Đế Vương Luyến

60: Thuỷ đậu


trước sau

Vốn dĩ cuộc sống của Ngữ Ngưng lúc nào cũng lạnh bạc, nàng sống từ nhỏ đến lớn cũng không có một người bạn thân nào, cũng không có ai thầm thương trộm mến nàng. Ngữ Ngưng tuyệt không biết rằng đến năm nàng ba mươi ba tuổi hoa đào lại liên tiếp khai hoa, thật khiến nàng đau đầu. Trần Tử Hàm dạo gần đây rất tích cực đeo bám nàng, nào là hoa, nào là nhắn tin, nào là gọi điện, báo hại Ngữ Ngưng phải chặn số điện thoại liên tục.

Nếu Tử Hàm nhắn cho nàng lúc không có Cổ Tịch nàng còn không bực mình nhiều, nhắn lúc có Cổ Tịch thì xác định gia cang nghiêng ngả, giường ngủ cũng lung lay theo. Vốn dĩ Cổ Tịch bình thường cũng không phải người kiên trinh không ham nhục dục, Cổ Tịch là thật thật thật ham những chuyện ái ân. Càng có lý do cho Cổ Tịch tác oai tác oái, tức chết Ngữ Ngưng.

Trong lúc rảnh rỗi, Ngữ Ngưng viết xuống trang giấy trắng của mình, "Cổ Tịch – động vật hứng tình". Sau đó vẽ thêm vài cái mặt quỷ bên cạnh, vậy mới xứng với Cổ Tịch.

Giờ cơm trưa này Cổ Tịch không thể cùng nàng đi ăn cơm, thế nên phải tự thân vận động, Ngữ Ngưng đi bộ qua bên kia đường ăn cơm kiểu Hoa. Dù sao nàng cũng không phải người quá khó ăn, cũng không đòi hỏi gì nhiều ở đầu bếp.

Ngữ Ngưng cho dù có thấp bé nhưng nàng vẫn nổi bật trong đám nhân viên tụm năm tụm ba đi cạnh nhau, có thể vì quần áo trên người nàng rất sang trọng, cũng có thể là do cốt cách của nàng vốn dĩ đặt nơi nào cũng nổi bật. Khi nàng đi sang đường cũng chỉ đi một mình, Hạ Mỹ thấy vậy mới bỏ Kim Nhạc đi một mình chạy sang chỗ Ngữ Ngưng, nói:

- Em dắt chị qua.

Ngữ Ngưng hơi kéo khóe miệng, từ ngày quen với Cổ Tịch nàng cũng bị Cổ Tịch chọc cười nhiều hơn, cười mãi cũng thành quen.

- Chị tự qua được.

Trong giây phút thấy Ngữ Ngưng mỉm cười, Hạ Mỹ còn tưởng như tim mình bị trúng mũi tên của thần tình yêu, hự một tiếng, cả người lảo đảo sắp xỉu.

- Em sao vậy?- Ngữ Ngưng mau mắn đỡ Hạ Mỹ, Hạ My ngay lập tức tránh khỏi bàn tay của Ngữ Ngưng. Tay của Ngữ Ngưng mềm như vậy, chạm vào nàng thật không thể chịu nổi!

Hạ Mỹ ngay lập tức gãi đầu, ấp úng nói: - Xe dừng rồi, em dẫn chị qua.

Không uổng công Hạ Mỹ đọc nhiều tiểu thuyết bách hợp như vậy, cuối cùng cũng được làm thư kí cho đại nhân vật như Ngữ Ngưng, có chỗ mà thả trí tưởng tượng bay bổng. Nàng nhanh chóng dẫn Ngữ Ngưng qua đường, sau đó lại tái nhập với Kim Nhạc và người của phòng sáng tạo.

Mặc dù thấy Ngữ Ngưng đi ăn chỉ một mình nhưng cũng không ai dám mời Ngữ Ngưng ăn cùng, Kim Nhạc mời Ngữ Ngưng, Ngữ Ngưng khéo léo từ chối, ngốc cũng biết nhân viên không muốn tiếp cận với sếp nhiều quá, nói chuyện không được thoải mái.

Vậy nên Ngữ Ngưng ngồi một mình ở phòng vip ăn cơm, Cổ Tịch gọi nàng, ngày nào cũng vậy, cốt cũng chỉ muốn nhắc nàng ăn cơm đúng giờ.

- Vâng, chị biết rồi, đang ăn cơm đây.

Cổ Tịch cười cười, nói: - Thật? chụp hình em xem đi.

- Vậy sao ban nãy không gọi facetime!- Giọng Ngữ Ngưng có chút trách móc, còn phải chụp hình báo cáo, bó tay với Cổ Tịch.

- Nhìn mặt chị khiến em nhớ chị nhiều hơn. Không dám gọi. Haha, với lại, em đâu dùng iphone?- Cổ Tịch cười, trong điện thoại, giọng cười của Cổ Tịch vẫn bát quái như thế.

- Đã có Xing app, còn lo gì khác điện thoại? Chỉ cần nhìn thấy em thì tim chị liền đong đầy hạnh phúc.

Cổ Tịch cười còn đậm hơn, thiếu chút phun luôn cà phê trong miệng ra: - Ái chà chà, hôm nay Tiết tiểu thư nói yêu tôi đây.

- Hoang tưởng, chị đang chỉnh lại câu thoại của quảng cáo Xing app.- Ngữ Ngưng múc một muỗng canh uống, sau đó viết vào giấy note, sau đó ném vào trong túi xách.

- Hoang tưởng cũng được, em nhớ chị, nhớ em không?

- Hm..

Ngữ Ngưng không nói, chỉ ưm trong miệng một tiếng.

- Nhớ em không?

- ...

- Nói đi chứ, Ngưng Nhi còn nghe không, alo... alo..

- Chắc có một chút, chị tắt máy nhé, ăn cơm. – Ngữ Ngưng nói, sau đó ngay lập tức cúp điện thoại, má cũng nổi lên một tầng đỏ ửng.

Cổ Tịch nghe tiếng tút tút càng thấy buồn cười, nàng nhìn vào điện thoại cười như đồ ngốc. Huyền Cơ gõ cửa hai cái, nói:

- Cười như đồ điên, đi ăn cơm trưa!

- Ok, tài liệu em chỉnh lại rồi, trưa đến liền có thể gặp đối tác.

Huyền Cơ gật đầu một cái, hai người cùng nhau thong thả đi xuống căn tin của công ty dùng bữa. Chuyện đại ma đầu với con nuôi vàng ngọc Cổ Tịch đi ăn đi chơi với nhau cũng không phải chuyện lạ của công ty nữa, thế nên cũng không có bàn tán quá nhiều.

Ăn cơm xong Ngữ Ngưng lại đi bộ qua bên đường để lên lại công ty, không có ai đi cùng nàng, mà nàng cũng thích như vậy hơn. Bao nhiêu năm làm gì cũng chỉ một mình cho đến khi Cổ Tịch đến, chẳng lẽ thói quen vì thế mà thay đổi?

Lên tới phòng làm việc, Ngữ Ngưng lấy tờ giấy note ban nãy ra dán lên trên bàn của Kim Nhạc, Mỹ Mỹ, sau đó đi vào phòng. Công việc vẫn như thế chất đống, bộ phận sáng tạo mấy hôm nay phải bận rộn chỉnh sửa quảng cáo bên Xing app, nàng cũng bận lây.

Sau khi ăn cơm xong Mỹ Mỹ cũng phóng như bay lên bàn làm việc của mình, ngó nghiêng một chút xem có thể thấy gương mặt mỹ miều của Ngữ Ngưng không, nhưng không thể thấy được. Nàng buồn buồn ngồi xuống ghế thì phát hiện trên bàn mình có tờ giấy, chữ của sếp ưu nhã, xinh xắn, ngay hàng thẳng lối.

"Chỉ cần nhìn thấy em thì tim chị liền đong đầy hạnh phúc"

Mặt Mỹ Mỹ phút chốc đỏ lên, nàng lật đật gỡ tờ giấy note ra cho vào túi, sau đó chạy một mạch đến nhà vệ sinh. Đóng cửa phòng vệ sinh lại, Mỹ Mỹ lại lấy tờ giấy note ra coi lại lần nữa, đúng là chữ của sếp rồi. Sếp ngọt ngào với mình như vậy sao? Mỹ Mỹ mặt đỏ đến mức sắp có thể trích máu ra.

Ngữ Ngưng tỷ ưu tú đến vậy lại chú ý đến mình? Mỹ Mỹ vạn không thể tin được, nàng nghĩ nàng nên quan sát xem Ngưng tỷ có thật lòng với mình không, sau đó mới quyết định có thể quen với nàng ấy không. Hạ Mỹ cười đến độ miệng sắp tới mang tai.

Kim Nhạc tính tình trầm ổn hơn, nàng ngồi vào bàn làm việc mà không thấy Hạ Mỹ đâu cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều. Nàng gõ cửa phòng Ngữ Ngưng rồi mang vào một ly nước lọc.

Ngữ Ngưng nói:

- Chị để tờ giấy note bên ngoài, em mang xuống phòng sáng tạo giúp chị.

- Dạ? Có sao? – Kim Nhạc tròn mắt, nàng đi ra bàn kiếm một lượt cũng không thấy giấy note đâu. Bèn đi vào phòng Ngữ Ngưng một lần nữa.

Vừa vào tới phòng, Ngữ Ngưng đã viết ra giấy khác đưa cho nàng, lúc nào Ngưng tỷ cũng tỉ mỉ như thế.

- Chắc gió thổi bay rồi, không sao đâu, viết lại tờ khác là được.

Là cơn gió tình yêu thổi đến, Ngữ Ngưng vô pháp chống cự.











P.s: Nếu không có Cảnh Tịch, An Trúc đã là công của câu chuyện này :))




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây