Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

85: Chương 69


trước sau


Ninh Tri mở mắt, cô biết bản thân đã xuyên trở về.
So với sự chua xót, mất mát lần trước thì tâm trạng lần này của cô rất tốt.
Sau khi thay đổi thời gian, bà ngoại Lục Tuyệt vẫn còn sống.
Ninh Tri nhìn gương mặt ngủ say của Lục Tuyệt thì trong mắt ánh lên ý cười, bà ngoại vẫn còn, lại nhiều thêm một người yêu thương anh.
Ngày hôm sau, lúc Ninh Tri tỉnh dậy, cô trông thấy Lục Tuyệt đã rửa mặt xong xuôi, thay quần áo và ngồi bên giường đợi cô thức dậy.
Bời vì đang ở nhà họ Ninh, không phải tuyến đường quen thuộc của anh nên Lục Tuyệt không chạy bộ vào sáng sớm.
Ninh Tri liếc mắt đã thấy mười mặt trời nhỏ trong khung vàng óng ánh trên đỉnh đầu anh, vô cùng đáng yêu.
Á, lại hôn trộm đấy à?
Là vì lo lắng bị phát hiện nên lần này anh chỉ dám hôn một cái thôi sao?
Ninh Tri nghĩ đến việc Lục Tuyệt cẩn thận, lặng lẽ đến gần, hình ảnh hai tai đỏ bừng hôn trộm cô thì Ninh Tri đã thấy đáng yêu chết mất.
Ninh Tri ngồi dậy, cô chợt nổi lòng xấu, cố ý trêu anh: "Vừa rồi anh lại hôn trộm em đúng không?"
Lục Tuyệt nhanh chóng nhìn cô rồi vội rủ mi xuống, thành thật gật đầu, tóc mái trên trán chỉa lung tung: "Chỉ một cái thôi."
Hôm nay anh chỉ hôn một lần, sao Tri Tri lại biết nhỉ?
Ninh Tri híp mắt cười, cô tới gần anh, giơ tay chải lại tóc mái rối kia rồi thu hoạch mười mặt trời nhỏ.
Cộng thêm 78 mặt trời nhỏ còn trong kho thì hiện tại, cô đã có cả thảy 88 cái.
Ninh Tri tìm Bá Vương: "Lần trở về tiếp theo cần tốn bao nhiêu mặt trời nhỏ?"
Điểm tiêu hao cho lần trước là 100 mặt trời nhỏ, dù lần này tăng gấp đôi thì có lẽ cũng chỉ cần 200 cái là đủ.
Ninh Tri đã chuẩn bị xong tâm lý.
Giọng sữa trẻ con của Bá Vương nhỏ xíu, cực kỳ khúm núm, chột dạ nói: "Chủ nhân, lần tiếp theo cần 600 mặt trời nhỏ."
Ninh Tri: ...
Qua một hồi lâu, cô lại hỏi lần nữa: "Cậu nói bao nhiêu cơ?"
Bá Vương: "Chủ nhân, là 600 mặt trời nhỏ."
Ninh Tri không khỏi chất vấn nó: "Cậu chắc chắn mình không phải gian thương đấy chứ?"

Không đúng, gian thương cũng chả quá đáng như nó, đây là tăng gấp 6 lần đó!
Bá Vương oan ức: "Chủ nhân à, đây là giá ghi công khai, tôi tuyệt đối không dám khai khống mặt trời nhỏ đâu."
Ninh Tri khịt mũi: "Cần bao nhiêu mặt trời nhỏ như vậy, cậu đang ép tôi đi vắt khô Lục Tuyệt đấy."
600 mặt trời nhỏ, e rằng không hôn sưng miệng Lục Tuyệt thì rất khó hoàn thành.
"Lần tiếp theo đã yết giá đến 600 mặt trời nhỏ, lần kế nữa chắc một ngàn nhỉ?"
Bá Vương cười hì hì, rõ ràng là giọng sữa trẻ con đáng yêu nhưng bỗng thấy rất gợi đòn.
"Chủ nhân cố lên, cô phải cố gắng kiếm mặt trời nhỏ."
Ninh Tri ước gì Bá Vương có thực thể để cô đánh nó một trận.
Ăn sáng xong, Ninh Tri nhận được điện thoại của mẹ Lục, hỏi cô và Lục Tuyệt ở Nam Thành mấy ngày nữa.
"Mấy ngày nữa là đại thọ của bà ngoại Lục Tuyệt, bà ấy rất nhớ Tiểu Tuyệt, cũng muốn gặp con nữa." Trong điện thoại, mẹ Lục nói.
Tim Ninh Tri đập hẫng một nhịp, cô vừa định hỏi chuyện liên quan đến bà ngoại, chẳng ngờ mẹ Lục đã nói trước.
"Đại thọ của bà ngoại ấy ạ?" Ninh Tri muốn xác nhận thêm lần nữa.
"Là hôm thứ sáu đấy, con và Lục Tuyệt có thể về gấp không, bà ngoại luôn miệng muốn gặp Tiểu Tuyệt."
Mẹ Lục cũng nhớ con trai, ngày đó nghe được quản gia báo cáo rằng con mình cùng Ninh Tri bị tai nạn xe, bà bị dọa cho chết khiếp, gần như muốn chạy tới Nam Thành.
Sau đó, quản gia nói Lục Tuyệt chỉ bị thương ở trán, cũng không nghiêm trọng nên bà mới thở phào nhẹ nhõm, cũng lập tức phái thêm hai vệ sĩ tới.
Tuy biết vết thương của con trai không nặng nhưng mẹ Lục vẫn rất lo.
Ninh Tri ngẫm nghĩ rồi nói: "Mẹ à, ngày kia con và Lục Tuyệt sẽ về."
Nhận được đáp án chắc chắn, trong lòng mẹ Lục bình tĩnh trở lại.
Sau khi cúp máy, Ninh Tri quay đầu, nói với Lục Tuyệt ở sau lưng: "Qua mấy ngày nữa chúng ta về thăm bà ngoại nhé."
Cặp mắt đen nhánh của Lục Tuyệt nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch, đáp: "Được."
Ninh Tri rời khỏi nhà họ Ninh, ông cụ Ninh không nỡ, còn cố tình xụ mặt, muốn cháu gái dỗ mình mà ở lại thêm vài ngày.
Ninh Tri dở khóc dở cười, bỗng nhiên cô hiểu ra vì sao có người bảo có đôi khi người già lại giống trẻ con.
Cô đồng ý với ông rằng cứ cách một khoảng thời gian sẽ cùng Lục Tuyệt về nhà chơi, lúc này ông cụ Ninh mới lưu luyến gật đầu thả người.
Trở lại nhà họ Lục, rốt cuộc mẹ Lục cũng nhìn thấy con trai, mặt bà vui vô cùng, nhưng khi thấy vết thương trên trán anh còn chưa khỏi thì lại cảm thấy đau lòng.

Mẹ Lục hỏi Ninh Tri: "Người hại các con bây giờ thế nào rồi?"
"Ông ta đang trong tù, đợi hình phạt." Ninh Tri nói với mẹ Lục, dù gia đình bác ba nhà họ Ninh có nộp bao nhiêu tiền bảo lãnh thì cũng chẳng thể cứu được Ninh
Hải.
Ông cụ Ninh đã lên tiếng, yêu cầu xử theo quy định của pháp luật, có ông cụ trông chừng, cho dù gia đình bác ba nhảy nhót thế nào cũng không cứu được.
Mà lần giết gà dọa khỉ này đã dọa các chi khác an tĩnh lại, ngay cả đám người từng tung tin đồn nhảm về Ninh Tri cũng vội rụt cổ, không dám ừ hử gì, chỉ sợ mấy tin đồn nhảm nhí kia bị ông cụ Ninh điều tra ra.
Mẹ Lục nghe Ninh Tri nói thế thì mới hài lòng, nếu người kia còn chưa được dạy dỗ thì bà sẽ để chồng mình ra tay xử lý.
"Ngày mai là đại thọ của bà ngoại, các con nghỉ ngơi sớm đi, giữ tinh thần thoải mái đi gặp bà ấy." Mẹ Lục cười, dặn dò cô.
Ninh Tri gật đầu, cô rất nôn nóng muốn gặp bà ngoại.
Tiệc mừng thọ của bà cụ Tống được tổ chức ở nhà họ Tống.
Ngày hôm sau, mẹ Lục và ba Lục đến nhà họ Tống từ sớm.
Ninh Tri thay quần áo, xoay người nhìn Lục Tuyệt cũng đã thay đồ xong xuôi.
Anh mặc bộ vest màu đỏ, bên trong là chiếc áo sơ mi đen do Ninh Tri chọn chứ không phải là những "bộ quần áo xinh đẹp" kia của anh.
Tóc mái ngang trán, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, hàng lông mày rậm toát lên khí chất lạnh lùng khó nói, lại thêm dáng người cao, anh đẹp đến nỗi tựa như yêu nghiệt.
"Trong bữa tiệc phải đi theo em, không được chạy loạn đâu đấy." Ninh Tri dặn dò, cô lo chàng ngốc với sắc đẹp thay cơm này sẽ bị người ta dẫn đi mất.
Lục Tuyệt nghiêm túc nhìn cô, ngoan ngoãn đồng ý.
Ninh Tri phát hiện từ ngày cứu được bà ngoại, mấy hôm nay Lục Tuyệt không còn thích cúi đầu, không nhìn ai như thường ngày nữa.
Hiện tại, dù có đôi khi anh vẫn tránh ánh nhìn của người khác nhưng Lục Tuyệt cũng chỉ rủ mi hoặc nhìn nơi khác chứ không phải trực tiếp cúi đầu xuống.
Có vẻ anh đã tiến bộ lên nhiều.
Nghĩ như vậy, trong mắt Ninh Tri chan chứa ý cười, cô rất chờ mong ngày anh khỏi bệnh.
"Chúng ta đi thôi, đừng để bà ngoại phải đợi lâu." Ninh Tri biết bà ngoại rất yêu thương Lục Tuyệt, chắc chắn rất hy vọng có thể mau chóng nhìn thấy đứa cháu ngoại là anh.
Đại thọ của bà cụ Tống, rất nhiều tân khách đến chúc mừng.
Mọi người phát hiện tinh thần bà cụ rất tốt.
"Tiểu Tuyệt và vợ thằng bé chưa tới sao?" Bà cụ Tống đã hỏi rất nhiều lần.

"Mẹ à, bọn nhỏ đang trên đường, chốc nữa sẽ đến." Mẹ Lục vừa cười vừa nói.
Từ khi căn bệnh tự kỷ của con trai nặng hơn thì thằng bé vẫn chưa bao giờ đi ra ngoài, càng đừng nói đến gặp bà ngoại.

Đến tận bây giờ, tình huống của anh đã chuyển biến tốt đẹp, bà mới dám để Lục Tuyệt tới tham gia tiệc mừng thọ của bà ngoại.
"Mẹ à, mẹ thiên vị Tiểu Tuyệt quá đấy." Tống Nhu đã quá quen với việc mẹ mình đặc biệt thiên vị Lục Tuyệt.
"Bà ngoại không thích Trí Cao, chỉ thích anh họ thôi." Nhóc Diệp Trí Cao mập mạp bên cạnh cũng tham gia tiệc mừng thọ bà ngoại.
Từ khi bị Ninh Tri dạy dỗ, cậu nhóc Diệp Trí Cao nào dám gọi Lục Tuyệt là đồ ngốc nữa.
"Sao bà ngoại không thích cháu, chỉ là anh họ cháu càng phải được yêu thương và quan tâm hơn." Thế nên bà ngoại Tống mới có thể cưng Lục Tuyệt nhất trong số những đứa cháu ngoại.
Nói rồi, tầm mắt của bà cụ vô tình liếc sang bóng dáng màu đỏ ở cửa ra vào, vẻ mặt bà ấy sung sướng: "Anh họ cháu tới kìa."
Ở bên cạnh, Lâm Điềm Điềm và Lục Thâm Viễn cũng tới tham gia tiệc mừng thọ, dù sao cũng là đại thọ của bà ngoại, bọn họ không thể vắng mặt.
Lâm Điềm Điềm vô cùng hối hận khi không giả bệnh, tránh trong nhà không đến dự.

Từ sau khi bà ngoại Tống nghe mẹ Lục kể cô ta hãm hại Lục Tuyệt thì liền giận dữ mắng mấy câu, không chừa cho chút mặt mũi nào, làm trò cho rất nhiều tân khách xem.
Sau khi bị dạy dỗ, ngay từ khi bắt đầu bà ngoại Tống đã không hề cho cô ta chút sắc mặt tốt nào rồi.
Lâm Điềm Điềm hoàn toàn bị coi thường, cô ta ngồi im re ở một góc, nếu không phải hiện giờ da mặt cô ta đủ dày, khả năng chống chọi mạnh lên thì đã điên tiết bỏ về rồi.
Mà lúc này, cô ta trông thấy Ninh Tri ăn vận xinh đẹp đi tới, gần như thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người thì ghen ghét đến mức tim nhói đau.
"Sao đến muộn thế? Mau qua chỗ bà ngoại đi." Bà cụ Tống nhìn cháu ngoại và cháu dâu với vẻ mặt từ ái.
"Trên đường bị kẹt xe ạ." Ninh Tri cười, chào bà ngoại rồi đưa quà sinh nhật.
Sau đó, cô nhìn sang Lục Tuyệt bên cạnh.
Lục Tuyệt mấp máy môi, anh đối diện với ánh mắt mong mỏi của bà ngoại, từ từ mở miệng: "Chúc bà ngoại sinh nhật vui vẻ."
Đầu tiên, bà cụ bị giật mình, tiếp theo thì lòng đầy sung sướng: "Ngoan quá, đứa bé ngoan, bây giờ cũng biết chúc mừng bà rồi."
Ánh nhìn của bà cụ rơi trên mặt Ninh Tri, lần trước gặp đứa cháu dâu bên ngoài này là lúc Ninh Tri vừa đến nhà họ Lục không lâu.
Lúc đó, Ninh Tri âm u, đầy hơi thở chết chóc, chẳng có tinh thần gì, rất khó coi.

Còn Ninh Tri của bây giờ, đôi mắt đã tràn đầy sức sống, tính tình sáng sủa, cả người cũng thay đổi, còn trở nên vô cùng xinh đẹp.
Bà cụ Tống thích Ninh Tri của hiện tại.
Bà ấy nhìn mặt Ninh Tri, bỗng cảm thấy rất quen mắt, hình như bà ấy từng gặp đứa cháu dâu bên ngoài này ở đâu đó.
Đối diện với tầm mắt dò xét, chăm chú của bà ngoại, Ninh Tri hoàn toàn chẳng căng thẳng.


Lúc đó ý thức của bà ngoại đã mơ hồ, mà chuyện đã trôi qua bao nhiêu năm, e rằng bà ấy đã quên.
Bà cụ Tống cầm bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Tri đặt lên đùi: "Sau này cháu thường xuyên qua đây nói chuyện với bà già này nhé."
Bà ấy thích Ninh Tri ra mặt.
Không thể nói rõ vì sao khi bà cụ Tống nhìn thấy Ninh Tri đã cảm thấy mình rất thích đứa cháu dâu này, thấy thế nào cũng thuận mắt, còn cảm thấy Ninh Tri rất đẹp, rất xứng đối với Lục Tuyệt.
Ninh Tri và Lục Tuyệt đứng chung với nhau, bà ngoại Tống ngắm thôi đã thấy mát dạ.
Bà ngoại Tống mải nói chuyện với Ninh Tri, tất cả chủ đề đều xoay quanh Lục Tuyệt, trong mắt người ngoài, ai nấy đều biết bà cụ rất thương hai người bọn họ.
Mà Lục Thâm Viễn mặc bộ vest màu đen ngồi gần đó, anh ta đã không còn là người trẻ tuổi bộp chộp, vì chút đố kỵ mà ra tay nữa rồi.
Khí chất trầm ổn, vẻ ngoài tuần lãng, khiến không ít người liếc sang, thậm chí rất nhiều khách mời tiếc hận khi anh ta cưới Lâm Điềm Điềm.
Dẫu sao, hiện tại Lâm Điềm Điềm cũng rất bình thường, vẻ ngoài miễn cưỡng xem là thanh tú, nghe đồn phẩm hạnh không tốt, gia thế cũng chỉ tính là không mang rắc rối.

Mọi người nhìn kiểu gì cũng không hiểu nổi tại sao Lục Thâm Viễn lại cưới Lâm Điềm Điềm.
Ninh Tri chú ý tới hôm nay Lâm Điềm Điềm cũng xuất hiện, bỗng cô nhớ tới việc mình còn chưa lấy lại 2% hào quang.
Ninh Tri nổi tâm tư xấu xa, cô dùng hai mặt trời nhỏ trao đổi 2% hào quang còn lại với Bá Vương.
Cô mong mỏi quan sát Lâm Điềm Điềm, đợi chờ thay đổi của đối phương.
Trong khoảnh khắc trao đổi ấy, Ninh Tri nhìn thấy một nhân viên phục vụ đang bừng khay đi ngang bị trượt chân, cơ thể ngả nghiêng, ly rượu trong khay trên tay chớp mắt đổ xuống người Lâm Điềm Điềm.
Rượu vang trút từ trên đầu cô ta xuống, chiếc váy lễ phục màu trắng cũng bẩn theo.
"Á!" Lâm Điềm Điềm điên mất, rượu vang chảy từ trên đầu xuống, dính đầy mặt lẫn quần áo cô ta, cả người chật vật không thôi.
"Anh không có mắt à? Cố tình muốn tôi xấu mặt đúng không?" Lâm Điềm Điềm tức giận đứng dậy, chỉ vào nhân viên phục vụ mà mắng.
Mà giọng nói ngọt ngào, dễ nghe trước đó của cô ta bỗng trở nên khô khốc, bởi vì tức giận mà âm cuối cùng chói tai.
Ninh Tri hoàn toàn chẳng bất ngờ, đây mới là giọng nói ban đầu của Lâm Điềm Điềm.

Hơn nữa, cô phát hiện 2% hào quang này không chỉ thay đổi giọng nói mà còn có cả vận khí.
Trước kia, Lâm Điềm Điềm dựa vào hào quang đó, trở thành thể chất "nằm không cũng sướng".
Bây giờ, Lâm Điềm Điềm mất đi những hào quang này, cô ta hoàn toàn trở về dáng vẻ vốn có.
Ninh Tri nhìn thấy vòng ngọc trên cổ cô ta vỡ thành hai, rơi xuống đất rồi tan thành từng mảnh vụn..




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây