Lục Tuần vốn đã cùng đường, Sầm Mặc Tiêu nhục nhã hắn nhiều lần như vậy, hắn cũng biết muốn nàng hỗ trợ căn bản không có khả năng, khả năng duy nhất là cùng nàng làm giao dịch. Lúc Lý Nguyên tiếp quản Thái Hòa, bởi vì thân phận của hắn, vẫn luôn có người bất mãn. Cho dù Lý Khải Thắng ở phía sau duy trì hắn, như cũ vẫn không thay đổi được, có người muốn lợi dụng cơ hội Sầm Mặc Tiêu không thể tiếp nhận Thái Hòa, giành lấy chức vị tổng giám đốc. Mà Lý Nguyên tranh cường háo thắng, cho dù có Lý Khải Thắng hỗ trợ, hắn vẫn muốn tự mình bịt miệng những kẻ coi thường hắn, bởi vì muốn làm ra thành tích, hắn bí quá hoá liều làm không ít chuyện vượt rào. Những người cấp tiến trong ngành sản xuất này, trên tay đều không thể nào sạch sẽ, bao gồm Lục Tuần. Cho nên khi hợp tác, hai người xem như cấu kết với nhau làm việc xấu. Lý Nguyên thực cẩn thận, nhưng Lục Tuần cũng không ngốc. Lý Nguyên cho rằng Lục Tuần không có lá gan đi tính kế hắn, cũng xem thường Lục Tuần, nhưng Lục Tuần cố tình tại phương diện này rất xảo trá. Ngay cả Lục Tử Cẩn là con gái ruột của hắn, hắn đều có thể tính kế lợi dụng, huống chi là Lý Nguyên. Lý Nguyên coi Sầm Mặc Tiêu là cái đinh trong mắt, theo lý thuyết, Sầm Mặc Tiêu là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Lý gia, Lý Nguyên căn bản không tư cách cùng nàng tranh, huống chi sau lưng nàng còn có Sầm Khang Hồng. Cho nên Lục Tuần chắc chắn Lý Nguyên không dám bên ngoài cùng Sầm Mặc Tiêu xé rách mặt, nếu Lý Nguyên không chịu giúp hắn, như vậy hắn tội tình gì không đi cùng Sầm Mặc Tiêu làm chút sinh ý, để nàng ra tay cứu Viễn Dương. Càng nghĩ Lục Tuần càng cảm thấy con đường này rất thông thuận, hắn phảng phất thấy được một đường sinh cơ, thế cho nên hắn quên mất phía trước Sầm Mặc Tiêu trào phúng hắn có bao nhiêu tàn nhẫn. Nghe được Lục Tuần tới cửa bái phỏng, Sầm Mặc Tiêu có chút kinh ngạc, nàng nhìn Lục Tử Cẩn, không khỏi cười một tiếng: "Ba chị lần trước bị em dỗi chưa đủ, lần này còn muốn tự mình đưa tới cửa?" Lục Tử Cẩn nhíu mày, sau đó lắc đầu: "Chỉ sợ là dụng tâm kín đáo, ông ấy tới tìm em hẳn là vì Viễn Dương, xem ra Lý Nguyên cũng cứu không được, ông ấy chỉ có thể liều một lần." Sầm Mặc Tiêu có chút buồn cười: "Em cảm thấy mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của chị. Em nghĩ hắn cũng không mặt mũi lấy thân phận nhạc phụ đến cầu em, hẳn là trong tay có thứ gì." Nói xong nàng suy tư một chút, lộ ra tia hứng thú: "Vậy gặp mặt đi." Phân phó Lưu tẩu làm Lục Tuần tiến vào, Sầm Mặc Tiêu ngồi ở sô pha, nhìn chằm chằm Lục Tử Cẩn gọt vỏ táo cho nàng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Không cần tước chặt đứt, chặt đứt em liền không ăn." Lục Tuần trong lòng một tia thấp thỏm cùng chờ mong, lúc nhìn đến Sầm Mặc Tiêu một ánh mắt cũng chưa cho hắn, trực tiếp lạnh tới rồi trong lòng. Hắn đứng nửa ngày, môi động vài lần, cuối cùng vẫn nhịn không được nhỏ giọng nói: "Mặc Tiêu, Tử Cẩn, ba hôm nay tới là có chuyện quan trọng muốn bàn...." Còn chưa nói xong, Lục Tử Cẩn trong tay động tác một trọng, vỏ táo còn thừa một vòng đột nhiên đứt gãy. Sầm Mặc Tiêu sách một tiếng, lắc đầu nói: "Chị tước chặt đứt, vợ không ăn." Nhìn như thở dài, kỳ thật trong lòng rất vui. Lục Tử Cẩn liếc nàng một cái, Lục Tuần bên kia đang muốn nói cái gì, lại thấy Lục Tử Cẩn dùng dao gọt hoa quả nhẹ nhàng gọt xong, cắt ra một phiến táo đút cho Sầm Mặc Tiêu, nhàn nhạt nói: "Chị gọt, em phải ăn." Sầm Mặc Tiêu không thích ăn táo, nhưng Lục Tử Cẩn cảm thấy táo đối nàng thân thể hảo, mỗi lần mua trở về đều phải buộc nàng ăn mấy phiến. "Tử Cẩn, con thật sự muốn đối ba như vậy sao? Cho dù con trách ba, hận ba, nhưng cũng là ba cho con sinh mệnh, con ở Viễn Dương công tác đã nhiều năm, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn nó sụp đổ?" Lục Tuần trong lòng bực đến không được, nhưng vẫn bày ra bộ mặt đau khổ, hốc mắt mệt mỏi, thoạt nhìn vô cùng đau đớn. Lục Tử Cẩn lại đút Sầm Mặc Tiêu một phiến táo, Sầm Mặc Tiêu miệng bị ngăn chặn, có chút không vui mà nhìn Lục Tử Cẩn. Lục Tử Cẩn không dao động, khẽ nheo mắt, tiếp tục động tác trên tay. Sầm Mặc Tiêu có chút buồn cười, vừa nỗ lực nhấm nuốt phiến táo, vừa bớt thời giờ đối Lục Tuần nói: "Lục tổng chẳng lẽ hồ đồ rồi, phía trước Lục Tuyết không phải còn nói là Tử Cẩn đưa Viễn Dương vào tuyệt lộ sao? Nàng đều làm Nhất Phương sụp đổ, Viễn Dương tính là gì." Lục Tuần khóe miệng run rẩy, suýt nữa bạo phát. Sầm Mặc Tiêu cùng Lục Tử Cẩn rõ ràng nhìn đến hắn ẩn nhẫn, xem ra ở trước mặt nữ nhi chính mình ăn mệt thật sự là kích thích lớn đối với hắn. Cũng may hắn không bại lộ hoàn toàn, ngược lại đôi ra một tia cười, "Là Tuyết Nhi không hiểu chuyện. Sao có thể là Tử Cẩn làm, hợp đồng cùng Nhất Phương Thiên Địa là chúng ta ưu tiên hàng đầu, bởi vì danh tiếng đối phương lúc ấy quá tốt, ai có thể nghĩ đến nó sẽ xảy ra chuyện, đây chỉ là ngoài ý muốn, ba thay mặt Tuyết Nhi hướng con xin lỗi." Lục Tử Cẩn nhìn nam nhân cúi đầu khom lưng đầy mặt hèn mọn, trong lòng cũng không có quá nhiều thống khoái, nàng rốt cuộc là phạm phải ma chướng gì, đời trước mới có thể coi hắn là người mình kính yêu và tín nhiệm nhất. Lục Tử Cẩn nhìn Lục Tuần, ánh mắt từ mê mang đến phức tạp, sau đó chỉ còn lại trào phúng cùng lạnh lẽo, nàng cười nhạo một tiếng, tiếp tục không coi ai ra gì mà đút táo cho Sầm Mặc Tiêu, sau đó nhàn nhạt nói: "Con không dám nhận. Hợp đồng kia vẫn là đề danh Lục Tuyết, vốn dĩ không liên quan con." Lục Tuần sắc mặt phá lệ khó coi, hắn giờ khắc này mới ý thức được, hắn phía trước cho rằng Lục Tử Cẩn mềm yếu dễ ức hiếp, chịu thương chịu khó mà giúp Lục Tuyết lót đường, trên thực tế mỗi một bút nàng đều nhớ kỹ. Mắt thấy hắn nghẹn lời, Lục Tử Cẩn không hề nhìn hắn, mà Sầm Mặc Tiêu từ đầu tới đuôi cũng chưa để ý tới hắn, chỉ là dùng ánh mắt lên án Lục Tử Cẩn ép nàng ăn quả táo. Tuy rằng vẻ mặt không vui, miệng vẫn chịu thương chịu khó mà nhấm nuốt. Tình cảnh này Lục Tuần như thế nào không biết Sầm Mặc Tiêu là cố ý, nhưng nàng đối Lục Tử Cẩn dung túng, đã vượt qua Lục Tuần tưởng tượng. Nguyên bản muốn mượn một số đồ vật trong tay làm Sầm Mặc Tiêu rời xa Lục Tử Cẩn, tựa hồ đã không hiện thực. Hắn chỉ có thể lần nữa cắn răng nuốt máu, thấp giọng nói: "Đều là lỗi của ba, trước đây ba quá ích kỷ không có suy xét cảm nhận của con, những chuyện ba làm thật quá đáng." Bên kia Sầm Mặc Tiêu không chịu ăn nữa, mở miệng oán giận nói: "Vợ đều ăn xong nửa quả, không được lại bức vợ ăn." Lục Tử Cẩn nhìn nhìn, đích xác ăn nửa quả, cười gật đầu, buông quả táo xuống Miệng rảnh rỗi, Sầm Mặc Tiêu rốt cuộc phát huy đường sống, cười nói: "Nói xin lỗi có ý nghĩa gì. Chuyện các người làm cũng không phải xin lỗi là có thể triệt tiêu, hơn nữa, chuyện Nhất Phương Thiên Địa là Tử Cẩn cố ý, không nghĩ tới đi? Ông chưa bao giờ hảo hảo nhìn thẳng vào Tử Cẩn, căn bản không biết nàng có bao nhiêu ưu tú, nàng đã sớm đoán được Nhất Phương Thiên Địa nguy cơ, cho nên mới trăm phương nghìn kế bắt lấy những hợp đồng kia, nàng đoán rất chuẩn, kết quả phi thường bổng." Lục Tuần sắc mặt trắng bệch, nhìn Lục Tử Cẩn môi đều run run, này phân tái nhợt vừa oán hận vừa vô lực, làm Lục Tuần không nghĩ lại tiếp tục vòng quanh:"Sự tình đã phát sinh, tôi biết đã vô lực thay đổi. Nhưng tôi không thể để Viễn Dương sụp đổ, nó không chỉ là tâm huyết của tôi, càng là bát cơm sinh tồn của mấy ngàn nhân viên, tôi bị huỷ hoại cũng liền thôi, bọn họ không nên đi theo chịu tội, cho nên tôi muốn cùng Tiểu Sầm Tổng làm một bút sinh ý, tôi nghĩ cô nhất định có hứng thú." Tựa hồ ý thức được đánh bài tình cảm không có ý nghĩa, Lục Tuần trực tiếp sửa lại xưng hô, kêu Sầm Mặc Tiêu là Tiểu Sầm Tổng, nghiễm nhiên đang cùng nàng bàn chuyện làm ăn. Sầm Mặc Tiêu nhìn Lục Tử Cẩn, sau đó cười như không cười nhìn chằm chằm Lục Tuần: "Tôi đối việc làm ăn cũng không lành nghề, muốn bàn sinh ý, mời Lục tổng đi tìm ông ngoại tôi, ba tôi, hoặc là Lý Nguyên." Lục Tuần lần này rất bình tĩnh, hắn nhìn Sầm Mặc Tiêu nói: "Nếu tôi nói chuyện này có liên quan Lý Nguyên, Tiểu Sầm Tổng cũng không quan tâm sao?" Sầm Mặc Tiêu trong mắt rõ ràng có tia hứng thú, lại là nhìn về phía Lục Tử Cẩn, sau đó mới không nhanh không chậm nói: "Lục tổng còn có tâm tư đi quản chuyện nhà chúng tôi?" Lục Tuần cười nói: "Tuy rằng tôi không có tư cách, nhưng con gái tôi gả cho Tiểu Sầm Tổng, tôi thân là ba nàng, hoặc nhiều hoặc ít cũng coi như người nhà. Đặc biệt là cùng Lý tổng, chúng ta hợp tác chặt chẽ, cho nên mới sẽ nói như vậy. Không biết Tiểu Sầm Tổng có hiếu kỳ không, vì cái gì ở Trường Thanh nhiều doanh nhân nổi tiếng như vậy, Lý gia lại cố tình lựa chọn Lục gia, còn lựa chọn Tử Cẩn." Sầm Mặc Tiêu trên mặt ý cười chậm rãi thu, híp mắt hỏi hắn: "Vì cái gì?" Lục Tuần thấy nàng có hứng thú, trầm giọng nói: "Tử Cẩn là con gái riêng của tôi, theo lý mà nói, liền địa vị của Tiểu Sầm Tổng, không có khả năng chọn Tử Cẩn, chẳng lẽ không phải?" Sầm Mặc Tiêu bỗng nhiên nở nụ cười: "Đúng vậy, chuyện này tôi còn phải hảo hảo cảm ơn ông, bằng không chỉ sợ hôm nay tôi không phải ly hôn chính là tang ngẫu." "Xì." Lục Tử Cẩn nhịn không được bật cười, mạc danh nghĩ tới ban sơ nàng cùng Sầm Mặc Tiêu gặp mặt, phát sinh rất nhiều hiểu lầm, còn có câu nói kia là nàng lỡ miệng, nhưng gia hỏa này lòng dạ hẹp hòi một chút đều không bỏ qua cho nàng. Lục Tuần mặt đều đen, "Tiểu Sầm Tổng thật biết nói giỡn." "Kỳ thật ông tới chỗ này muốn nói cái gì tôi rất rõ ràng, đơn giản là muốn nói cho tôi, tuy rằng thân phận địa vị của tôi khiến người đỏ mắt, nhưng một đại tiểu thư trong lời đồn bệnh tật chỉ có kỳ danh, trong tay không có thực quyền, quan hệ cùng ông ngoại lại căng thẳng, một chút chỗ tốt đều không vớt được. Càng thêm không tốt chính là, các người chắc chắn tôi sống không được bao lâu, vạn nhất tôi chết, nếu người gả cho tôi là Lục Tuyết....tê....." Sầm Mặc Tiêu đang thuận miệng nói đột nhiên ngưng lại, bởi vì bị Lục Tử Cẩn nhéo một chút thịt mềm. Lục Tử Cẩn không nói chuyện chỉ là liếc nàng, biểu đạt nàng đối Sầm Mặc Tiêu lời nói bậy bất mãn. Sầm Mặc Tiêu thuận thuận mới tiếp tục nói: "Vậy con gái ông cuối cùng phải thủ tiết, cho nên ông sẽ không lựa chọn Lục Tuyết, mà là đem Tử Cẩn đẩy ra tới. Huống hồ khi đó ông tin tưởng tràn đầy, Tử Cẩn một mực nghe lời ông, cho dù ông yêu cầu nàng giúp đỡ, hoặc là Lý Nguyên muốn nàng làm cái gì, cũng không khó. Thậm chí vạn nhất các người kế hoạch bại lộ, Tử Cẩn cùng tôi sớm chiều ở chung, là người chịu tội thay tuyệt hảo, ông thấy tôi đoán đúng không? Nhạc phụ đại nhân?" Lục Tuần gương mặt không tự giác vặn vẹo, cái trán đầy mồ hôi, cả người có vẻ khiêng không nổi nữa. Hắn vô lực biện giải nói: "Tôi thật không rõ ràng lắm, tôi chỉ biết Lý Nguyên có âm mưu, là nhằm vào cô, chính là tôi có táng tận lương tâm đến thế nào, cũng không dám cùng hắn mưu tài hại mệnh. Tôi chỉ là từ hắn được đến tin tức, nói Tiểu Sầm Tổng thân thể không tốt, sống không được bao lâu. Tôi lúc đó mới......" "Lúc đó mới đem tôi đẩy vào hố lửa? Ông thật đúng là người cha tốt, thật khiến cho người ta cảm động." Lục Tử Cẩn lạnh giọng nói. Sầm Mặc Tiêu khụ một tiếng: "Vợ cũng không phải là hố lửa, rõ ràng là ôn nhu hương." Nói xong, nàng mắt lạnh đánh giá Lục Tuần: "Ông hẳn là minh bạch, ông đối phu nhân của tôi từ đầu tới cuối cũng chưa có gì tốt, bởi vậy tôi nhìn ông phi thường không vừa mắt, vậy ông lấy cái gì tới thuyết phục tôi giúp ông thay đổi cục diện rối rắm?" "Tiểu Sầm Tổng, cô nếu đã biết Lý Nguyên tính kế cô, cô lại như cũ án binh bất động, thậm chí cùng Tử Cẩn hát tuồng mê hoặc Lý Nguyên, là bởi vì cô còn có băn khoăn, mà băn khoăn này thậm chí là chủ tịch Sầm nhúng tay đều giải quyết không được, cho nên tôi lớn mật suy đoán, cô phải đối phó không phải Lý Nguyên, mà là Lý Khải Thắng." Sầm Mặc Tiêu tức khắc trầm mặc, thực hiển nhiên, Lục Tuần chọc trúng nàng trong lòng chỗ đau đớn nhất. Lục Tử Cẩn vốn là đối hắn phá lệ không kiên nhẫn, nhìn đến Sầm Mặc Tiêu đột nhiên trầm mặc cùng thất thần, sắc mặt tức khắc lạnh lùng lên. "Ông không cần uổng phí tâm cơ, tôi nhẫn nại hai năm, chính là vì hôm nay, cho dù A Tiêu nguyện ý giúp ông, cũng không cứu được Viễn Dương. Ông hẳn là còn không biết đi, An Viễn hạng mục Lục Tuyết che giấu rất nhiều thứ, nếu tuôn ra tới, ông không chỉ là phá sản, chỉ sợ còn phải vướng vào vòng lao lý." "Còn có, tập đoàn Bạc Thương hẳn là hứa hẹn sau Nguyên Đán sẽ đầu tư một khoản lớn, nhưng hiện giờ đã qua hai tuần, bọn hắn cũng không một tiếng động?" Lục Tuần hai mắt phát xích, cả người đầu choáng váng não trướng, trong lòng từng đợt lạnh cả người: "Cô có ý tứ gì? Lục Tử Cẩn, cô nói rõ ràng!" "Nói rõ ràng, chính là, ông cùng Viễn Dương hoàn toàn xong rồi." ------------------------