, hay là dỗ hắn, vậy là hắn có thể nằm trên kháng cao hứng một ngày.

Lâm Thanh Uyển cũng biết tâm lý Dương Thiết Trụ, chung quy tâm linh bệnh nhân đều yếu ớt, nhất là suốt ngày nằm ở trên kháng không thể đi đâu, cho nên nàng không tiếc đi trấn an.

Chỉ là hán tử thành thật trước đây bỗng nhiên chuyển thành cún con da mặt dầy đúng là làm cho Lâm Thanh Uyển rất kinh ngạc, kinh ngạc rất nhiều cũng làm cho tâm linh hai người càng gần nhau hơn, hơn nữa nàng cũng rất thích hắn thay đổi.

Một trận trấn an vuốt tóc và an ủi, tiểu tâm linh yếu ớt của Dương Thiết Trụ được thỏa mãn, Lâm Thanh Uyển lại đi làm việc.

Nàng đi thu xếp mấy thứ trên bếp lò, sau đó dùng nước nóng rửa qua. Còn có một chiếc nồi thiếc lớn nàng muốn 'Sôi' nó.

Đời trước Lâm Thanh Uyển cũng tự thân nấu cơm ăn. Cho nên có thể nói tay nghề không tệ lắm, nhưng lúc nàng xào ra có một sở thích cổ quái, chưa bao giờ dùng loại chống dính dầu mỡ gì đó, loại đó xào đồ ăn không ngon, nàng thích xào rau bằng nồi thiếc.

Bởi vì nồi thiếc xào ra đồ ăn mới thơm ngon, chỉ là dùng rất phiền toái, lúc đầu còn lo bị rỉ sắt. Nhưng nếu dùng lâu thì không sao cả, như người ta vẫn nói, nồi thiếc có tính, ngươi dùng lâu, bảo dưỡng tốt, về sau cho dù có vất cả ngày không dùng cũng không bị rỉ sắt.

Lâm Thanh Uyển trước mang ra nồi thiếc, vỉ hấp, vung nồi, bát đũa, dao phay đặt trên bếp, dùng nước sôi nấu một hồi. Sau đó lại mang ra giếng rửa. Rửa sạch xong, cất đồ đạc xong, chuẩn bị đi 'Sôi' nồi thiếc.

Kỳ thật 'Sôi' thật đơn giản, đây là đời trước Lâm Thanh Uyển học được, chính là dùng một miếng thịt mỡ nhỏ đặt trong nồi rán ra mỡ, sau đó dùng thịt mỡ sát mạnh vào nồi thiếc, sát cẩn thận khắp nồi thiếc, sát thật mạnh và nhiều lần mới được.

Sát xong mặc kệ đó nồi thiếc để mỡ ngấm vào nồi thiếc, lâu sau mới mang nồi đi rửa.

Nàng đem giò heo ra nấu trước, cứ như vậy đến tối ăn cơm, Dương Thiết Trụ liền sẽ được ăn canh giò heo.

Giò heo này đã bảo chủ tiệm chặt sẵn rồi chỉ cần rửa sạch thôi. Rửa sạch xong thì cho vào nấu.

Lâm Thanh Uyển bỏ vào trong khương thông, bát giác, cây quế, táo đỏ, cẩu kỷ, mấy thứ này đều mua từ y quán từ trước đó. Lại chất lửa bếp lò mấy lần sau đó cho lửa cháy nhỏ một chút, đun từ từ tới khi thơm hương.

Làm xong những thứ đó nàng đi rửa tay vào nói chuyện cùng Dương Thiết Trụ.

Dương Thiết Trụ làm cho nàng nằm tại trong kháng mặt nghỉ ngơi một lát, Lâm Thanh Uyển thoát quần áo bên ngoài, trèo lên giường lò.

Hai người oa ở trên kháng, đắp chăn, câu được câu không nói nói.

Qua hơn một canh giờ, Lâm Thanh Uyển đứng lên khoác quần áo đi cắt rửa củ sen cho vào, lại cho thêm vào bếp một cây củi rồi mặc kệ nó.

Trong nháy mắt trời liền tối. Lâm Thanh Uyển nhổm dậy mặc quần áo đi xem canh giò heo. Canh Giò heo đã được đôn tốt lắm, củ sen đã nhừ, giò heo cũng được nấu tới đụng đũa là tan.

Bên ngoài vang lên thanh âm gọi ăn cơm, Lâm Thanh Uyển mở cửa đi tới phòng bếp, bưng hai chén cơm, gắp một ít rau dưa rồi trở về phòng mình.

Ngửi thấy trong nhị phòng mùi canh thơm lừng, Vương thị liên tục trừu mũi, mãn nhãn thèm nhỏ dãi. Nhưng hôm nay là nàng nấu cơm, chỉ có thể mệt mỏi nhanh chóng bưng đồ ăn đi chính phòng.

Hà thị cũng đã sớm ngửi được hương vị nấu canh của nhị phòng, không biết bên trong là thứ gì chỉ biết mùi rất lạ. Cho dù thơm thế nào thì Hà thị cũng chỉ được ngửi thôi, không hề thấy nhị phòng bưng chén nào tới, nghĩ đến đây Hà thị mặt càng đen hơn.

Quá trình ăn cơm trong phòng chính là ăn mất hồn mất vía. Người lớn trẻ nhỏ đều ngửi được mùi vị bay đầy sân. Kỳ thật cũng không khoa trương tới mức như vậy, chung quy Lâm Thanh Uyển nấu cũng chỉ là canh giò heo bình thường mà thôi, chỉ là bởi vì Hà thị mỗi ngày hạn chế đồ ăn, lâu ngày không cho ăn mặn, giờ ngửi thấy mùi thịt mới bị kích thích.

Lâm Thanh Uyển mang thức ăn về, lại vào phòng múc một bát canh giò ho hạt sen đầy ra. Nâng Dương Thiết Trụ dịch sang một bên, mang bàn ăn nhỏ tới đặt trên kháng, bày canh giò heo và cơm xong, hai người chuẩn bị ăn cơm.

Lâm Thanh Uyển còn muốn đút cơm cho Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Trụ không chịu. Chung quy hắn chỉ là vai trái bị thương, nửa bên trái hkoong thể dùng sức thôi cong nửa người bên phải vẫn làm tốt. Lâm Thanh Uyển đành phải nâng hắn dậy dựa vào tường, lấy chăn cho hắn ngồi và tựa rồi mới cầm đũa đưa cho hắn.

Tư thế Dương Thiết Trụ rất quái dị, bởi vì vai lưng không thể dùng sức và không thể khom lưng, cho nên động tác thực cứng ngắc, tư thế ăn cơm đến quỷ dị. Nhưng tổng thể mà nói thì vẫn ăn được cơm, Lâm Thanh Uyển liền yên tâm.

Để tiện cho Dương Thiết Trụ, Lâm Thanh Uyển còn chuyên môn cầm một cái nhỏ bát bới cho hắn một chén canh đặt tại bên tay hắn.

Dương Thiết Trụ ăn mấy miếng đồ ăn, lại gắp một miếng giò heo nhừ, sau đó uống một ngụm canh, nhất thời cảm thấy thoải mái như lỗ chân lông đều giãn ra.

"Nàng dâu, uống ngon thật, thủ nghệ của nàng tốt thật."

Lâm Thanh Uyển buồn cười nhìn hắn, khi nào thì hán tử này luyện được nói ngon nói ngọt thành thạo vậy?

"Uống ngon vậy thì chàng uống nhiều một chút, ăn gì bổ lấy, uống nhiều bổ sung canxi, xương của chàng cũng mau lành hơn một chút." Nói xong lại gắp một miếng chân giò vào trong bát của hắn.

Dương Thiết Trụ tuy rằng không biết cái gì là canxi, nhưng biết đây là nàng dâu nấu riêng cho hắn, cho hắn bổ xương cốt, lại há to miệng ăn.

Gần đây Lâm Thanh Uyển cũng có chút tham thịt, nhưng khẩu vị của nàng nhỏ, ăn miếng và mấy miếng củ sen và một bát canh là no rồi.

Một bữa ăn cơm, Dương Thiết Trụ cảm thấy mình thoải mái từ trong tới ngoài, không khỏi cảm thấy nàng dâu quyết định thật chính xác.

Hắn bị thương không thể đi săn thú cho vợ được bữa an ngon nữa, chính mình tự bỏ tiền mua về ăn cũng được, vừa lấy danh nghĩa làm bữa ăn chui cho hắn nhân dịp cũng bồi bổ cho nàng dâu luôn. Dương Thiết Trụ nhìn nàng dâu trong khoảng thời gian này bận rộn trong bận rộn ngoài, người gầy không ít, cũng rất đau lòng.

Cơm nước xong, Lâm Thanh Uyển mang bát đũa ra giếng rửa. Chính phòng bên kia cũng ăn cơm xong, ai nấy tự tán đi, ngay cả cửa chính phòng cũng đóng.

Nàng trở lại phòng cất bát đũa, sau đó múc một bát lớn canh giò heo đậy nắp lên, để vào rổ, cầm hành trang của Diêu thị đi tới tam phòng.

Khẽ gọi cửa vài tiếng, Diêu thị lập tức ra mở cửa, thấy Lâm Thanh Uyển là tới đưa hành trang cho nàng thì muốn mời nàng vào phòng ngồi một lát.

Lâm Thanh Uyển vẫy tay làm một thủ thế với Diêu thị, còn mở miệng nói khẩu hình, sau đó đưa hành trang và cái rổ cho nàng.

Diêu thị vội vàng vẫy tay ý bảo không cần đưa rổ, Lâm Thanh Uyển trừng mắt, nhét rổ vào trong tay Diêu thị rồi bước đi.

Diêu thị cầm hành trang và rổ vào phòng.

Dương Thiết Căn biết vợ mình và nhị tẩu là nhận việc bên ngoài về nàh làm, hơn nữa Diêu thị cũng đưa những đồng tiền hôm nay cho hắn xem.

Dương Thiết Căn cao hứng rất nhiều và có chút xót xa, ý tứ của vợ hắn hiểu, muốn kiếm mấy đồng bồi bổ cho đứa nhỏ.

Diêu thị cất hành trang đi rồi nhấc bát canh trong rổ ra. Bát canh lớn, bên cạnh còn để mấy cái bát và mấy đôi đũa, Diêu thị có chút ngây ngẩn và cảm động.

Nàng biết nhị tẩu là đưa canh cho bọn họ, nàng sẽ không nhận, biết đây đều là tiền bạc mua về, nhị tẩu còn cứng rắn đưa cho nàng. Nhưng thật không ngờ nhị tẩu còn chuẩn bị cả bát đũa cho bọn họ, để tránh khỏi bọn họ đi phòng bếp lấy kinh động tới Hà thị.

"Nhị tẩu thật tốt, đối xử với hai đứa Nữu Nữu cũng tốt, còn cẩn thận như vậy." Diêu thị lau khóe mắt.

Dương Thiết Căn cũng im lặng gật đầu. Trong cái nhà này chân tâm đối đãi với bọn họ tốt chỉ có hai người.

Diêu thị lau nước mắt cười, bưng đồ lên kháng, gọi hai cái đứa nhỏ dậy ăn.

Lâm Thanh Uyển trở lại phòng mình thu dọn đồ đạc, đang định lấy kim chỉ ra thêu thùa thì nghe thấy có người gõ cửa.

Lâm Thanh Uyển mở cửa ra thấy đứng ngoài cửa là Vương thị. Thấy Vương thị nở nụ cười như hoa cúc đứng ở đó chà xát hai tay.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây