Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

36: Chương 36


trước sau


Hành dinh Từ Châu.
Chân tướng một án làm thịt vịt trắng ở huyện Giang Dương đã rõ ràng, Tiêu Vấn Sách và Lữ Lương Sĩ leng keng xích sắt ngục tù, Đô tào tỉnh Hoài Nam mất sạch mặt mũi, Tống đề hình bị thị vệ bên người Khâm sai khiển trách đến nỗi hổ thẹn lẫn ân hận, đã truyền đi khắp Hoài Nam.
Chuyện này vốn không được truyền đi nhanh cũng không phổ biến như vậy, nhưng có mấy người xấu tính bên phía Trịnh Sở Chi giúp quấy nhiễu, vất vả lắm mới có được cơ hội còn không chịu đánh vào chỗ hiểm của đảng Thái tử hay sao?
Người của Hoắc Kinh Đường ở Dương Châu cũng lục tục thêm dầu vào lửa, hành dinh của An Hoài Đức ở Từ Châu xa xôi nhanh chóng biết được ngọn nguồn và phát triển của sự tình.
Sau khi tiếp đãi Khâm sai, nghe xong lời truyền, An Hoài Đức ngồi trong đại sảnh phủ đệ hành dinh, dù bận vẫn nhàn nhã uống trà.
Tả quan tham mưu nói: "Khâm sai đi bước nào rào bước ấy, trang bị đầy cạm bẫy trên công đường, lợi dụng án oan này, một mình Lữ Lương Sĩ cũng có thể kéo theo Tiêu Vấn Sách và Tư Mã Kiêu vào tròng, còn liên lụy Soái sứ ngài bị truyền đi thẩm vấn, lòng dạ khá sâu, không thể xem thường được."
Hữu tham mưu: "Quả nhiên Khâm sai ý tại Bãi Công, mượn án oan này chỉnh đốn quan trường Hoài Nam.

Soái sứ ngài là tấm gương sáng của quan trường Hoài Nam, quan viên lớn nhỏ đều bắt chước làm việc theo ngài, nếu như ngài gặp phải chuyện gì, toàn bộ nơi này đều có thể đập tan dễ như trở bàn tay, những gì Thái tử bố trí nhiều năm mai kia sẽ thành vô ích cả."
Tả tham mưu: "Cuộc chiến lần này là nhằm vào Soái sứ! Lữ Lương Sĩ, Tiêu Vấn Sách bất quả cũng chỉ là tiểu lâu la, mục đích thật sự là Soái sứ, nếu như đến Giang Dương, chỉ sợ bị bắt bí tiền trảm hậu tấu, sau chuyện này Khâm sai sẽ có cớ để chụp tội."
Hữu tham mưu khẳng định: "Đây là Hồng Môn yến nơi nơi là gông cùm xiềng xích, đúng là đặc biệt nhắm vào Soái sứ ngài."
An Hoài Đức: "Nhưng Khâm sai đại nhân đại diện cho Thánh thượng, mà ta không thoát khỏi liên can với án oan này, Khâm sai cho truyền không thể không đi.

Đi là thành chui vào rọ, không đi là tát vào mặt mũi bệ hạ, các ngươi nói xem ta nên làm gì?"
Hữu tham mưu nghĩ kĩ chốc lát rồi nói: "Có rồi, lấy cớ đại nhân phải ở lại Từ Châu tìm lại bạc cứu trợ thiên tai bị cướp đi, điều tra loạn đảng để từ chối lời truyền của Khâm sai, phái một thân tín thay mặt đi báo lên là được rồi."
An Hoài Đức: "Thế có được không?"
Hữu tham mưu đáp chắc như đinh đóng cột: "Chỉ là một án oan mà thôi, tuy có xen lẫn ân oán riêng của ngài và Tống đề hình, nhưng suy cho cùng chủ thẩm chính là Lữ Lương Sĩ, cấu kết với lão ta, biết pháp còn phạm pháp, cố ý hãm hại Đặng Vấn An là Tiêu Vấn Sách, không có liên quan gì nhiều đến đại nhân đâu, cùng lắm coi như làm việc tắc trách, nhưng nếu có thể tìm lại bạc cứu trợ cho hơn mười ngàn dân bị nạn Từ Châu, thật sự không đáng là gì.

Cho dù đó là Khâm sai, thì một khi liên quan đến hai triệu cứu trợ, dân bị nạn Hoài Nam cùng với loạn đảng thì hắn cũng phải cân nhắc thôi, việc nào nặng việc nào nhẹ, hắn còn không phân biệt được sao?"
"Ừ nhỉ." An Hoài Đức ngẫm đi ngẫm lại: "Chẳng qua chuyện xử lý loạn đảng không thể kéo dài, trước mắt đã có thể khẳng định chuyện Chương Tòng Lộ bị thiêu chết cũng là do loạn đảng gây nên, nhưng ngư dân Ngư Gia Trại chứa chấp loạn đảng lại không thể định án ngay, còn phải qua ba đường hội thẩm mới được.

Tống đề hình và Tư Mã đô tào đều bị giam lại huyện Giang Dương rồi, không phải lão phu nên tự mình đi đòi người ư?"
"Hạ quan cho rằng cần phải kéo dài.

Bởi vì dịch bệnh, Khâm sai điều động hai nhánh doanh binh quân Hoài và quân Nam trấn thủ Giang Dương, bây giờ ngài đi chính là tự chui đầu vào lưới.

Hạ quan nghe nói bệnh dịch được giải quyết rất nhanh chóng, theo luật Đại Cảnh, khi nào dịch có chuyển biến tốt thì hai nhánh doanh binh đã phải trở về rồi, không thể trú đóng thời gian dài ở một chỗ được.

Chờ doanh binh rời đi rồi ngài hãy viết thư, để quân Dương Nhị đích thân đến Giang Dương mời Tống đề hình và Tư Mã đô tào về.

Chỉ cần trong tay Khâm sai không có binh, ta liền có thể nhân cơ hội vào cướp người mang đi, nhanh chóng giải quyết vụ loạn đảng ở bên này.

Đợi bụi lắng xuống, chúng ta muốn nói thế nào thì nói, Khâm sai muốn lật lại án cũng khó, đến lúc đó thuận theo hắn bám víu vụ Đặng Vấn An gây khó dễ thế nào cũng được."
An Hoài Đức suy nghĩ thật kĩ nhiều điều, cuối cùng cười lên: "Đúng là một kế hay ho."
Hữu tham mưu dè dặt hỏi: "Không biết trong lòng đại nhân có được người nào để phái đi Giang Dương chưa ạ?"
Bọn họ cũng có chút lo lắng người bị đưa đi là mình, vậy nên lúc này đã bắt đầu sốt vó đề phòng.
An Hoài Đức nhìn ra tâm tư của bọn họ, cười to trấn an: "Yên tâm đi, lão phu sẽ không phái các ngươi đi Giang Dương chịu đựng để Khâm sai trút giận đâu.

Còn người được chọn thì, để cho Tôn tham nghị đi đi."
Tả hữu tham mưu cảm kích rơi nước mắt, vội vàng đứng dậy, hai miệng đồng thanh: "Soái sứ anh minh."
***
Đợi tả hữu tham mưu đi hết, Tôn Phụ Ất mới bước ra từ sau đại sảnh.
An Hoài Đức: "Nghe hết rồi chứ?"
Tôn Phụ Ất gật đầu.
An Hoài Đức: "Lần này phái ngươi đích thân đi Giang Dương, một là dò xét ý đồ của Khâm sai, hai là để bảo vệ Lữ Lương Sĩ."
Tôn Phụ Ất Nghe vậy thì ngạc nhiên: "Tại sao lại bảo vệ Lữ Lương Sĩ? Lão ta vừa ngu xuẩn vừa vô dụng, không chỉ làm liên lụy ngài mà còn liên lụy đến bộ hạ cũ của Tần vương, ta thấy lão không dùng được nữa đâu, chết sớm mới tốt."

An Hoài Đức uống trà, bình tĩnh ung dung: "Lữ Lương Sĩ là một tên tiểu nhân ngu đần, nhưng tiểu nhân cũng có cách sống của tiểu nhân.

Ngươi biết tại sao Tư Mã Kiêu lại tự mình đến Giang Dương cứu Lữ Lương Sĩ hay không?"
Tôn Phụ Ất cau mày: "Không phải Tư Mã Kiêu đi cứu Tiêu Vấn Sách sao?"
An Hoài Đức: "Tiêu Vấn Sách mới bị lôi kéo không lâu nhưng bỏ cũng không tiếc, Tư Mã Kiêu cần gì phải vì gã mà chọc mình tức giận?"
Tôn Phụ Ất: "Lữ Lương Sĩ lấy đâu ra giá trị thuyết phục Tư Mã Kiêu bảo vệ mạng lão?"
"Nuốt riêng tiền thuế của dân." An Hoài Đức nhoẻn môi cười: "Ta cũng mới phát hiện gần đây Lữ Lương Sĩ vẫn luôn tuồn phụ nữ vào nhà sau của người khác, bởi vì năm nào cũng gặp thiên tai, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện một nhóm người buôn bán phụ nữ, Lữ Lương Sĩ liền phái người đến mua lại.

Người nào xinh đẹp thì mang đi dạy dỗ cho tốt rồi đưa vào phủ cấp trên, cứ đưa một cô tặng một cô, đến cả trong hậu viện phủ Tư Mã Kiêu cũng nhét vào mấy người của lão.

Thoáng một cái, Lữ Lương Sĩ đã tìm ra được biết bao nhiêu cách để bảo toàn tính mạng mình."
"Về việc xử lý loạn đảng, Tư Mã Kiêu chỉ đứng ngoài xem nói rõ gã đã nghi ngờ ta rồi."
Thái tử và Ngũ hoàng tử không đụng vào bạc cứu trợ là chuyện rõ rành rành, cũng không tin là do loạn đảng gây nên, chỉ có duy nhất hai người có khả năng đụng vào số bạc đó nhất lại còn tự biên tự diễn là Tư Mã Kiêu và An Hoài Đức.
Loại trừ Tư Mã Kiêu, tất nhiên chỉ còn lại An Hoài Đức, Tư Mã Kiêu không tránh khỏi việc sinh nghi.
"Nếu như ta có vấn đề, Tư Mã Kiêu nhất định sẽ nghĩ đủ cách để tiêu diệt ta, mau mau tìm người thay thế vị trí của ta đi.

Cứ để gã trông ngóng, cần ta toàn quyền xử lý chuyện loạn đảng Từ Châu, bao gồm cả vụ án Chương Tòng Lộ, trọng tâm của gã là ở Từ Châu, án oan và Khâm sai chưa đủ để thu hút gã tự mình đến huyện Giang Dương, trừ phi nơi đó có thứ muốn lấy mạng gã."
"Sổ sách nuốt tiền thuế của dân."
An Hoài Đức gật đầu.
"Lữ Lương Sĩ...!Còn có bản lĩnh bảo vệ tính mạng này sao?" Tôn Phụ Ất không khỏi khiếp sợ, nói tiếp: "Nhưng nó có dính líu gì đến ngài không?"
"Tư Mã Kiêu đề phòng ta, nếu không phải gã muốn nuôi binh nhưng hoàn toàn không biết luyện binh thế nào, ta cũng sẽ không biết chuyện gã lấy hết tiền thuế của dân hằng năm.

Tuy nói mỗi quý tiền đó sẽ đưa đến chỗ ta một khoản lớn, nhưng gã không dám để lộ rằng Thái tử nuôi binh riêng, nếu như bị tra ra, thì sẽ đi thiêu hủy sổ sách gửi bạc ở nơi này."
An Hoài Đức nhìn Tôn Phụ Ất: "Trước khi bại lộ, Tư Mã Kiêu sẽ nghĩ cách để tiêu diệt Lữ Lương Sĩ, mà mục đích của ngươi là bảo vệ lão."
Tôn Phụ Ất gật đầu: "Cẩn tuân lệnh Soái sứ."
***
Nhà trọ huyện Giang Dương.
Thôi phó quan nhanh chân vọt vào đình viện nơi Triệu Bạch Ngư ở, tháo mũ xuống chịu đựng cơn giận nói: "An Hoài Đức từ chối ba bốn lần không chịu tới, chỉ sắp xếp cho một tên quan tham nghị tới chờ thẩm vấn, lần nào lão cũng mượn cớ truy xét loạn đảng và giúp tìm bạc cứu trợ Từ Châu bị mất, ta thật sự không có cách nào nữa.

Tiểu Triệu đại nhân, ngài nói xem nên làm gì đây?"
Triệu Bạch Ngư đưa cho gã một ly trà: "Bình tĩnh."
Thôi phó quan há miệng uống ực chén trà, xong thở hổn hển: Tiểu Triệu đại nhân, ta không phải người thông minh giống ngài, ngài bước một bước có thể nhìn xa mười bước, còn ta bước một bước mà còn chẳng thấy rõ được dưới chân mình có loại người như vậy, trong lòng bây giờ nóng như lửa đốt, nếu như không có cách lừa An Hoài Đức tới, chẳng phải là sẽ không cứu được ngư dân ở Từ Châu hay sao?"
Triệu Bạch Ngư: "Vốn là không trông cậy vào án oan để lừa gạt lão ta tới đây mà."
Thôi phó quan tò mò: "Còn chiêu à?"
Triệu Bạch Ngư: "Mục tiêu của ta là Tôn Phụ Ất."
"Tôn Phụ Ất..." Thôi phó quan sững sốt, chợt hiểu ra: "Đúng vậy! Còn có Hoàng Thanh Thường ở đây, nàng có thể xác nhận Tôn Phụ Ất tham gia hai vụ thảm án hoàng thương Giang Nam diệt môn và án cướp bạc cứu trợ, vậy là có thể nói rõ việc này không phải do loạn đảng gây ra, không liên quan gì đến Ngư Gia Trại."
Triệu Bạch Ngư: "Vậy ngươi đã đi bắt người chưa?"
Thôi phó quan liền vội vàng đứng bật dậy: "Tôn Phụ Ất đang ở dịch trạm, bây giờ ta đưa người đi bắt đây.

Tiểu Triệu đại nhân cứ yên tâm, bàn về quan trường thì ta không có âm mưu quỷ kế, nhưng bàn luận về võ công bắt người, không có tên giặc nào có thể chạy trốn khỏi tay ta."
"Chờ đã." Triệu Bạch Ngư gọi gã lại: "Sau khi bắt Tôn Phụ Ất lại thì nhốt ở phòng giam bên cạnh Lữ Lương Sĩ đi."
"Vì sao?" Thôi phó quan không hiểu.
Triệu Bạch Ngư: "Ta muốn moi sổ sách trong miệng Lữ Lương Sĩ ra, có người muốn giết lão, mà sau khi Tôn Phụ Ất biết được, ông ta sẽ nghĩ đủ mọi cách bảo vệ Lữ Lương Sĩ."
Có ý gì?
Hoàn toàn không hiểu gì hết.
Thôi phó quan vờ như hiểu lắm gật đầu, xoay người rời đi, chưa đến một canh giờ, tin tức gã đã khống chế được người đã truyền về, cũng đã nhốt người lại cạnh phòng giam của Lữ Lương Sĩ.
Triệu Bạch Ngư nghe xong, chỉ đáp lại một câu "Biết rồi", sau đó lại tập trung chú ý vào sách, hương sợi trên bàn cạnh cửa sổ đã cháy hết, một khúc tro tàn cuối cùng cũng rơi xuống, ngoài cửa có tiếng Nghiên Băng vọng vào.

"Ngũ lang, có thư rồi."
Triệu Bạch Ngư ngẩng đầu: "Mang vào đây."
Nghiên Băng đưa thư cho Triệu Bạch Ngư: "Là thư của tiểu quận vương...!Quái lạ, trước đây đều để Hải Đông Thanh đưa thư, tại sao bây giờ chỉ dùng bồ câu đưa thư?"
Triệu Bạch Ngư mở thư: "Hoắc Kinh Đường ở Dương Châu, rất gần đây thôi, không cần dùng ưng."
Nghiên Băng không có hứng thú gì với nội dung trong thư của hai người họ, nó xoay người đến trước cửa sổ đổi hương sợi mới, tiện tay thay luôn hoa tươi trái cây trong phòng.

Triệu Bạch Ngư đọc thư nhanh như gió, tuy rằng y đã sớm đoán trước được, nhưng khi đã được xác nhận rồi thì vẫn ngạc nhiên.
Sau khi ngạc nhiên xong thì bắt đầu tìm cách đối phó, y nên làm cách nào để lập tức rút lui thân mình khỏi đống bùn nát của quan trường Hoài Nam, đồng thời một lưới bắt gọn?
Triệu Bạch Ngư bước đến trước bàn dọc sách, nhấc bút lên nhưng không viết nổi chữ nào, Lúc này Thôi phó quan vội vã chạy vào phòng, suýt nữa là đụng phải Nghiên Băng.
Thôi phó quan: "Đang thẩm vấn Tôn Phụ Ất, nhưng lão rất cứng rắn, cực hình gì cũng chịu nhưng không chịu nhận tội.

Ta đưa Hoàng Thanh Thường đến trước mặt lão để xác nhận, người này còn mạnh miệng cãi là Hoàng Thanh Thường nhận nhầm người, còn mắng ta mưu hại mệnh quan triều đình...!Chó thật! Lão mà là mệnh quan triều đình cái gì? Tên cẩu quan giết người cướp của!"
"Đúng rồi, không phải Lữ Lương Sĩ bị nhốt ở phòng bên cạnh sao? Ta đặc biệt chọn một phòng để lão ta có thể nhìn thấy Tôn Phụ Ất luân phiên lãnh khốc hình, con chó đó bị dọa sợ choáng đầu, suýt nữa là són đái."
Thôi phó quan cười ha ha, ngay sau đó liền đau khổ nói: "Nhưng bị dọa sợ thành cái dạng này rồi, Lữ Lương Sĩ vẫn không nhả chuyện sổ sách ra."
"Trong dự đoán." Triệu Bạch Ngư: "Sổ sách là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Lữ Lương Sĩ, ném đi là mất mạng, huống chi chúng ra từng lừa lão một lần, đoán chừng bây giờ đã phòng bị chúng ta nhiều hơn rồi."
Thôi phó quan gật đầu, lại hỏi: "Tôn Phụ Ất thì sao đây? Hay là chúng ta đưa tin đứa trẻ mồ côi của Hoàng thị còn sống, nhân chứng giết cả nhà họ Hoàng cùng với cướp bóc bạc cứu trợ là Tôn Phụ Ất ra ngoài, để dọa An Hoài Đức tức nước vỡ bờ?"
"Nếu An Hoài Đức dễ dàng bị hù dọa như vậy, ông ta sẽ không làm nổi Soái sứ một tỉnh."
"Vậy làm sao bây giờ? Tôn Phụ Ất đến Giang Dương bị bắt, sớm muộn gì An Hoài Đức cũng sẽ biết, hơn nữa quân Hoài, quân Nam trú đóng ở Giang Dương sáng sớm mai nhất định phải rút lui về hành doanh rồi, nếu An Hoài Đức mang quân đến giết, chúng ta bất ngờ không kịp đề phòng thì thế nào?"
"Chúng ta vẫn còn một chiêu lớn chưa tung."
Nghiên Băng chạy đến góp vui: "Chiêu lớn gì ạ? Ngũ lang mau nói ta nghe với."
Triệu Bạch Ngư không ngước mắt lên: "Đã thuộc chương ba mươi hai Trung Dung chưa? Có hiểu ý nghĩa không?"
Nghiên Băng lập tức ngừng công kịch, âm thầm quay vào trong góc đọc thầm Tứ Thư*.
(*) Tứ Thư gồm: Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử.
Thôi phó quan tiếp lời Nghiên Băng hỏi thăm chiêu lớn, Triệu Bạch Ngư nói đó là hai triệu lượng bạc cứu trợ thiên tai.
"Nhưng mà chúng ta đâu có biết số bạc đó đang ở đâu."
"Tiểu quận vương của các ngươi biết."
"Tiểu quận vương biết...!Tướng quân biết ư? Tướng quân đến Hoài Nam tra vụ án này sao? Tra được tung tích bạc rồi? Ở đâu? Khi nào thì đi đoạt lại?"
Hành tung của Hoắc Kinh Đường bí hiểm, Thôi phó quan không theo bên cạnh hắn làm việc, tất nhiên cũng bị giấu nhẹm luôn.
"Bạc ở Dương Châu."
"Cách đây không xa mà, tiểu Triệu đại nhân, ngài lập tức điều binh đi lấy lại ngay —— "
"Khoản bạc đó bây giờ chính là củ khoai nóng, rơi vào tay chúng ta không có tác dụng gì cả."
"Là sao?"
Triệu Bạch Ngư lắc đầu một cái: "Không nói được."
Thôi phó quan: "..." Tiểu Triệu đại nhân càng ngày càng thích vòng vo giống tướng quân, khó chịu thật.

"Vậy thì như đã nói, là tướng quân báo cho ngài biết chuyện bạc đúng không?"
"Ta đoán, viết thư hỏi, hắn nói."
Sao tiểu Triệu đại nhân lại có thể đoán được tướng quân biết tung tích bạc? Chẳng lẽ đây chính là thần giao cách cảm chỉ những người yêu nhau mới có thôi ư?
Thôi phó quan vô thức hỏi ra nỗi nghi ngờ, sau đó nhận được ánh mắt kì lạ của Triệu Bạch Ngư: "Trí óc của ngươi đỉnh thật, lúc Hoắc Kinh Đường báo tin cho ta nói hắn ở Dương Châu, ta còn nghĩ hắn không có việc thì đến Dương Châu làm gì, nếu như hắn tới vì ta thì tại sao không đến thẳng Giang Dương? Còn nếu tới vì dịch bệnh hay vụ án Chương Tòng Lộ, việc trước đã giải quyết xong, việc sau cần một mình Khâm sai ta là đủ rồi, tất cả nguyên nhân đều loại trừ hết, vậy thì chỉ còn một thứ cuối cùng là có khả năng thôi."
"Bạc cứu trợ thiên tai Từ Châu bị cướp."
Triệu Bạch Ngư nghĩ ra chuyện muốn nói, lúc này nhấc bút lên viết: "Bạc ở Từ Châu bị cướp, tại sao Hoắc Kinh Đường dừng chân ở Dương Châu? Trừ phi hắn biết bạc đang ở đó."
Thôi phó quan hỏi theo bản năng, nếu biết bạc ở Dương Châu vì sao không đi lấy lại, hỏi xong mới nhận ra vấn đề nằm ở chỗ tại sao bạc lại phỏng tay, mà Triệu Bạch Ngư vẫn viết thư, dường như không nghe thấy.
Trong lòng tự hiểu nguyên nhân đó không thể biết, Thôi phó quan liền thông minh ngậm miệng.
Trong lòng Triệu Bạch Ngư lúc này cũng không dễ chịu, vốn là bạc đến tay ai người đó có quyền chủ động, đâu ai ngờ được kẻ cướp số tiền đó lại có thể có quan hệ với Tĩnh vương, người có danh hiền vương tiền triều?

Trong thư Hoắc Kinh Đường có viết:
【 Tộc Hoa thị từng cùng Thánh tổ lật đổ tiền triều thống trị, chia đều thiên hạ.

Thánh tổ đến Kinh Đô xưng đế trước một bước, Hoa thị không thể không thoái lui làm thần, để làm yên lòng Hoa thị, Thánh tổ ban cho bọn họ đan thư thiết quyển*, nói rõ sau này con cháu Hoa thị dù có phạm pháp gì cũng đều không thể định tội.

Có kim bài miễn tử trong tay, Hoa thị mới cam tâm nhượng bộ, nhưng hậu nhân ba đời sau suy tàn, nhanh chóng sa sút, cho đến khi con gái Hoa thị ra đời, nhà không có nhiều con cháu.

Nữ cô nhi Hoa thị vào Đông cung làm Lương đệ, hiền lương thục đức, sau được phong làm Thục phi, sinh một con trai, sau khi trưởng thành ban cho tước hiệu Tĩnh vương.


(*) Tiền thân Kim bài miễn tử gọi là "Đan thư thiết quyển" (丹书铁卷), tức một mảnh sắt hình dạng như viên ngói (thiết quyển), trên đó có khắc những dòng chữ bằng chu sa (đan thư).

Nội dung thường liệt kê tên họ, công trạng kèm những lời khen của vua đối với những vị trọng thần, song chỉ có ý nghĩa như một bằng khen tạo cơ hội thăng quan tiến chức mà không có đặc quyền miễn tử.
Nữ cô nhi Hoa thị là bà nội của Hoắc Kinh Đường.
【 Hoa thị để lại đan thư thiết quyển cho Tĩnh vương, bất cứ lúc nào cũng có thể đảm bảo giữ cho lão ta một mạng.


【 Mấy năm trước bệ hạ lên ngôi, triều cục hỗn loạn, mọi chuyện đều bị môn đảng của Tĩnh vương cản trở, còn suýt bức cung.

Những chuyện cha ta làm năm xưa đủ cho lão chết mấy lần, chỉ tiếc có đan thư thiết quyển trong tay, bệ hạ cũng không có biện pháp nào khác.


Đây chính là nguyên nhân chủ yếu cho thấy bạc nóng phỏng tay.
Bạc cứu trợ thiên tai được giấu trong sơn trang Ký Sướng dưới danh Tĩnh Vương, ai là người cướp quan ngân liếc cái thấy ngay.
Chỉ nhiêu đây thôi cũng đã có thể giải thích được vì sao An Hoài Đức là môn đảng Thái tử mà còn muốn cướp giết lấy bạc, bởi vì trên thực tế lão ta là môn đảng Tĩnh vương.
Bề ngoài là giúp Thái tử nuôi binh, thật ra là nuôi nhánh quân Tây Bắc trong tay Tĩnh vương, hai mươi mấy năm qua chưa từng buông bỏ mưu triều soán vị, đúng là vô cùng kiên trì.
Trong tay Tĩnh vương còn có kim bài miễn tử, dù có vạch trần lão cướp bạc cứu trợ thiên tai, dù có giết mệnh quan triều đình cũng không giết được lão, nhưng chí ít có một lý do để lấy lại binh quyền trong tay lão, không giết được người nhưng có thể giam lại.
Vấn đề là trong sơn trang Ký Sướng xuất hiện số lượng lớn Cấm quân, thể hiện rõ Tĩnh vương nuôi binh ngay tại phủ Dương Châu.
Mưu triều soán vị là tội tru di cửu tộc, không thích hợp dùng trên người Tĩnh vương, vì dù sao Nguyên Thú đế cũng nằm trong cửu tộc này, nhưng mà với trọng tội như thế, nhất định có thể giết Tĩnh vương được đúng chứ?
Ai, cũng không thể.
Có thể coi thường đan thư thiết quyển mà Thánh tổ khai quốc ban cho được sao?
Tất nhiên là không, nhất là sau khi lập quốc, ba đời Hoa thị tàn lụi vốn đã làm cho lòng người hoài nghi, người ngoài không nói, chỉ riêng người bên dưới thôi cũng đã đoán được có phải Hoàng gia sợ Hoa thị không cam lòng, một ngày nào đó đột nhiên nhảy ra soán vị, thế là lặng lẽ mưu hại con cháu của người ta hay không.
Khỏi nói, lời đồn còn có lý có chứng cứ, trước đây Triệu Bạch Ngư còn có hơi tin tưởng nữa.
Nếu như phế bỏ đan thư thiết quyển, thì chẳng khác nào chứng thực lời đồn, muốn đẩy đời sau của Hoa thị vào chỗ chết?
Vả lại Thánh tổ miệng vàng lời ngọc, ai dám động vào?
Trở lại vấn đề ban đầu, không thể phế bỏ đan thư thiết quyển vì mâu thuẫn với luật pháp Đại Cảnh, giải quyết thế nào bây giờ?
Ai vạch trần, ai giải quyết, ai là người đầu tiên ló đầu cướp công, người đó là chim đầu đàn.
Ai đến cũng không có cách nào giải quyết nó, một khi đâm toạc thì chính là trực tiếp cấu xé mặt mũi Nguyên Thú đế, năm đó tiên đế suýt chút nữa là phế vị Thái tử, đổi lập Tĩnh vương, Nguyên Thú đế vượt bao gian nan hiểm trở để lên ngôi.
Sau khi lên ngôi còn bị môn đảng Tĩnh vương gây khó dễ khắp nơi, cũng phải qua một phen chịu đựng cực khổ mới có thể loại bỏ được bọn họ, nhưng mà hơn hai mươi năm rồi vẫn không có cách nào xử lý Tĩnh vương, càng bất lực hơn khi không thể thu phục quân Tây Bắc trong tay lão ta, từ lâu Tĩnh vương đã là tâm bệnh mà Nguyên Thú đế căm hận muốn trừ khử.
Tứ hoàng tử bổn triều đã từng rất được Hoàng đế yêu thương, lúc còn nhỏ dại nói vài lời giúp Tĩnh vương, bị Nguyên Thú đế ghét bỏ đến giờ, sau khi trưởng thành rồi yên lặng chuyển ra khỏi Hoàng cung, không được ban phủ đệ lẫn phong tước hiệu, cũng nhờ mẫu phi hắn đến chỗ Hoàng hậu cầu xin mới được Thái tử làm chủ ban cho một phủ đệ để ở.
Như vậy, có thể thấy Nguyên Thú đế căm ghét Tĩnh vương biết bao nhiêu.
Trước mắt phải tố giác Tĩnh vương, lại ngại vì đan thư thiết quyển không có cách nào giết lão, tương đương với vả mặt Nguyên Thú đế lần nữa, đây là một cú đánh tàn nhẫn trước giờ chưa từng có, Nguyên Thú đế nhất định sẽ vô cùng giận dữ, triều thần không cho phép ông phế bỏ đan thư thiết quyển và Thánh tổ ban cho, lửa giận không có chỗ phát tiết, ai là người chủ động vạch tội, vứt vấn đề nan giải này lại cho Nguyên Thú đế là phải đứng mũi chịu sào.
Cho nên nó rất phỏng tay.
Triệu Bạch Ngư còn tra ra được tiền mà Tĩnh vương dùng nuôi binh vì muốn soán vị đến tử môn đảng Thái tử và Tư Mã thị vơ vét mồ hôi nước mắt của dân, cũng đến từ quốc khố và kho riêng của Nguyên Thú đế, nếu tất cả mà bị lột trần ra ánh sáng, chỉ có thể nói đây chính là đem một thùng dầu sôi đổ vào ngọn lửa đang cháy hừng hực.
"Chẳng trách Hoắc Kinh Đường phòng thủ ở Dương Châu lâu như vậy mà chẳng động đậy gì.

Có điều nếu như không có đan thư thiết quyển, hắn cũng không thể tự ý ra tay."
Tuy là đại nghĩa diệt thân, cũng khó mà bảo đảm được sẽ không có người nói hắn giết cha cướp công, suy cho cùng thì cố nhân nặng hiếu, có lòng gièm pha một người là đã có thể tìm ra một đống đạo lý của thánh nhân để mổ xẻ, mượn chúng công kích kẻ thù, không thể không thừa nhận hiệu quả rất tốt.
May thay, độ nóng của vụ việc này đã lấn át đi bớt chút lòng hiếu thảo, hai người Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư người này càng khôn khéo hơn người kia, không định tự mình nhận lấy củ khoai đó.
Triệu Bạch Ngư nhấc bút hỏi: 【 Chuyện liên quan đến ổn định triều cục và công đạo của trăm họ, không thể trốn tránh được, có điều nó có làm liên lụy đến chàng không? 】
Không cần biết những bí mật sâu xa của Hoắc Kinh Đường là gì, ít ra ngoài mặt hắn và Tĩnh vương vẫn là quan hệ cha con.
Sau đó, y viết ra toàn bộ kế hoạch và điều tra việc Tư Mã thị trộm lấy tiền thuế của dân, muốn lợi dụng An Hoài Đức giúp luyện binh, kết quả ngược lại bị cho là cái sọt lợi dụng làm mấy chuyện, tất cả đều kể cho hắn nghe.
Viết thư xong đưa đi, chạng vạng tối ngày hôm sau đã nhận lại thư hồi đáp của Hoắc Kinh Đường ngay: 【 An Hoài Đức phái người giả làm ăn cướp giết cả nhà hoàng thương Giang Nam Hoàng thị, là vì để cướp huyết phách ngàn năm.



Triệu Bạch Ngư sáng tỏ, y cũng không nghĩ ra vì sao An Hoài Đức không thù không oán lại chạy đến Giang Nam giết cả nhà người ta rồi để uổng công vô ích, hóa ra là vì huyết phách ngàn năm!
Suy nghĩ thêm một chút về thời gian là xác thực được, có thể nói Hoắc Kinh Đường là con át chủ bài trong tay Nguyên Thú đế, nếu như không có chuyện hắn trúng cổ độc, vậy chỉ cần cho hắn thêm mười năm là đã thu phục được quân Tây Bắc rồi.
Tĩnh vương cảm giác mình bị uy hiếp mạnh mẽ, chỉ mong Hoắc Kinh Đường mau chết đi cho rồi, vậy nên đã đi trước một bước giết cả nhà họ Hoàng, muốn cướp lấy huyết phách, chỉ là không ngờ đến huyết phách được giấu kĩ ở khuê phòng của người phụ nữ lầu xanh, đúng là người tính không bằng trời tính.
"Ngay cả khi không có tình cảm cha con, nhưng lúc mưu tính lấy mạng cũng nên có chút do dự chứ, trực tiếp giết cả nhà người ta không sợ nghiệp chướng quấn thân, cảm giác không chỉ đơn giản là tính toán vì lợi ích, mà có lẽ còn có mấy phần...!thù hận?" Triệu Bạch Ngư lầm bầm.
Có lẽ Tĩnh vương cũng nghi ngờ quan hệ giữa Hoắc Kinh Đường và Nguyên Thú đế?
Mối quan hệ yêu hận tình thù của thế hệ trước đúng là phức tạp.
***
Đêm khuya.
Mười mấy hắc y nhân lặng yên không tiếng động chạy vào nhà giam huyện Giang Dương, tìm thấy mục tiêu trong phòng giam liền hung hăng chém đứt xích sắt vọt vào, hướng về phía bóng người trên đống rơm chém xuống không chút lưu tình.
Thế nhưng chém mấy chục nhát cũng không thấy máu chảy ra, vội vàng kéo đống rơm ra mới phát hiện bên dưới chỉ là chồng cỏ, nơi đó vốn không có người!
Nguy to, trúng kế rồi!
Hắc y nhân lập tức xoay người muốn chạy, kết quả bắt gặp ánh lửa sáng choang, bên ngoài phòng giam quân lính đứng đầy, người dẫn đầu là Thôi phó quan.
Thôi phó quan: "Bất luận là kẻ nào, bắt tất cả chúng lại!"
Quân lính và thích khách chém giết lẫn nhau, Thôi phó quan giơ đao vọt vào, đao pháp chính xác nhanh lẹ, trong nháy mắt áp đảo thế cục, mà đám người bên ngoài chính là mấy tên nha dịch mà Nghiên Băng gọi tới: "Mau lên! Ra gõ cái chiêng to vào, gõ cả trống nữa, kêu Có kẻ cướp ngục, kêu to chút nha —— to hơn nữa đi!"
Bên ngoài kêu trời kêu đất, phạm nhân trong nhà lao đều bị đánh thức, Lữ Lương Sĩ bị giam tận gian phòng trong cùng bị dọa sợ run người, vọt đến bên cửa luôn miệng truy hỏi cai ngục tình huống gì đang xảy ra.
Cai ngục: "Ông cũng sắp chết rồi, còn quan tâm người ta cướp ngục làm chi? Tâm tư cũng lớn ghê."
Một tên cai ngục khác: "Cướp ngục cái gì? Tôi thấy đây là giết người diệt khẩu! Nào phải cướp ngục, kẻ kia chui vào phòng giam chém mê chém loạn kia kìa."
Cai ngục vờ như chuyện nghiêm trọng lắm: "Ừ đúng! Tôi thấy mấy kẻ đó tám phần là không chừa chuyện ác, bị giam vào tù rồi mà vẫn không đủ để hả giận, đặc biệt chạy vào đây ám sát...!Có điều hình như tìm nhầm người rồi?"
Cai ngục kia đáp: "Tìm sai rồi.

Thê thảm quá, bụng cũng bị chém đứt, chỉ còn lại miếng da lủng lẳng, ruột rớt đầy đất, túm lấy ống quần Khâm sai kêu Cứu mạng...!Cứu ta với... "
"Đừng nói nữa, xúi quẩy."
Hai tên cai ngục đi xa dần, để lại Lữ Lương Sĩ tê dại ngã nhào xuống đất, hồn vía bị dọa cho bay hết, đến khi hoàn hồn lại chợt phát hiện ra bốn phía lặng như tờ, không tránh khỏi khiếp sợ túa mồ hôi lạnh, đột nhiên có một bóng đen nhảy tới trước dãy nhà giam, chém đứt xích sắt phòng giam bên cạnh hỏi người ở trong: "Mày có phải Lữ Lương Sĩ không?"
Giọng nói suy yếu cách vách vang lên: "Tôi không phải, nếu như muốn tìm nguyên Huyện lệnh huyện Giang Dương Lữ Lương Sĩ, thì ông ta ở phòng giam kế bên đấy."
Cái gì! Lữ Lương Sĩ hoảng hốt, khóe mắt liếc thấy bóng đen đi tới, lúc này mới mò ra cửa phòng giam hô lên: "Người đâu! Người đâu —— có thích khách! Cứu mạng —— cứu tôi với, tôi nói...!Tôi nói cho các người biết sổ sách ở đâu —— Á!"
Hắc y nhân giơ cao dao phay, trước lúc chém tới thì bị bẻ gãy cổ trong chớp mắt, thi thể ngã xuống, lộ ra Tôn Phụ Ất trên người đầy rẫy những vết thương do lãnh khốc hình.
Ánh mắt Tôn Phụ Ất tàn nhẫn, nói: "Lữ Lương Sĩ, nếu như ông muốn giữ được cái mạng già này, thì tốt nhất nên đổi một đại thụ khác, dù là Khâm sai hay phủ Trịnh quốc công đi nữa, cũng không ai bảo vệ được ông đâu, ngoại trừ An soái sứ!"
Soái sứ? Lữ Lương Sĩ vội vàng leo trèo: "Tôi nguyện ý bỏ tối theo sáng, cầu xin Tôn tham nghị cứu lấy tôi một mạng!"
Tôn Phụ Ất: "Nói cho ta biết, sổ sách ở đâu? Ta sẽ dùng cái mạng này để cứu ông, nếu không thì ta sẽ chết không được tử tế, sau khi chết sẽ vào mười tám tầng địa ngục nhận hình phạt muôn đời!"
Lời thề vừa độc vừa ác, nhưng vào thời khắc này, đối với Lữ Lương Sĩ mang lòng hoang mang lo sợ chẳng khác nào một cây định hải thần châm, thế là lão bèn nói cho gã biết nơi cất giấu sổ sách, không sót một chữ.
Vì để một kẻ lén lút chạy trốn được, Thôi phó quan cũng theo đuôi đến đây ẩn núp trong bóng tối, nhìn thấy toàn bộ quá trình, cũng nghe được hết cuộc đối thoại của bọn họ.
Sau khi biết được câu trả lời, Thôi phó quan cố gắng gây ra tiếng động, hỏi những phạm nhân khác: "Có nhìn thấy một tên thích khách chạy đến đây không?"
Ngạc nhiên thay Tôn Phụ Ất đã đưa Lữ Lương Sĩ về phòng giam, dặn dò lão tuyệt đối không được tin Khâm sai và phủ Trịnh quốc công, rồi sau đó rút đao trên người thích khách ra tự chém mình, ngã xuống đất làm bộ như vô cùng yếu ớt.
Thôi phó quan bước vào kiểm tra thi thể, xác nhận người chết rồi thì mới ngó đến Tôn Phụ Ất: "Thương thế nặng vậy mà còn có thể giết thích khách được, mạng cứng đấy, công phu cũng không tệ, tiếc cho người tài chẳng được trọng dụng, cũng không thích đi đường ngay."
Tôn Phụ Ất chợt bắt lấy cổ tay Thôi phó quan uy hiếp: "Ta là quan tham nghị An phủ sứ Hoài Nam, đường đường chính chính là mệnh quan triều đình, chúng bây chưa đủ chứng cứ, không thẻ giết ta! Tìm đại phu...!Cứu ta!"
Thôi phó quan: "Yên tâm đi, mạng của ông còn có ích."
Lúc này Tôn Phụ Ất mới yên lòng ngất đi.
***
Nhà trọ.
Thôi phó quan nói cho Triệu Bạch Ngư biết chỗ giấu sổ sách, "Đã phái người đi tìm sổ sách rồi, chắc trời sáng là có thể tìm ra thôi."
Triệu Bạch Ngư: "Tìm đại phu xem Tôn Phụ Ất chưa?"
Thôi phó quan: "Thưa chưa."
Triệu Bạch Ngư: "Ta đoán lão ta sẽ mượn việc này nghĩ cách truyền tin nơi cất giấu sổ sách đi, ngươi không cần cố gắng ngăn cản, cứ mặc lão gửi tin đến chỗ An Hoài Đức.

Ngoài ra thì, bây giờ lập tức triệu các thầy ký* làm sổ sách toàn huyện đến đây."
(*) Thầy ký: người trông nom sổ sách thời xưa.
Thôi phó quan hoài nghi: "Để làm gì?"
"Ta cần bọn họ làm ngay một quyển sổ giả trong đêm nay." Triệu Bạch Ngư cười nói: "Ngươi đem sổ giả đặt ở chỗ sổ thật, chờ đến khi nó vào tay An Hoài Đức, sau đó tìm cách để Tư Mã Kiêu biết.

Bọn họ bất tiện rồi liền đến lượt ta làm giúp tí chuyện, đá cho một cái là xong."
==.




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây