Đế Vương Luyến

55: Hàng thật giá thật


trước sau

Bảo Ni luôn có những giấc mơ lạ lùng về Hán triều, mơ nàng được nữ vương yêu thương sâu nặng, mà giờ khắc này đây Cổ Tịch đang ngồi trên ghế sô pha nhìn nàng, nàng lại thấy cực kì quen thuộc. Nàng biết mình kì quái, trong khi lý trí nàng đang cố phán xét xem Cổ Tịch có phải người nàng muốn tìm không, thì trái tim nàng lại đập liên hồi, nó bảo với nàng. Phải rồi, đúng là người ấy, mau giữ lấy người đó.

- Em uống nước đi, Bắc Kinh dạo này hay mưa nhỉ- Bảo Ni nhìn ra ô cửa sổ của mình, từng giọt mưa trượt dài trên thành kính rồi rớt xuống, yên tĩnh đến trầm buồn.

Cổ Tịch nhìn theo hướng mắt của nàng ấy thì thấy màn mưa bên ngoài cửa sổ dày dặc, ly nước trên tay lại muôn phần ấm áp, như thể trái tim của Cổ Tịch lúc này. Bảo Ni đây rồi, người nàng yêu đây rồi.

Ái phi.

Ngồi xuống bên cạnh Cổ Tịch, Bảo Ni lúc nào cũng cố ra vẻ mình là một cô gái tóc vàng da trắng phóng khoáng, nàng sợ Cổ Tịch chê cười mình nhút nhát. Cổ Tịch đồng ý bao dưỡng nàng, nàng cũng không ngờ nàng lại đồng ý, cư nhiên lại là tiểu tam cho người ta.

- Em bao dưỡng chị chỉ để chị không đi với hắn ta?- Bảo Ni cười thật quyến rũ nhìn Cổ Tịch, ngay cả sóng mắt đưa tình.

Môi Cổ Tịch vẽ thành một nụ cười an tĩnh, nàng ấy nói: - Bao dưỡng chị, vì chị là người của em. Ái phi.

Đầu Bảo Ni bỗng oang một tiếng, ái phi, ái phi, những đêm ác mộng dày vò nàng, bên tai lúc nào cũng vang lên tiếng ái phi vực nàng tỉnh dậy. Ái phi, chỉ cần nhắc đến thanh âm nữ nhân đó gọi nàng, ôn nhu, ân cần, lòng Bảo Ni lại nhói lên một cái. Ái phi, hai từ này nàng ngỡ như mình đã nghe từ rất lâu, nàng còn muốn nghe đến thiên trường địa cửu.

- Em có thể gọi lại thêm một lần nữa?- Không biết ai ở đây cắt hành, chỉ thấy mắt Bảo Ni như có hành xát vào, nóng đến độ sắp rớt nước mắt xuống.

Cổ Tịch đưa tay vuốt lấy má Bảo Ni, dịu dàng nhìn đôi mắt sâu như vực thẳm của nàng ấy, tự đem mình ngã vào muôn vạn trầm luân.

- Ái phi, nàng là ái phi của ta.

Nước mắt trên mắt Bảo Ni cũng không kiềm được mà rơi xuống, đúng rồi, thanh âm mà nàng nghe trong mơ từ khi còn bé. Thanh âm thúc đẩy nàng phải đến Bắc Kinh này, sinh sống và đợi nàng ấy đến năm nàng ba mươi tuổi.

- Đúng là em rồi.- Bảo Ni nắm lấy bàn tay đang sờ trên má mình, nhịn không được lệ rơi đầy mặt.

Nàng còn tưởng giấc mơ của mình thật hoang đường, việc nàng bỏ cha mẹ lại rồi đi qua Bắc Kinh sinh sống là do nàng có bệnh thần kinh, không ngờ lại chân chính gặp được nàng ấy. Nàng ấy.. người luôn gọi nàng là ái phi đây rồi.

Khi Bảo Ni để môi mình chạm vào môi Cổ Tịch, nàng thoáng run rẩy một chút, cảm giác này, có phải là do nàng quá căng thẳng không? Tim nàng như đang nhảy nhót trong lồng ngực, khiến nàng thấy khó thở đến cực điểm.

Cổ Tịch ghì lấy Bảo Ni trong vòng tay mình, nước mắt của Bảo Ni vươn trên môi nàng, mặn đắng. Nàng cũng không ngăn nổi nước mắt như nước lũ muốn phá đê cuồn cuộn chảy ra ngoài, đây là người con gái ngốc nghếch dùng tay cản kiếm giúp nàng, đây là người con gái chỉ cầu của nàng một chút chân tình, đây là người con gái nàng thề dùng cả đời bảo vệ.

- Ngu ngốc, các nàng đều là kẻ ngốc - Cổ Tịch cắn vào cổ Bảo Ni một cái, tức giận nói.

Bảo Ni chỉ biết sơ qua thân ảnh của Cổ Tịch trong mơ, biết được giọng nói Cổ Tịch, nhưng nàng không biết có chuyện gì xảy ra với quá khứ của nàng, với kiếp trước của nàng. Chỉ thấy cổ nàng truyền đến một trận đau đớn khiến nàng khẽ ưm lên một tiếng.

Đồng phục giáo viên của nàng cũng bị Cổ Tịch thoát hạ, trong không khí ấm áp của máy sưởi, Cổ Tịch hôn lên từng tấc da thịt nàng, như một nghi thức tôn thờ, cũng như trân quý bảo vật. Bảo Ni ôm siết lấy Cổ Tịch, môi nàng tìm lấy môi của Cổ Tịch, si mê.

Dù cho nước mắt của Bảo Ni có rơi thì nhan sắc của nàng vẫn muôn phần lộng lẫy, nàng lại không hề tự ti với thân thể của mình, môi nàng cũng đáp lại Cổ Tịch, như thể hôm nay là ngày cuối cùng của trái đất. Từ gương mặt đến đường cong thân thể, Bảo Ni biết mình không thiếu thứ gì, nàng biết người nàng muốn thế nào cũng sẽ muốn nàng. Vậy nên dáng vẻ của nàng mới ngạo nhân như thế, ấy thế mà lại ngoan ngoãn nằm cho Cổ Tịch nhu lộng mình.

Môi nàng bị Cổ Tịch hôn đến thiên hôn địa ám, nàng còn không tự chủ được bản thân mình, chỉ thấy mình như lênh đênh trên con sóng lớn.

Gắt gao muốn Bảo Ni, Cổ Tịch không kiềm được nỗi khắc khoải chờ mong ái nhân và mình hòa hợp thành một. Còn nhớ khi nàng mười ba tuổi muốn Ngải Lệ Tư trở thành người của mình, khoảnh khắc nàng cho tay vào bên trong nàng ấy, chỉ thấy nước mắt Ngải Lệ Tư nhạt nhòa, nàng ấy quay đầu đi chẳng dám nhìn nàng nữa.

Cảnh Tịch cũng không phải không tra ra quá khứ của Ngải Lệ Tư, nàng chỉ cần tùy tiện cho A Quang đi tra liền biết được sự thật. Vì thế trong những năm Cảnh Tịch còn sống, nàng chưa bao giờ muốn bạc đãi Ngải Lệ Tư, trong yêu còn có thương, nàng luôn muốn bù đắp cho nàng ấy cả quãng đời còn lại, bao dung nàng ấy.

Lần này cũng tiến vào bên trong Bảo Ni, Cổ Tịch vẫn mang tâm thế yêu thương nàng ấy như xưa mà tiến vào, cho dù nàng ấy có đã từng là của nam nhân nào trước đây. Không ngờ Bảo Ni lại một thân trong trắng.

Sau khi ái ân đã xong, Bảo Ni mới ôm lấy Cổ Tịch thì thầm:

- Em thấy chị kì quái, ba mươi tuổi mà vẫn trong trắng?

- Không có.

Cổ Tịch bế Bảo Ni về giường, dù sao nằm mãi ở ghế sô pha cũng không nên.

- Thật ra, trong tâm trí của chị vẫn luôn mặc cảm vì không xứng với ai đó. Chị không hiểu vì sao, chỉ biết chị nếu thất thân, chị sẽ không xứng với nàng ấy.

Thả Bảo Ni xuống giường, Cổ Tịch cũng không nhịn được mà khóc nấc lên. Nàng nằm nhích lại gần Bảo Ni, ôm lấy nàng ấy.

- Với em, chị lúc nào cũng là điều quý giá, quý còn hơn cả giang sơn.

Còn nhớ một lần Cổ Tịch đã nói chuyện với Phi Vũ về chuyện lưu lại các thê tử của nàng, ai cũng không được bạc đãi. Nàng đem giang sơn của Cảnh gia ra trao đổi với Phi Vũ cốt cũng chỉ muốn giao cho hắn chăm lo cho các nàng, sống bình bình yên yên cũng được, không ngờ mọi sự lại thành ra như thế.

Mà, Cổ Tịch cũng không nghĩ bóng ma trong lòng Ngải Lệ Tư lại to lớn đến thế.

- Đừng khóc, em cứ như trẻ con vậy.

- Bảo Ni, đợi em, sáu tháng sau em sẽ giải thích cho chị tất cả, được không?- Cổ Tịch lau đi nước mắt trên má mình, nhưng mũi nàng nghẹt lại làm lời nói nàng có chút khàn khàn.

Bảo Ni mỉm cười, nàng tìm đến dựa vào lồng ngực của Cổ Tịch, dịu dàng nói:

- Còn không phải em bao dưỡng chị rồi sao?

- Còn lừa em!- Cổ Tịch đánh vào mông Bảo Ni một cái.

Bên ngoài trời vẫn mưa rơi nhẹ hạt, xối xuống mặt đất ẩm ướt. Mấy ngày hôm nay Bắc Kinh cứ liên tục mưa không ngừng.

Nếu kiếp này định sẵn tơ duyên nối các nàng với nhau, nàng sẽ dùng tất cả để bảo vệ các nàng.




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây