Đêm Nay Tỉnh Rượu

51: Sầm tổng thực sự sủng vợ tận trời


trước sau

Ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng giao tiền ký quỹ, Lục Tử Cẩn cả ngày đều mặt ủ mày chau, nàng đã chuẩn bị đem cổ phần công ty đều đi thế chấp. Nhưng khi nàng chuẩn bị gọi điện thoại, di động vang lên, điện báo biểu hiện là Tiêu Khanh.

"Tử Cẩn, ba mình đồng ý!"

Không có bất luận cái gì rào trước đón sau, mở đầu chính là một câu như vậy. Tiêu Khanh cực kỳ hưng phấn, cho tới bây giờ đều cảm thấy không thể tưởng tượng.

"Cậu nói chính là thật?" Lục Tử Cẩn nghe xong sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại đây, cũng có chút khó có thể tin.

"Đương nhiên là thật, ba mình đã đem tiền ký quỹ chuyển đến, kế tiếp đầu tư, ông ấy có thể rót vào 1 tỷ."

Lục Tử Cẩn ngón tay tê dại, nhéo lại niết, đột nhiên nở nụ cười, trong mắt có chút nóng lên. Cơ hội này nàng chờ lâu lắm, hiện tại thắng lợi ánh rạng đông liền ở trước mắt, nàng nhịn hai năm, về sau rốt cuộc, rốt cuộc có thể hoàn toàn thoát khỏi Viễn Dương hạn chế.

Chỉ cần thu mua được mảnh đất này, nàng gót chân liền hoàn toàn đứng vững vàng. Chỉ cần chờ tài chính thu hồi, cho dù Viễn Dương không xảy ra vấn đề, Lục Tuần cũng không có tư cách quản nàng.

"Cảm ơn, cảm ơn cậu Tiêu Khanh, mình thật sự không biết như thế nào cảm kích cậu." Lục Tử Cẩn thanh âm đều có chút nghẹn ngào.

Trong lòng Tiêu Khanh cũng là khổ sở, vội vàng nói: "Cậu đừng nói như vậy, mình cũng không giúp được gì. Mình cũng không biết ba mình như thế nào đột nhiên hồi tâm chuyển ý, phía trước ông ấy vẫn luôn thực cố chấp, hẳn là bị phương án thiết kế của cậu đả động, nghĩ thông suốt mới quyết định đầu tư vào, không phải là do mình thuyết phục."

"Ngốc lời nói, không phải cậu thuyết phục, Tiêu chủ tịch làm sao dám đầu tư nhiều tiền như vậy." Tuy rằng Lục Tử Cẩn cũng cảm thấy chuyện này giống như kỳ tích, nhưng tuyệt không thể xem nhẹ sự hỗ trợ của Tiêu Khanh.

"Hy vọng nửa tháng sau đấu thầu thắng lợi, đơn này thành, cậu liền không cần nhìn sắc mặt cha con Lục Tuần, mình thật thay cậu vui vẻ. Phía trước cậu trôi qua thật nghẹn khuất, mình nhìn đều mau tức chết rồi." Nói đến đây, Tiêu Khanh liền tức giận bất bình.

"Ừ." Lục Tử Cẩn nhịn không được nở nụ cười, "Không có việc gì, có người giúp mình hết giận." Nghĩ đến Sầm Mặc Tiêu, trong lòng Lục Tử Cẩn liền phát ấm, lại có điểm muốn cười.

"Sách, cười đến ngọt như vậy, cậu đừng nói là vì phu nhân nhà cậu đi?"

Lục Tử Cẩn không lên tiếng, bên kia Tiêu Khanh nói: "Mình cảm thấy Sầm Mặc Tiêu kỳ thật cũng không tệ lắm, tuy rằng nhà nàng một đống chuyện hỗn loạn, nhưng nàng cũng không đến nỗi hồ đồ, cậu không phải nói nàng thực chiếu cố cậu sao? Cậu thật sự còn kiên trì câu nói kia, cùng nàng tuyệt không khả năng sao?"

Lục Tử Cẩn có chút xuất thần, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào cùng Tiêu Khanh nói.

"Tử Cẩn, cậu có thể dũng cảm hơn không? Chuyện ba mẹ cậu không đại biểu cho tất cả phu thê cùng tình lữ, trên đời này có người xấu liền có người tốt, có bạc tình cũng có thâm tình, cậu một mặt cự tuyệt, kỳ thật thiếu rất nhiều lạc thú, tình yêu chuyện này, như người uống nước ấm lạnh tự biết, cậu thử qua mới có thể minh bạch."

Lục Tử Cẩn biểu tình phức tạp, nàng làm sao không rõ, hơn nữa Sầm Mặc Tiêu người này, thực sự quá tốt. Nàng chỉ là sợ hãi, nhưng trong lòng đã sớm đầu hàng, Sầm Mặc Tiêu muốn cái gì, nàng đều nghĩ cho nàng ấy. Nhưng chờ một đoạn thời gian nữa, đến khi gông xiềng kiếp trước được cởi bỏ, nàng sẽ nếm thử cùng Sầm Mặc Tiêu ở bên nhau.

Có tiền ký quỹ, Lục Tử Cẩn chỉ cần hảo hảo nghiên cứu một số đối thủ tham gia đấu giá, ước tính trước giá đấu thầu của họ, đồng thời thương lượng đấu thầu giơ bảng quy định, cùng mức giá cao nhất có thể mua được.

Ngày mười lăm rất nhanh liền đến, đấu giá đã chuẩn bị khai mạc.

Hiện trường giơ bảng vẫn là giao Tiêu Khanh phụ trách, nhưng chuyện này đối Lục Tử Cẩn quá trọng yếu, cho nên nàng muốn đích thân đi trông coi.

Không màng Lục Tuần uy hiếp cảnh cáo, nàng trực tiếp xin nghỉ. Mảnh đất này cũng không nóng trên thị trường, nhưng cũng có lớn lớn bé bé hơn 80 công ty tham dự đấu giá, mấy dãy đầu khán đài đều chật kín chỗ ngồi.

Lục Tử Cẩn một người rất điệu thấp mà vào tràng, tuy rằng đồng hành có rất nhiều người nhận thức nàng, nhưng chỉ cho rằng nàng đại diện Viễn Dương tới, cũng không có dẫn người chú ý.

Chỉ là khi nàng vừa ngồi xuống, nhìn người chủ trì đã chuẩn bị ổn thỏa trên đài, người bên cạnh đột nhiên đứng lên rời đi, liền có một người khác đến thay thế, Lục Tử Cẩn không thấy đối phương, nhưng lại ngửi được một cỗ hương thơm thanh nhã quen thuộc, trong lòng nhảy dựng, nàng nhanh chóng quay đầu, nhìn nữ nhân đối diện chính mình cười khẽ, hơi hơi mở to mắt:

"A Tiêu, sao em lại tới đây?"

Trên mặt Sầm Mặc Tiêu ý cười thanh thiển, nghiêng đầu chớp chớp mắt: "Em tới xem náo nhiệt a."

Lục Tử Cẩn khẳng định sẽ không tin, Sầm Mặc Tiêu xưa nay không thích náo nhiệt, cũng sẽ không quan tâm đến phương diện này, hơn nữa khu đất P107 Thái Hòa cũng không để mắt, nàng ấy như thế nào sẽ chú ý cái này? Chẳng lẽ Sầm Mặc Tiêu theo dõi hành tung của nàng, bằng không làm sao đúng dịp đến như vậy?

Sầm Mặc Tiêu nhìn nàng trong mắt kinh nghi, khẽ vén sợi tóc bên tai, nhàn nhạt nói: "Chị khẳng định ngạc nhiên em như thế nào sẽ tại đây, kỳ thật a, em đối mảnh đất này đặc biệt cảm thấy hứng thú. Khu kinh tế mới chắc chắn sẽ là tương lai của Trường Thanh, trước mắt còn chưa người thấy được, vì vậy giá trị mảnh đất này hiển nhiên bị xem nhẹ, cho nên em tới, chính là muốn bắt lấy nó."

Lục Tử Cẩn trong lòng trầm xuống, Sầm Mặc Tiêu nhìn trúng miếng đất này? Xem nàng bộ dáng không phải nói giỡn. Lục Tử Cẩn theo ánh mắt nàng xem qua đi, phía bên kia Trần Tư Lương đã ngồi ổn, trong tay hắn thủ sẵn tấm bảng cử giá.

Nàng do dự nói: "Em rất muốn bắt lấy mảnh đất này sao?"

Sầm Mặc Tiêu gật gật đầu, sau đó nhướng mày nói: "Em nghĩ chị hẳn là không quan tâm Viễn Dương có bắt được hay không, cho nên em lấy nó, hẳn là sẽ không gây trở ngại chị?"

Trong lòng Lục Tử Cẩn quả thực ngũ vị tạp trần, tư tâm nói nàng thực cần miếng đất này, khẳng định không nghĩ bị người cắm một chân, nhưng người này là Sầm Mặc Tiêu, trong lúc nhất thời nàng đều không lý giải được tâm tình chính mình.

Lúc hai người nói chuyện, đấu giá đã bắt đầu rồi. Khu đất P107 có tổng diện tích hơn 66000m2, giá khởi điểm là 5661,5 tệ /㎡, tổng giá trị khoảng bảy, tám trăm triệu nhân dân tệ.

Bầu không khí trong sân đấu giá ngay từ đầu liền đến một tiểu cao trào, lúc đầu cử bài đều rất thống khoái, mỗi lần tăng giá 50 vạn, qua một vòng giơ bảng, giá khởi điểm đã tăng lên hơn một trăm triệu.

Đôi mắt Trần Tư Lương chặt chẽ nhìn chằm chằm vào bảng cử giá liên tục tăng trên đài, cũng đã cử qua một lần, mà Tiêu Khanh bên kia còn không có động tĩnh, thực hiển nhiên cô ấy là đang khí định thần nhàn mà đánh giá người dưới đài.

Đã là đợt thứ 15, trước mắt giá đã lên tới 904 triệu. Lục Tử Cẩn lòng bàn tay hơi khẩn, biểu tình đã banh lên.

Hơn nữa nàng phát hiện trừ bỏ Trần Tư Lương, còn có một công ty khác biểu hiện rất xông xáo, vượt qua nàng đoán trước, nàng nhìn nhìn, thế nhưng là công ty Tân Duyệt.

Đây là đối tác trong thương vụ thu mua KB cùng nàng, Lục Tử Cẩn một chút đều không xa lạ, nhưng công ty này làm sao có đủ thực lực bắt lấy mảnh đất kia? Liên tục hai lần cùng nàng đâm ngang, Lục Tử Cẩn đều hoài nghi trên đời này còn có người giống như mình, cũng tao ngộ một lần sống lại.

Tới rồi hiện tại, người dưới đài giơ bảng đều có chút do dự, nhanh chóng cùng nhau tính toán lại giá cả, xem có nên tiếp tục cử giá hay không, vì vậy tốc độ giơ bảng đã bắt đầu chậm lại.

Sầm Mặc Tiêu khóe miệng trộm ngoéo một cái, sau đó lấy ra di động phát đi tin tức, thực mau Trần Tư Lương cử bài nâng giá lên 920 triệu, hiện trường lập tức có chút náo loạn. Theo sát, lại có người tăng giá.

Trong sân thực mau liền đến 1 tỷ, Viễn Dương cử bài bỏ thêm 200 vạn.


Tiếp qua mấy vòng trong sân chỉ còn lại không đến mười công ty, đều đang cắn răng giơ bảng, trong đó Tiêu Khanh cùng Trần Tư Lương đã ở nhóm cuối cùng. Vài người đều thực thông minh, bao gồm công ty Tân Duyệt, họ cũng không hề gấp, trạng thái thập phần nhẹ nhàng.

Nhưng trước mắt trừ bỏ Viễn Dương, để cho Lục Tử Cẩn lo lắng chính là kiếp trước tập đoàn đã bắt được mảnh đất này, tập đoàn Liên Phát. Đối phương mới giơ bảng hai lần, lần này trực tiếp đem phiên đấu giá thứ 28 nâng lên 1 tỷ 100 triệu.

Cái này làm cho mấy công ty khác đang cắn mặt giơ bảng, trong nháy mắt liền an tĩnh xuống. Tiêu Khanh nhăn lại mi, nàng còn không có cử, Viễn Dương lại bỏ thêm 300 vạn.

Nguyên bản bầu không khí nhiệt liệt bắt đầu tĩnh mịch xuống, Tiêu Khanh thần sắc khôi phục đạm nhiên, cử bài 1 tỷ 140 triệu, nàng cũng không quá vội vàng.

Tân Duyệt không cử bài, Trần Tư Lương cũng không nhúc nhích.

Một công ty nhỏ không tên tuổi, lại dám theo tới 1 tỷ 140 triệu, kích đến tập đoàn Liên Phát cũng có chút ngồi không được.

Đương giá cả bị đẩy đến 1 tỷ 200 triệu, có người đưa ra nghi ngờ, cho rằng là có người kê giá, ác ý nâng lên giá đất.

"Một công ty thiết kế mới thành lập không đến 2 năm, còn có một công ty bất động sản hạng trung, mấy vòng qua đi liền nâng giá đến 1 tỷ 200 triệu, các người xem chúng tôi là đồ ngốc sao?"

"Đúng vậy, tên bọn họ tôi cũng chưa từng nghe qua, cái gì thiết kế Tư Nguyên, bất động sản Tân Duyệt, đều ở đâu toát ra tới?" Tư Nguyên chính là công ty Tiêu Khanh thay mặt Lục Tử Cẩn phụ trách.

"Các công ty này đều đã giao nộp tiền ký quỹ, cũng không tồn tại chuyện nâng giá khống."

"Gặp quỷ, một miếng đất còn chưa khai phá, bọn họ thế nào muốn coi tiền như rác mà đi bắt lấy? Này cũng quá mức liều mạng."

Giá cả hiện giờ đã vượt qua thị trường có thể dự đoán, trừ bỏ những tập đoàn bất động sản đã lấy được Deo hạng mục, cho nên muốn chớp thời cơ thâu tóm thêm đất đai xung quanh như Viễn Dương, mặt khác mấy nhà đều bắt đầu do dự.

Sầm Mặc Tiêu chỉ muốn trêu Lục Tử Cẩn, cũng không phải thật sự muốn cùng nàng ấy đoạt, tuy rằng mảnh đất này trước đây nàng đã cùng Lâm Mạc định ra kế hoạch thu mua, nhưng hiện giờ Lục Tử Cẩn muốn, hơn nữa trong đó ý nghĩa nàng rất rõ ràng, nàng đã báo Lâm Mạc để Tân Duyệt từ bỏ đấu giá.

Vừa rồi giơ bảng chỉ là muốn dằn mặt Viễn Dương cùng mấy nhà khác, tới mức giá này rồi, nàng ý bảo Trần Tư Lương cùng Lâm Mạc dừng lại, miễn cho đem giá cả nâng quá cao.

Trước mắt đã đến vòng đấu giá thứ 36, Viễn Dương lại nâng lên 1 tỷ 220 triệu, người trong hội trường đã duy trì không được biểu tình, banh mặt từ bỏ.

"Tập đoàn Viễn Dương, đấu giá 1 tỷ 220 triệu, lần thứ nhất."

"1 tỷ 250 triệu!" Tiêu Khanh cử bài, người phụ trách bên Viễn Dương xanh cả mặt, nhìn nàng một cái, sau một hồi suy sụp ngồi xuống. Viễn Dương gần nhất tài chính liền eo hẹp, mấy hạng mục kia tiền mặt cũng chưa thu hồi xong, lần đấu giá này cũng là cắn răng theo.

Mức giá này đã vượt qua tuyệt đại đa số công ty mong muốn, thậm chí cũng có người ôm tâm tư chế giễu, liền muốn nhìn một chút, cái gọi là thiết kế Tư Nguyên chưa ai biết đến, làm cách nào có thể bỏ ra 1 tỷ 250 triệu nuốt vào miếng đất này.

"1 tỷ 250 triệu, lần thứ nhất!"

Dưới đài thở dài, xem náo nhiệt, sột sột soạt soạt, nhưng là không có người cử bài.

"1 tỷ 250 triệu, lần thứ hai!"

Đã có người bắt đầu thu thập tư liệu chuẩn bị rời khỏi. Lục Tử Cẩn có chút kinh ngạc nhìn Sầm Mặc Tiêu, thấp giọng nói: "Em không bắt lấy sao?"

Đối phương sờ sờ cái mũi, trong mắt mang cười: "Quá đắt, em mua không nổi."

Lục Tử Cẩn: "..." Chị tin em cái quỷ.

"1 tỷ 250 triệu lần...."

"1 tỷ 280 triệu!" Đột nhiên một thanh âm từ góc hội trường xuyên ra tới, đồng thời có người giơ lên thẻ bài.

Toàn bộ ánh mắt mọi người ở đây cơ hồ đều hướng về nơi góc kia, Lục Tử Cẩn vốn một lòng treo lên, răng đều cắn chặt.

"Là tập đoàn Ứng Khoa." Lục Tử Cẩn trong mắt ám sắc xẹt qua, nàng cùng Chu Hoa Cường thật đúng là oan gia ngõ hẹp, dưới loại tình huống này đều có thể đụng phải.

Ứng Khoa tham dự đấu giá Lục Tử Cẩn biết, chính là Chu Hoa Cường vẫn luôn hướng về bất động sản ở trung tâm thành phố, lựa chọn khối điền sản ở ngoại thành này không phù hợp tác phong của hắn, lại không biết vì cái gì chặn ngang một chân.

Lục Tử Cẩn không thể nề hà, trong mắt thần sắc có chút hôi bại, nàng để Lâm Mạc nâng giá lên 1 tỷ 250 triệu đã là hết mức, bây giờ chênh lệch thêm mấy chục triệu, đã vượt xa nàng có thể gánh vác. Chính là nếu từ bỏ, nàng lại phải đợi bao lâu, loại cảm giác này thật kinh khủng.

Rõ ràng phía trước kế hoạch của nàng đều tiến hành rất tốt, cố tình hai nước cờ quan trọng nhất lại sinh ra biến cố. Nàng thậm chí có loại cảm giác tuyệt vọng, sống lại một lần nàng cũng không thay đổi được bất luận chuyện gì.

Sầm Mặc Tiêu đem nàng biểu tình thấy được rõ ràng, vững vàng mặt mày đứng dậy đi xuống hội trường. Lục Tử Cẩn đắm chìm ở mặt trái cảm xúc vô pháp tự kềm chế, cũng chưa phát hiện Sầm Mặc Tiêu rời đi chỗ ngồi.

Thẳng đến một tiếng nói quen thuộc từ dưới đài vang lên tới: "1 tỷ 300 triệu!"

Lục Tử Cẩn mới kinh ngạc đi xem, kết quả lại phát hiện Sầm Mặc Tiêu không biết khi nào đứng ở bên cạnh Tiêu Khanh, nữ nhân vừa rồi còn nói quá đắt mua không nổi, lại vững vàng cầm lên tấm bảng, cao giọng hô 1 tỷ 300 triệu.

Mà Tiêu Khanh cùng mấy người phụ trách công ty Tư Nguyên đều không kịp phòng ngừa, thẳng ngơ ngác nhìn nàng.

Tiêu Khanh phản ứng lại đây, sắc mặt đều thay đổi, muốn đoạt lấy microphone nói cái gì đó, lại bị Sầm Mặc Tiêu đè lại, thấp thấp nói mấy câu, Tiêu Khanh lại sững sờ ngồi ở kia.

Không có nhiều người nhận thức Sầm Mặc Tiêu, nhưng Ứng Khoa có người nhận thức, bọn họ dừng một chút lập tức thông tri Chu Hoa Cường, thực mau trong hội trường ầm ĩ, Ứng Khoa lại tăng giá mười triệu!

Sầm Mặc Tiêu lạnh sắc mặt nhìn đám người Ứng Khoa, lại lần nữa cử bài: 1 tỷ 320 triệu.

Ứng Khoa theo sát sau đó, 1 tỷ 340 triệu.

Sầm Mặc Tiêu lấy ra di động cấp Trần Tư Lương phát tin tức.

Sầm Mặc Tiêu: "Gọi điện thoại cấp Chu Hoa Cường, mảnh đất này tôi muốn, nhưng cũng có thể không cần, hắn dám cùng tôi tiếp tục nâng giá, vậy mời hắn đưa 1 tỷ 340 triệu mà nuốt lấy miếng đất này đi, về sau tất cả hạng mục Ứng Khoa muốn hợp tác với Thái Hòa cùng ZHO Trí Hòa, đều không cần thiết."

Trần Tư Lương lập tức hồi phục, sau đó trực tiếp gọi điện thoại cấp Chu Hoa Cường, làm trợ lý tổng giám đốc Thái Hòa, tiếng nói của hắn dĩ nhiên được người lưu ý.

Chu Hoa Cường nhìn đến điện báo biểu hiện, dãy số xa lạ, hắn biết là ai gọi, cố ý không tính toán tiếp, nhưng tin nhắn phát qua lại làm hắn trong nháy mắt tái mặt.

Hắn ngay từ đầu kỳ thật chỉ là nhìn xem, nhưng phát hiện Sầm Mặc Tiêu cư nhiên cũng ở, nghĩ đến lần trước chính mình bị nàng làm cho bẽ mặt, ghi hận trong lòng, hơn nữa mảnh đất này hắn cũng nhìn trúng được tiềm năng, cho nên mới dám đưa ra giá cả kia.  Sầm Mặc Tiêu lấy không được, hắn liền bắt tới tay, lại phát hiện công ty thiết kế Tư Nguyên cũng là của nàng, càng dặn dò người phụ trách đối nàng đuổi theo không bỏ.

Bị hận ý cùng hưng phấn làm mờ mắt, hắn lại quên Sầm Mặc Tiêu chính là Hỗn Thế Ma Vương, nàng tất nhiên có được thực lực này, cũng có lá gan ỷ vào sủng ái, quấy nhiễu Thái Hòa cùng ZHO thiết kế hai nhà quyết định.

Nếu nàng từ bỏ, chính mình bỏ ra gần 1 tỷ 340 triệu mua một khối đất hoang, lại tổn thất một đống hạng mục quan trọng cùng hai tập đoàn kia, cái giá phải trả quá đắt, hắn làm sao gánh chịu nổi. Hắn cái trán toát ra một cỗ mồ hôi lạnh, chạy nhanh cầm lấy di động thông tri cho cấp dưới: "Lập tức đình chỉ tăng giá, để Sầm Mặc Tiêu lấy đi!"

"Chu tổng, như thế nào đột nhiên......"

"Tôi nói dừng là dừng! Các anh muốn thay công ty gánh vác hơn 1 tỷ sao?" Hắn nổi trận lôi đình, tức muốn hộc máu treo điện thoại, rồi lại không thể làm gì.

Thực mau Ứng Khoa bên kia ngừng nghỉ, mà giờ phút này Sầm Mặc Tiêu cũng đã lấy tới tay, mảnh đất này giá 1 tỷ 341 triệu liền định.

Hội trường lặng ngắt như tờ, một đám người hai mặt nhìn nhau, người chủ trì vô cùng hưng phấn mà đem đấu giá mộc chùy nện xuống, thành giao!

Lục Tử Cẩn giờ phút này vẫn luôn nhìn Sầm Mặc Tiêu, trong lòng đã là nghiêng trời lệch đất. Có ý tứ gì? Sao lại thế này, Sầm Mặc Tiêu vì cái gì đột nhiên cấp Tư Nguyên cử bài, 1 tỷ 341 triệu, nàng thế chính mình quyết định?

Không đúng, nàng từ đầu liền biết Tư Nguyên là của mình, biết mình muốn bắt lấy miếng đất này, cho nên....

Sầm Mặc Tiêu quay đầu nhìn Lục Tử Cẩn đầy mặt phức tạp nhìn chằm chằm chính mình, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, cúi đầu nghĩ nghĩ, nàng bát thông điện thoại.

Cách đó không xa Lục Tử Cẩn ngơ ngác cầm lấy di động đặt ở bên tai.

"Nơi này không thích hợp nói chuyện, chúng ta trở về, em cho chị giải thích. Tài chính chị không cần lo lắng, không đủ em sẽ bù. Được không?"

Tiếng nói của nàng thấp thấp lại ôn nhu, làm Lục Tử Cẩn không nói được lời nào.

--------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cái này hạng mục thu phục, dỗi dỗi sủng thê nhân thiết sừng sững không ngã.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây