Đế Vương Công Lược

144: Phá trận [ Không có gì quan trọng hơn ngươi]


trước sau

Trong biển sóng lớn ngập trời, cùng với mây đen xa vời hòa làm một thể, như là muốn nuốt lấy vạn vật. Trái tim Sở Uyên như nhảy lên cuống họng, lại một tia sét bổ xuống, bầu trời ở chỗ hải vực sương mù dày đặc kia nháy mắt nổ tung. Ôn Liễu Niên âm thầm siết chặt nắm tay, xoay người muốn tới tìm Sở Uyên thì đã thấy Diệp Cẩn đang vội vã chạy về phía mình.

” Cốc chủ.” Ôn Liễu Niên vội vàng nói: “Có phải là Hoàng thượng tuyên triệu vi thần không?”

” Hoàng thượng chưa nói cái gì.” Diệp Cẩn nói: ” Là tự ta muốn đến hỏi Ôn đại nhân một chút, sóng gió lúc này lớn như vậy, có cần phải phái binh tới đó cứu viện trước không?”

” Trận pháp chưa phá nên mới sóng to gió lớn như vậy thôi.” Ôn Liễu Niên lại xoay người nhìn hải vực: ” Lúc này sương mù dày đặc chưa tản đi, đại quân xông vào e là sẽ có nguy hiểm.”

” Nhưng….” Diệp Cẩn muốn nói lại thôi, đem tất cả lời nói nuốt trở về. Cơn cuồng nộ hủy thiên diệt địa như vậy, ngay cả các tướng sĩ trên thuyền đều cảm thấy trong lòng run sợ, càng đừng nói tới hai người thân đang ở trong đó, chỉ sợ đã sớm bị sấm sét bao vây.

Ôn Liễu Niên vốn đang định an ủi hắn vài câu thì đột nhiên lại thấy phía sau nhấp nhoáng một mảnh đỏ rực, chiếu sáng cả vòm trời, tiếng nổ truyền ra từ sâu trong lòng đất, một cỗ khí lưu từ đó gào thét tuôn ra, mang theo nước biển và đất đá bay lên cao quá nửa bầu trời, sau đó lại như mưa xối xả nặng nề đánh vào lòng biển.

Tất cả đều phát sinh chỉ trong một cái chớp mắt, chờ mọi người phản ứng kịp thì xung quanh đều đã an tĩnh lại, chỉ còn lại một cỗ khói bụi dày đặc dâng lên giữa màn sương mù, mang theo mùi thuốc nổ nồng nặc.

Đầu gối Ôn Liễu Niên mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi trên boong thuyền.

” Người đâu!” Sở Uyên vội vã đi xuống đài quan sát: ” Điều động ba nghìn người, lập tức theo trẫm xuất chinh!”

” Để Thiên Phong đi đi.” Diệp Cẩn kéo hắn lại.

” Trẫm tự mình đi.” Sở Uyên nói: ” Thiên Phong cùng Tiết tướng quân ở lại giữ nơi này, canh chừng Dao nhi, Ôn ái khanh cũng không được phép xuống thuyền, hết thảy tùy cơ ứng biến.”

Ôn Liễu Niên cúi đầu: ” Vi thần tuân chỉ.”

Diệp Cẩn biết chắc chắn không thể cản được Sở Uyên, vì vậy ở trong lòng thở dài, phân phó mấy câu rồi cũng vội vàng xách hòm thuốc của mình đi theo.

Lúc này sóng to gió lớn trên biển đã ngừng lại, tầng mây đen kịt như vừa mới họa ra từ nghiên mực hồi nãy cũng đã tản đi, bầu trời dần dần khôi phục lại màu xanh lam cao trong vời vợi. Chỉ có mùi lưu hoàng nồng nặc quanh quẩn trong không khí thật lâu chưa tản đi, cùng với mọi người bị sóng biển đánh vào mạn thuyền hắt lên làm y phục ướt nhẹp là nhắc nhở một màn kinh tâm động phách hủy thiên diệt địa vừa rồi không phải chỉ là ảo ảnh.

Sóng lớn đã ngừng, trận môn đã phá, quái vật trong bãi đá ngầm cũng đã biến mất vô ảnh vô tung, Sở quân thuận buồm xuôi gió xông qua, giữa một chỗ nước cạn tìm thấy một chiếc thuyền bị sóng đánh lật úp, chính là chiếc thuyền lúc trước Đoạn Bạch Nguyệt và Triệu Việt lái đi, hư hỏng đổ nát, đáy thuyền đã bị đập vỡ thành vô số mảnh vụn gỗ.

” Đằng trước đều là đá ngầm, bỏ thuyền lại nơi này càng dễ bề hành động, huống chi việc này cũng nằm trong dự liệu của Ôn đại nhân.” Diệp Cẩn nói: ” Không cần lo lắng.”

Sở Uyên gật đầu, hạ lệnh cho đại quân đề cao cảnh giác, phân thành từng nhóm dẫn theo thuyền bè lách qua dải đá ngầm. Càng đi sâu vào, nước biển càng vẩn đục, rất nhiều lối đi đều bị các tảng đá vỡ ra và bùn đất chặn lại, nơi hẹp một chút thì gần như là nửa bước khó đi.

Sở Uyên dứt khoát nhảy xuống thuyền, dẫm lên những gò đất nhô lên mặt nước tiếp tục tìm kiếm.

Trên một khoảng đất trống, Triệu Việt đang giúp Đoạn Bạch Nguyệt băng bó vết thương, tuy nói nhìn máu me đầm đìa nhưng sau khi thử mạch tượng cũng thấy không có gì đáng ngại.

” Đa tạ.” Trên trán Đoạn Bạch Nguyệt lấm tấm mồ hôi lạnh.

Triệu Việt nói: ” Vương gia mạo hiểm một mình xông vào trước phá trận, người nên nói cảm ơn phải là ta mới đúng.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Chuyện có thể làm một người, tất nhiên không cần thiết phải hai người cùng xông lên. May mắn là trừ những vết thương ngoài da này ra thì cũng không có gì đáng ngại, trận môn đã phá, cũng coi như không đi một chuyến uổng công, chỉ cần chờ người tới đón chúng ta trở về là được.”

Triệu Việt nói: ” Sợ là Hoàng thượng sẽ muốn tự mình tới đây.”

Đoạn Bạch Nguyệt liếc mắt nhìn máu tươi loang lổ khắp người mình, trầm mặc: “….”

Triệu Việt đề nghị: ” Hay là để ta đi lấy chút nước tới, giúp Vương gia lau mặt.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Được.”

Mặc dù nước biển đục ngầu đầy bùn đất chưa kịp lắng xuống, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác, dù sao vẫn tốt hơn là mặt mũi đầy máu. Triệu Việt xé một phần vạt áo ra nhúng xuống nước bùn, sau đó lôi ra rũ thật lâu thật lâu mới rơi hết hạt cát dính trên đó.

“Shhhhh…..” Đoạn Bạch Nguyệt hít một ngụm khí lạnh.

Trên mặt có rất nhiều vết thương nho nhỏ, Triệu Việt cẩn cẩn thận thận tránh vết thương ra, đại khái giúp hắn lau mặt xong, rồi sau đó nhìn gương mặt chằng chịt vết trầy xước ngang dọc dài ngắn kia an ủi: “…. Tốt hơn nhiều rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn: ” Thứ cho Bổn Vương nói thẳng, vẻ mặt vừa rồi của Đại đương gia, thoạt nhìn cũng không có mấy phần đáng tin.”

Triệu Việt cứng đờ, không thể làm gì khác hơn là nói: ” Nếu Hoàng thượng thấy được thì chắc cũng sẽ chỉ đau lòng thôi.” Có lẽ không bị phạt tới lãnh cung đâu, cho nên không cần phải lo lắng.

Đoạn Bạch Nguyệt thở dài trong lòng, chỉ cầu Diệp Cẩn có thể giữ người nọ lại trên thuyền, cho dù chỉ là để mình rửa mặt thay bộ y phục trước cũng tốt.

Nơi xa truyền tới tiếng gọi ầm ĩ, là viện binh Đại Sở đang tìm kiếm hai người, Triệu Việt đứng dậy phất tay, lớn tiếng nói: ” Bên này!”

Đoạn Bạch Nguyệt vội hỏi: ” Người nào dẫn binh?”

Triệu Việt đáp: ” Hoàng thượng.”

Đoạn Bạch Nguyệt đỡ trán.

Sở Uyên giẫm lên nước bùn chạy tới, Diệp Cẩn cũng xách hòm thuốc theo sát phía sau hắn, xa xa nhìn thấy Đoạn Bạch Nguyệt cả người đầy máu tựa vào tảng đá, trong lòng cũng bị dọa hết hồn, vội vàng tăng nhanh cước bộ chạy tới.

” Ngươi sao rồi?” Sở Uyên hoảng loạn nhào vào bên người Đoạn Bạch Nguyệt, nắm lấy cánh tay hơi lạnh lẽo của hắn, giọng nói có chút run rẩy khó nhận ra.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Bị thương ngoài da thôi, chỉ là nhìn hơi dọa người một chút. Sao ngươi lại tự mình chạy tới đây?”

” Tiểu Cẩn!” Sở Uyên cũng không kịp nói nhiều, đứng dậy nhường chỗ cho Diệp Cẩn.

Diệp Cẩn mở hòm thuốc ra, giúp Đoạn Bạch Nguyệt kiểm tra vết thương toàn thân một lần, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt căng thẳng lúc trước cũng dịu lại, nói: “Không có gì nghiêm trọng, chính là sau này có thể sẽ hói đầu, chuyện này thì ta cũng hết cách, chỉ có thể chấp nhận thôi.”

Triệu Việt vô cùng khiếp sợ: ” A?”

Đoạn Bạch Nguyệt phụt một cái cười ra tiếng.

Sở Uyên đưa tay lên nhéo cánh tay hắn, thuận tiện vặn một cái.

Đoạn Bạch Nguyệt đau đến lông mày lỗ mũi nhăn lại một chỗ, ủy khuất lầu bầu: ” Bị thương rồi còn nhéo.”

” Chờ thương lành sẽ tính sổ với ngươi.” Sở Uyên rút tay về, trái tim treo trên cuống họng cũng chậm rãi trở về lồng ngực. Hắn hiểu tính cách của Diệp Cẩn, nếu Đoạn Bạch Nguyệt thật sự có chuyện gì thì tất nhiên cũng sẽ không hồ ngôn loạn ngữ ngay trong lúc chữa thương, mà nếu lúc này vẫn còn tâm tư nói tới đầu hói chứng tỏ Đoạn Bạch Nguyệt thật sự chỉ bị thương ngoài da.

Diệp Cẩn lấy băng vải ra giúp Đoạn Bạch Nguyệt băng bó vết thương.

Đoạn Bạch Nguyệt tán thưởng: ” Diệp Cốc chủ thật sự là Hoa Đà tái thế.”

Diệp Cẩn buồn bực hỏi: ” Vậy ngươi run run cái gì?”

Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt thật sự là một lời khó nói hết: ” Nếu Cốc chủ hạ thủ nhẹ tay thêm chút nữa thì có thể so tài với Hoa Đà rồi.”

Diệp Cẩn: “Hừ!”

Sở Uyên nghe vậy dở khóc dở cười, cũng không muốn cùng hai người này ầm ầm ĩ ĩ nữa. Xoay người nói với Triệu Việt: ” Lần này đã làm phiền Đại đương gia rồi.”

Triệu Việt lắc đầu: ” Hoàng thượng nói quá lời, chỉ làm những việc nên làm mà thôi. Huống chi lúc phá trận là Vương gia một thân một mình xông vào trước, ta cũng không làm được gì nhiều.”

” Đại đương gia trở về trước đi.” Sở Uyên nói: ” Ôn ái khanh muốn tới nhưng trẫm không cho phép, chắc giờ này đã lo lắng nóng ruột lắm rồi.”

Triệu Việt gật đầu, xoay người bước nhanh về phía chiến thuyền.

Diệp Cẩn cũng gọi người mang băng ca tới, khiêng Đoạn Bạch Nguyệt trở về.

” Ca!” Đoạn Dao không kịp đợi mọi người về, tự mình kiếm một chiếc thuyền chạy tới tìm, thấy ca ca thân yêu của mình máu me đầm đìa bị quấn thành bánh chưng, đang nửa sống nửa chết nằm trên băng ca, nhất thời oa một tiếng khóc lên.

Đoạn Bạch Nguyệt đau não vô cùng: ” Ca ngươi còn chưa có chết.”

Sở Uyên nghe vậy chân mày đột nhiên nhíu lại.

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Đoạn Dao nhảy lên thuyền lớn, từ đầu đến chân đem gân cốt toàn thân ca ca nắn bóp một lượt, xác định dường như thật sự không có chuyện gì nghiêm trọng, lúc này mới móc từ trong ngực ra một cái khăn bằng vải bố, lau nước mũi.

Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: ” Không có chuyện gì, vừa rồi trẫm sợ trong này còn có cơ quan nên mới bảo Thiên Phong trông chừng ngươi, không tức giận chứ?”

Đoạn Dao lắc đầu, nấc một cái.

Sở Uyên lấy ra một chiếc khăn tay bằng lụa mềm, giúp hắn lau mặt sạch sẽ, vị ca ca thân yêu bánh chưng nào đó nằm trên cáng nghiến răng, tiểu quỷ chết tiệt.

“A!” Đoạn Dao đột nhiên hét một tiếng làm tất cả mọi người trên thuyền đều giật nảy mình.

” Sao vậy?” Sở Uyên hỏi.

Bên ngoài cũng truyền đến một trận xôn xao, mọi người đồng loạt nhìn về một hướng, chỉ thấy cách đó không xa có một chi quân đội đang lơ lửng giữa không trung, ăn mặc quái dị, mang mặt nạ và áo choàng dài màu đen, đứng im như tượng, nhìn âm trầm đáng sợ không từ nào tả được. Người dẫn đầu đội một cái đấu bồng màu đen, nhìn giống như là được bện ra từ lông mao của loài chim nào đó, tay nắm một cây quyền trượng, đang nói gì đó với đám âm binh kia.

Đấu bồng: như hình nón lá ấy, còn cái đấu lạp thì như cái nón quai thao ở miền bắc mà có thêm phần vải dài bao lấy xung quanh che hết mặt mày luôn, cái hay thấy trong phim kiếm hiệp chính là cái đấu lạp nhé.

Quyền trượng: chương nào đó nhân gia đã giải thích tử quải trượng rồi nhớ không? Quyền trượng và quải trượng đều là cây gậy nhưng quyền trượng thì còn tượng trưng cho quyền lực của người cầm nó nữa, vậy thôi *^_^*

Diệp Cẩn nói: ” Rất có thể là ảo ảnh.”

Sở Uyên gật đầu: ” Nếu trẫm đoán không sai thì người cầm đầu kia chính là quốc chủ Hắc Nha của Phỉ Miễn quốc.”

Diệp Cẩn nhìn một lúc lâu, cho đến khi ảo ảnh kia phai mờ dần rồi biến mất hẳn, mới nói: ” Khắp người đầy lông a!”

Sở Uyên: “….”

Diệp Cẩn bĩu môi: ” Hắc Nha, ngược lại cũng phải, tên như người thật.”

Đoạn Bạch Nguyệt muốn chống người ngồi dậy, lại bị ba đôi tay ngăn cản cùng một lúc.

…..

Sở Uyên và Đoạn Dao hơi ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Cẩn.

Diệp Cốc chủ lãnh diễm lãnh tĩnh nói: ” Nhìn cái gì?”

Đoạn Dao ho khan hai tiếng, chuyển trọng tâm câu chuyện: ” Vừa rồi ảo ảnh kia duy trì trên không trung với thời gian không tính ngắn, có lẽ toàn bộ thủy quân Đại Sở đều đã thấy được.”

” Thấy mới tốt.” Diệp Cẩn tặc lưỡi: ” Hình thù kì lạ quái dị, vừa nhìn liền biết là hư thận rồi, đã vậy còn lông lá đầy người, chắc chắn không đánh giặc được, diễn tuồng thì ngược lại có thể.”

Đoạn Dao phụ họa: ” Nói đúng lắm!”

” Nghe nói Hắc Nha am hiểu vu cổ thuật.” Sở Uyên nhíu mày nói: ” Không thể khinh thường.”

” Vu thì ta không biết, nhưng cổ thì còn có Tây Nam Phủ.” Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng, nói: ” Đừng sợ.”

” Vậy ngươi phải mau chóng bình phục lại.” Sở Uyên ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, ngón cái cọ cọ lên gương mặt đầy vết thương: ” Bị thương ngoài da cũng là thương, chảy nhiều máu như vậy, phải điều dưỡng thật tốt.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Được.”

Nhìn hai người ánh mắt một lo lắng một thâm tình, lúc này cho dù không thể hôn một chút thì cũng rất cần được tay trong tay nói với nhau vài câu thâm tình, vì vậy Đoạn Dao mạnh mẽ kéo Diệp Cẩn đi ra ngoài, kéo không được dứt khoát khiêng lên, lực đạo vô cùng lớn.

Diệp Cốc chủ: “….”

Trong đại doanh Sở quân, Ôn Liễu Niên nghe Triệu Việt kể lại những chuyện đã xảy ra bên trong trận pháp, lại biết Tây Nam Vương bị thương, vì vậy mặt mày đưa đám ngồi xổm trong góc tường, ngây người nhìn chằm chằm vào Hồng Giáp Lang.

” Làm sao vậy?” Triệu Việt đưa tay xoa xoa sau gáy hắn.

” Vương gia bị thương.” Ôn Liễu Niên nói: ” Nếu ta nghiên cứu trận pháp kia thấu đáo thêm chút nữa, chưa biết chừng có thể để tất cả mọi người bình yên trở về.”

Triệu Việt nói: ” Vương gia chỉ bị thương ngoài da mà thôi, đối với người tập võ mà nói thì chẳng có gì đang kể.”

” Vậy cũng là bị thương.” Ôn Liễu Niên hít hít mũi, nói: ” Ta nghĩ ta cần phải áy náy một hồi.”

Triệu Việt dở khóc dở cười: ” Ta cũng vừa mới trở về, ngươi không quan tâm ta nữa sao?”

Ôn Liễu Niên vẫn ngồi xổm nhích dần dần về phía hắn, đem đầu tựa lên vai hắn, cọ cọ ra một tư thế thoải mái nhất.

Các binh sĩ đi ngang qua nơi này nhìn thấy đều chẳng hiểu ra sao, Ôn đại nhân và Triệu Đại đương gia chen chúc một chỗ ở góc tường không nói một câu, đang muốn làm cái gì vậy nha?

Cái ảo ảnh binh đoàn kia chính là ảo ảnh quang học trong vật lý đó, ví như thấy thành phố trên bầu trời hoặc là hồ nước biển nước trong sa mạc.


Còn một vấn đề nữa, đó là vu, cổ và độc trùng. Vu thì là những việc tà môn, niệm chú bùa chú hay làm phép này nọ, thường là dùng thuốc. Cổ độc là dùng độc trùng luyện chế thành, nhốt các loại độc trùng lại chung một chỗ rồi chôn xuống đất, sau thời gia lấy ra, con cuối cùng còn tồn tại nhờ uống máu những con kia được gọi là cổ, vì nó uống máu cả trăm loại độc trùng nên độc lại càng độc, khi gieo vào cơ thể người cũng sẽ uống máu người. Đây chỉ là giải thích sơ sài thôi nhé *^_^*

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây