Ngôi nhà này đang thiếu một người nội trợ có thể lo liệu việc nhà cửa, trong ba tên đàn ông bọn họ cũng chỉ có mỗi Ngô Tà coi như đảm nhiệm vị trí này.
Nói thật thì ai cũng biết Bàn Tử là dạng người thô kệch còn Tiểu Ca chẳng phải loại tinh tế, tóm lại chỉ có Ngô Tà là người phù hợp với hai chữ chu đáo.
Thế nên mọi chuyện trong nhà đều vào tay Ngô Tà. Ánh tà dương buổi chiều dần tắt, Ngô Tà ra ngoài ôm chăn gối phơi hồi sáng vào nhà, sau đó cậu thấy A Khôn ngồi ở đúng vị trí mà Tiểu Ca hay ngồi.
Quả nhiên chỉ có Trương Khởi Linh mới biết được vị trí yêu thích của Trương Khởi Linh. Ngô Tà xếp đồ xong xuôi, đứng bên cửa nhìn bóng dáng A Khôn, đã lâu rồi cậu chưa từng thấy dáng vẻ cô độc như vậy của Trương Khởi Linh. Tiểu Ca cũng thường hay ngồi trên chiếc ghế ấy, nhưng hắn không ngồi lâu lắm, bình thường Tiểu Ca sẽ đứng dậy khi nghe tiếng cậu gọi, đôi khi Bàn Tử mách lẻo chuyện cậu không uống thuốc hoặc lén lút giấu thuốc lá, có lúc là do Bàn Tử cãi lộn với bác gái hàng xóm nên cần Tiểu Ca ra mặt, thường thì kết cục sẽ là hai người bọn họ cùng nhau nghe bác gái hàng xóm mắng một trận.
Những thời điểm khác là cậu ngồi bên cạnh Tiểu Ca, hai người cùng lặng lẽ ngẩn người một hồi rồi đi ngủ. Vậy nên đã rất lâu cậu chưa thấy bóng lưng tịch mịch của Trương Khởi Linh.
Ngô Tà chưa bao giờ thấy một Trương Khởi Linh như vậy, cậu cũng không muốn thấy. "A Khôn!" Ngô Tà gọi. A Khôn quay đầu yên lặng nhìn Ngô Tà. Ngô Tà chỉ thuận miệng gọi thế thôi, thấy A Khôn quay lại nhìn mình, đột nhiên cậu nghĩ ra một chuyện: "Cậu có muốn xem đàn gà Tiểu Ca nuôi không?" A Khôn vô cùng sửng sốt, thậm chí Ngô Tà còn thấy cả sự kinh ngạc trong ánh mắt vẫn luôn tĩnh lặng ấy. Ngô Tà nén cười, "Có đi xem không?" Đừng nói là A Khôn, cho dù là Trương Khởi Linh ở bất cứ thời kì nào cũng sẽ ngạc nhiên khi biết được sau này mình sẽ nuôi gà. A Khôn đứng dậy, dường như hắn vẫn chưa thể tin được nên hỏi lại: "Nuôi gà?" Ngô Tà nghiêm túc gật đầu, thậm chí còn không quên quảng cáo: "Đúng vậy, Tiểu Ca nuôi gà! Con nào con nấy mập mạp béo tròn, ăn rất ngon." Khi A Khôn nhìn thấy đàn gà của Tiểu Ca, sự kinh ngạc trên mặt hắn rõ ràng đến nỗi Ngô Tà nghĩ rằng mấy con gà cũng nhìn ra.
A Khôn quay lại hỏi Ngô Tà, "Hắn nuôi sao?" Ngô Tà chống cằm, "Đúng thế, ngoại trừ hắn thì không ai chạm vào được đâu, bảo bối quý giá đó." Thấy A Khôn lại dời tầm mắt sang chuồng gà, Ngô Tà chợt nói: "Hôm nay còn chưa cho gà ăn, không thì cậu cho nó ăn nhé?" Dứt lời, Ngô Tà cũng không quan tâm đến vẻ mặt khó nói của A Khôn, cậu đã nhét vào tay hắn một nắm thóc, "Cứ rải xuống đất là được, đây là thức ăn dinh dưỡng mà Tiểu Ca chuẩn bị riêng cho gà, nhớ nha!" Ngô Tà đi vào nhà tự pha cho mình một tách trà nóng, sau đó ngồi trên ghế nhìn A Khôn đứng hình một lát, cậu đã thấy A Khôn bình tĩnh ném từng nắm thóc cho gà ăn. Cuộc sống bây giờ chính là cuộc sống mà Ngô Tà vẫn luôn mong muốn, cậu hi vọng có thể ủ ấm cho Trương Khởi Linh ở bất cứ một thời kì nào. "Ái chà! Tiểu Ca cho gà ăn! Đêm nay mình làm thịt một con được không ta?" Bàn Tử về nhà đúng lúc, vừa đẩy cửa vào đã thấy Tiểu Ca đứng trước chuồng gà, Ngô Tà đang thoải mái ngồi uống trà trên chiếc ghế đặt giữa sân.
Vừa dứt lời, Bàn Tử đã cảm thấy hơi sai sai, lần trước Tiểu Ca vào núi phải mấy ngày mới về nhà, còn bảo sẽ tìm cho Ngô Tà mấy món thổ sản trên núi.
Sáng nay hắn vừa mới lên núi, sao bây giờ đã ở đây cho gà ăn? Ngô Tà nghe Bàn Tử nói vậy đã biết hắn ta nhận nhầm người, cậu vội vàng đứng dậy kéo Bàn Tử vào nhà. Thật ra Bàn Tử nhìn lầm cũng dễ hiểu, chuồng gà được quây lại che khuất tầm nhìn, A Khôn và Tiểu Ca là cùng một người, A Khôn còn đang mặc quần áo của Tiểu Ca, đã thế còn làm chuyện mà chỉ có Tiểu Ca mới làm. Ngô Tà uống hết hai ly nước mới giải thích cho Bàn Tử hiểu rõ đầu đuôi mọi việc, vẻ mặt của Bàn Tử vẫn lơ mơ: "Tiểu Ca xuyên qua à?" Ngô Tà thở dài, không thể trách đầu óc của hắn chậm hiểu được: "Lúc trước anh vẫn hay đọc thể loại tiểu thuyết đó, kiểu như trao đổi với nhau, anh biết chứ?" Bàn Tử đột nhiên đứng bật dậy: "Tiểu Ca đến Ba Nãi rồi sao? Vậy...!vậy không ổn rồi!"
Ngô Tà bực bội gãi đầu: "Tôi biết, nhưng chúng ta cũng không rõ chỗ nào của Ba Nãi, huống hồ chúng ta còn không xuyên qua đến thời gian đó!" Bàn Tử nhíu mày định nói thêm điều gì, Ngô Tà đã cắt lời: "Tôi mới vừa giúp A Khôn tắm rửa, trên người hắn còn lộ cả xương sườn." Bàn Tử há hốc mồm: "Cậu còn dám nhìn? Tiểu Thiên Chân, cậu thật quá khó lường!" "Được rồi! Anh câm miệng đi!" Ngô Tà làm bộ muốn ném tách trà qua chỗ hắn, Bàn Tử vội vã ngậm mồm lại, vừa im được vài giây đã nói tiếp: "Vậy thì chúng ta phải chăm A Khôn thật tốt, cậu ấy cũng là Tiểu Ca mà!" "Đừng nhiều lời vô nghĩa nữa!" Bỗng nhiên Ngô Tà nhớ ra: "Trước tiên anh nên tự giới thiệu với A Khôn đi, hắn còn chưa quen biết anh đâu." Hai người đứng ở cửa nhìn A Khôn cho gà ăn, Bàn Tử chợt nhích người đến sát bên Ngô Tà: "Tôi nói này, cậu đang được hưởng Tề nhân chi phúc (*) đó, hai Tiểu Ca đánh nhau thì sao nhỉ!" (*) Tề nhân chi phúc: hiểu nôm na là hưởng phước một chồng lắm vợ. Ngô Tà tàn nhẫn liếc xéo Bàn Tử: "Bây giờ chỉ có A Khôn thôi, vả lại chuyện của tôi với Tiểu Ca anh cũng biết rồi mà." Bàn Tử gật đầu lia lịa: "Biết rồi biết rồi, Tiểu Ca quản cậu rất nghiêm." Bàn Tử chết tiệt, miệng chó không mọc được ngà voi! Ngô Tà không rảnh nói nhảm với hắn, cậu kéo Bàn Tử ra đứng trước chuồng gà: "A Khôn." A Khôn đã phát hiện ra Bàn Tử ngay khi hắn ta vào nhà, theo bản năng chuẩn bị ra tay, nhưng thấy Ngô Tà đứng dậy đón hắn ta thì A Khôn mới thả lỏng cả người.
Chờ Ngô Tà lôi Bàn Tử đi tới trước mặt mình, A Khôn mới ngẩng đầu nhìn cậu. Từ trước đến nay Bàn Tử vẫn là người chủ động, hắn ta vẫy tay với A Khôn: "Hehe! Tôi là Bàn Tử!" A Khôn gật đầu rồi nhìn sang Ngô Tà: "Trên ảnh chụp có mặt anh ta." Ngô Tà hiểu rõ, cười nói: "Đúng rồi! Trên bức ảnh là ba chúng ta!"
Nhìn dáng vẻ im lặng đứng trước chuồng gà của A Khôn, trong lòng Bàn Tử cũng xót xa, vốn đang chăm nuôi đứa nhỏ béo tốt đẹp đẽ tự nhiên giờ biến thành thằng nhóc đen đúa quê mùa, nom còn đau lòng hơn cả lúc mới gặp, cuộc sống này sao khó khăn quá vậy trời? "A Khôn, tối nay cậu muốn ăn gì? Bàn gia sẽ làm hết cho cậu ăn!" Bàn Tử vỗ ngực, sau đó tiếp lời: "Ngoại trừ đàn gà này thì tôi không động vào được..." Ngô Tà khinh thường, đúng là không có chí khí. "Phải rồi Bàn Tử, anh ra ngoài mua gà về tẩm bổ cho A Khôn đi." Ngô Tà đề nghị. Bàn Tử gật đầu, đột nhiên hắn nở nụ cười gian xảo: "Hôm nay tôi thấy bác gái hàng xóm mới mua hai con gà." "Anh muốn trộm à?" Ngô Tà nhíu mày. "Đương nhiên là không! Lúc trước bà ta cướp đi lương thực mà Tiểu Ca chuẩn bị cho đàn gà nhà mình, tôi nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với bà ta mới được!" Bàn Tử quay đầu đi ra ngoài, mới đi được vài bước đã vẫy tay với A Khôn: "A Khôn! Cậu đi với tôi đi! Bà ta dữ lắm!" A Khôn ngơ ngác không biết gì cả, theo bản năng cùng Bàn Tử ra ngoài.
Ngô Tà bất đắc dĩ đỡ trán, Tiểu Ca đi theo thì hai người cũng ăn chửi chung, đằng này A Khôn còn ngây thơ hơn cả Tiểu Ca, thế không phải là tự dâng mình cho địch à? A Khôn làm sao biết được, sức chiến đấu của bác gái trong thôn không hề thua kém bánh tông chút nào.
Nhưng Ngô Tà cũng không định đi hỗ trợ một tay, nếu A Khôn đã tới thôn Vũ, hắn cũng nên trải nghiệm cuộc sống thường ngày ở đây chứ?.