Đến Muộn - Hải Đích Cáp Tử

8: Chương 8


trước sau

Bạn cũ làm cùng nhau năm xưa đi theo tôi hết bảy tám phần.

Một nửa là vì cảm tình, một nửa là mọi người hiểu được cảm giác môi hở răng lạnh.

Trần Hàm Ấu chỉ cần một câu đã có thể kéo Kỷ Dương đứng về phía cô ta, sau này thì sao đây?

Một ván này cô ta thắng lợi hoàn toàn, không chỉ thắng được tình cảm của Kỷ Dương, còn có cả Thần Dương.

Tôi dẫn ekip đi thành lập một công ty khác. Quá trình này chúng tôi đã quen rồi. Mọi người có tiền, có kinh nghiệm, có khách hàng, không bao lâu đã bắt đầu lớn mạnh.

Khi gặp lại Kỷ Dương lần nữa là lúc giao thừa, tôi đi về nhà. Từ nhỏ chúng tôi đã sống đối diện nhau, cho nên lúc thấy hắn và Trần Hàm Ấu tôi không có ngạc nhiên mấy, cứ như không có gì cả mà đi lên lầu.

Thật nhanh, tôi châm chọc nghĩ.

Chia tay với tôi chưa được mấy tháng đã gấp không chờ nổi mà dẫn Trần Hàm Ấu về ra mắt phụ huynh.

Mẹ Kỷ mở cửa lớn, vừa thấy tôi thì cười theo thói quen: “Lộ Lộ về rồi. Con bé này thật là, dạo này không ăn cơm đàng hoàng, ốm đi rồi.”

Tôi nhấp môi cười, thấy Trần Hàm Ấu ở phía sau mẹ Kỷ thì không cười nữa, lạnh lùng nhìn cô ta.

Trần Hàm Ấu lấy lòng nói: “Con chào dì.”

Mẹ Kỷ không nói chuyện, làm như không nghe thấy mà xoay người vào nhà.

Sắc mặt Trần Hàm Ấu cứng đờ.

Tôi đã cố gắng không nghĩ đến Kỷ Dương và Trần Hàm Ấu. Ai mà ngờ được còn chưa ăn xong bữa cơm thì cách vách đã náo loạn, vừa khóc vừa la còn đập phá đồ đạc. Mẹ tôi sợ hãi quá, chạy nhanh sang gõ cửa: “Mở cửa, mở cửa ra nhanh!”

Mẹ tôi nổi giận vì chuyện Kỷ Dương đá tôi, không muốn qua lại với mẹ Kỷ một lần nào nữa. Sau đó mẹ Kỷ dùng mọi cách xin lỗi nên hai người họ mới làm lành.

Mẹ Kỷ mở cửa, mặt đầy nước mắt, nhẫn nhịn lại tức giận. Bà nổi trận lôi đình với Kỷ Dương: “Mày... mày mang theo con đó cút đi cho tao!”

“Năm mới tốt đẹp, bị mày làm hỏng hết rồi!”

Trần Hàm Ấu không thuận theo, bám lấy không buông: “Tôi gọi bà một tiếng dì là cho bà mặt mũi rồi đấy, bây giờ làm gì có chuyện con cái sống cùng cha mẹ nữa. Bà có bệnh ám ảnh con trai à?”

Mẹ Kỷ Dương bị chọc giận đến trắng mặt, môi bà run rẩy, chỉ vào nàng nói không thành lời.

Biểu cảm Kỷ Dương khó coi dọa người, lần đầu tiên nói nặng lời với Trần Hàm Ấu: “Em câm miệng!”

“Mẹ anh chỉ muốn dọn đến ở chung khu dân cư nhỏ với anh thôi, đâu phải ở chung nhà. Em cần gì nói chuyện khó nghe thế?”

Trần Hàm Ấu còn lớn giọng hơn: “Anh nghĩ là em nhìn không ra là mẹ anh ghét em à? Em nói anh biết, trẻ con nước ngoài độc lập từ sớm, hoàn toàn không cần ở chung với cha mẹ. Còn mẹ anh thì cổ hủ, cố ý làm khó dễ chúng ta!”

“Đủ rồi!”

Kỷ Dương nổi xung thiên: “Nước ngoài này nước ngoài nọ, mở miệng ngậm miệng toàn là nước ngoài. Em không muốn về nước thì biến đi!”

Trần Hàm Ấu không tin nổi, trừng mắt: “Anh bảo em biến đi?”

Cô ta quá khích, muốn đánh Kỷ Dương. Tôi ở bên cạnh sợ ngây người. Trần Hàm Ấu trong lòng tôi tuy vẫn luôn có hình tượng mạnh mẽ, nhưng bây giờ cô ta còn giống người đàn bà đanh đá hơn.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì tôi hiểu được. Mấy năm nay cô ấy ở nước ngoài mà không tìm bạn trai, Kỷ Dương ở trong nước lại sống chung với tôi. Có lẽ cô ấy thấy Kỷ Dương mắc nợ mình. Mấy ngày nay Kỷ Dương cũng vì vậy mà càng thêm nhẫn nại với cô ấy.

Hai người một tiến một lùi, cô ấy càng không thể chịu đựng Kỷ Dương không nghe theo mình dù chỉ là một chút.

Kỷ Dương khổ sở nắm tay cô ấy, mắng to: “Em điên rồi đúng không?”

“Em điên rồi đấy!” Hai mắt Trần Hàm Ấu đỏ bừng: “Mấy hôm nay anh lúc nào cũng xụ mặt, ở nhà cũng lạnh lùng không nói chuyện với em, buổi tối ôm anh thì anh trở mình! Anh nghĩ là em không biết anh nghĩ gì sao? Anh còn chưa bỏ được con tiện nhân kia!”

Tiện nhân trong miệng cô ấy chắc là tôi rồi.

Tôi hơi xấu hổ.

Hai người gây gỗ ngày càng nghiêm trọng. Mẹ Kỷ nhanh chân bước lên ngăn cản lại bị Trần Hàm Ấu mất lý trí đẩy ra.

Bà sợ hãi la lên, nặng nề ngã xuống đất, đụng đầu vào chân bàn trà, còn chưa nói được câu nào đã hôn mê bất tỉnh.

Tôi nhìn thấy có dòng máu tươi sền sệt chảy ra từ dưới đầu bà, chậm rãi lan rộng.

Lần này, động tác mọi người đều dừng lại. Trò khôi hài này đột ngột bị nhấn nút tạm ngừng, chỉ có mẹ tôi là thét chói tai: “Xe cứu thương! Nhanh gọi 120!”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây