Đào Nguyên Mộng

6: Chương 6


trước sau

Thanh Lương sơn trang, ở cách vùng ngoại ô năm dặm, trước có nước biếc vờn quanh, sau có núi dựa. Mỗi ngày đến lúc nắng gắt, khi nơi khác nắng nóng không chịu nổi, chỉ có nơi này gió mát đìu hiu, khiến cả người mát mẻ khoan khoái. Từ trước đến nay Thanh Lương sơn trang đều nổi tiếng là nơi tốt nhất ở Sở quốc để tầng lớp quý tộc hay văn nhân nho sĩ đến để nghỉ mát.

Con quạ đen trên đường đưa Liễu Nguyên Khanh vào Thanh Lương sơn trang. Nơi đây tuy rằng tên là sơn trang, kỳ thực không có tường viện, không có bố trí thủ vệ, chỉ có một cái cột mốc ranh giới đánh dấu phạm vi sơn trang, bất luận kẻ nào cũng có thể dễ dàng tiến vào. Sơn trang vốn xây dựng dựa theo hình dáng các loại thân thảo trong núi, tất cả kiến trúc đều nửa ẩn nửa hiện, hình thức kiến trúc cũng đa dạng, đình đài lầu các đầy đủ mọi thứ.

Liễu Nguyên Khanh tiến vào sơn trang thì phát giác có vài toà lầu trong ngoài đèn đuốc sáng trưng, đều có bố trí thủ vệ, những nơi này có lẽ là quý tộc Sở quốc ở, còn lại vài phòng nhỏ lộ ra chút đèn lửa thì an tĩnh hơn nhiều. Lúc đi qua, loáng thoáng nghe thấy một ít thanh âm ngâm thơ đối rượu, hiển nhiên là một vài văn nhân nhã sĩ tụ hội. Cẩn thận vòng qua những nơi này, hắn theo con quạ đen, thẳng đến một gian phòng chỉ nhóm một cây đèn dầu.

Ngoài phòng có hai người canh giữ ở cửa vào, thấy có người đến, đều rất đề phòng. Đến khi khuôn mặt Liễu Nguyên Khanh hiện lộ rõ ràng dưới ánh trăng, hai người khom người thi lễ, né người ra khỏi cửa.

“Tấn Liễu tiên sinh, chủ nhân chờ ngài đã lâu rồi.” Một người đứng bên thay Liễu Nguyên Khanh mở cửa, thấp giọng nói.

Liễu Nguyên Khanh không nói gì, đi vào, chờ người kia đóng cửa lại, hắn mới đi nhanh vài bước, chuyển qua một bình phong, thấy được người chờ hắn rất lâu. Người kia ngồi đưa lưng về phía bình phong, nghe thấy bước chân Liễu Nguyên Khanh thì vươn tay đem đèn ngọn lửa đèn dầu biến thành càng nhỏ, trong phòng liền tối đi nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ chung quanh.

“Ngươi tại sao lại đến đây? Quá nguy hiểm!” Liễu Nguyên Khanh đi lên phía trước, trong miệng tuy nói thận trọng, nhưng trong mắt lại mang theo vài phần vui mừng, hiển nhiên nhìn thấy người này trong lòng thật cao hứng.

Người đó chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt bị bóng tối bao phủ, không thấy rõ chân dạng của hắn.

“Ta đến, tự nhiên là lo lắng cho ngươi, sợ một mình ngươi chịu thiệt a.” Thanh âm này cực kỳ trong sáng, nghe được cả tâm tình chân thành.

Vui vẻ trong mắt Liễu Nguyên Khanh lập tức nhạt đi không ít, tàn nhẫn trừng mắt nhìn người đó liếc một cái, nói: “Ngươi biết rõ ta không tin, cần gì phải lấy lời nói dối đến lừa ta.”

Người đó khẽ cười, duỗi ra tay, kéo Liễu Nguyên Khanh đến bên cạnh, cúi thấp đầu nói nói mấy câu.

Mắt Liễu Nguyên Khanh sáng lên, nói: “Thật sao?”

“Nếu không phải thật, ta cần gì phải đi xa như vậy tới gặp ngươi, việc này nếu thành công, công ngươi cũng không nhỏ.”

Người đó tiếp tục ở bên tai Liễu Nguyên Khanh khẽ nói chuyện, thở ra khí tức phun ở bên lỗ tai Liễu Nguyên Khanh vô cùng mờ ám, khiến cho đôi má Liễu Nguyên Khanh dần dần biến hồng. Người đó thấy tình cảnh này, biết hắn động tình, lập tức đưa hắn nhanh hướng giường đi đến. Liễu Nguyên Khanh trong lòng đang tính toán những lời người đó vừa nói bên tai, nhất thời cũng không chú ý, chờ hắn hoàn hồn thì quần áo đã bị cởi ra hơn nửa.

“Không được…” Liễu Nguyên Khanh đẩy mạnh người đó ra, ngồi dậy vừa mặc lại quần áo vừa nói, “Tối nay không được, ta cần về dịch quán, nếu để bọn người Sở phát hiện ta không ở trong phòng, nhất định có chuyện xấu.”

Người đó cũng không miễn cưỡng,nằm ngửa ở bên giường, nhìn động tác của Liễu Nguyên Khanh, nói: “Bất luận là thời gian nào, ngươi cũng biết chuyện gì mới là tối trọng yếu. Ưu điểm nào ngươi cũng có, duy độc điểm này, ta thích nhất.”

Liễu Nguyên Khanh nhìn hắn liếc mắt một cái, khuôn mặt tinh xảo xuất hiện một mạt cười lạnh, nói: “Ngươi, ưu điểm thì ít khuyết điểm thì nhiều, chỉ vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, điểm này ta cũng vô cùng thích.”

Người đó cười, nói: “Ngươi không phải là nhìn trúng điểm này của ta, tám năm trước mới cùng ta liên thủ sao?”

Liễu Nguyên Khanh nhìn hắn cười thập phần đắc ý, trong lòng không rõ được cảm giác gì. Đến khi xuống giường đẩy ra cửa sổ, còn không cam tâm quay đầu lại giận tái mặt nói: “Ngươi bỉ ổi vô sỉ, hạ lưu ác tâm, Đào Nhạn Quân năm đó mắt bị mù mới nhìn trúng người da mặt dày như ngươi. Hắn đã bị ngươi lừa suốt tám năm, chỉ sợ lúc chết hắn vẫn tin ngươi sẽ trở lại cứu hắn.”

Người đó… Dĩ nhiên là Bùi Thanh, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào bên giường, loáng thoáng sẽ thấy dung nhan tuấn lãng lộ ra.

Nghe thấy Liễu Nguyên Khanh nhắc tên Đào Nhạn Quân, gương mặt Bùi Thanh âm trầm vài phần, nói: “Miễn bàn tới hắn, lãng phí của ta tám năm. Luận tài trí ngươi sao bằng hắn, nếu như hắn đồng ý theo ta rời núi, Hoàn Hầu phủ đã sớm nằm ở trong tay ta, làm sao còn phải khuất phục dưới tầm mắt lão bà chết tiệt kia mấy năm nay.”

Liễu Nguyên Khanh nghe đến trong lòng giận dữ, nói: “Đào Nhạn Quân là một tên ngốc, ta có điểm nào không thể so với hắn! Hơn nữa ngươi hiện tại đã nắm chắc toàn bộ quyền hành trong Hoàn Hầu phủ, tất cả đều là ta giúp ngươi, ngươi không ghi tạc trong lòng thì thôi, sao có thể nói ta không bằng Đào Nhạn Quân để chọc tức ta. Nếu có bản lĩnh, ngươi xuống hoàng tuyền đem hắn tìm trở về.” Vừa nói xong, hắn đã từ trước cửa sổ nhảy ra ngoài, lách mình trong đêm đen.

Bùi Thanh hừ lạnh một tiếng, âm thầm nói: nắm chắc Hoàn Hầu phủ thì sao, mình cũng không phải đường đường chính chính, chỉ có thể trốn sau âm thầm điều khiển. Chân chính đứng đầu Hoàn Hầu vẫn là tên nhóc Bùi Ngôn đó, hắn Bùi Thanh há có thể đồng ý ở dưới tên nhóc đó.

Bùi Thanh nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng buồn bực, đi tới cửa, vung tay với hai người canh giữ ở cửa, hai người kia hiểu ngầm lui xuống, Bùi Thanh chậm rãi đi vào trong bóng tối.

Ánh trăng tuy rằng sáng sủa, lại khó có thể chiếu sang nơi sơn đạo bị cây rừng núi đá che đậy, nhưng đối với người có nội lực thâm hậu như Bùi Thanh mà nói, một chút ánh sáng đã đủ thấy rõ xung quanh mười trượng. Gió Thanh Lương đã thổi đi sự mạnh mẽ của Bùi Thanh, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng cao cao tại thượng, chìa ra cánh tay, giống như tư thế hái trăng.

Bỗng, Bùi Thanh thân thể chấn động, cánh tay chìa ra dừng lại giữa không trung, đồng tử trong nháy mắt co lại. Phía trước ở bên dưới thân cây, đứng một người.

Đào Nhạn Quân.

Bùi Thanh theo bản năng nhắm mắt, là hắn hoa mắt, Đào Nhạn Quân nhất định đã chết. Rượu có độc, là chính hắn bỏ vào, sợ độc tính không đủ, hắn lại đưa cho Đào Nhạn Quân một loại độc khác tính càng dữ dội hơn, Đào Nhạn Quân không có khả năng không chết. Ổn định tinh thần, hắn lần thứ hai mở to mắt, nhìn qua nơi đó.

Đào Nhạn Quân, vẫn là Đào Nhạn Quân, đứng dưới tàng cây, nửa bước cũng không rời. Y phục trên người, chính là quần áo màu vàng nhạt khi đó, mái tóc tùy ý rối tung bị gió đêm thổi trúng chớp lên không thôi, phía sau là một vòng trăng tròn ảm đạm, âm u tăm tối, lộ ra vài phần quỷ khí.

Giữa tháng bảy, quỷ mở cửa, Bùi Thanh bỗng nhớ tới đó là ngày hôm nay, trên khuôn mặt bắt đầu trở nên trắng nhợt, cưỡng chế ý nghĩ xoay người chạy trốn, hắn Bùi Thanh không sợ trời không sợ đất, thì sợ gì quỷ thần. Là Đào Nhạn Quân tự mình không tốt, nếu như chịu rời núi giúp hắn, hắn cũng luyến tiếc giết người bên cạnh mình tám năm. Không có gì đáng sợ, người cũng tốt, quỷ cũng tốt, cùng lắm thì giết một lần nữa, hít sâu một hơi, nắm quyền, Bùi Thanh bước nhanh về phía Đào Nhạn Quân.

“Nhạn Quân.”

Đi thẳng tới trước mặt Đào Nhạn Quân, thế nhưng Đào Nhạn Quân lại trước sau không hề chuyển động qua, mắt nhìn về phía trước, cả mí mắt cũng không từng nháy qua một chút. Bùi Thanh lại không dám nhìn thẳng, ánh mắt hướng trên mặt lướt qua, khẽ gọi một tiếng như khi còn ở Đào Nguyên, mới phát giác thanh âm của mình biến khàn, thoáng loáng lộ ra vài phần run rẩy.

Đào Nhạn Quân thân thể nhoáng lên một cái, chợt lộ ra biểu tình cùng kinh ngạc, nói: “Là người nào?”

Bùi Thanh ngẩn ra, mới phát giác Đào Nhạn Quân trước mặt hai mắt mù mịt, một bộ không thể nhìn rõ sự vật, hắn do dự hoài nghi mình có phải là nhận sai người, thế nhưng tỉ mỉ nhìn lại khuôn mặt này, rõ ràng là hình dáng Đào Nhạn Quân, không kềm nổi lại kêu một tiếng: “Nhạn Quân…”

Đào Nhạn Quân vô cùng kinh ngạc, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại nói: “Ta không nhớ đã nghe qua giọng nói của ngươi… A, xin lỗi, đôi mắt của ta có chút không tốt, ta gọi là Đào Cẩm Dung, ngươi có phải là đem ta nhận sai thành tộc huynh Đào Nhạn Quân, tộc huynh của ta thất tung tám năm, ôi…”

Bùi Thanh đột nhiên thả lỏng một hơi, nguyên lai là nhận sai người, đúng rồi, nhớ Đào Nhạn Quân đã nói qua, y có tộc huynh cùng y bộ dạng cực giống, chỉ là không nghĩ cơ hồ giống nhau như đúc, lại tại đây lúc giữa tháng bảy đem hắn hù dọa. Buông tay ra, lúc này mới phát giác lòng bàn tay đã có một mảnh mồ hôi.

“Nguyên lai là Đào công tử, thất lễ. Đào công tử đôi mắt bất hảo, thế nào khuya khoắt một mình ở đây, chi bằng ta giúp công tử quay về nơi ở đi.”

“Tối nay có bạn tốt mời ta uống rượu, uống xong rượu về, đèn ***g trong tay nha hoàn đột nhiên tắt. Đêm đen trăng mờ, ta lại không thấy rõ đường đi dưới chân, nha hoàn đành phải lưu ta ở đây, nàng đi lấy đèn ***g, sẽ lập tức tới đón ta.”

“Thì ra là thế, ta đây không quấy rầy, đi trước một bước.” Bùi Thanh trong lòng có quỷ, đối với người cùng Đào Nhạn Quân giống nhau như đúc, trong lòng không được tự nhiên, trước kia nói đưa tiễn cũng chỉ là khách sáo, lúc này mượn cách nói của Đào Cẩm Dung, mượn cơ hội khẩn trương rời đi, Đào Cẩm Dung ở sau lưng gọi theo, hắn cũng làm như không nghe được.

Tự xưng Đào Cẩm Dung, kỳ thực chính là Đào Nhạn Quân, sau khi nhìn theo hướng Bùi Thanh rời đi gọi hai tiếng, lại lộ ra một bộ lạnh lùng. Quả nhiên đúng là cáo già, nửa điểm chột dạ cũng không lộ. Nếu như không phải y nhận là Đào Cẩm Dung, chỉ sợ hắn đã sớm lộ sát khí.

“Bùi Thanh, kỳ thực tám năm này có ngươi ở bên cạnh, ngầm đấu đá phân cao thấp với ngươi, ta tuyệt không cảm thấy không thú vị, đáng tiếc… Nếu như ngươi không có loại dã tâm buồn chán này, ta có lẽ đích thực sẽ thích ngươi, rốt cuộc ta là như vậy lưu luyến ngực của ngươi…”

“Công tử…” Phía sau cây xuất hiện một hắc y nhân, “Ngài nên để ta giết chết tên hỗn đản này.”

“Nơi này nhiều người nhiều miệng, ngươi nếu không thể một kích giết hắn thì lại càng phiền phức.” Đào Nhạn Quân nói, “Hơn nữa, ta cũng không muốn hắn chết.”

“Thế nhưng… Tên khốn kia chỉ cần sau này nghe ngóng, biết ngài nói dối, hắn nhất định sẽ quay lại giết ngài lần nữa.” Hắc y nhân nóng nảy.

“Không cần hỏi thêm, Bùi Thanh vừa rồi, bất quá là nhất thời chột dạ bị ta dọa, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, không quản ta là Đào Nhạn Quân hay Đào Cẩm Dung, hắn cũng sẽ không lưu ta mạng sống.” Đào Nhạn Quân giơ tay lên, đầu ngón tay từ trên mí mắt nhẹ nhàng lướt qua, “Nếu như hắn không làm như vậy, hắn sẽ không là Bùi Thanh.”

Cùng nhau tám năm, hắn hiểu rõ Bùi Thanh vô cùng, song Bùi Thanh có lẽ cũng đã hiểu được tám phần của hắn, đáng tiếc còn lại hai phần, Bùi Thanh chưa hề quan tâm tìm hiểu, nếu không sẽ không hỏi hắn vì sao thích ăn cánh hoa đào đắng nghét. Bùi Thanh vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu, hắn thường ăn tư vị cay đắng đó, bất quá là để tự giúp bản thân tỉnh táo, ôn nhu trước mắt, đều là giả.

“Công tử, ngài biết rõ… Vì sao vẫn…” Hắc y nhân không giải thích được hỏi.

“Tám năm trước, ta để hắn tiếp cận là có mục đích riêng. Dù sao ta khi đó lo lắng những ngày ẩn cư sau này sẽ quá mức buồn chán, có người mang trong lòng mưu đồ ở cạnh bên giải buồn cũng tốt…” Đào Nhạn Quân đột nhiên cười cười, “Chỉ cần Bùi Thanh có ý, hắn chính là tình nhân tốt nhất trên đời, khó trách cả cái loại khó tính như Liễu Nguyên Khanh cũng mê hắn một bộ… Ta suýt nữa thì thực thích Bùi Thanh, chỉ kém một chút như vậy. Nếu như lúc đó hắn ngăn lại chén rượu độc, nếu như lúc đó hắn không tự tay đưa viên độc dược thứ hai vào miệng ta…”

Bùi Thanh vĩnh viễn cũng sẽ không biết, việc hắn mất tám năm muốn đoạt được, sau cùng một khắc sắp thành lại hỏng, chỉ kém một chút.

“Dạ Ảnh, Bùi Thanh hắn… Là người thứ nhất toàn tâm toàn ý lấy lòng ta, chiếu cố ta, bầu bạn cùng ta…” Dù rằng hắn lấy lòng, săn sóc, bầu bạn đều có cùng mục đích, trong mắt Đào Nhạn Quân lướt qua một mạt âm u.

“Thế nhưng công tử, đây không thể trở thành lí do ngài buông tha cho tên khốn kia, hắn rất có thể sẽ lại đến hại ngài.” Hắc y nhân Dạ Ảnh trong mắt tràn đầy bất bình.

“Nơi này là Sở quốc, thế lực của Bùi Thanh dù có đến được nơi này, Nhàn Vân cũng sẽ không để bất luận kẻ nào hại ta.” Nghĩ đến Lăng Nhàn Vân, âm u trong mắt Đào Nhạn Quân hòa tan, lộ ra vài phần dịu dàng, “Hơn nữa, cho dù hắn không đáng tin cậy, ta cũng còn có ảnh vệ các ngươi.”

Nghe ra giọng nói Đào Nhạn Quân vô cùng tín nhiệm, Hắc y nhân Dạ Ảnh ưỡn ngực, nói: “Chúng ta nhất định sẽ không để cho tên khốn kia lại có cơ hội tổn thương ngài.” Ngừng một lát, như là nhớ tới cái gì, lại nói, “Công tử, kỳ thực Lăng đại nhân đối với ngài so với tên khốn kia càng tận tâm, hắn ngay cả dược cứu mạng duy nhất của mình đều cho ngài… Hắn không giống tên khốn kia.”

Dược cứu mạng… Đào Nhạn Quân cười khổ, nếu như không phải tại tính hướng của dược cứu mạng này, đem độc tính đẩy tới đôi mắt, ánh mắt của y cũng sẽ không biến thành như vậy, đây chính là có lòng tốt làm hỏng việc. Tuy rằng đây không phải là lỗi của Lăng Nhàn Vân, thế nhưng không làm khó dễ Lăng Nhàn Vân một tí, y luôn có chút không cam tâm, y vốn có thể hoàn toàn đem độc tính bức ra ngoài.

Sau khi quay về Lăng phủ, nên đối với Lăng Nhàn Vân tốt một chút, thấy hắn hơn nửa tháng ngày ngày buổi tối chui vào địa đạo, nghĩ đến đây, Đào Nhạn Quân không nhịn được nhè nhẹ cong lên khóe môi, việc đó đối với thân thể gầy yếu như hắn, thật đúng là làm khó rồi.

“Dạ Ảnh, dìu ta trở về đi, nếu nha đầu Đông Nhi kia tỉnh lại phát hiện ta không ở, nhất định sẽ lo lắng, làm không tốt sẽ làm cho toàn bộ sơn trang không thể an bình.”

“Nha đầu kia là người không tệ…” Dạ Ảnh giúp đỡ Đào Nhạn Quân vừa đi vừa nói.

“Ngươi xem trọng cô ấy?”

“Nào có chuyện ấy.”

Trả lời giấu đầu hở đuôi, khiến cho Đào Nhạn Quân thoải mái cười nhẹ.

Ngày hôm sau, lúc Đông Nhi mang theo Đào Nhạn Quân ở trong sơn trang tản bộ, xe ngựa chở Lăng Nhàn Vân lặng lẽ đến đây. Để che dấu tai mắt người, Lăng Nhàn Vân trên đầu đội nón che nắng, che hơn nửa gương mặt, bên cạnh chỉ dẫn theo nha hoàn Thu Nhi cùng vài thị vệ cải trang thành hạ nhân, Ôn tổng quản lưu tại Lăng phủ.

Đông Nhi lúc này vừa mang theo Đào Nhạn Quân đi lên một chỗ ruộng dốc, nhìn thấy Thu Nhi ở đằng xa, nàng và Thu Nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy rằng hiện nay cách xa không thấy rõ mặt, nhưng nhìn quần áo trên người cùng điệu bộ đi đứng nàng liền nhận ra đó là Thu Nhi, lập tức kêu lên: “A, là Thu Nhi, Thu Nhi… Ngươi thế nào đến đây?”

Đào Nhạn Quân giương mắt nhìn lên, chỉ có thể trông thấy thân ảnh di động không rõ ràng, cả người cũng đều nhìn không rõ ràng lắm, nhưng trong mắt của y vẫn là lộ ra vài phần ôn ý, những thân ảnh chuyển động ấy, nhất định có Lăng Nhàn Vân.

“Đông Nhi, chúng ta trở về phòng.”

“Ôi chao? Thế nhưng Thu Nhi đến đây… A, đại nhân cũng tới …”

Đào Nhạn Quân nhẹ nhàng sờ nhẹ chóp mũi Đông Nhi, nói: “Ngươi gấp cái gì, chờ bọn hắn dàn xếp xong, tự nhiên sẽ tới tìm chúng ta. Đi về nấu nước, để tránh đại nhân nhà ngươi tới cả chén trà nóng cũng không có mà uống.”

“A, vẫn là tiên sinh nghĩ chu đáo.” Tiểu nha hoàn xoa mũi, híp mắt cười không ngừng.

Có điều Đào Nhạn Quân vẫn là đánh giá thấp tâm tình bức thiết của Lăng Nhàn Vân, nước của Đông Nhi mới nấu một nửa, Lăng Nhàn Vân đã thẳng bên này mà tới.

“Đại nhân, đại nhân… Ngài nên nghỉ ngơi trước một chút…”

Thu Nhi chạy từng bước nhỏ phía sau, lại vẫn không đuổi kịp tốc độ của Lăng Nhàn Vân.

“Nghỉ cái gì, ta lại không mệt… Nhạn Quân!”

Lăng Nhàn Vân đã nhìn thấy Đào Nhạn Quân đựng tựa vào cửa, không chịu nổi hô to một tiếng, vọt đến, nắm tay Đào Nhạn Quân, kích động nói: “Nhạn Quân, không gặp ngươi vẫn tốt chứ?” Ngữ khí này thật không giống bọn họ mới một, hai ngày không gặp, mà là ba, năm năm chưa từng gặp mặt.

Đào Nhạn Quân vốn nghĩ muốn bảo trì bộ dáng xa cách trước kia, thế nhưng lại bị ngữ khí của Lăng Nhàn Vân làm cho tức cười, nói: “Khiến ngươi lo lắng rồi, ta ở chỗ này ăn ngon, mặc tốt, ngủ ngon, chơi vui, tất cả đều tốt.”

“Tốt là được rồi… Tốt là được rồi…” Thấy Đào Nhạn Quân cười, Lăng Nhàn Vân nghĩ y ở trong này chơi rất vui vẻ, cũng cười theo.

“Vào phòng ngồi.” Đào Nhạn Quân mở cửa.

Lăng Nhàn Vân vui vẻ đi vào, mới ngồi xuống, đã thấy Thu nhi thở phì phò theo đến, vội hỏi: “Thu nhi, trở lại đem Liên Hoa cao[1] đem đến, còn có cống trà vương thái hậu ban thưởng, đều lấy đến đây.” Sau đó quay đầu đối với Đào Nhạn Quân xấu hổ nói, “Vừa tới vội vã, đã quên lấy theo, còn để ở trên xe.”

“Mấy ngày nữa, hoa đều rụng, đều không thể ăn Liên Hoa cao, làm khó ngươi phải mang một ít đến, khiến ta trước khi hoa héo còn có thể nếm được hương vị của bánh ngọt này.”

“Ngươi thích ăn, ta tự nhiên nhớ kỹ.” Lăng Nhàn Vân thuận miệng đáp, bỗng nhiên phát giác lời nói này quá mức rõ ràng, đem tâm tư của mình đối Đào Nhạn Quân đều tiết lộ, không kềm nổi mặt ửng hồng lên, vừa mong Đào Nhạn Quân cái gì cũng không nhận ra, lại thầm hy vọng Đào Nhạn Quân có thể cảm kích.

Đào Nhạn Quân khẽ cười, con ngươi nhè nhẹ chuyển động, lướt qua gương mặt Lăng Nhàn Vân. Biết rõ đôi mắt Đào Nhạn Quân chưa hẳn thấy rõ đỏ ửng trên khuôn mặt, Lăng Nhàn Vân vẫn ngượng ngập quay đi, nhằm che đậy luống cuống của mình, song ở trong lòng nói thầm, người ta nói trời sinh vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người trước mắt này sợ sẽ là khắc tinh của mình, cái gì thông minh thủ đoạn đều không có biện pháp ở trước mặt Đào Nhạn Quân xuất ra.

“Gần đây công việc triều đình không vội sao, ngươi là Sở quốc trọng thần, lại cũng có thời gian nhàn hạ thoải mái ở đây du ngoạn?” Đào Nhạn Quân nheo lại mắt, tự tiếu phi tiếu mà đem đề tài chuyển hướng.

“Trước đó vài ngày còn có chút vội, ở trong triều chúng đại thần đều giúp đỡ, Sở vương thúc cũng hồi tâm chuyễn ý, có bọn họ giúp đỡ, ta đã nhiều ngày cũng không phải vội.” Lăng Nhàn Vân nói xong, tự giác chột dạ, lại không dám nhìn Đào Nhạn Quân, tự nhiên bỏ lỡ Đào Nhạn Quân đáy mắt lướt qua một mạt tiếu ý.

Sở quốc đại thần giúp đỡ, đó là bởi vì Lăng Nhàn Vân thân thể bất hảo, Vương thái hậu ra lệnh không được tăng thêm gánh nặng cho hắn, thế nhưng trong triều mỗi khi có đại sự, lại tự hắn quyết định, thế là những…sự tình vụn vặt chỉ có thể do các triều thần khác chia nhau mà làm. Đến nỗi Sở vương thúc, từ trước tới nay luôn luôn ở Sở quốc chạy loạn khắp nơi, bên ngoài là tầm hoa vấn liễu, ham hưởng lạc, thực chất là ngầm sát dân tình, làm tai mắt của triều đình, lúc này vừa mới quay về, cả khí cũng chưa suyễn một hơi, Lăng Nhàn Vân đã đem một đống sự tình trong tay toàn bộ ném tới trên đầu Sở vương thúc, bản thân chạy đến Thanh Lương sơn trang.

Đào Nhạn Quân trong lòng hiểu rõ, hàng ngày tuy không nói, nhưng vẫn nhìn thấy Lăng Nhàn Vân cảm tình đều bày rõ ràng trên khuôn mặt dù vẫn làm ra bộ dạng cố gắng che dấu, như vậy thế nhưng lại rất đáng yêu.

Qua một chút, Lăng Nhàn Vân không nghe Đào Nhạn Quân lên tiếng, không khỏi nhìn trộm một chút, lại chạm phải ánh mắt Đào Nhạn Quân, sợ giật thót mình, muốn dời mắt, nhưng lại không thể dời đi, trong ánh mắt Đào Nhạn Quân hàm chứa dịu dàng tiếu ý, so với hoa đào tháng ba còn sáng lạn loá mắt hơn.

Nghĩ lại, từ lúc đem Đào Nhạn Quân từ Đào Nguyên cứu về, Đào Nhạn Quân luôn vô cùng trầm tĩnh, trầm tĩnh đến mức Lăng Nhàn Vân thoáng bất an. Hắn nghĩ không thông, vì sao Đào Nhạn Quân không hỏi tình huống của Bùi Thanh, bị người ám hại cũng không thấy Đào Nhạn Quân có nửa điểm muốn truy tra. Có nhiều lần, hắn cơ hồ muốn nói ra việc Bùi Thanh bị giam lỏng ở Hoàn Hầu phủ, nhưng nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Lăng Nhàn Vân không biết mạng của mình khi nào thì sẽ bị lão thiên gia lấy đi, hắn thầm nghĩ ở trong thời gian hữu hạn cố gắng hết mức giữ Đào Nhạn Quân lâu một chút, hắn thậm chí không dám để Đào Nhạn Quân biết trong lòng hắn có bao nhiêu thích y, hắn đem “vô tư” kính dâng cho Sở quốc, lại đem “ích kỷ” để trên người Đào Nhạn Quân.

Từ khi Đào Nhạn Quân tỉnh lại, Lăng Nhàn Vân trong lòng tràn đầy cảm xúc bứt rứt, nhất là nhìn thấy Đào Nhạn Quân bình tĩnh như sự tình gì cũng đều không có phát sinh, mỗi ngày chỉ ở trong phủ tản bộ, đối với chuyện bên ngoài chẳng quan tâm, khiến Lăng Nhàn Vân “ích kỷ” có xu hướng tặng lên, bứt rứt của hắn cũng ngày càng tăng. Phần bứt rứt này từ từ tích lũy, lại có Liễu Nguyên Khanh làm nhân tố đích kích thích, cuối cùng tạo nên việc Lăng Nhàn Vân trốn biệt viện đi.

Nói cách khác mấy ngày nay, trong mắt Lăng Nhàn Vân, Đào Nhạn Quân luôn trầm tĩnh, tuy vẫn dẫn theo vài phần ủ dột, cho dù thỉnh thoảng cười một tý cũng chỉ là cười nhạt, dường như là vì để người khác giải sầu mới miễn cưỡng cười như vậy. Mà giờ này khắc này, trong mắt Đào Nhạn Quân tiếu ý cũng là nồng đậm, từ đáy mắt dần dần lan tràn đến đầy mặt, hấp dẫn toàn bộ tâm thần Lăng Nhàn Vân, trong mắt, trong lòng hắn cái gì cũng không có, chỉ có nụ cười của Đào Nhạn Quân.

“Đại nhân…”

“Tiên sinh…”

Thu Nhi và Đông Nhi cùng kêu lên, khiến Lăng Nhàn Vân từ trạng thái mê mẩn giật mình tỉnh lại, phát giác Đào Nhạn Quân còn đang hướng hắn cười, chỉ cảm thấy một cỗ khí nóng xông lên mặt, tranh thủ thời gian ho nhẹ một tiếng, nói: “Liên Hoa cao đến rồi, trà nước cũng tới, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Bên đó, Đông Nhi một bên bưng lên trà nóng, một bên lén lút nhìn Lăng Nhàn Vân, mắt đầy nghi hoặc, không biết mặt đại nhân nhà mình vì sao hồng như thế. Vẫn là Thu Nhi tuổi lớn hơn, hiểu chuyện hơn, sau khi để điểm tâm trà nước xuống, lôi Đông Nhi rời khỏi phòng ở. Hai nha hoàn đều đi rồi, lại nhớ tới đôi mắt Đào Nhạn Quân bất hảo, khí nóng trên mặt Lăng Nhàn Vân lúc này mới hơi lui đi.

Chỉ có hai người, mặt ngồi đối diện, uống rượu, bầu không khí hài hòa.

“Nhàn Vân, hoa sen héo rồi, có lẽ sẽ có trà hạt sen uống ngay đi.” Đào Nhạn Quân cầm trong tay một khối Liên Hoa cao, không ăn, chỉ nhìn.

Lăng Nhàn Vân đang híp mắt hưởng thụ cỗ khí tức hài hòa tự nhiên này, Đào Nhạn Quân đột nhiên nói chuyện khiến hắn nhất thời không kịp phản ứng, hơi giật mình gật đầu: “Nhạn Quân muốn uống trà hạt sen, ta cho người đi lấy.” Hạt sen cũng không phải cái gì hiếm lạ, tuy nói chỉ sau khi sen héo nó sau mới mọc ra, nhưng chung quy nếu từ năm trước lưu giữ đến hiện tại, một năm bốn mùa đều có thể ăn được.

Đào Nhạn Quân đột nhiên đưa tay búng nhẹ lên trán Lăng Nhàn Vân.

“Tên ngốc.” Y nói, chợt nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Đợi đến khi hạt sen đã không còn, lá sen cũng tàn, lúc mùa đông tới, chỉ còn lại thân cây trụi lủi, thế nhưng… Mùa xuân tới, lá cây sẽ lại dài ra, xanh xanh biếc biếc, nối thành một mảnh, sau đó, ra nhụy hoa, lại chậm rãi nở ra hoa, chờ đến khi hương sen tỏa ra, thì lại có thể ăn Liên Hoa cao.”

Lăng Nhàn Vân từ lúc bị y búng lên trán, cả người đều ngây ngẩn, nào có nghe thấy nửa từ, chỉ có thể dùng tay che đi nơi Đào Nhạn Quân chạm vào, thần hồn phiêu phiêu không thể ngừng lại. Đào Nhạn Quân chạm vào, không nhẹ không nặng, thế nhưng từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác thân mật, khiến hắn cảm thấy như bay lên mây.

Này có phải quan hệ giữa hắn và Đào Nhạn Quân lại càng gần thêm một chút không? Thật hạnh phúc, tim đập kịch liệt, có cảm giác như thế, cho dù hắn tức khắc chết đi cũng sẽ không hối hận.

Một bàn tay ở trước mắt vẫy vẫy, là Nhạn Quân, Lăng Nhàn Vân tức khắc tỉnh táo lại, nhìn tay Đào Nhạn Quân mù mịt nháy mắt, vừa rồi Nhạn Quân nói cái gì?

“Ngươi xem… Chuyện trên đời này, chung quy là tuần hoàn không ngừng, chiếm được, lại mất đi, dạo qua một vòng, sau đó lại có trong tay.”

“Ân?” Nhạn Quân rốt cuộc muốn nói cái gì? Lăng Nhàn Vân có chút hối hận vừa rồi thất thần, không có nghe những gì ban nãy, Nhạn Quân có thể hay không mất hứng?

“Nhưng là bởi vì đã từng mất qua, cho nên… Khi quay về, sẽ không tự chủ được đòi hỏi càng nhiều. Trộm cắp, chém giết, lừa lọc đều không quan trọng, cho dù dùng thủ đoạn gì, đều phải giữ lại càng nhiều càng nhiều…”

Lăng Nhàn Vân nhìn Liên hoa cao trong tay Đào Nhạn Quân, trừng mắt nhìn, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Nhạn Quân, ngươi thực tham.”

Đào Nhạn Quân cũng cười, tà nghễ nhìn qua, nói: “Ngươi mới phát hiện sao?”

“Cũng rất giảo hoạt.” Lăng Nhàn Vân giả vờ tức giận, “Muốn ta đây đem Liên Hoa cao cho ngươi cứ việc nói thẳng, nói nhiều đạo lý như vậy làm cái gì?”

“Ha, bị ngươi nhìn thấu.” Đào Nhạn Quân một hơi cắn Liên hoa cao trong tay, mơ hồ không rõ hỏi han: “Vậy ngươi đưa hay là không đưa?”

“Cầm lấy, cầm lấy, vốn chính là mang đưa cho ngươi.” Bánh ngọt trước mặt Lăng Nhàn Vân đều vào dĩa của Đào Nhạn Quân.

“Đích thực đều cho ta?”

“Đúng vậy a đúng vậy, đều cho ngươi.”



Chú thích

[1] Liên Hoa cao: Bánh hoa sen

“Cầm lấy, cầm lấy, vốn chính là mang đưa cho ngươi.” Bánh ngọt trước mặt Lăng Nhàn Vân đều vào dĩa của Đào Nhạn Quân.

“Đích thực đều cho ta?”

“Đúng vậy a đúng vậy, đều cho ngươi.”

“Cho cũng không thể đòi lại a!”

“A, ta ở trong mắt Nhạn Quân nửa điểm tin tưởng cũng không có? Ta có đòi lại từ Nhạn Quân vật gì không?”

“Ách… Đích thật không có.”

Đào Nhạn Quân cười tủm tỉm đem toàn bộ Liên Hoa cao đều nhận lấy, bắt đầu ăn.

Lăng Nhàn Vân nhìn nhìn, cũng nuốt nước miếng. Hơn nửa tháng này, gặp Nhạn Quân đều là lúc nửa đêm, cảnh tối lửa tắt đèn, không ngờ lại có thể không chú ý tới khí sắc của Nhạn Quân đã hoàn toàn khỏe mạnh, trên hai gò má mang theo màu phấn phấn đỏ ửng, môi cũng là nhàn nhạt hồng, sau khi dính trà nước lại đặc biệt nhuận sáng lên, nay lại có thêm vài mảnh vụn của Liên Hoa cao, làm cho Lăng Nhàn Vân rục rịch, thật muốn đi lên đem vài hạt mảnh vụn Liên Hoa cao đó liếm xuống.

Không nên không nên, Lăng Nhàn Vân lén lút nhéo lên đùi mình, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, không thể để cho Nhạn Quân chán ghét, đúng rồi, di chuyển lực chú ý, không thể lại nhìn.

“Cái kia… Nhạn Quân… Có chuyện…” Lăng Nhàn Vân rũ mắt xuống, ấp a ấp úng.

“Ân, chuyện gì?” Đào Nhạn Quân ăn xong trong miếng Liên hoa cao cuối cùng trong tay, nhấp một hơi trà.

“Mời ngươi… Lưu lại bên cạnh hiệp trợ ta quản lý Sở quốc, đến khi ta chết đi… A, không cần, không cần lâu, dù sao ta cũng sống không được mấy năm… Ngươi có thể đáp ứng không?” Không dám giương mắt xem phản ứng của Đào Nhạn Quân, yêu cầu này có chút quá đáng. Hắn cùng Đào Nhạn Quân tiếp xúc mới vài tháng, nếu Đào Nhạn Quân cự tuyệt cũng là bình thường.

“Một thân văn võ nghệ, thà giữ thối nát chứ không bán, này là nguyên tắc của ta, ngươi muốn ta trợ lực, tuyệt không có khả năng.” Đào Nhạn Quân cự tuyệt không một chút lay chuyển.

Lăng Nhàn Vân hít một hơi, nói: “Sớm đã biết ngươi là người nhàn tản, nhất định không chịu xuất sĩ, vậy chỉ ở lại trong phủ ta làm thực khách, có được không?” Sau cùng một câu “có được không”, thật có vài phần đáng thương như vậy, hắn chỉ là muốn giữ Đào Nhạn Quân lại bên người, hiệp trợ và vân vân, chỉ là nhân tiện.

Mặt Đào Nhạn Quân đột nhiên nhích lại gần, cách Lăng Nhàn Vân quá gần, hơi thở phun trên hai gò má của hắn, cảm giác ấm áp khiến mặt Lăng Nhàn Vân đột nhiên đỏ. Hắn luyến tiếc đẩy ra Đào Nhạn Quân, cách gần như vậy, cơ hồ có thể thấy rõ ràng từng lỗ chân lông trên khuôn mặt Đào Nhạn Quân.

“Tuy rằng ngươi xem như rất có thành ý, thế nhưng ta có lý do gì để ở cạnh một người sống không được mấy năm?”

Thanh âm Đào Nhạn Quân cực nhẹ, nhưng Lăng Nhàn Vân một chữ cũng không nghe rõ, gương mặt bỗng nhiên trắng bệch, mù mịt nhìn mặt Đào Nhạn Quân cách hắn càng ngày càng xa, dần dần lại có chút thấy không rõ.

Lí do gì? Hắn có lý do gì, khiến Đào Nhạn Quân bồi ở bên cạnh một kẻ sống không được bao lâu không biết khi nào thì sẽ đi đời nhà ma, khi đó… Ai sẽ tới bảo hộ Nhạn Quân?

“Nhạn Quân, ta giúp ngươi cứu Bùi Thanh ra, điều kiện là ngươi ở lại bên cạnh ta ba năm.” Cắn chặt răng, ba năm, vậy là đủ rồi đi. Giữ hắn ba năm, ba năm sau, trả lại cho Bùi Thanh, nam nhân kia, sẽ chiếu cố Nhạn Quân tốt. Tuy rằng không có tư cách, thế nhưng thật ghen tỵ, hắn thật ghen tỵ nam nhân kia.

Không khí trong phòng đột nhiên ngưng trệ, Đào Nhạn Quân nhìn Lăng Nhàn Vân, đột nhiên lạnh nhạt cười rộ lên.

“Lăng đại nhân, ngươi đem ta thành cái gì, đem Bùi Thanh thành cái gì, lại đem chính ngươi thành cái gì? Điều kiện như vậy, không cảm thấy bỉ ổi sao?”

Lăng Nhàn Vân ngực đau xót, có cảm giác cả hô hấp đều đình chỉ, hít sâu một hơi, hắn nghiêng ngả đứng lên, nói: “Ta bỉ ổi sao? Cho dù là vậy, Nhạn Quân, ta chỉ nghĩ muốn giữ ngươi mấy năm lúc ta còn sống, ta không muốn đến lúc chết cũng phải hối hận, tâm ý của ta đối với ngươi… Ta đối với ngươi…”

Bưng kín ngực, đau quá, giống như bị xé rách vậy, nói không được nữa, Nhạn Quân, Nhạn Quân, phần này tâm ý… Phần này tâm ý tuyệt đối là chân thành tha thiết. Một cỗ nhiệt lưu ấm áp ào ạt từ ngực truyền đến, trong lòng lướt qua một vòng, cám giác đau đến nứt ra đột nhiên giảm nhẹ nhiều, hắn ngạc nhiên xoay đầu.

“Nhạn Quân?”

“Đứa ngốc, bệnh phát sẽ không tốt, ngươi đã không còn cứu mạng dược đi.” Đào Nhạn Quân chậm rãi thu tay về, xem bộ dạng ngạc nhiên của Lăng Nhàn Vân, lắc đầu, “Vừa cùng ngươi nói một hồi đạo lý như vậy, ngươi một câu cũng nghe không hiểu a. Hảo hảo nghĩ lại, ta muốn cái gì, ngươi có thể cho ta cái gì?”

“A?”

“Nơi ở của ngươi cách vách, mau đi về trước, muốn ta lưu lại, ngươi đem thân thể dưỡng tốt lại mới nói tiếp.”

“Thu Nhi, Thu Nhi, đại nhân nhà ngươi phải đi về …”

Lăng Nhàn Vân ngây người theo sát Thu nhi, trong óc tất cả là câu nói sau cùng của Đào Nhạn Quân, “Muốn ta lưu lại, ngươi đem thân thể dưỡng tốt lại mới nói tiếp”. Sau khi lặp lại câu nói, hắn mở miệng ngây ngô cười, Nhạn Quân không có một hơi từ chối. Nếu như hắn đem thân thể dưỡng tốt lắm, có phải là Nhạn Quân có thể sẽ lưu lại? Nếu như hắn có thể sống qua ba năm, Nhạn Quân có phải là sẽ bồi hắn ba năm, nếu là thân thể hắn sau này đều khỏe mạnh an khang, Nhạn Quân phải chăng sẽ bồi hắn cả đời? Nếu như nói trước đây Lăng Nhàn Vân còn đối với sinh tử của mình không để bụng, thời khắc này hắn thật cường liệt hy vọng mình thật có thể dài mệnh trăm tuổi.

Có ý nghĩ này, không cần Thu Nhi kêu Ôn tổng quản, Lăng Nhàn Vân đã ngoan ngoãn nằm xuống, ôm lấy gối ôm hảo hảo ngủ. Khi tỉnh dậy đã gần hoàng hôn, Thu Nhi tiến đến hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu, hắn liền thúc giục Thu Nhi đi nấu bát dược thiện. Đây là phương thuốc Yến đại phu điều phối cho hắn, trước đây hắn luôn luôn thấy mùi vị không tốt, có thể không ăn sẽ không ăn, lúc này có một câu kìa của Đào Nhạn Quân, trong lòng hắn dường như có mật, rất ngọt, uống dược thiện cũng không thấy mùi vị bất hảo. Nếu có thể khiến Nhạn Quân bồi hắn cả đời, đừng nói là dược thiện, ngay cả thuốc độc, hắn cũng nguyện ý một ngày uống mấy lần.

Thu Nhi bị cử chỉ khác thường của đại nhân nhà mình dọa đến mức không hiểu gì, âm thầm nói đại nhân đây là đổi tính. Tuy rằng khó hiểu, nhưng mắt thấy đại nhân chủ động muốn uống dược thiện, nàng trong lòng cũng cao hứng, tranh thủ thời gian chạy đi làm.

Lăng Nhàn Vân một người ở trong phòng sửa sang lại quần áo, lại muốn đến chỗ Đào Nhạn Quân, chạy tới cửa nhìn về phía chỗ ở Đào Nhạn Quân không trông thấy Đào Nhạn Quân, lại phát hiện thái dương đang ngả về phía tây khiến đám mây ở chân trời nhuộm đỏ một mảnh kim hồng, bên dưới đám mây, núi non như sẫm lại, nước biếc chảy dài, quả nhiên là một bức tranh phong cảnh đẹp không tả xiết, lập tức hứng thú, cũng không chờ dược thiện của Thu Nhi, chạy thẳng qua nơi Đào Nhạn Quân.

“Nhạn Quân… Nhạn Quân… Chúng ta đi xem mặt trời chiều…”

Trong phòng không có ai, Nhạn Quân đi nơi nào? Ủ rũ về chỗ ở của mình, mới ngồi xuống, liền có hạ nhân báo lại: “Đại nhân, Sở Đào tiên sinh phái người truyền lời đến, thỉnh đại nhân sau khi dùng qua dược thiện, đến chòi nghỉ mát ở lưng chừng núi, cùng nhau thưởng thức mặt trời chiều.”

“Thật sao?” Lăng Nhàn Vân bỗng nhảy dựng lên, đôi mắt mở to, trong đầu say mê nghĩ, nguyên lai Nhạn Quân có cùng suy nghĩ với hắn, quả thật là vừa khéo… Hắc hắc hắc…

Hạ nhân chưa thấy qua đại nhân kích động như vậy, sợ giật thót mình, ngây người: “Tất nhiên là thật, Sở Đào tiên sinh đã ở trong chòi nghĩ mát nơi lưng chừng núi chờ đại nhân…”

“Dược thiện… Dược thiện ở nơi nào, Thu Nhi còn chưa chuẩn bị tốt sao?” Cắt ngang hạ nhân, Lăng Nhàn Vân cao giọng nói, chợt chạy ra đi tìm Thu Nhi, hạ nhân vội vàng theo ra, vẫn bộ dáng không hiểu ra sao.

Sau một hồi gà bay chó sủa, Lăng Nhàn Vân rốt cuộc mang theo Thu Nhi hướng lưng chừng núi đi đến. Đáng thương chính là đám hạ nhân cùng bọn hộ vệ bị hắn lưu lại, một đám xoa đôi mắt, hoài nghi người vừa từ trong tay Thu Nhi đoạt lấy dược thiện cũng không quản nóng hay không, ba ngụm thì toàn bộ đổ hết vào bụng, đến tột cùng có phải là đại nhân bọn hắn đi theo mấy năm không? Khi nào thì đại nhân bọn họ biến thành vui vẻ như vậy?

Còn chưa tới lưng chừng núi, thì nhìn thấy vài làm hạ nhân ăn mặc như hộ vệ Lăng phủ, rải ở bốn phía xung quanh lưng chừng núi, ngăn cản một vài văn nhân nhã sĩ cùng nghĩ muốn lên lưng chừng núi xem mặt trời chiều. Những người này hiển nhiên chính là hộ vệ Ôn tổng quản phái tới bảo hộ Đào Nhạn Quân. Lăng Nhàn Vân xem bọn hắn làm hết phận sự trong lòng cũng cao hứng, cân nhắc tí nữa sẽ bảo Ôn tổng quản hảo hảo thưởng bọn họ.

Đúng lúc này, có một đám người tựa hồ đối với việc có người độc bá lưng chừng núi rất bất mãn, cùng hai hộ vệ tranh cãi lên, hai hộ vệ đó lúc nay đã nhìn thấy Lăng Nhàn Vân đến, sợ bắt đầu cãi nhau quấy nhiễu đến hắn, tranh thủ đưa ra lệnh bài Lăng phủ. Đám người kia hiển nhiên có người nhận ra, phẫn nộ quay trở về, vừa vặn cùng Lăng Nhàn Vân gặp thoáng qua. Đi không xa, một người trong đó đột nhiên a một tiếng, quay đầu lại nhìn Lăng Nhàn Vân vài lần, tựa hồ nhận ra hắn.

Lăng Nhàn Vân lúc này một lòng mong được ở bên cạnh Đào Nhạn Quân, đâu chú ý tới xung quanh, người đó rõ ràng do dự một chút, dường như cảm thấy hiện tại không phải lúc quấy rối Lăng Nhàn Vân, mới rời đi.

“Nhạn Quân…” Tới lưng chừng núi, Lăng Nhàn Vân liếc mắt một cái thì nhìn thấy Đào Nhạn Quân đắm chìm trong mặt trời chiều tàn, y phục vàng nhạt bị ánh thành màu đỏ, nửa bên mặt nhấp nháy chói lọi.

“Nhàn Vân…” Đào Nhạn Quân nghiêng mặt, mỉm cười với Lăng Nhàn Vân.

Cười như xuân phong, khắp núi đào nở, thế gian mỹ cảnh, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Nhắm mắt, xóa đi mê muội trước mắt, Lăng Nhàn Vân đi qua, ngồi xuống.

“Thật đẹp…” Vô ý thức thấp giọng.

Đào Nhạn Quân nghe được, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cằm, nhướn mi cố ý hỏi: “Ta… Hay mặt trời chiều?”

Lăng Nhàn Vân bật cười: “Tất nhiên là mặt trời chiều…” Nói tới đây ngữ thanh dừng lại, như là nhớ tới cái gì, ha hả nở nụ cười.

“Cười cái gì?” Đào Nhạn Quân thấy Lăng Nhàn Vân cười trong mắt lộ ra một mạt tính trẻ con, không khỏi hiếu kì hỏi.

“Mới trước đây, phụ thân cùng nương chung quy không chịu để cho ta xem mặt trời chiều, chỉ vì ta thân thể yếu. Lúc hài tử nhà khác ở bên ngoài đùa, ta chỉ có thể ghé vào bên cửa sổ nhìn hoa cỏ bên ngoài, nhìn thái dương lặn xuống phía tây. Có một lần ta quay về từ thư phòng nhìn thấy mặt trời xuống núi, liền đối với mặt trời chiều niệm, niệm mấy chục lần, lại lấy bút viết, viết đủ trăm lần. Cha mẹ thấy được, sợ muốn chết, cảm thấy cái từ này là đại điềm xấu, sợ ta đích thực sẽ lặn giống mặt trời chiều, đi đời nhà ma, từ đó không cho ta viết bốn chữ này, cũng không cho ta ghé vào bên cửa sổ xem mặt trời chiều nữa.”

Nói xong, Lăng Nhàn Vân dường như lại thấy được bộ dạng khẩn trương của phụ thân cùng nương năm đó, không kềm nổi cong lên khóe môi, kỳ thực năm đó hắn bất quá là muốn đem bốn chữ này luyện hảo, viết dễ coi chút mà thôi.

“Lệnh tôn lệnh đường để ý thân thể của ngươi, sợ là hao hết tâm huyết đi.” Đào Nhạn Quân nhìn mặt trời chiều, tưởng tượng thấy tình cảnh theo như lời Lăng Nhàn Vân, dường như có thể thấy ở trong không khí dày đặc một cỗ ấm áp.

“Đúng vậy a, cho nên lúc ta uống dược, luôn luôn tự nói với mình, để cha mẹ, để không làm cho bọn họ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ta nhất định phải đem khổ dược đều uống hết, nhất định phải sống thật tốt…” Nói tới đây, Lăng Nhàn Vân chép chép lưỡi, đau khổ hiện lên mặt nói, “Đến hiện tại ta đều cảm thấy miệng đắng nghét, trời biết ta sợ nhất là đắng.”

“Ha hả, sợ đắng như thế, năm đó lệnh tôn lệnh đường để cho ngươi uống dược, nhất định là đào rỗng cái đầu.”

Lăng Nhàn Vân lắc đầu nói: “Nhạn Quân coi thường rồi, ta thế nhưng là người hiếu thuận, mới không để cha mẹ vì ta buồn càng thêm buồn. Ta thân thể này đã làm cho bọn họ khổ tâm, tại sao có thể vì chuyện uống dược tái làm cho bọn họ phiền lòng.”

“Phụ mẫu từ ái, nhân tử hiếu thuận…” Đào Nhạn Quân thấp giọng lẩm bẩm, lại có khoảnh khắc thất thần.

“Nhạn Quân… Nhạn Quân?” Phát giác Đào Nhạn Quân thất thần, Lăng Nhàn Vân kêu vài tiếng, “Nhạn Quân, ngươi làm sao vậy?”

Đào Nhạn Quân phút chốc hoàn hồn, nhìn Lăng Nhàn Vân, trong mắt lại hiện lên một mạt ước ao.

“Nhàn Vân…”

“Ân?”

“Ngươi a… Có nhiều chỗ, thực khiến nhân đố kỵ!”

“A?”

Lăng Nhàn Vân bị Đào Nhạn Quân một câu đố kị làm đến mức đầu óc mờ mịt, tỉ mỉ suy nghĩ kỹ lâu, mới do dự bất định nói: “Nhạn Quân, ta có chỗ nào có thể khiến cho ngươi đố kị?”

Xuất thân tương tự, đều là con cháu tầng lớp tri thức, cũng là người của triều đình, nếu nói là Đào Nhạn Quân đố kị quan to lộc hậu của hắn, hiển nhiên không có khả năng, ngược lại là hắn đối với Đào Nhạn Quân tự do tự tại để lại trách nhiệm gia tộc sau lưng càng tràn ngập ước ao.

Đào Nhạn Quân không đáp, lại chuyển đề tài nói: “Nhàn Vân, nghe nói lệnh tôn lệnh đường là chết bệnh?” Trung niên chết bệnh, chỉ sợ hao quá nhiều tâm huyết cho thân thể của Lăng Nhàn Vân đi.

Lăng Nhàn Vân quả thực thần sắc buồn bã, chậm rãi nói: “Phụ thân ta cùng nương cảm tình từ trước đến nay vô cùng tốt, thể chất của ta giống phụ thân, chỉ là so với phụ thân nghiêm trọng vài phần, phụ thân đem hảo dược tìm thấy đều cho ta, chính hắn lại… Nương sau khi phụ thân qua đời, không đến một năm, cũng hậm hực mà chết.”

Nói tới đây, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về nơi xa, thanh sơn lục thủy, trời cao mây thấp, có chim về rừng.

“Ta vốn tên là Lăng Vân, phụ thân khi đặt tên cho ta khi hy vọng ta lớn lên có chí hướng toại thẳng tới trời cao. Năm ta một tuổi, có thuật sĩ đến xem tướng, nói ta mệnh quý mà thọ đoản, trong triều đình không thể tìm được vị trí ổn định. Nếu phải duyên mệnh, nên noi theo mây nhàn, lại nói, tên Lăng Vân cực kỳ không thích hợp, khi mười tám tuổi, sẽ khắc mệnh ta. Đã là mệnh nhàn vân dã hạc, nên chọn ra hai chữ làm tên hộ mệnh ta. Dã hạc cô đơn hung ác, chi bằng “nhàn vân” hai chữ nhã nhặn lịch sự, nên đã đổi tên cho ta là Nhàn Vân. Phụ thân lúc đầu còn có chút không tin, chỉ nghĩ thuật sĩ nói bậy vì tài, ai biết ta từ nhỏ đến lớn ốm đau không dứt, đến năm mười tám tuổi lại suýt nữa đi đời nhà ma, phụ thân mời thần y tứ xứ không có kết quả, đành phải tế thiên tự địa, dâng hương cung sinh, đổi tên ta là Nhàn Vân.

Ba ngày sau khi đổi tên, Yến đại phu tự tìm đến cửa, chữa khỏi cho ta. Qua mấy năm, cơ thể của ta khỏe mạnh nhiều lắm, hầu như không ốm đau. Phụ thân lúc này mới đích thực tin thuật sĩ, trước khi lâm chung dặn ta, nhất định không thể vào triều đường, sau trăm ngày, liền đem linh cữu quay về tổ hương, ẩn hương sống quãng đời còn lại. Ai ngờ trăm ngày của phụ thân chưa qua, nương thương tâm quá độ cũng ngã bệnh, bởi thế chưa thể hoàn thành. Không đến một năm, nương cũng qua đời, ta định đem linh cửu cha mẹ đem về tổ hương, nhưng không ngờ lúc này tiên vương cũng bệnh không dậy nổi, tỷ tỷ ở trong cung thế đơn lực mỏng, ta sợ tỷ tỷ bị người làm hại, đành phải kiên trì không quan tâm di mệnh phụ thân, vào triều đình.

Lúc đó, ta liều mạng bảo hộ tỷ tỷ, đưa cháu ngoại còn nhỏ lên Sở vương vị, nhưng cơ thể của ta cũng chịu không nổi, nếu như không phải nhờ dược cứu mạng của Yến đại phu, ta đã sớm chết.

Chính là lúc đó, giống như lời nói của thuật sĩ, từ khi vào triều, cơ thể của ta lại bất hảo, Ôn tổng quản khuyên ta vài lần, ta cũng không đồng ý vứt bỏ tỷ tỷ cùng cháu ngoại nhỏ tuổi. Nó tuổi quá nhỏ, vẫn ngồi không vững vương vị, ta chỉ có thể thay nó trước chống, khi nào không thể chống đỡ thì buông tay. Đối với cái chết, ta từ lâu không quan tâm, nếu ta may mắn có thể sống được, phải chân chính làm một nhàn vân dã hạc mới tốt. Thế nhưng… Nhạn Quân, ta… Ta…”

Lăng Nhàn Vân đột nhiên bắt đầu kích động, kiềm chế cảm tình ở trong lòng, lúc này dường như có dòng nước cực nóng chảy qua, chờ phun trào ra, mấy tháng trước đột nhiên có được tin tức của Đào Nhạn Quân, trong tim hắn mới có dục vọng sống sót, càng ở gần Đào Nhạn Quân, hắn lại càng không muốn chết, thế nhưng… Thế nhưng…

Đầu ngón tay kháp vào lòng bàn tay, kỳ thực hắn không phải không rõ ràng ý của Đào Nhạn Quân hôm qua, Đào Nhạn Quân muốn, hắn có thể cho, cũng nguyện ý đưa cho, thế nhưng hắn không thể nói ra, không thể cho Đào Nhạn Quân bất luận ràng buộc gì, đơn giản là, hắn không có vĩnh viễn.

Đúng, không thể ràng buộc, Lăng Nhàn Vân giống như cảnh tỉnh, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.

“Nhạn Quân, tự do của ngươi, ta muốn mà không thể có, là ta đã nhầm, ta không nên muốn ràng buộc ngươi. Tính tình của ngươi tựa như tên của ngươi, nhạn trên bầu trời, không hợp để bất luận kẻ nào ràng buộc trói trên mặt đất, tự do là đôi cánh của ngươi, bầu trời mới là thế giới của ngươi. Hôm qua, ngươi xem như ta chưa nói qua, ngươi nguyện ở thì ở, nguyện đi thì đi, nếu ngươi muốn đi cứu Bùi Thanh, ta cũng nguyện tương trợ, không cần ngươi trả bất luận cái gì.”

Đào Nhạn Quân trước chỉ là yên lặng nghe, đến lúc Lăng Nhàn Vân nói xong lời cuối cùng, y kinh ngạc ngẩng mắt, lặng lẽ nhìn chăm chú vào Lăng Nhàn Vân, dường như để có thể thấy rõ ràng mặt Lăng Nhàn Vân. Mắt của y nhè nhẹ híp, thế nhưng từ mắt tỏa ra hào quang lại dị thường lóa mắt, lại thập phần huyền lệ so với mặt trời chiều nơi chân trời.

“Nhạn… Nhạn Quân?”

Lăng Nhàn Vân bị nhìn đến không được tự nhiên, đem lời mình nói mới rồi hồi tưởng lại một lần, chưa cảm thấy có vấn đề gì, đành phải hoang mang nhìn lại Đào Nhạn Quân.

Đào Nhạn Quân lại đột nhiên cười ha hả, không phải nụ cười xuân phong hoa đào, mà là cực kỳ phóng túng cười, một bàn tay ôm bụng cười đến loan hạ lưng, còn kém không lăn ra.

Lăng Nhàn Vân choáng váng, hắn có nói cái gì đáng chê cười sao? Lần thứ hai từ đầu tới đuôi hồi tưởng, một chữ cũng không bỏ qua, vẫn là mù tịt.

Đào Nhạn Quân nở nụ cười rất lâu, rốt cuộc, y ngừng cười, cố sức thẳng lưng, một bàn tay vỗ vào trên vai Lăng Nhàn Vân, nhân tiện nửa người trên cũng không khách khí toàn bộ ngả vào lưng Lăng Nhàn Vân, cằm gác trên vai Lăng Nhàn Vân, giọng vẫn là cố sức nhịn cười: “Hỏi ngươi một vấn đề…”

Ngoài đêm đầu tiên Đào Nhạn Quân từ hôn mê tỉnh lại, Lăng Nhàn Vân chưa từng cùng y thân cận tiếp xúc như vậy, mà lúc này cùng khi đó lại bất đồng, hắn gần như có thể từ hơi thở của Đào Nhạn Quân nghe được hương vị của Liên Hoa cao, còn có nhiệt độ cơ thể, nơi tiếp xúc như là có lửa ở đố. Lăng Nhàn Vân toàn thân đều cương cứng, muốn ôm lại sợ Đào Nhạn Quân ném tới trên mặt đất. Trên thân nóng tới khó chịu, đây là dày vò, dày vò khiến hắn vừa đau vừa vui.

“Hỏi ngươi một vấn đề, Nhàn Vân a, ngươi rốt cuộc thích ta đến thế nào rồi?”

Cúi đầu, thấp giọng thì thầm so với sét đánh càng vang, bùng nổ trong đáy lòng Lăng Nhàn Vân, đẩy mạnh Đào Nhạn Quân ra, hắn liên tục lui về phía sau, kinh hoảng liên tạc lắc tay: “Không có, ta không có thích ngươi… Không có… Không có… Không có…”

Phản ứng của Lăng Nhàn Vân khiến Đào Nhạn Quân vừa tức vừa buồn cười. Hắn là con mãnh thú và dòng nước lũ sao, thích thì thích, không thích thì không thích, sao phải bị dọa thành như vậy, mặt đều chuyển trắng. Đào Nhạn Quân đưa tay kéo y phục cùa Lăng Nhàn Vân làm hắn xoay người lại, nói: “Nhàn Vân, khuôn mặt của ngươi không gạt được người, ngu ngốc, thích thì thích, phủ nhận cái gì, chẳng lẽ ta còn có thể ăn ngươi.”

“Không không không phải là phải.. Không phải…”

Lăng Nhàn Vân khẩn trương cả nói cũng nói không xong, hơi giật mình nhìn Đào Nhạn Quân khẽ đảo mắt bộ dáng như có điều suy nghĩ, đột nhiên gương mặt mang theo tiếu ý càng ngày càng gần, sau đó, môi nóng lên, cảm giác nong nóng ẩm ướt dần dần dâng lên một cỗ hấp lực. Hắn ngây người choáng váng, hoàn toàn không biết bọn họ đang làm cái gì, đã quên giải thích, lại mở môi, mặc ý đối phương tiến quân thần tốc, ở trong không gian hữu hạn khơi dậy ngọn lửa sâu kín nhất bên trong thân thể của hắn.

Tim đập vô cùng mãnh liệt, gần như nhảy ra khỏi ngực, hô hấp, cũng càng lúc càng trắc trở, thế nhưng hắn không có cảm giác, cái gì cũng đều không cảm thấy, chỉ là nhịn xuống khô nóng trong thân thể, nhè nhẹ rên dài một tiếng, trước mắt đột nhiên tối sầm, dường như ngã vào vực sâu tối đen, cái gì cũng không biết.

Đào Nhạn Quân đột nhiên phát hiện người trong tay trầm xuống, biết không tốt, liền nới lỏng Lăng Nhàn Vân, một bàn tay để ở ngực hắn, đưa vào một cỗ nội lực bảo vệ tim mạch, sau đó mới dở khóc dở cười nhìn trời thở dài.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây