Một khối, hai… Mười bảy khối.
Nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, cuối cùng Tiếu Ân hoàn thành xong kế hoạch do Nhất Hào bày ra. Sau khi hoàn thành xong mọi việc, trong lòng Tiếu Ân không nhịn được thì thầm, tên Nhất Hào này khẳng định không phải là một máy học tập bình thường.
Để đối phó với tám tên đó, Tiếu Ân vì bọn chúng mà chuẩn bị một bữa tiệc lớn, hơn nữa còn bỏ ra cái giá mười bảy khối ma hạch.
Nhưng loại ma hạch chứa đựng ma pháp này có năng lượng dao động, nếu đặt trong vòng cổ không gian, tự nhiên sẽ không gây chú ý cho người khác, nhưng nếu đặt ở bên ngoài, khẳng định sẽ không thể gạt được cảm ứng của đối phương.
Cho nên mới nói, Tiếu Ân bố trí bẫy ma pháp, chưa chắc đối phương đã dính bẫy.
Nhưng Nhất Hào đã dùng một biện pháp rất đơn giản, đó là giết chết mười bảy ma thú, nhét ma hạch vào trong bụng ma thú.
Nơi này là rừng Gobbi, là thiên đường của ma thú, muốn tìm thứ khác chắc có lẽ không tìm được, nhưng dưới sự trợ giúp của Nhất Hào thì tìm một ít ma thú nhất cấp là vấn đề rất đơn giản.
Tiếu Ân lợi dụng tốc độ của mình, rất nhanh tới sào huyệt của thú Gong Li, không sợ tốn kém sử dụng liền một lúc mười cuốn ma pháp quyển trục công kích nhị cấp.
Kết quả cuối cùng không cần nghĩ cũng biết, hai mươi con Gong Li bị hắn bắt được hết. Đương nhiên trong đó có một nửa là những con Gong Li đã già yếu, nếu không trong một khoảng thời gian ngắn, Tiếu Ân khó có thể thu được chiến tích như thế.
Bước cuối cùng rất đơn giản, Tiếu Ân nhét mười bảy khối ma hạch vào thi thể, hơn nữa giữ nguyên vị trí thi thể của chúng lại. Sau đó, Tiếu Ân tránh đi chỗ khác, đội mắt kính, chờ xem kịch vui.
…
Một lúc lâu sau, tám tên kia mới xuất hiện.
Bởi vì có ma pháp đạo cụ liên lạc, cho nên những tên này đi đúng tới địa điểm mà tên đại hán cầm chiếc búa lớn và tên cung tiễn thủ chờ đợi, mà sào huyệt của thú Gong Li bị Tiếu Ân tập kích lại ở gần đấy, cho nên sẽ không lo bọn chúng không phát hiện ra.
Đang đi đường, đột nhiên phát hiện ra thi thể của hai mươi con Gong Li, bất luận là ai cũng sẽ nghi ngờ.
Những tên này lại càng không ngoại lệ, trong đó có một tên ma pháp sư chậm rãi tiến lên, liếc mắt nhìn thân thể thú Gong Li vài lần, sau đó quan sát chung quanh, lông mày cau lại, nói: "Mọi người cẩn thận, ở gần đây có một tiểu đội săn bắt ma thú, thực lực của bọn chúng không kém, hoặc trên tay bọn chúng có nhiều ma pháp quyển trục công kích nhị cấp."
Tiếu Ân tạo nên hoàn cảnh đó, dù là kẻ nào nhìn vào, cảm giác đầu tiên xuất hiện là do tiểu đội săn bắt ma thú gây ra, mà hiện tại những kẻ đó đang đi truy kích những con Gong Li còn sót lại.
Một tên thanh niên mặc ma pháp bào khác tiến tới, khuôn mặt của hắn lạnh lùng dị thường, nhưng đôi mắt tam giác của hắn lại mang theo vẻ kích động, đối lập hẳn với khuôn mặt của hắn.
"Dicara, chỗ này có chuyện gì xảy ra, sao không có ai cả thế?"
Nhất Hào ở xa lập tức phân tích Dicara, nhận ra năng lượng dao động trên người tên này rất cường đại, thậm chí còn mạnh hơn vài phần so với Nepal, không khỏi khiến Tiếu Ân có chút lo lắng. Đây là cao thủ thập cấp học đồ - hàng thật giá thật đó.
Dicara khẽ cau mày, xoay người nói: "Ao Bate, sư phụ dặn dò gặp chuyện khác thường không nên vội vàng, nếu không sẽ không giải quyết được."
Trong mắt Ao Bate lóe lên hung quang nói: "Hừ, lão già đó quả là điên, bắt ta ở chỗ này hơn nửa năm, mới được đi ra ngoài."
Dicara than nhẹ một tiếng nói: "Hoàn cảnh nơi này rất tốt cho sự tu luyện của chúng ta, nếu như ngươi tĩnh tâm tu luyện ở đây hơn nửa năm, có khả năng rất lớn đột phá tiến vào thập cấp học đồ."
Ao Bate hừ lạnh một tiếng nói: "Điểm này thì ngươi không cần phải lo, ta chắc chắn có thể đột phá."
Dicara dường như kiêng kỵ, mặc dù trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, nhưng miệng thì không nói gì.
Qua mấy câu đối thoại đó, Tiếu Ân đại khái đoán được quan hệ giữa bọn chúng, xem ra đây không phải là một đội ngũ đoàn kết, nhưng đối với Tiếu Ân thì đây là một tin tức tốt.
Ao Bate vung tay lên, mấy tên chiến sỹ phía sau lập tức đi tới.
Hắn chỉ vào mấy con Gong Li nằm trên mặt đất, trên mặt lộ rõ vẻ đùa giỡn, tươi cười nói: "Lấy ma hạch ra, và lột những bộ da còn hoàn chỉnh xuống cho ta."
Dicara nhướng mày, ngăn cản nói: "Ao Bate, ngươi có biết làm như vậy sẽ dẫn tới hậu quả gì không. Nếu như bọn họ trở về, nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
"Không việc gì!" Ao Bate liếm liếm môi, nhe răng cười nói: "Nếu bọn chúng không biết điều, vừa hay có chỗ cho ta phát tiết."
Dicara muốn nói, nhưng cuối cùng hắn lựa chọn nhẫn nại.
Động tác của mấy tên chiến sỹ không hề chậm, rất nhanh lấy ra ma hạch của thú Gong Li, hơn nữa còn lột tất cả những bộ da thú còn hoàn hảo. Xem động tác của bọn chúng, xem ra đã làm những chuyện này nhiều lần rồi.
Ánh mắt của Dicara nhìn ma hạch và da thú Gong Li, phát hiện có điều khác thường đột nhiên nói:"Không đúng."
Ao Bate nghiêng đầu hỏi: "Ngươi phát hiện ra gì?"
Dicara nghi hoặc nói: "Nếu ma thú đã mất đi ma hạch, tại sao ta vẫn cảm nhận trên người chúng có năng lượng dao động?"
Ao Bate sững sờ, do hắn bị ép buộc phải sống ở trong rừng Gobbi ba tháng, cho nên tính tình của hắn trở nên bạo ngược, nhưng hắn không phải kẻ ngu, cân nhắc một lúc, hắn nói: "Có thể có thứ gì cổ quái trong thân thể của chúng."
Rất nhanh, ma hạch cổ quái trong bụng thú Gong Li bị chúng phát hiện.
Sau khi phát hiện ra ma hạch nhị cấp cổ quái, bọn Ao Bate cảm thấy có điều không đúng.
Động tác của bọn chúng trở nên cẩn thận, lực chú ý của bọn chúng tập trung vào phía bên ngoài, không hề để ý đến ma hạch cầm trên tay.