Đấu Phá Hậu Cung

44: Con nối dòng 【 hai 】


trước sau

Edit: Fuly

Lúc Bích Chân tới Nhạc Thanh điện, Lục Khê đang tắm rửa, đêm qua quá mức mệt mỏi, nên hôm nay thức dậy đã quá giờ thỉnh an hoàng hậu rồi.

Nàng cau mày hỏi Vân Nhất tại sao không gọi mình, Vân Nhất đáp là do hoàng thượng căn dặn không được đánh thức nàng, cũng đã phái người đi thông báo cho hoàng hậu rồi, nói là hoàng thượng thương tiếc Lục tần mấy ngày gần đây ăn uống không tốt, thân thể hao gầy, muốn nàng ở lại trong cung nghỉ ngơi giữ sức khỏe, miễn thỉnh an tháng này.

Lục Khê nghe xong trầm mặc một lát, mới vén chăn lên nói: "Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa."

Nước ấm vừa phải, ở trên có thả thêm những cánh hoa ngọc lan, kể từ khi biết hoàng thượng yêu thích mùi thơm này, chỗ nào trong Nhạc Thanh điện cũng dùng hương ngọc lan, đến cả nước tắm cũng không có ngoại lệ.

Lục Khê vừa ngâm nước nóng vừa suy nghĩ, Hoàng đế là loại sinh vật hay thay đổi, sau này vẫn nên chuyển sang gì đó khác thì tốt hơn, để tránh khiến hắn cảm thấy nhàm chán.

Vân Nhất vừa phục vụ nàng tắm vừa mỉm cười nói: "Chủ tử, hôm nay sau khi hoàng thượng đi, Cao công công không sai người đưa canh tránh thai tới đây."

Lục Khê nói: "Sao hả, chuyện này rất kỳ quái à?"

Trước khi tới Nhạc Thanh điện, Vân Nhất làm việc dưới trướng Cao Lộc, tất nhiên biết chuyện Đương Kim hoàng thượng rất hà khắc trong việc con cái.

Nàng nhỏ giọng, dùng âm lượng chỉ có Lục Khê mới có thể nghe được: "Chủ tử có điều không biết, bởi vì mẫu phi của Vạn Tuế Gia qua đời khi ngài còn nhỏ nên ngài đã phải chịu không ít khổ. Tiên đế con cháu đông, thái hậu nương nương lại có Cửu vương gia, sau khi tiên đế băng hà, mọi người ai cũng muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Hoàng thượng có được như hôm nay quả thật không dễ, vì vậy người không để tần phi nào thụ thai khi chưa được phép, nô tỳ đoán là, Vạn Tuế Gia không hi vọng sau này con của mình cũng phải chịu những khổ cực giống như ngài ấy, phải tranh đấu sống chết với huynh đệ mình, cướp đoạt ngôi vị hoàng đế."

Lục Khê cúi mắt nửa ngày mới nói: "Quả thật không dễ."

"Cho nên nô tỳ mới cảm thấy rất vui vẻ vì chuyện này, đây là hoàng thượng đã ban ân lớn rồi." Vân Nhất hớn hở.

Lục Khê nói: "Chỉ mới một ngày không uống canh tránh thai em đã vui mừng như vậy, nếu ta nói cho em biết, từ nay về sau hoàng thượng sẽ không bảo người mang canh đến nữa, em sẽ thành thế nào đây?"

Vân nhất nhất sững sờ, ngay sau đó há to miệng: "Ý của chủ tử là. . . . . . . . . . ."

"Hoàng thượng đã đồng ý sẽ cho ta một đứa con.”

Vân Nhất nghẹn họng nhìn trân trối thật lâu, sau khi phản ứng kịp vui mừng kêu lên: "Chúc mừng nương nương! Hoàng thượng đối xử với nương nương thật là tốt."

Lục Khê cười cười, cúi mắt nhìn những cánh hoa ngọc lan trong nước, lòng nàng lại có vô vàn suy nghĩ lướt qua.

Thật sự là đối xử với nàng tốt ư?

Nếu như thật tâm đối xử với nàng, sao lại gióng trống khua chiêng phái người đi nói cho hoàng hậu, bảo cho phép nàng miễn thỉnh an một tháng chứ?

Sợ rằng tuy hài lòng với nàng, nhưng vẫn sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào có thể lợi dụng được. Hôm nay tỏ vẻ yêu thương săn sóc như vậy, là vì chuyện gì đây?

Vừa lúc đó, bên ngoài vang lên âm thanh của Tiểu Thuận: "Chủ tử, Bích Chân cô cô đến rồi."

Lục Khê đáp một tiếng "Biết", rồi nhanh chóng đứng dậy khỏi thùng tắm, lau sạch nước trên người, thay quần áo.

Bích Chân không lớn hơn Vân Nhất bao nhiêu, nhưng bởi vì cá tính trầm ổn, thấu hiểu ý người nên được Cao Lộc coi trọng, tuổi còn trẻ đã trở thành đại cung nữ hầu hạ hoàng thượng, hôm nay dù tới nơi này của Lục Khê, nhưng vẫn được mọi người kính trọng gọi một tiếng "Cô cô" .

Vân Nhất cùng Tiểu Thuận nhanh chóng ra cửa, canh giữ ở bên ngoài, trong điện chỉ còn lại Bích Chân cùng Lục Khê.

"Nô tỳ tham kiến chủ tử." Bích Chân cung kính hành lễ.

Lục Khê cười nói: "Đứng lên đi, để một đại cung nữ ngự tiền như ngươi chạy tới đây phục vụ một chủ tử địa vị không cao như ta đây, quả thật là uất ức cho ngươi."

Bích Chân vẫn cúi mắt, cẩn thận đáp, "Chủ tử nói đùa rồi, có thể tới phục vụ chủ tử là phúc phận của Bích Chân, Bích Chân không hề cảm thấy uất ức gì cả."

Lục Khê liếc nhìn nàng ta, cởi vòng ngọc trên tay xuống, kéo Bích Chân qua đeo lên: "Mặc dù địa vị ta không cao, cũng không có gì có thể cho ngươi, thế nhưng lúc gặp được ngươi ở Tê Ngô cảm thấy rất hợp tâm ý, vì vậy tự chủ trương xin hoàng thượng cho ngươi tới đây. Nghe Vân Nhất nói, ngươi rất được Cao công công coi trọng, có gì tốt ông ấy cũng để lại cho ngươi, hôm nay ngươi đã đến Nhạc Thanh điện, ta cũng sẽ giống vậy, không bạc đãi ngươi."

Bích Chân tạ ơn nàng ban thưởng, ngẩng đầu mỉm cười nói: "Chủ tử không cần phải đối xử đặc biệt với nô tỳ, Vân Nhất cùng Tiểu Thuận như thế nào, nô tỳ cũng sẽ nhận như thế ấy. Bảy tuổi nô tỳ đã vào cung, nhà nghèo lại đông con, thiếu một miệng ăn thì thêm một phần hi vọng sống. Ở trong cung, nô tỳ luôn làm việc cẩn thận cũng chỉ mong cầu sự bình an đợi đến khi 25 tuổi, lúc đó sẽ được xuất cung đoàn tụ cùng người nhà. Cũng vì vậy, đối với nô tỳ mà nói, bất luận là phục vụ hoàng thượng hay vị chủ tử nào khác, cũng giống nhau."

Dừng một chút, nàng ta hạ giọng, nhưng vẫn cung kính như cũ: "Nhưng trong lòng nô tỳ biết rõ, phục vụ các chủ tử trong hậu cung này “nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn”. Vì vậy có thể đi theo Lục tần chủ tử, nô tỳ vẫn vô cùng an tâm."

Những lời này không kiêu ngạo không siểm nịnh, cực kỳ thẳng thắn.

Đi theo người thông minh chính là phúc phận lớn nhất của kẻ làm cung nữ, nàng ta lại là người tinh trí, dĩ nhiên cũng nhìn ra được Lục tần không phải là một người đơn giản, vì vậy có thể tới Nhạc Thanh điện, tất nhiên sẽ tận tâm hầu hạ nàng, đây là giúp nàng, cũng là giúp mình.

Lục Khê cười cười, vỗ vỗ tay nàng ta: "Có những lời này của ngươi, ta liền yên tâm."

Bích Chân đã phục vụ hoàng thượng lâu như vậy, hôm nay tới Nhạc Thanh điện, tất nhiên là có vốn sử dụng cực cao. Nàng chọn Bích Chân, một là nhìn trúng sự thông minh trầm ổn của nàng ta, hai là muốn thăm dò sở thích của hoàng thượng, dù sao nàng chỉ có một năm, hợp ý chính là môn học cần thiết nhất.

Nàng không tin hoàng thượng không đoán ra được nguyên nhân thứ hai, nhưng nàng cũng rất vui vẻ để hắn đoán được, dù sao một nữ nhân yêu trượng phu của mình, tự nhiên sẽ nguyện ý tìm hiểu về hắn, hiểu rõ sở thích của hắn.

Lời nên nói đều đã nói xong, nàng cười sai bảo: "Đi thôi, đi gặp hoàng hậu nương nương cùng ta."

Đẩy cửa, bảo Tiểu Thuận chuẩn bị xe thì Vân Nhất kinh ngạc hỏi: " Không phải hoàng thượng đã cho phép chủ tử khỏi thỉnh an sao? Chủ tử đây là. . . . . ."

"Hoàng thượng miễn là ân đức của hoàng thượng, ta đi thỉnh an là lễ tiết của ta. Vào nhà lấy một chiếc trâm cài chúng ta làm lần trước ra đây, chọn cái đẹp mắt nhất ấy." Lục Khê lạnh nhạt nói, ngay sau đó quay đầu lại hỏi Bích Chân: "Còn có cái gì phải chú ý không?"

Bích Chân liếc nhìn chiếc quần sắc hạnh trên người nàng: "Chủ tử nên đổi quần áo đi, hoàng hậu nương nương vốn rất thích màu đỏ."

Lục Khê cười: "Cũng là ngươi suy nghĩ chu đáo."

Nàng đổi sang một bộ xiêm y đơn giản hơn, rồi mới ngồi lên liễn xa đi đến cung hoàng hậu. Trên đường đi rảnh rỗi tán gẫu chút chuyện nhà với Bích Chân, biết nàng ta cũng là người Giang Nam thì Lục Khê kinh ngạc một lúc lâu.

Nàng nghĩ đến việc đã lâu rồi nàng chưa được gặp phụ mẫu, nhớ tới phong cảnh sông nước nơi Giang Nam, từng gốc cây ngọn cỏ, muôn vàn cảm xúc trào dâng. Đặc biệt là biết rõ không đến một năm sau, Lục gia có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ diệt vong, ánh mắt nàng tối lại, không nói gì nữa.

Trong cung theo như lệ thường thì phi tần Chính Lục Phẩm trở lên, cứ mỗi ba tháng thì có thể gặp người nhà một lần, Chính Lục Phẩm trở xuống thì một năm mới có thể gặp một lần.

Lục Khê nói: "Một tháng sau, ta sẽ được gặp phụ thân, đến lúc đó ta sẽ nói cho người biết chuyện của ngươi, để phụ thân để tâm hơn đến gia đình ngươi, tìm cho đệ đệ ngươi một công việc ở Lục phủ, để bọn họ không phải lo lắng vì kinh tế nữa."

Nhân tiện nàng lại hỏi gia cảnh của Tiểu Thuận cùng Vân Nhất, Vân Nhất là cô nhi, Tiểu Thuận còn có bà nội ở Giang Chiết, đều không tiện chăm sóc. Nàng liền âm thầm ghi nhớ trong lòng, đến khi cung nữ thái giám được gặp người nhà mỗi năm, nàng sẽ cho Tiểu Thuận thêm chút ngân lượng, để bà nội hắn dưỡng già. Còn Vân Nhất không có người thân, cũng sẽ cho nàng ấy nhiều hơn một chút, ít nhất để nàng ấy có thể sống vui vẻ hơn trong cung.

Từ trước đến giờ, Lục Khê luôn là người ân oán phân minh, đối với kẻ địch sẽ tuyệt không nương tay, đối đãi với người của mình thì vô cùng tốt. Dù là nuôi chó, ngươi cũng phải đối xử tốt với nó, nó mới có thể vui vẻ nghe lời ngươi; còn nếu như ngươi suốt ngày chỉ biết quát mắng khinh bỉ nó, sợ rằng sẽ có ngày nó cắn ngược lại ngươi.

Huống chi, nàng chưa bao giờ xem những người tận tâm tận lực với mình là chó.

Liễn xa đi được nửa đường, đột nhiên gặp phải An Uyển nghi vừa thỉnh an hoàng hậu trở về, Lục Khê ngừng xe, gật đầu với nàng ta: "Muội muội tham kiến Uyển Nghi tỷ tỷ."

An Uyển nghi cũng đã nghe nói chuyện hoàng thượng ban đặc quyền cho Lục Khê ở chỗ hoàng hậu, trong lòng cảm thấy vô cùng ghen tỵ, nói đến chuyện thân thể gầy yếu, nàng còn gầy hơn Lục tần nhiều, sao nàng ta được miễn thỉnh an, còn mình thì không. . . . . . Vốn đã không ưa Lục Khê, giờ lại càng thấy nàng không vừa mắt.

"Nghe nói gần đây thân thể muội muội không tốt, đến cả thỉnh an hoàng hậu nương nương cũng được miễn, còn định đi đâu à?"

Lục Khê lại cười nói: "Chuyện thỉnh an là do hoàng thượng hạ chỉ, lúc ấy muội muội cũng không biết. Mặc dù hoàng thượng thương cảm phi tần, nhưng lễ tiết nên có không thể bỏ, tuy muội dậy trễ, nhưng vẫn phải đến thỉnh an xin hoàng hậu thứ tội."

"Muội hiểu lễ nghĩa quá nhỉ." An Uyển nghi nguýt dài.

Lục Khê vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười, không có chút biến sắc, trong miệng lại nhẹ nhàng thốt lên một câu: "Tỷ tỷ quá khen, muội muội sao có thể hiểu lễ tiết bằng tỷ tỷ, biết dụng tâm thêu khăn cho hoàng thượng, tỷ tỷ huệ chất lan tâm, muội muội sao sánh được."

Chưa bao giờ nghĩ tới Lục Khê cũng sẽ nói ra những lời ấy, An Uyển nghi vẫn xem nàng như tiểu bạch thỏ phút chốc đờ người, sau một khắc, lại cười vui vẻ: "Ta cũng không ngờ một chiếc khăn tay lại có thể được hoàng thượng để tâm đến vậy, còn giúp ta lấy được vinh sủng như hôm nay. Có lẽ đây chính là mệnh, là của mình thì chính là của mình; không phải của mình có cầu xin cũng không được."

Lục Khê gật đầu một cái: "Tỷ tỷ nói rất đúng, là của mình thì sẽ là của mình, muội muội thấy hôm nay tỷ tỷ được sủng ái như vậy, cũng vui vẻ thay cho tỷ tỷ."

Hôm nay vinh sủng là của nàng ta, sợ rằng kết quả thê lương trong tương lai . . . . . . cũng sẽ là của nàng ta.

Nữ nhân lòng tham không đáy sẽ không có kết quả tử tế, đúng lúc mình cũng đang thiếu một hòn đá kê chân, nếu nàng ta đã thích chiếc khăn kia, vậy xem như giúp nàng ta “thuận nước đẩy thuyền”. Phần quà tặng này, Quý Thanh An có, nàng ta cũng có.

Cáo biệt An Uyển nghi, Lục Khê tiếp tục đi đến chỗ hoàng hậu.

Hoàng hậu vô cùng kinh ngạc khi thấy nàng tới, đã nghe tiểu thái giám hoàng thượng phái tới nói cho phép Lục tần không cần đến thỉnh an trong vòng một tháng, để nàng ở lại Nhạc Thanh điện dưỡng sức khỏe. Nào đoán được nàng lại tự mình tới đây, còn cung kính bảo mình có tội, đã đến trễ giờ thỉnh an.

Tâm tình vốn có chút bực bội của nàng ta cũng hòa hõa không ít, hoàng hậu vuốt ve búi tóc, nhíu mày nói: " Nghe bảo gần đây sức khỏe của Lục tần ngươi không được tốt, hoàng thượng đã cho phép ngươi không cần phải đến thỉnh an, có tội gì đây?"

Lục Khê cung kính đáp: "Tần thiếp chăm sóc không tốt cho chính mình, để hoàng thượng lo lắng, đã là bất kính. Hôm nay nếu còn không tới thỉnh an hoàng hậu nương nương, vậy thì càng thêm bất kính rồi. Thân là phi tần hậu cung, tần thiếp phải biết tuân thủ những quy củ này, hơn nữa hoàng hậu nương nương cai quản lục cung vốn đã vất vả, tần thiếp thật sự không nên để nương nương thêm phiền lòng vì chuyện của tần thiếp nữa."

Hoàng hậu cười như không cười nói: "Không ngờ Lục tần còn là một người có lòng như vậy, tâm ý của ngươi Bổn cung biết, ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

Ở trong mắt nàng ta, Lục Khê cũng chỉ là sợ hãi quyền thế cùng địa vị của nàng ta, cố ý muốn tới lấy lòng mà thôi.

Nhưng thực tế trong lòng Lục Khê lại không nghĩ như vậy.

Hoàng thượng cho phép nàng khỏi cần thỉnh an, thì người nàng đắc tội nhất chính là hoàng hậu, nguyên do trong đó có lẽ chỉ có hoàng thượng mới rõ. Nàng có thể làm một người yêu thương cuồng dại, nhưng không thể làm một người ngu ngốc.

Cứ ngu ngốc để người khác lợi dụng không phải là phong cách của nàng.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây