Trong phòng nghỉ, Hàn Cảnh Vũ đang ôm bức hình của Thục Uyển Văn, người vợ quá cố của ông.
"Mình ơi, cuối cùng, Tiểu Văn nhà chúng ta cũng lấy vợ rồi đấy... Con dâu chúng ta xinh xắn lắm, hệt như em hồi trẻ vậy."
"Uyển Văn, anh nhớ em lắm. " Nước mắt hoài niệm lăn xuống. Gần hai mươi năm rồi, ông không sao quên được cảnh tượng khi đó. Vợ ông trong cơn hấp hối, trăn trối những lời cuối cùng trước khi lìa khỏi cõi đời rời xa ông và đứa con trai nhỏ.
Còn đang chìm trong suy tư, điện thoại trên bàn chợt reo lên. Cầm điện thoại lên xem, là Tiêu Phong. Hàn Cảnh Vũ cau mày. Sao Tiêu Phong lại gọi điện vào sáng sớm chứ?
\[Ông Chủ, cậu chủ tối qua bị hổ tập kích trong rừng Cao Minh\] Giọng Tiêu Phong có chút run run.
"Cái gì? Chuyện là sao? Cảnh Văn nó sao rồi, còn cả Lệ Doanh nữa, chúng nó có ổn không? Sao bây giờ cậu mới nói cho tôi biết. Nhanh, lập tức cho người đón hai đứa nó về cho tôi." Hàn Cảnh Vũ vừa nóng ruột vừa tức giận nói một hơi.
\[Thưa ông, cậu chủ và Thái Thái đều không sao? Tôi cho người đi đón hai người họ rồi.\] Tiêu Phong đáp.
"Được rồi. Tôi biết rồi. Mau làm việc của cậu đi.:
Cuộc gọi kết thúc. Hàn Cảnh Vũ đôi mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Khu du lịch Cao Minh là địa bàn của Hàn Gia, người của ông quản lý nơi đó rất nghiêm.
"Vậy thì tại sao? Con Trai và con dâu của ông lại bị hổ tập kích. Nếu không có người đằng sau dựt giây, làm sao bọn thú ăn thịt lại có thể xổng ra ngoài. Chuyện này nhất định có âm mưu."
Đôi mắt ông chợt lóe lên sát ý, "chẳng lẽ là kẻ đó. Nhưng là từ khi Uyển Văn qua đời, hắn cũng đã không thấy tăm hơi. Biến mất khỏi Đài Trung rồi. Chắc không đâu, mong rằng ông chỉ là đoán nhầm mà thôi."
.....
Trở lại khu cắm trại.
Lúc này, trong lều, Hàn Cảnh Văn đã được băng bó lại cẩn thận. Anh và Lệ Doanh thu xếp đồ cẩn thận vào ba lô.
"Cảnh Văn, Lệ Doanh, hai người sao lại thu xếp đồ vào ba lô, hai người tính làm gì? " Lý Nam Tước thắc mắc hỏi.
"Trở về." Hàn Cảnh Văn không biểu cảm đáp.
"Trở về," ba người Cung Hàn, Trịnh Khả Nhi, Hạ Tuyết cùng không hẹn mà hỏi một lần.
Hàn Cảnh Văn không trả lời, Lệ Doanh cũng không nói, cô chỉ gật đầu.
"Lệ Doanh à, không phải chúng ta đang đi chơi rất vui sao? Mình cũng mới quen cậu vài ngày, sao cậu lại trở về." Trịnh Khả Nhi tiếc nuối hỏi.
Hàn Cảnh Văn liếc Trịnh Khả Nhi, anh bỗng thấy thật chán ghét người phụ nữ này, mọi việc xảy ra tối hôm qua, đều bắt nguồn từ cô ta mà ra.
Hàn Cảnh Văn lạnh giọng nói, không chút nể nang : "Trịnh Tiểu Thư, cô không muốn Lệ Doanh trở về, cô muốn vợ tôi lại vì cô mà gặp nguy hiểm một lần nữa."
Tôi...Trịnh Khả Nhi cứng họng. Không phản bác lại được. Cô cúi mặt thấp xuống không dám đối diện với mọi người. Nhất là ánh mắt đầy sắc lạnh của Hàn Cảnh Văn.
"Ài...bỏ đi Cảnh Văn, chuyện cũng không hẳn là lỗi của Trịnh Tiểu Thư. Cô ấy cũng ân hận lắm rồi. " Lý Nam Tước giảng hòa.
"Sai chính là sai, nếu chuyện gì cũng xin lỗi mà giải quyết được, thì cần gì đến cảnh sát. " Hàn Cảnh Văn lạnh lùng nói.
Cung Hàn, Trịnh Khả Nhi không dám lên tiếng vì mọi việc đúng như Hàn Cảnh Văn nói, nếu không phải hai người họ, thì Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh làm sao có thể gặp nguy hiểm.
Lệ Doanh cũng không dám cầu tình. Nghĩ lại nếu như hôm qua anh không đến kịp hậu quả đúng không lường.
Sau khi thu dọn xong, Hàn Cảnh Văn một tay xách cả hai ba lô đi thẳng ra ngoài. Trước khi ra ngoài, anh để lại một câu cho Cung Hàn và Trịnh Khả Nhi. Anh lãnh đạm anh nói :
"Giám đốc Cung, Trịnh Tiểu Thư hai người sau này đừng thân thiết với Lệ Doanh nữa, tôi không muốn người khác thông qua hai người để hãm hại chúng tôi.." Dứt lời anh đi thẳng.
Lệ Doanh không hiểu ý của anh là gì, chỉ vội đi theo anh ra ngoài.
Bên ngoài, đám người khi nãy và Phổ Trạch đang ngồi nói chuyện, vừa thấy Hàn Cảnh Văn cùng Lệ Doanh đi ra ngoài, Phổ Trạch liền đứng dậy đi tới vờ hỏi.
"Hàn Tổng, vết thương không sao chứ? Hai người định đi đâu sao? "
Hàn Cảnh Văn đứng chắn lại trước mặt Lệ Doanh. Anh cười lạnh, "tên đàn ông này đúng là tên xảo trá, không ngờ vụ việc thả thú dữ hắn cũng tham gia vào, chỉ là còn kẻ thật sự đứng sau màn là ai, anh vẫn chưa biết được."
"Haa...Phổ Thiếu Gia, cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng tôi không cần."
Dứt lời, anh dẫn Lệ Doanh đi tiếp, thật không ngờ Phổ Trạch đột nhiên lại nắm tay Lệ Doanh kéo lại.
A...Lệ Doanh vội rụt tay lại. Cô thét lên, "Phổ Trạch anh định làm gì?"
Một màn này lại vô tình lọt vào mắt Dương Lan Ngọc. "Con tiện nhân lại dám quyến rũ chồng tao."
Dương Lan Ngọc lao tới định bạt tai Lệ Doanh, nhưng là bàn tay còn chưa đụng vào má cô, thì tay cô ta đã bị Hàn Cảnh Văn tóm lại, anh khẽ siết tay vặn một cái....
Rắc.....Á....Cổ tay của Dương Lan Ngọc bị gãy nát.
Cô ta đau đớn khuôn mặt trắng bệch. "Anh Trạch, tay của em," vừa nói vừa khóc lóc.
"Hàn Cảnh Văn, mày đừng quá đáng, Lan Ngọc cô ấy còn chưa làm gì Lệ Doanh. Huống hồ, Lệ Doanh còn chưa phải vợ mày. " Phổ Trạch lớn giọng chửi Hàn Cảnh Văn.
Hàn Cảnh Văn nhìn đôi tra nam, tiện nữ ngay trước mặt, quả nhiên nồi nào thì úp vung nấy, đều đê tiện vô liêm sỉ như nhau.
Anh điên tiết thật sự, tên Phổ Trạch này đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Khi nãy hắn dám kéo tay vợ anh lôi lại anh còn chưa nói gì, vậy mà lại ở đây già mồm chất vấn anh.
"Được, hôm nay anh sẽ cho hắn ta biết, bản lĩnh đàn ông là gì?"
Hàn Cảnh Văn đặt hai chiếc ba lô xuống đất, anh liền kéo Lệ Doanh ra sau lưng anh. Đoạn anh bước thật chậm tiến đến chỗ Phổ Trạch đang đứng.
Khoảng cách chỉ còn ba bước, đột nhiên bàn tay thon dài của anh chớp nhoáng đã bóp được cổ của Phổ Trạch.
Hai mắt chợt đỏ ngầu, hằn lên tơ máu, Anh quát lên, Thằng khốn, mày muốn chết sao?"
"Ma...u..buô...ng..ta..o..r..a..." Mặt của Phổ Trạch tím tái vì không thở được..
Phổ Trạch hay tay dùng hết sức gỡ tay của Hàn Cảnh Văn ra khỏi cổ hắn ta, nhưng là không thể, một tên thiếu gia chỉ ở nhà học hành như hắn làm sao có thể vượt qua một người được huấn luyện thừa sống thiếu chết như Hàn Cảnh Văn kia chứ?
"Hàn Thiếu, xin anh, xin anh tha cho chồng tôi. Tôi van anh. "
Dương Lan Ngọc bị phế một tay, đã khiếp sợ lắm rồi, bây giờ cô ta lại thấy chồng mình sắp sửa bị người đàn ông máu lạnh kia bóp chết, cô ta liền quên cả đau đớn quỳ xuống mà dập đầu xuống đất xin Hàn Cảnh Văn.
Hàn Cảnh Văn nhìn Dương Lan Ngọc, anh cười khẩy...
"Haha..Tha sao? Vậy lúc hắn ta thông đồng với người của tôi, lẽn thả thú dữ để hãm hại tôi, có nghĩ đến sẽ tha cho tôi sao? Hắn có từng nghĩ, nếu bọn hổ tối qua mò đến đây, thì đám các người còn ngồi ở đây được sao?"
Phổ Trạch lúc này nghe Hàn Cảnh Văn nói đến chuyện kia, hắn liền toát mồ hôi lạnh. "Sao Hàn Cảnh Văn kia lại biết cơ chứ? Hắn đã nghe lời của người thần bí kia để làm, nhưng bây giờ hỏng hết rồi...làm sao đây?"
Dương Lan Ngọc cũng ngây ngốc, bốn người Cung Hàn, Trịnh Khả Nhi, Lý Nam Tước và Hạ Tuyết vừa đi tới cũng vô tình nghe thấy lời của Hàn Cảnh Văn. Cả bốn người đều khiếp sợ..."Tên Phổ Trạch kia đúng là đáng khinh mà. Lại dám dùng mưu kế hèn hạ như vậy."
Phổ Trạch bị Hàn Cảnh Văn bóp cổ gần như muốn tắt thở, ngay khi hắn ta định buông bỏ, thì Hàn Cảnh Văn liền giáng một đấm vào mặt hắn ta, rồi buông tay ra khỏi cổ, anh rét lạnh gằn lên :
"Phổ Trạch, đừng khiêu khích giới hạn của tao. Đừng tưởng những gì mày làm với tao thì tao không biết, lần cuối cùng tao nói cho mày rõ, tốt nhất, mày và vợ mày nên tránh xa vợ của tao ra. Bằng không, Phổ Gia lẫn Dương Gia nhà vợ mày tao cũng cho tuẫn táng cùng mày và cô ta."
Dứt lời, anh xách ba lô lên, rồi dẫn Lệ Doanh rời đi. Cả đám người khiếp vía, ngay cả Lý Nam Tước cũng kinh hãi, làm bạn với Hàn Cảnh Văn bao nhiêu năm, lần đầu tiên anh thấy cậu bạn của anh lại phản ứng giận dữ như vậy...
"Chuyến cắm trại lần này, vui đâu không thấy, chỉ thấy toàn khiếp sợ mà thôi..."
Lệ Doanh đi theo anh xuống núi, cô không dám hỏi, chỉ lén nhìn anh mà suy nghĩ. "Qua lần này, cả đám người kia sẽ ngày càng sợ Cậu Chủ của Hàn Gia hơn chứ không kém, vì bản tính hoang dã khi nãy của anh, có kẻ nào muốn chết sớm mới chọc vào mà thôi..."
Nhưng cô biết anh không phải như vậy, cô chỉ cần anh là chính anh khi đối với cô là đủ rồi....