Tinh thần của người ta một khi uể oải, thân thể cũng theo chán chường, Lục Tử Cẩn cảm giác mình rất mệt. Liền ngay cả trở lại cũng không lái xe, mà gọi là taxi. Sầm Mặc Tiêu ngày hôm nay tâm tư cũng không yên, tối hôm qua cùng Lục Tử Cẩn chuyện hoang đường quấy nhiễu cho nàng phiền lòng. Một mặt hối hận chính mình bị ma quỷ ám ảnh, một mặt có chút buồn bực với bầu không khí lúng túng giữa hai người. Nàng lắc đầu đem chuyện này trước tiên để qua một bên, mở laptop ra, lại bấm trên điện thoại một dãy số riêng tư. Nàng đóng cửa lại, ở ban công gọi điện thoại nửa tiếng, sau đó vào phòng gửi đi một bức email. Lục Tử Cẩn vẫn rất phối hợp nàng, bản thiết kế kia, dù nàng ấy không muốn làm rõ, nàng cũng sẽ thay nàng ấy cầm về, chuyện này cũng không vi phạm các nàng thỏa thuận, cho nên nàng không ngại giúp nàng ấy một tay. Người không phải cây cỏ, cho dù Lục Tử Cẩn không cảm kích nàng, cũng nên hiểu được, hợp tác với nàng là lựa chọn tốt nhất. Từ khi chuyển tới nhà mới, Sầm Mặc Tiêu cơ hồ không hề đơn độc ra ngoài, dĩ vãng đi ra ngoài Lý Khải Thắng sẽ khiến người theo, cho dù Sầm Mặc Tiêu vì thế phát ra tính khí cũng không ngăn cản được. Nếu như từ chối, đám người kia liền sẽ lén lút theo phía sau giám sát nàng, vậy càng phiền toái hơn. Lục Tử Cẩn bận rộn công việc, cũng không thể luôn làm bia đỡ đạn, vì lẽ đó trừ phi chuyện quan trọng nàng cơ bản đều là trong phòng giải quyết, sẽ không ra cửa. Đem công tác gần nhất giao cho Lâm Mạc, Sầm Mặc Tiêu nhìn đồng hồ, đã đến giờ cơm tối, Lục Tử Cẩn không trở về. Bởi vì ngày hôm nay nàng nói muốn ở công ty tăng ca không trở lại ăn cơm, vì lẽ đó Lưu tẩu không có chờ nàng, cũng chưa cho Lục Tử Cẩn chuẩn bị cơm nước. Tới tận chín giờ rưỡi tối, Lục Tử Cẩn mới trở về. Sầm Mặc Tiêu đứng trên ban công nhìn xuống, nàng không lái xe. Trong sân ánh đèn cũng không phải đặc biệt sáng sủa, Sầm Mặc Tiêu không thấy rõ vẻ mặt Lục Tử Cẩn, chỉ là nàng bước chân có chút chậm, hai vai rủ xuống, cũng không như dĩ vãng kiên cường già giặn. Từ hành động của nàng có thể nhìn ra, nàng rất mệt, hơn nữa tâm tình hỏng bét rồi. Sầm Mặc Tiêu ngẫm nghĩ, tuy rằng chuyện tối hôm qua có chút lúng túng, nhưng cũng không thể khiến Lục Tử Cẩn một nữ nhân mạnh mẽ chịu đả kích thành như vậy. Nghĩ đến đây, Sầm Mặc Tiêu xoay người ra khỏi phòng. Lục Tử Cẩn cũng không như trước dừng ở lầu một, lúc Lưu tẩu hỏi dò nàng có muốn ăn chút gì hay không, liền lễ phép cự tuyệt. "Tôi không đói bụng Lưu tẩu, có chút mệt mỏi, tôi đi trước tắm rửa." "Thiếu phu nhân cùng tiểu thư, có phải là cãi nhau rồi?" Lưu tẩu có chút thấp thỏm hỏi. Lục Tử Cẩn bước chân dừng lại, trầm thấp nói: "Không có, tôi làm sao sẽ cùng nàng cãi nhau, nàng là bệnh nhân, cô nghĩ quá nhiều." Sau đó trực tiếp lên lầu. Sầm Mặc Tiêu vừa mở cửa ra liền nghe đến, có chút trầm trọng, nàng đi ra ngoài vừa vặn cùng Lục Tử Cẩn ở giữa cầu thang hai mặt nhìn nhau. Lục Tử Cẩn vốn là bị buổi chiều tâm tình tiêu cực đem cảm xúc ngày hôm qua đều ném rớt, hiện tại đột nhiên nhìn thấy người trong cuộc, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao. Có điều may là đối phương so với nàng bình tĩnh, "Chị đã trở về?" Lục Tử Cẩn gật gật đầu. Nàng có thể nhận ra được Sầm Mặc Tiêu đang quan sát chính mình, đang chuẩn bị nói cái gì trở về phòng. Sầm Mặc Tiêu lại đột nhiên lên giọng: "Còn tưởng rằng chị tăng ca suốt đêm không về." Phi thường đúng chỗ một tiếng trào phúng, Lục Tử Cẩn có chút muốn cười, xem ra đối phương vẫn muốn tiếp tục cãi nhau, có phải hay không suốt ngày hôm nay đều ở trong phòng buff kịch bản đây? Đối phương nói xong liền thản nhiên đi lướt qua nàng, một ánh mắt cũng không để lại cho nàng, đem dáng vẻ lãnh ngạo trình diễn đến hoàn hảo. Lục Tử Cẩn làm như cắn răng quay đầu, vừa lúc thấy được Lưu tẩu ở cửa bếp ngó dáo dác lên. Bị nàng bắt gặp, Lưu tẩu mạc danh cảm thấy lúng túng, liền lui trở về trong bếp.
Rõ ràng Sầm Mặc Tiêu khí tràng rất lạnh, thế nhưng tâm tình Lục Tử Cẩn không hiểu ra sao thay đổi tốt hơn, bước chân đi lên lầu cũng không còn nặng nề như trước. Sầm Mặc Tiêu xuống lầu liền đi thẳng vào nhà bếp, Lưu tẩu nhìn nàng ở bên trong loanh quanh, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tiểu thư đói bụng sao?" Sầm Mặc Tiêu nhíu nhíu mày, sau đó gật đầu: "Muốn ăn chút gì đó." Lưu tẩu có chút khó khăn: "Đều hơn chín giờ, đã muộn sợ là đối thân thể ngài không tốt, nếu như tiểu thư đói bụng, tôi làm một bát cháo yến mạch sữa bò cho ngài, được không?" Sầm Mặc Tiêu suy nghĩ một chút: "Được, khổ cực Lưu tẩu rồi." "Hiếm thấy ngài muốn ăn khuya, không khổ cực." Lưu tẩu bận bịu mở miệng, chỉ chỉ bên ngoài: "Tiểu thư đi ngồi một lúc, rất nhanh sẽ xong." Sầm Mặc Tiêu lắc đầu: "Cháo này uống nhiều lần như vậy, tôi cũng muốn nhìn xem chị nấu thế nào." "A?" Lưu tẩu vẻ mặt hơi đổi, rất nhanh lại từ ái nói: "Tiểu thư muốn ăn, tôi liền làm cho ngài, nơi nào cần ngài phải học cách nấu." Lưu tẩu nhanh nhẹn lấy ra bột yến mạch cùng sữa bò, đại khái là Sầm Mặc Tiêu ở bên cạnh nhìn, Lưu tẩu tựa hồ có hơi câu nệ, trong lúc chờ yến mạch trong nồi nấu xong, thỉnh thoảng thu dọn đồ vật. Cháo sữa bò yến mạch cũng không khó làm, nấu hơn nửa canh giờ, Lưu tẩu bỏ thêm một chút đường, múc một thìa đưa cho Sầm Mặc Tiêu: "Tiểu thư nếm thử." "Ừ, khá tốt, có điều mùi vị có vẻ thanh đạm hơn buổi sáng." Sầm Mặc Tiêu thuận miệng nói. "Tiểu thư đầu lưỡi thật tinh tế, chuyện là, sáng sớm tôi để nhiều thêm một chút yến mạch, sữa bò cũng là đặt sữa tươi, muốn thơm ngọt một ít, cái này uống không quen sao?" Lưu tẩu sửng sốt một chút, sau đó cười giải thích. "Không có, tốt vô cùng, tôi chính mình bưng lên, chị nghỉ ngơi đi." Nói xong nàng bưng cháo lên lầu. Lưu tẩu thở phào một cái đem nhà bếp dọn dẹp sạch sẽ, lúc này mới trở về phòng. Sau khi lên lầu, Sầm Mặc Tiêu lắng nghe sát vách động tĩnh, tính toán Lục Tử Cẩn tắm xong, bưng lên cháo gõ gõ cửa. Rất nhanh Lục Tử Cẩn cho nàng mở cửa, mới vừa tắm xong đối phương ăn mặc một thân váy ngủ màu đỏ, đơn giản dùng eo mang buộc vào, lộ ra phần cổ tinh tế trắng nõn cùng xương quai xanh, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy trước ngực độ cong. Sầm Mặc Tiêu dời đi con mắt, Lục Tử Cẩn thật là bản chất hồ ly, ở nhà áo ngủ, váy ngủ cũng như thế phong tao, này đều tháng mười cũng không sợ cảm lạnh. Nàng còn chưa mở miệng, Lục Tử Cẩn đã lười biếng nói: "Em cảm thấy vừa rồi còn chưa đủ, muốn đến một lần nữa sao?" Sầm Mặc Tiêu nhướng mày: "Chị còn muốn em động?" Lục Tử Cẩn không phải không thấy trong tay đối phương bưng cháo yến mạch, có điều đây vẫn là Sầm Mặc Tiêu thích ăn, nàng trong lúc nhất thời còn không biết nàng ấy muốn làm gì. Lục Tử Cẩn loan môi nở nụ cười: "Liều mình theo quân tử, chỉ cần không làm cái kia, vẫn là thuận theo cho em động." Sầm Mặc Tiêu gò má mơ hồ nóng lên, nàng ánh mắt dời đi, đúng như dự đoán lại thấy được rượu đỏ, nàng biết đại khái Lục Tử Cẩn mỗi đêm cần uống rượu mới có thể ngủ, liền giơ lên cháo trong tay: "Được rồi, lần này cho chị động. Ăn một chút gì đi, nếu như thực sự muốn uống rượu, cũng không cần bụng rỗng uống." Lục Tử Cẩn nhìn trước mắt cháo, có chút sững sờ, một lát mới cười nhạt nói: "Làm sao em biết chị không ăn, chị không phải nói hôm nay tăng ca, chị ở bên ngoài ăn sao." Sầm Mặc Tiêu không chờ nàng mở miệng đi thẳng vào, đem cháo đặt lên bàn, quay đầu nhìn Lục Tử Cẩn: "Chị ngày hôm nay tâm tình không tốt, muộn như vậy về đến, lại không lái xe, em nghĩ chị cũng chưa từng chăm sóc chính mình dạ dày. Nếu như em đoán sai rồi, chị coi như ăn khuya một chút đi, cũng bởi vì em và chị đang cãi nhau, cho nên em sẽ không đem cơm cho chị, chị có thể chấp nhận một hồi theo khẩu vị của em." Lục Tử Cẩn không lên tiếng, chỉ là nhìn nàng. Sầm Mặc Tiêu không có ý tứ ở lại, ra hiệu nàng ăn đồ ăn, liền chuẩn bị rời đi. Lúc đi tới cửa, nàng đắn đo một hồi, sờ sờ vành tai bên phải: "Cái kia, chuyện tối hôm qua. . . . . ." Lục Tử Cẩn lấy lại tinh thần, nhìn nàng dáng vẻ có chút không dễ chịu, loan môi cười nói: "Chỉ là ngoài ý muốn, dù sao chúng ta đều là người trưởng thành, có chút kích động cũng rất bình thường." Huống hồ là Sầm Mặc Tiêu động trước, nàng bất quá là phản kích, hơn nữa các nàng cũng không ai chịu thiệt đi. Sầm Mặc Tiêu nhìn nàng dáng vẻ làm như không để ý, cũng cười theo: "Ừ, chị không để trong lòng là tốt rồi, ngủ ngon." "Ngủ ngon." Cửa đóng lại, bên trong ngoài cửa hai người, nụ cười trên mặt cơ hồ là trong nháy mắt tiêu tan. Lục Tử Cẩn ngón tay vuốt nhẹ lên bát cháo, đã không phải lần đầu tiên. Sầm Mặc Tiêu độ nhạy cảm xác thực lợi hại, nàng ngày hôm nay chính là chưa từng ăn gì. Nữ nhân này thật sắc sảo, tại sao chung quy phải đem ôn nhu đặt trên người mình, biết rõ đây chỉ là thủ đoạn ứng phó của nàng ấy, thế nhưng trái tim Lục Tử Cẩn đều nhịn không được xúc động. Nhấp một ngụm cháo yến mạch, vị sữa bò thuần hậu cũng không cảm thấy nhạt, có chút ngọt. Dạ dày trống rỗng nguyên bản mơ hồ âm ỉ đau, rất nhanh được một hồi cháo ấm áp đánh tan. Lục Tử Cẩn không nhịn được giương mắt nhìn một chút sát vách. Một hồi lâu sau Lục Tử Cẩn sửa lại tâm tư, suy nghĩ nàng quy hoạch. Mục tiêu của nàng rất rõ ràng, mượn Sầm Mặc Tiêu cùng Trí Hòa trợ lực, giúp nàng ổn định tên tuổi, sau đó phát triển công ty chính mình thật nhanh, để Viễn Dương thất bại thảm hại. Nhìn trong tay cháo, Lục Tử Cẩn hơi xuất thần, Sầm Mặc Tiêu người này, nhưng thật ra nằm ngoài kế hoạch của nàng. Bây giờ cục diện này, đối phương vẫn vượt qua chính mình khống chế, nàng thật không biết nàng rốt cuộc là hữu ích, hay còn chưa đến lúc đối phương dùng đến nàng. Có điều ngày đó mất khống chế hôn sâu, hai người quả thực không hẹn mà cùng im miệng không nói, phảng phất giống như trên mặt hồ điểm lên gợn sóng, trôi qua sẽ không còn một tia dấu vết. Bởi vì thành công bắt được Deo hạng mục, Viễn Dương cùng Thái Hòa liên thủ làm một hồi yến tiệc, tổ chức tại nhà hàng năm sao Uy Tư Dinh, đồng thời không chỉ hai nhà tham gia, còn mời đến các nhà đầu tư cùng đối tác. Hạng mục này quy mô có thể nói lớn nhất nhì Trường Thanh, yến tiệc cũng không thể qua loa. Làm tổng giám thiết kế của Viễn Dương, tuy rằng Lục Tử Cẩn phương án không được tuyển chọn, cũng bắt buộc phải có mặt. Lục Tử Cẩn nguyên bản không có ý định mang theo Sầm Mặc Tiêu, dù sao thân thể nàng ấy không khỏe, hơn nữa Sầm Mặc Tiêu trước giờ không thích yến tiệc ồn ào, vì lẽ đó sáng sớm trước khi đi làm, Lục Tử Cẩn chỉ nói nàng buổi tối có tiệc rượu, sẽ không trở về ăn cơm. Sầm Mặc Tiêu nghe xong lông mày nhẹ vặn, ở Lục Tử Cẩn chuẩn bị lên xe, nàng nhàn nhạt nói: "Đến Uy Tư Đinh trước sảnh lớn chờ em, chúng ta đồng thời tiến vào." Lục Tử Cẩn quay đầu hơi kinh ngạc nhìn nàng: "Em cũng đi sao?" Sầm Mặc Tiêu vốn không dự định nhiều lời, nhưng nghe Lục Tử Cẩn nói, liền nhịn không được bổ sung một câu: "Chúng ta kết hôn, vì lẽ đó chị phải có bổn phận mang theo vợ chị." Nói đoạn, nàng nhướng mày nhìn Lục Tử Cẩn: "Đến lúc đó ông ngoại cũng tới." Lục Tử Cẩn sững sờ nhìn nàng vào nhà, đây là sinh khí rồi? Nàng cho rằng Sầm Mặc Tiêu không thích tiệc rượu, cho nên mới không mời. Yến tiệc này cũng không phải chính thức thương mại yến hội, có thể mang gia thuộc cùng bạn hữu, càng giống như vũ hội, mang Sầm Mặc Tiêu kỳ thực càng thuận tiện. Đến rồi buổi chiều, Lục Tử Cẩn đã thay đổi một thân chính trang, bởi vì dù sao cũng là yến tiệc mang tính chất thương mại, Lục Tử Cẩn lần này đi cũng không phải đảm nhiệm bạn gái người khác, cho nên nàng cũng không xuyên dạ phục, mà là mặc một thân tây trang màu đỏ. Lúc Sầm Mặc Tiêu đến điểm hẹn, Lục Tử Cẩn đã ở đây chờ nàng. Lục Tử Cẩn đỗ xe ở trước sảnh ngoài Uy Tư Dinh, cứ như vậy nghiêng người dựa vào xe, phá lệ đoạt ánh mắt người. Đây là Sầm Mặc Tiêu lần thứ nhất thấy Lục Tử Cẩn xuyên tây trang màu rượu đỏ, cũng là lần đầu tiên thấy được, có người có thể đem màu đỏ ăn mặc đến xuất chúng như vậy. Mái tóc Lục Tử Cẩn cũng không phải cuốn lên cuộn sóng, mà là nhu thuận xõa. Làn da của nàng dưới sắc đỏ càng thêm trắng nõn hoàn mỹ, thậm chí càng nổi bật lên môi hồng răng trắng, bên trong áo cổ tròn màu trắng cảm xúc rất tốt, cùng màu đỏ âu phục hoàn toàn tương xứng. Thấy được Sầm Mặc Tiêu, Lục Tử Cẩn lập tức đi tới, nàng chiều cao vốn là phát triển, vóc người tỉ lệ càng thon thả, một thân tây trang gắn ở trên người nàng, càng tô lên nét trưởng thành, đậm chất nữ cường nhân, rồi lại có loại mỹ tú không diễn tả được. Lục Tử Cẩn tướng mạo thiên về quyến rũ, lúc nàng mặc âu phục thu lại nụ cười sẽ làm cho người ta một loại cảm giác vừa lạnh mà tươi đẹp, rất hấp dẫn người. Sầm Mặc Tiêu đứng tại chỗ nhìn nàng rất lâu, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, Sầm Mặc Tiêu cũng không ngoại lệ. "Đến, muốn vào không?" Lục Tử Cẩn nói chuyện tựa hồ mang theo thói quen hỏi dò, không biết thói quen chỉ dành riêng cho nàng, hay là đối tất cả mọi người đều như vậy. Sầm Mặc Tiêu trong lòng suy nghĩ, gật gật đầu. Nàng hôm nay mặc rất đoan chính, đúng quy đúng củ lễ phục màu đen chéo vai, làn váy đến mắt cá chân, eo thon phối hợp một đầu tóc dài buông xuống, dáng vẻ cổ điển mà ôn nhu vào nước, đặc biệt có khí chất. Lục Tử Cẩn lặng lẽ đánh giá nàng, vai cổ xương quai xanh đường cong nhìn không ra một tia tỳ vết, da thịt trắng như sữa bò, điểm này lễ phục chéo vai là không thể che giấu được. Đến sảnh lớn nhà hàng, Sầm Mặc Tiêu trong mắt không hăng hái lắm, nàng đến chỉ xuất phát từ tẻ nhạt thôi, hoặc là muốn nhìn Lục Tử Cẩn một chút, bản thân nàng đối loại tiệc rượu này hoàn toàn không có hứng thú. Sầm Mặc Tiêu đến gần Lục Tử Cẩn, thấp giọng nói: "Em không thích cùng bọn họ hàn huyên, chị vào trước đi, em ở bên kia ngồi một lúc." Sầm Mặc Tiêu liếc nhìn giữa sảnh lớn đang đứng một đám người cười nói huyên thuyên, còn không phải Lục Tuần. Lục Tử Cẩn nhìn nàng trực tiếp rời đi, có chút bất đắc dĩ, liền biết nàng không thích, vì cái gì một mực muốn tới. Lục Tử Cẩn sửa sang lại tâm tình, đi tới chào hỏi: "Ba, Tuyết Nhi." "Sắp bắt đầu rồi, con làm sao mới đến, vừa rồi Thái Hòa Lý tổng đều hỏi qua mấy lần." Trong miệng hắn Lý tổng chính là Lý Nguyên, Lý Khải Thắng ngày hôm nay không có đến. Lục Tử Cẩn áy náy nói: "Có một số việc làm trễ nãi." Lục Tuyết nghe xong hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: "Ba làm gì phải quan tâm chị ấy có tới hay không, đêm nay cũng không cần chị ấy làm cái gì, không đến càng tốt hơn." "Không nên nói bậy, bên kia chính là vợ chồng Trương đổng tập đoàn Xanh Hóa, mau chóng tới bắt chuyện." Lục Tuần vốn còn muốn nói cái gì, nhìn thấy một đôi vợ chồng vào cửa, vội vã ra hiệu Lục Tuyết cùng đi qua. "Con giúp ba nhìn, tiệc rượu còn có cái gì cần chuẩn bị, cũng đừng để xảy ra vấn đề làm trò cười." Bỏ lại một câu, Lục Tuần liền rời đi. Sầm Mặc Tiêu ngồi một mình ở bên góc, trong tay cầm ly nước đong đưa, cũng không biết nàng từ nơi nào được đến nước trái cây, cứ như vậy nhìn Lục Tử Cẩn. Không thể không nói, vừa rồi Lục Tuần cùng Lục Tuyết một màn ở trước mặt Lục Tử Cẩn, nàng nhìn có chút không thuận mắt. -------------------------------------