Cầm tấm bằng tốt nghiệp loại Giỏi Khoa Thiết kế Thời trang \( Fashion Design\) trong tay, Lệ Doanh vui mừng hớn hở, chiếc áo cử nhân màu xanh dương tuyệt đẹp, cuối cùng cô nàng cũng được mặc nó sau ba năm học tập bù đầu bù cổ.
" Doanh Doanh, ra trường rồi cậu có dự tính gì không?" Hạ Tuyết chạy theo Lệ Doanh mà moi móc thông tin.
" Có nha, mình có nhiều dự tính lắm, mình và anh Phổ Trạch sẽ kết hôn. Sau khi cưới mình sẽ được vào làm việc ở Thương hiệu Thời trang AIR SPACE. " Lệ Doanh cả khuôn mặt rạng rỡ, hào hứng kể cho Hạ Tuyết nghe về tương lai tươi đẹp của cô.
" Woa ! Cậu đúng là sướng thật nha, sắp cưới được anh chàng giàu có, lại có một công việc ổn định nữa. Đi, đi, đi, chúng ta cùng ăn mừng đi. Hôm nay uống một bữa cho ra trò luôn, không say không về. OK không? Nha nha nha !! " Hạ Tuyết nài nỉ.
Lệ Doanh cười cười..lắc đầu..
" Tiếc quá, hôm nay mình không đi được, bây giờ mình còn phải đến chỗ làm thêm để đón mẹ nuôi của mình. Hẹn cậu hôm khác được không? "
" Ài..thôi được rồi, mình không ép cậu nữa, hôm khác thì hôm khác.." Hạ Tuyết không ngờ rằng lần nói chuyện này lại là lần cuối cùng của hai người họ. Rất lâu sau này cô mới tìm thấy Lệ Doanh.
Hai cô gái vẫy tay tạm biệt nhau. Lệ Doanh đi thẳng ra ngoài cổng trường còn Hạ Tuyết lại đi trở lại vào trong kí túc xá, thu dọn đồ của mình.
Đứng trên lề đường lớn, Lệ Doanh cúi xuống nhìn đồng hồ..hơn mười một giờ..
" Đã trưa rồi sao? Ôi không, chắc mình không kịp đến chỗ mẹ nuôi mất..giờ này buổi trưa thì làm sao có xe buýt đây? " Lệ Doanh thở dài..
" Haizz..đành đi taxi vậy, nhưng mà tiền của mình..!! Vội vàng mở ở túi nhỏ đeo bên hông ra, cô vui mừng reo lên :
" Hên quá à ! vừa đủ luôn. "
Thế là Lệ Doanh cước bộ một đoạn tới chỗ cột đèn xanh, đèn đỏ nơi có vạch trắng dành cho người qua đường..
Đèn xanh vừa nhảy lên, Lệ Doanh nhanh chân bước xuống lòng đường lớn đi qua bên kia để đón taxi. Trời buổi trưa, nắng gắt khiến hai gò má của cô đỏ ửng..
Vì khoảng cách từ bên này qua bên kia đường khá lớn, nên thời gian dành cho người qua đường là bảy phút tức là đồng hồ phải nhảy tới 420 giây..
Lệ Doanh băng qua lộ lớn, vừa đi vừa quan sát hai phía xem có xe lớn hay không?
" Buổi trưa đúng là vắng ghê!! Chả thấy một cái xe hơi nào hết, không chừng cũng chả có taxi cho mình bắt luôn ấy chứ.. ? Cô cầm tấm bằng tốt nghiệp lên che nắng..miệng lẩm bẩm thầm than.
Còn phải đến mười mấy bước chân nữa mới sang tới bên này đường..đột nhiên từ xa, Lệ Doanh thấy một chiếc ROLL\- ROYCE GHOST lao với tốc độ cực nhanh, có thể nói người điều khiển chiếc xe này đã cho xe chạy với vận tốc lớn nhất của xe 250 Km/ h.
Lệ Doanh kinh hãi, vội bước nhanh hơn, chỉ còn vài bước thôi, sẽ không sao đâu.. không ngờ..còn chưa kịp đặt chân lên phía lề đường bên này..
" Ké...t....t...t.."
Tiếng xe thắng gấp vang lên, lớp caosu từ vỏ bánh xe và mặt đường nhựa do ma sát quá mạnh mà bốc mùi khét lẹt. Dù thắng gấp nhưng do lao với vận tốc quá nhanh, chiếc xe không thể dừng lại mà cứ vậy đâm mạnh vào Lệ Doanh khiến cô văng lên lề đường rồi lăn cả gần mười thước về phía trước...
Sau đó, chiếc xe rốt cuộc cũng dừng lại.. Trên lộ lớn, không xe qua lại, không một bóng người, chỉ có Lệ Doanh nằm bất tỉnh ở đó, trong tay cô gái nhỏ vẫn nắm chặt tấm bằng tốt nghiệp không bỏ...
Mở cửa xe bước xuống, một chàng trai cao khoảng 1m85 nước da hơi ngăm, khuôn mặt vẫn còn dính máu do vừa ẩu đả với một đám xã hội đen, quần áo của anh cũng không ngoại lệ, chiếc áo sơ mi trắng gần như thành màu đỏ vì vết máu loang.
Không ai khác anh chính là Hàn Cảnh Văn, CEO của công ty đầu tư vay vốn nước ngoài lớn nhất Thành Phố Đài Trung. Con trai độc nhất của Hàn Cảnh Vũ chủ tịch Tập Đoàn Hàn Thị.
Hôm nay, anh cùng trợ lí đi bàn hợp đồng ở cảng Thanh Hải, không ngờ đụng phải kẻ thù, bọn chúng cho người bao vây anh và trợ lí...phải cố hết sức, hai người mới phá được vòng vây, vì an toàn anh đã tự lái xe hết vận tốc để cắt đuôi bọn sát thủ kia.
Thật xui xẻo, giữa trưa vắng vẻ lại nhảy ra một cô gái đi qua đường...Bước nhanh đến chỗ Lệ Doanh, anh ngồi xuống đưa tay chạm nhẹ vào mũi của cô..
" Vẫn còn thở..may quá.." Anh lên tiếng gọi :
" Cô gì ơi! "
Gọi mấy tiếng vẫn không thấy Lệ Doanh tỉnh lại..Hàn Cảnh Văn cau mày...
" Chết tiệt làm sao bây giờ? "
Chuyến bay, cha anh cũng đã đặt rồi, ông nói anh phải qua Mĩ một thời gian, nếu còn ở đây anh sẽ chết, ông không muốn anh gặp nguy hiểm.
Lúc này, Tiêu Phong trợ lí của Hàn Cảnh Văn cũng xuống xe đi theo theo sau cậu chủ nhà mình, bộ dạng cũng không khác Hàn Cảnh Văn là mấy, cũng bị thương khắp người, anh hỏi :
" Cậu chủ, cô ấy chết rồi sao? "
" Chưa chết đâu, vẫn còn thở.. " Hàn Cảnh Văn không mặn không nhạt trả lời Tiêu Phong.
" Vậy phải làm sao? Chúng ta phải đi nhanh thôi, nếu không cảnh sát tới sẽ phiền phức, hơn nữa đám người kia sắp đuổi kịp chúng ta rồi,ông chủ còn dặn..." chưa nói hết câu, Tiêu Phong lập tức ngậm miệng..
" Câm miệng đi, cậu đúng là phiền phức, nói quá nhiều, cẩn thận tôi cắt lưỡi cậu. Mau lên xe đợi tôi. " Hàn Cảnh Văn liếc Tiêu Phong một cái, lạnh giọng ra lệnh..
" Cậu chủ.. " Tiêu Phong còn muốn nói thêm, lại bị Hàn Cảnh Văn quát lớn :
" Mau lên xe, tôi không nói lời thứ hai.."
Tiêu phong đành ấm ức lên xe trước..Hàn Cảnh Văn lúc này mới nhìn kĩ lại Lệ Doanh..quả là một cô gái rất xinh đẹp. Nhìn đến tấm bằng tốt nghiệp trong tay cô..
Hàn Cảnh Văn nheo mắt..
" Lệ Doanh..Sinh viên khoa Thiết Kế Thời Trang, Đại học Á Châu sao? "
" Thật xin lỗi, hôm nay tôi không cố ý đụng vào em, tôi cũng không thể đưa em đến bệnh viện với bộ dạng này, sau này nếu có duyên, tôi nhất định sẽ trả lại những gì mà tôi nợ em...bao gồm cả mạng sống của tôi. "
Nói xong, Hàn Cảnh Văn tháo từ trên cổ anh xuống một sợi dây chuyền bạch kim được chế tác vô cùng tinh xảo. Mặt dây chuyền là một cặp chữ V nhỏ nhắn. Đây là chính là mẫu thiết kế duy nhất, là kỉ vật cuối cùng mà người mẹ quá cố để lại cho anh. Cặp chữ V kia chính là tên của mẹ anh và anh.
Nhìn ngắm sợi dây chuyền giây lát, Hàn Cảnh Văn không chút do dự mà đeo luôn vào cổ Lệ Doanh. Móc chiếc bóp trong túi ra, anh cầm tấm thẻ màu đen đặt vào tay cô, cuối cùng anh dùng điện thoại của anh chụp lại khuôn mặt của Lệ Doanh..thao tác vô cùng nhanh chóng..
Đoạn Hàn Cảnh Văn đứng dậy lạnh lùng xoay người rời đi, không một chút do dự, anh lên xe, lấy một chiếc điện thoại khác ra, bấm gọi 115 để họ mang xe cứu thương đến hiện trường tai nạn. Gọi xong, anh ném điện thoại cho Tiêu Phong. Chỉ nói bốn chữ ngắn gọn :
" Thiêu hủy chứng cớ. "
Nói xong, anh vặn khóa khởi động xe. Giữa trời nắng gắt, Chiếc ROLL\-ROYCE GHOST lao vụt đi rồi mất hút trên đường lớn..
" Lệ Doanh sao? Lệ Doanh..tên thật đẹp. Hàn Cảnh Văn tôi sẽ nhớ cái tên này.. hôm nay là tôi đã nợ em...sau này nếu gặp lại, tôi sẽ dùng cả đời để trả nợ cho em...."