Dẫu Ngươi Là Phế Vật

19: Trả thù


trước sau

Phản hệ của Không hệ không hề đơn giản chút nào, Doanh Doanh vừa bước vào khu rừng trước đây đã bị chôn vùi thì ngã xuống đúng cái nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên, bản thân không thể chịu đựng được nữa, không rõ bao nhiêu thời gian, bao nhiêu ngày đến khi tỉnh lại liền nghe chiếc nhẫn trên tai luôn gọi tên mình, tiếp nhận nó

- Vân tỷ tỷ

Bên kia dường như vỡ òa, Doanh Doanh nghe được tiếng khóc nức nở nhưng lại không thể ôm lấy người không thể bên cạnh không thể vồ về

- Doanh, cuối cùng thì muội cũng đã tỉnh rồi, cuối cùng tỷ đã đợi được muội tỉnh dậy rồi

- Vân tỷ tỷ mau lên, nhanh lên, huynh ấy đến đón tỷ rồi

Là giọng của Khôi Nhất, thế nhưng Doanh Doanh lại nghĩ đến một cảnh khác, ai bảo pháo nổ rồi tiếng người người cười nói chúc mừng như một buổi lễ thành hôn, đau lòng vừa tỉnh dậy đã tiếp nhận một cơn đau mà nói ra vài chữ

- Vân ... tỷ ... hôm nay thành thân

- Đúng vậy, thế nhưng muội đã tỉnh thì nhanh đến đón tỷ đi, người ta thành thân hết cả rồi, tỷ chỉ đợi mỗi muội ... Doanh ... Doanh, muội có nghe tỷ nói không?

Lý Uyển Vân không ngờ đến Doanh Doanh chỉ nghe đến câu nói đó, chỉ nghe đến hai từ "Đúng vậy" đã không màn đến tính mạng của mình mà xuống giường mà chịu tứ hệ phá nát cơ thể muốn ra ngoài, mở ra không gian thế nhưng đối diện với nó không phải là nơi cần đến mà đối diện với nó là một nơi tối tăm từ xa có thể nhìn thấy pháo màu đỏ thẳm

- Vân ... 

Nói rồi ngất đi, tứ hệ cảm nhận nỗi đau chủ thể mà không làm càn hay nói đúng hơn sức mạnh ấy bắt đầu ngủ, ngủ một giấc đến khi chủ thể sẵn sàng đối mặt còn không sử dụng sức mạnh bừa bãi chỉ có hại người khác mà thôi, đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của chủ thể trước khi bất tỉnh.

Lần thứ hai tỉnh dậy, chiếc nhẫn vẫn ở yên đó, nó không còn được rót sức mạnh vào nữa, Doanh cũng không màn đến chiếc nhẫn ấy có tồn tại hay không cũng không còn vấn đề nữa, từ ngoài xa Doanh nhìn thấy một lục y nữ nhân, dáng vẻ rất cô đơn, từ từ đi ra cửa rất chậm để cảm nhận trở lại nền đất để cảm nhận được hơi ấm của mặt trời

- Tiểu muội đã tỉnh

- Tỷ đây là ...

- Tỷ là Tô Trúc là trưởng gia tộc Tô gia, khi đi ngang qua sơn lâm thì thấy muội thương tích đầy mình, nên mang muội về Tô gia, tuy bây giờ Tô gia tộc không còn quyền uy như trước nhưng tỷ tin nhất định một ngày nào đó tỷ có thể phục hưng Tô gia tộc, muội tỉnh lại là cả một phép màu đấy, ba năm rồi muội chưa từng động đậy, thật là kỳ diệu

- Cũng đúng, lại thêm ba năm nữa, vừa bên nhau không lâu lại tách biệt, vừa tách biệt người đã bên cạnh người khác rồi

- Người tên Vân đó đã thành thân sao?

- Đúng là vậy, nhưng dù sao muội cũng không thể bắt người đợi mãi được

- Muội tên là gì?

- Doanh, chỉ là Doanh

- Doanh, cái tên rất giống biểu ca trước đây, trước đây có một biểu ca tuy là nghĩa tử của Vinh bá bá nhưng người này đã cứu mạng tỷ một lần, người đó có một hôn phu gọi là Lý Uyển Vân, thế nhưng Khang biểu ca lại đem người đến hạ sát của Lý gia, lần đó ông rất giận nhưng biết làm sao được sức mạnh duy nhất vượt trội có thể bảo vệ của gia tộc chỉ mỗi biểu ca, cho đến khi có người đến đem giết hết những đứa con đầu lòng trong gia tộc lớn nhỏ không gia, tỷ không rõ vì sao lúc đó bọn họ lại tìm thấy được tỷ mà thôi

- Có lẽ do may mắn

- Có lẽ vậy, vậy nên tỷ nhất định sẽ phục hưng lại gia tộc sẽ giáo huấn các muội muội đệ đệ không được giống như Khang biểu ca làm chuyện xấu, từ từ tạo danh tiếng tuy con đường đó rất lâu nhưng tỷ chấp nhận, chấp nhận con đường đó

- Muội nghĩ tỷ sẽ thành công, sẽ còn rất nhiều người sẽ biết đến cái tên Tô Trúc và gia tộc họ Tô một lần nữa

- Hihi ... cảm ơn muội

Tô Trúc không nghĩ có người đồng tình với suy nghĩ của mình, một phút giây yếu đuối được bộc lộ bên cạnh Doanh Doanh, muội người xa lạ được bản thân cứu về.

Cuộc sống cứ trôi qua, lại thêm một tin đồn chết người Tô gia cứu lấy phế vật lại còn để bên cạnh như báu vật nữa, Doanh Doanh không chấp nhận thêm một đan dược nào nữa, cứ như vậy cứ để bọn họ chê cười, cứ để bọn họ khinh miệt có lẽ nỗi đau đó không thấm thía bao nhiêu với nỗi đau trong của Doanh Doanh lúc này

*****

Khôi gia tộc, hòn đảo của Cổ Hà trước đây sinh sống, dần nơi này nổi tiếng với đan dược người người kéo đến, Cổ Hà tiếp nhận Lý Uyển Vân làm để tử, truyền thụ tất cả những gì cần biết của một đan dược sư, những đan dược sau một năm lưu lại đều có sự hỗ trợ của nàng, nàng những lúc rãnh rỗi sẽ gọi tên hôn phu của mình, dùng đến chiếc nhẫn mà truyền đạt

Khôi Nhất một bên luyện tập với thần bóng tối để ngày càng mạnh hơn, một bên chăm lo cho Khôi Yên, đứa trẻ bộc phát sức mạnh rất sớm, ai đời nghĩ vì tức giận mà đem Hỏa hệ đốt đuôi Hỏa Yêu Mèo, vật cưng của Cổ Hà vì lần đó mà Cổ Hà không thèm để ý khiến cho Khôi Yên khóc ba ngày không nín, cuối cùng Cổ Hà phải xuống nước mới dỗ được, được yêu thương chiều chuộng nên Khôi Yên rất tinh ranh cũng như rất ngang bướng

Nhi tử của Cổ Hà vừa nhìn thấy Lý Uyển Vân đã biến nàng nữ thần trong tâm, mãi đến một năm sau khi gặp nương tử của mình mới chịu buông bỏ, nhưng mong ước cuối cùng chính là một lần được Lý Uyển vân vấn tóc cho mình, mới gây nên cớ sự kia

Ở một góc của hòn đảo nơi duy nhất chỉ có Lý Uyển Vân hay lui đến, lúc nào nàng cũng chỉ một mình, và lần này cũng vậy, nơi đó có một cái cây rất lớn dường như tán lá của nó có thể che được cả bầu trời ở đó có một cái đình tranh không rõ có từ khi nào nhưng mỗi lần muốn nhắn nhủ điều gì đó thì nàng lại tìm đến đây

- Doanh, muội có đang ở đấy không? Muội có nghe được tỷ đang nói không? Doanh, muội khỏe chứ? Muội có ăn rau không, muội thường không ăn chúng, như vậy không tốt cho sức khỏe đâu?

- Lão đại, đằng trước hình như có nơi nghỉ chân

Một tiếng nói của nam nhân vang lên, dần dần có những cái bóng xuất hiện, một tên mang sức mạnh Lôi hệ rất nhanh đứng đối diện trước mặt nàng, nhìn thấy vẻ xinh đẹp của nàng mà bản thân hắn không kiểm soát được mình, một vẻ đẹp của một vị thần

- Cô nương, sao lại đơn độc ở đây? Phải chăng đang buồn phiền chuyện gì chăng?

Lý Uyển Vân quay người rời đi không màn đến, lúc đi ngang qua bọn họ cái người mà hắn gọi là lão đại, chính xác hơn là tên cướp biển, với năng lực thủy hệ không thể xem thường được, thuyền trưởng Phùng Đinh, hắn bị sắc đẹp và sức mạnh làm nổi lên tính chiếm hữu, năng lực của hắn không hề đơn giản, đối với kẻ mạnh hắn có cách khiến cho kẻ đó phải phục vụ mình, và mỹ nhân trước mặt phải như vậy

- Mỹ nhân, nàng có muốn theo thuyền trưởng ta đi chu du tứ hải, đi đến những chân trời mới không?

Lỷ Uyển Vân không đáp, nàng cảm thấy không nên đáp lại, và rồi Phùng Đinh dở ra chiêu bài đó, hắn muốn cướp lấy sức mạnh của nàng, cướp lấy cả thân thể và linh hồn của nàng, hắn dùng tay nắm lấy cổ của nàng mà hút hết sức mạnh hiện của nàng

- Ả đàn bà thối, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ngươi có muốn cả hòn đảo này của ngươi bị ta nhấn chìm trong nước không?

Soẹt ... Không rõ từ đâu một mũi tên lao đến bắn xuyên qua cánh tay của hắn, đầu mũi tên làm từ băng, bên trong có lam hỏa biến dị, hắn ôm lấy cái tay mình mà chữa thương, thế nhưng hắn không có cách nào khiến cho máu ngừng chảy được, càng lúc máu chảy càng nhiều, hắn hét lên:

- Là kẻ nào? ... kẻ nào dám ra tay sau lưng ta?

Không có tiếng trả lời, Phùng Đinh rút mũi tên ra ném xuống đất thì lại thêm nhiều mũi tên khác găm vào người hắn, hắn cứ rút ra thì mũi tên ấy trở lại đâm vào người hắn không thể nào né trách được, không chỉ có hắn mà đồng bọn của hắn cũng đã chết không rõ từ lúc nào, hắn hấp thụ sức mạnh có trong mũi tên nhưng càng hấp thụ hắn càng đau đớn, đến một lúc cả cơ thể hắn không hấp thụ được nữa mà quỳ xuống gào lên:

- KẺ NÀO?

Một nữ nhân xuất hiện, trên tay là cung tên thế nhưng thật kỳ lạ nàng ta chỉ rút những mũi tên sau lưng không hề đụng đến mũi tên bên hông của mình, nàng không rõ từ đâu xuất hiện nhưng sức mạnh trong mỗi đầu mũi tên khiến cho Lý Uyển Vân quá đuổi quen thuộc

- Doanh ....

Nữ nhân kia có nghe nhưng dường như không phải gọi mình, cứ vậy mà vương cánh tay kéo dây cung liên tục nhắm đến bọn chúng xã giận, Lý Uyển Vân đã biết người cứu nàng không phải là Doanh, cho đến khi bọn chúng bị hắc hỏa nuốt chừng lúc đó mới trả lại bình yên nơi này

Phùng Đinh nhìn nữ nhân mới xuất hiện mà cười như điên:

- Haha ... lại có thêm một mỹ nhân tự vác xác đến, hôm nay một mình ta được hai nàng hầu hạ

Nữ nhân kia mở lời:

- Ta đang suy nghĩ nên cho ngươi đến tầng thứ mấy địa ngục đây, thôi thì chuyện này không phải do ta lo nghĩ rồi, tạm biệt

Nói rồi một cỗ bóng tối đến mang theo dây xích đến mang hắn đi, dần biến mất theo ánh mắt trời, lúc này nữ nhân đó mới quay lại nhìn Lý Uyển Vân đưa tay lên chào theo kiểu binh sĩ, giọng vững vàng giới thiệu:

- Thưa Lý tiểu thư, tôi là Vĩnh Liên đến từ Càn Xuân Thành được thuê trọn đời đến bảo vệ tiểu thư, chủ thuê đã dặn không được tiết lộ danh tính, nhưng tôi được biết chủ thuê không phải tên Doanh

- Những mũi tên đó?

- Là của nhà họ Tô buôn bán, Tô Trúc trưởng gia tộc có những sản phẩm rất độc đáo, cũng chính là chủ thuê tôi

- Tô Trúc ???

Vĩnh Liên che mồm, tự nguyền rũa bản thân, tại sao lại nói linh tinh, chưa gì đã nói như vậy

- Không, không, Lý tiểu thư chúng ta về thôi, mấy ngày nữa chủ thuê sẽ đến đây, còn truyền lại một câu cho tiểu thư, Sẽ mang về Doanh Doanh!




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây