Đích Nữ Truyện Ký

197: Giấc mộng hoàng lương*, si tâm vọng tưởng


trước sau

(*"Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng.

Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín.

Từ đó giấc mộng hoàng lương có ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi

Hỏi Thanh vương đối xử với nàng tốt hay không tốt... Nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi của đệ muội, Hạ Liên Phòng không đáp mà hỏi lại: "Các muội cảm thấy thế nào?"

"Chỉ nhìn từ mặt ngoài... Tỷ phu đối với tỷ rất tốt." Hạ Mạt Hồi ngập ngừng nói: "Nhưng mà, nhưng mà không biết tỷ có cảm giác gì nha!" Chẳng sợ cho đến bây giờ, trong lòng Hạ Mạt Hồi vẫn cảm thấy Thanh vương không xứng với đại tỷ nhà mình. Đại tỷ ngoài miệng nói gả cho Thanh vương, có một phần rất lớn là bởi vì hai người lưỡng tình tương duyệt, nhưng Hạ Mạt Hồi luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Đại tỷ nhà nàng không phải một người sẽ xảy ra chuyện nhất kiến chung tình, hơn nữa, đại tỷ cùng Thanh vương cũng không gặp nhau được bao nhiêu lần nha! Dưới loại tình huống này, nói hai người là lưỡng tình tương duyệt thì... nàng không tin. Nàng luôn cảm thấy đại tỷ là đang gượng cười, kỳ thật troi qua cũng không vui vẻ —— cho dù nàng biểu hiện rất hạnh phúc.

Nghe vậy, Hạ Liên Phòng bất đắc dĩ cười nhẹ, Thanh vương vẫn lo lắng hội không chiếm được hảo cảm của Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm, nhưng theo thời gian bọn họ thành thân càng lâu, khi Hạ Mạt Hồi Hạ Lan Tiềm nhìn thấy hắn đều luôn mồm ngoan ngoãn gọi tỷ phu, hắn cứ tưởng rằng bản thân mình đã được chấp nhận rồi, không nghĩ tới là vẫn chưa. "Ngài ấy đối xử với ta rất tốt, ta cũng là thật lòng thích ngài ấy."

Hạ Lan Tiềm thở dài, không khỏi có chút tiếc nuối: "Nếu tỷ phu có thể trẻ lại 10 tuổi, vậy mới thật sự được xưng là ông trời tác hợp."

Hạ Liên Phòng cười: "Nếu ngài ấy trẻ lại 10 tuổi, sẽ không phải là ngài ấy của hiện tại, ta thích, là ngài ấy của hiện tại chứ không phải là 10 năm trước nha!" Người đều sẽ thay đổi theo hoàn cảnh cùng thời gian, nếu gặp nhau 10 năm trước, sợ là Thanh vương sẽ không dễ dàng liên minh với nàng như vậy, nàng cũng sẽ không dễ dàng động tâm với Thanh vương như vậy.

"Ta cùng ngài ấy là vào đúng thời gian gặp được đúng người, không có gì thật đáng tiếc. Hơn nữa, dù cho tìm được nam tử có thể sánh với vương gia, đối phương lại chịu cả đời chỉ có một mình ta sao? Có thể gặp được vương gia, là chuyện may mắn nhất của ta nha."

Hai người đều biết Hạ Liên Phòng nói đúng, nhưng từ trên tâm lý mà nói, Hạ Mạt Hồi vẫn rất khó tiếp thu sự thật này. Nhưng mà cũng may nàng đã cảm thấy tốt hơn nhiều so với khi vừa biết được việc này, ít nhất bây giờ thấy Thanh vương nàng còn có thể cười gọi một tiếng tỷ phu. Đổi lại là trước đây, nàng hận không thể khiến Thanh vương biến mất.

Thấy đệ muội còn cau mày, dáng vẻ không vui lắm, Hạ Liên Phòng thấy thật bất đắc dĩ, không biết hai người bọn họ còn nhỏ tuổi mà sao lại luôn bận tâm nhiều như vậy, vì thế đưa tay, chỉnh lý lại mái tóc đã bị làm loạn: "Được rồi được rồi, các muội đây đều là biểu tình gì nha? Lát nữa gặp vương gia, nhất định không thể như vậy." Không chỉ bọn họ, Thanh vương cũng là thập phần canh cánh trong lòng chuyện tuổi tác của mình đấy, bình thường Hạ Liên Phòng không dám nhắc đến chuyện này để kích thích hắn.

Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm ngoan ngoãn gật đầu.

Hạ Liên Phòng cười: "Không cần phải tiếp tục phát sầu nữa, tốt hơn là mau chóng ngẫm lại xem các muội nên làm sao bây giờ, cũng không thể để người Trương gia ở trong phủ mãi, cái gia đình này, xưa nay đều chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu không đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn. Nay Đại Từ thị tuy chết nhưng Trương viên ngoại và đám thê thiếp kia tất không chịu thu tay lại như vậy. Nếu mưu kế của bọn họ thực hiện được, thật sự khiến Trương Tử Tô có quan hệ với Tiềm Nhi thì sợ là họ sẽ trở thành những con đỉa mà cả đời này chúng ta đều khó có thể dứt ra." Đích xác, chuyện tuổi tác của Thanh vương so với chuyện này thì lập tức liền phải đứng sang một bên.

Hạ Mạt Hồi ngẫm nghĩ, sau một lúc lâu đột nhiên nói: "Đại tỷ, chuyện này cứ giao hết cho muội cùng Tiềm Nhi được không?"

Hạ Liên Phòng gật đầu.

"Vậy... muội có thể mượn dùng một người không?" Mắt phượng xinh đẹp chợt lóe lên tia giảo hoạt. "Diêu Hoàng cùng Ngụy Tử đều là nha hoàn bình thường, các nàng ngay cả chạy bộ cũng chạy không nhanh, căn bản không thể giúp cái gì."

Hạ Liên Phòng vô điều kiện gật đầu: "Được." Nàng rất sảng khoái cho mượn Ngọc Hành, thuận tiện dâng tặng một Thiên Xu, ai kêu Thiên Xu là đầu gỗ, Thanh vương muốn hắn đi theo nàng, hắn liền thật sự nửa bước không rời đi theo, mặc kệ là ai, nói cái gì cũng vô dụng. Cũng may hắn còn nghe lời Hạ Liên Phòng cho nên khi biết mình bị cho nhị tiểu thư mượn dùng, Thiên Xu mặc dù có chút lo lắng khi không có mình ai tới bảo hộ vương phi, nhưng vẫn khuất phục. Ai kêu Thanh vương còn nói thêm một câu như sau—— vương phi nói cái gì chính là cái đó.

Sau khi mượn được Ngọc Hành cùng Thiên Xu ha, Hạ Mạt Hồi liền cùng Hạ Lan Tiềm lên kế hoạch, oanh oanh liệt liệt bắt đầu chuẩn bị. Đây là nói sau, tạm thời chưa biết.

Lại nói ba tỷ đệ Hạ gia ở trong phòng tâm sự, Thanh vương rời cung sau liền đến phủ đại học sĩ, đúng lúc Hạ Lịch cũng ở nhà, bố vợ con rể hai người liền hạ một bàn cờ. Thanh vương kỳ nghệ cực cao, hắn chơi cờ như đánh nhau, bố cục trước sau cực kỳ nghiêm cẩn, Hạ Lịch lại tùy tâm sở dục không có chương pháp gì, nhìn như tùy ý hỗn độn nhưng kì thực thập phần kín đáo. Hai người coi như là kỳ phùng địch thủ, một ván cờ đánh suốt cả một canh giờ mà vẫn chưa phân ra thắng bại. Cuối cùng vẫn là Thanh vương nóng vội đi tìm Hạ Liên Phòng nên cố ý nhường một bước, thua không dấu vết, khi đó ván cờ này mới tính kết thúc.

Hạ Lịch là nhân vật nào, sao sẽ nhìn không ra chứ? Chỉ là... Làm một phụ thân, hãy để cho ông thỉnh thoảng bắt nạt một chút vị Thanh vương từng khiến ông muốn kết bái huynh đệ, cuối cùng lại thành con rể của mình đi! Nhưng đồng thời ông cũng biết không thể quá nóng vội, cho nên sau một lúc lâu giằng co liền thuận theo bậc thang Thanh vương đã hạ mà đi xuống.

Thanh vương đến phủ đại học sĩ cũng không phải mới một hai lần, bản thân hắn lại có trí nhớ tốt kinh người nên hạ nhân dẫn đường cũng không cần, trực tiếp đến Hạm Đạm trúc. Đến nơi đó mới biết Hạ Liên Phòng không đã trở về đây, nghĩ nếu không phải ở sân viện của Hạ Mạt Hồi thì chính là Hạ Lan Tiềm. Hắn đầu tiên là đi sân viện Hạ Mạt Hồi, kết quả cũng vồ hụt, cuối cùng khi đến chỗ Hạ Lan Tiềm, bên đường đột nhiên đụng phải một nữ tử mảnh mai thân mặc bạch y tinh tế. Mắt thấy liền phải đụng vào người, hắn vô cùng nhanh nhẹn tránh ra, hôm nay hắn mặc một áo bào màu xanh đen, tràn đầy phong độ của thư sinh, căn bản nhìn không ra sát khí cùng sắc bén của võ tướng, thoạt nhìn phá lệ ôn hòa vô hại. Hơn nữa dung mạo hắn tuấn mỹ, khí độ bất phàm, thật sự là phu quân tốt trong mơ của vô số nữ tử.

Trương Linh Chi đã hận gả lâu rồi. Từ lúc nàng ta xảy ra loại chuyện kia không có ai chịu đến Trương gia mai mối, lúc ấy chuyện gây náo loạn ai cũng biết, gặp chuyện mất mặt như thế, làm gì còn ai nguyện ý cưới nữ tử không trong sạch như vậy đây? Chớ nói chi là Trương gia sớm đã xuống dốc, cho dù Trương gia vẫn hưng thịnh giống như lúc ban đầu thì ở Yến Lương cũng chưa được xếp hạng gì, căn bản không có nhà tử tế nào để ý nàng ta. Nhưng Trương Linh Chi lại là loại mắt cao hơn đỉnh , chướng mắt nhà bình thường, một lòng muốn gả vào cao môn đại hộ, nếu là thế tử, hoàng tử thì lại càng tốt! Nàng ta không rõ, bản thân mình có mĩ mạo cũng có tài hoa, vì sao lại không có ai nhìn thấy chứ? Nói thật ra, nàng ta thật sự không cảm thấy Hạ Liên Phòng ưu tú hơn mình bao nhiêu, trừ bỏ gia thế, Hạ Liên Phòng có điểm nào hơn mình? Chẳng qua Hạ Liên Phòng sinh ra đã ngậm thìa vàng nên mới huy hoàng như vậy. Nếu là đổi lại nàng ta... Trương Linh Chi tin, nàng ta sẽ làm được không kém Hạ Liên Phòng!

Vốn đã tạo quan hệ với Từ thị, cầu được Từ thị lượng giải, Trương Linh Chi còn tưởng rằng bản thân mình rốt cuộc khổ tẫn cam lai, có thể có được ngày lành, chung quy Từ thị là lão phu nhân Hạ gia, dựa vào Từ thị thế nào cũng có thể nhìn thấy vài công tử cao môn thế gia, khi đó nàng ta cũng không đến mức ở trong nhà lâu như vậy! Nàng ta thật sự là đã chịu đủ rồi! Nghèo cũng coi như xong, nàng ta còn bị di nương sai khiến đủ điều, còn phải chịu đựng muội muội châm chọc khiêu khích! Trương Linh Chi khát vọng được gả đi! Nàng ta phát thề, chỉ cần nàng ta có thể gả dược cho một lang quân như ý, về sau nàng ta nhất định sẽ giúp chồng dạy con, tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc! Tất nhiên, tướng công tương lai phải có dung mạo cùng gia thế không thể kém, cái dạng hoàn khố đoản mệnh quỷ như ca ca kia cũng không được, tốt nhất phải là thích đọc sách, có lòng cầu tiến, nếu có quyền thế công danh thi càng tốt hơn! Về phần trung thành tín nhiệm, sủng ái bao dung đối với thê tử, Trương Linh Chi cảm thấy, điểm này là không cần nàng ta nhấn mạnh. Đáng tiếc khi Từ thị còn chưa thể chuẩn bị hôn sự cho nàng ta, bà ta đã bị liệt, mấy di nương lại chỉ là có bản lãnh ở trên miệng... Ai, nàng ta nên làm cái gì bây giờ?

Đối với chuyện Trương Tử Tô coi trọng Hạ Lan Tiềm, Trương Linh Chi biết. Nói khó nghe là, ngay từ đầu nàng ta cũng nghĩ tới chuyện này, nghĩ muốn giành trước Trương Tử Tô một bước, cùng Lan biểu đệ gạo nấu thành cơm, cho dù sau này không thể làm chính thất, lấy quan hệ thân thích hai nhà, làm bình thê cũng có thể đúng không? Hạ Lan Tiềm thông minh tuyệt đỉnh, văn võ song toàn, tiền đồ tất nhiên là không có giới hạn, thân là gia chủ tương lai của Hạ thế gia, xuất thân khỏi cần phải nói, dung mạo tuấn tú hơn người, trong kinh không biết có bao nhiêu cô nương tiểu thư ái mộ hắn... Nhưng tuổi tác lại nhỏ hơn mình vài tuổi. Nhưng mà Trương Linh Chi cảm thấy chuyện đó tính là cái gì, chỉ cần nàng ta có thể phát sinh quan hệ cùng biểu đệ, biểu thúc phụ xưa nay nổi danh công chính liêm khiết chẳng lẽ còn có thể không đáp ứng mối hôn sự này sao? —— đương nhiên, đối với chuyện Trương gia bọn họ từng làm chuyện gì, nói lời gì với ba tỷ đệ Hạ Liên Phòng thì Trương Linh Chi tỏ vẻ, đó đều là chuyện đã qua, làm người phải nhìn về phía trước, hơn nữa, hai nhà là thân thích, cần gì phải câu nệ một chút việc nhỏ đấy chứ?

Cái ý nghĩ này, trước khi Trương Linh Chi chưa gặp Thanh vương thật sự là đã chuẩn bị tốt muốn xuống tay. Nhưng ngay ngày đó, khi Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương hồi phủ, trong lúc vô tình nàng ta từ trong sân đi ra, bình thường cả nhà bọn họ sinh hoạt ở trong khách viện, không dám đi lung tung. Bởi vì Hạ Mạt Hồi không phải Hạ Liên Phòng, tất nhiên không dễ nói chuyện như Hạ Liên Phòng, bọn họ chỉ cần đi loạn chi phí hàng tháng sẽ ít hơn một nửa, dần dà, người Trương gia thấy Hạ Mạt Hồi tựa như con khỉ thấy lão hổ, chỉ có thể cắp đuôi nhường đường.

Hạ Liên Phòng vì thế không khỏi cảm thấy buồn cười, nên biết, kiếp trước Hạ Mạt Hồi bị tân đế hạ thánh chỉ gả vào Trương gia, mặc dù không có chút tình cảm nào với Trương Chính Thư nhưng vẫn cẩn thận, nghiêm túc làm vợ người ta, hoàn thành trách nhiệm. Nhưng mà mặc kệ nàng làm tốt như thế nào, ở trong mắt Trương gia đều còn chưa đủ. Thời điểm đó Hạ Mạt Hồi tuy rằng vẫn là đích xuất thiên kim của Hạ thế gia, nhưng so sánh với Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý thì thật sự là kém xa. Thượng Quan thị khi đó đã là chủ mẫu Hạ phủ, kéo theo hai nữ nhi của bà ta tựa hồ đã bị người khác quên lãng thân phận thứ xuất, biến hóa nhanh chóng, trở thành đích xuất tiểu thư nổi bật vô lượng. Mà chính quy đích xuất tiểu thư Hạ Mạt Hồi, lại thành người dư thừa. Hơn nữa Phủ Tĩnh quốc công đã suy bại do Hạ Hồng Trang cố ý dẫn đường, người Trương gia càng nghĩ ra đủ mọi cách gây khó xử Hạ Mạt Hồi.

Xem nha, phong thuỷ luân lưu chuyển, người Trương gia kiếp trước vô cùng kiêu ngạo, thích nhất gây chuyện với Hồi nhi thì đời này lại phải lấy lòng Hồi nhi, leo lên Hồi nhi mới sống nổi! Bằng không vì sao Hạ Liên Phòng lại để cho người Trương gia còn sống? Nàng ghê tởm một nhà này không thua ghê tởm mẹ con Thượng Quan thị.

Lại nói, Trương Linh Chi từ lúc kinh hồng thoáng nhìn thấy Thanh vương liền động tâm với hắn, trong mắt không nhìn thấy nam tử nào khác nữa. Không phải cảm thấy đối phương xấu hơn Thanh vương, thì là khí chất kém hơn Thanh vương... Tóm lại, trên cơ bản tất cả công tử nàng ta đã từng thấy đều bị nàng ta ghét bỏ một phen. Trương Linh Chi chướng mắt bọn họ —— mà bọn họ, căn bản ngay cả sự tồn tại của Trương Linh Chi còn không biết. Trương Linh Chi cảm thấy bản thân mình không hề kém hơn Hạ Liên Phòng, loại tự tin thái quá này giống như nàng ta vẫn tin tưởng vững chắc bản thân mình hết sức ưu tú, như thể nam tử trên đời này có thể mặc cho nàng ta chọn lựa. Tuy rằng trên người nàng ta từng xảy ra chuyện đó, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, thánh nhân còn sẽ phạm sai, huống chi nàng ta chỉ là một nữ tử nhỏ bé chứ? Nhưng nàng ta tin tưởng, chỉ cần nàng ta chiếm được Thanh vương điện hạ, có thể trở thành thê tử của Thanh vương điện hạ, nàng ta sẽ sửa! Đến khi đó, nàng ta sẽ khiến mọi người đều biết, bọn họ nhìn nhầm rồi! Bọn họ sẽ hối hận, hối hận từng khinh thường trào phúng nàng ta! Nàng ta sẽ chứng minh cho bọn họ xem, cho dù thân mình nàng ta đã không còn trong sạch cũng vẫn có thể gả cho nam nhân ưu tú nhất trên đời!

Bề ngoài tuấn mỹ cùng năng lực xuất chúng của Thanh vương tất nhiên không cần nhiều lời, Trương Linh Chi bị hắn mê hoặc cũng là chuyện đương nhiên, nhưng Trương Linh Chi cũng không phải chỉ đơn thuần ái mộ Thanh Vương, nàng ta sở dĩ đem toàn bộ tình yêu say đắm đều đặt cược lên trên người Thanh vương là bởi vì Thanh vương đại biểu hoàng tộc cao cấp nhất Đại Tụng triều. Nếu là có thể gả cho Thanh vương, so với việc nàng ta giải thích một ngàn lần một vạn lần còn có tác dụng hơn nha! Nàng ta đem Thanh vương trở thành dụng cụ tẩy trắng bản thân, để quảng cáo rùm beng bản thân mình, như vật phẩm để khoe ra, đây mới là quan trọng nhất. Về phần Thanh vương đã thành thân, hắn đã có thê tử , mà thê tử của hắn chính là biểu muội Hạ Liên Phòng của mình thì... Trương Linh Chi tỏ vẻ, ha, vậy thì tính cái gì? Nàng ta thích, Hạ Liên Phòng đương nhiên phải nhường! Hạ Liên Phòng đã được nhiều thứ tốt như vậy, chẳng lẽ nhường nam nhân cho biểu tỷ đáng thương này cũng không được sao? Giờ này khắc này, nàng ta đã hồn nhiên quên mất ban đầu đã sợ tới mức không dám đối địch với Hạ gia nữa như thế nào, ở trước mặt Hạ Liên Phòng cung kính như thế nào. Hôm nay vừa được biết hai vợ chồng Hạ Liên Phòng tới, Trương Linh Chi liền cố ý trang điểm một phen, mai phục chỗ giao lộ giữa ba sân viện, bởi vì nàng ta biết, Thanh vương nhất định sẽ đến tìm Hạ Liên Phòng. Chỉ cần vào thời điểm đó nhào vào trong ngực Thanh vương... Nếu không ai nhìn thấy, nàng ta liền lớn tiếng kêu cứu, hô to phi lễ, nhờ đó bức bách Thanh vương nghênh nàng ta nhập phủ ——Chiến Thần Đại Tụng triều nhất định là một nam nhân nguyện ý gánh vác trách nhiệm; còn nếu có người nhìn thấy, vậy thì càng tốt rồi, trực tiếp khiến Thanh vương ngồi vững tội danh, nếu Hạ Liên Phòng có thể nhìn thấy thì lại càng không thể tốt hơn! Không chỉ có thể ly gián tình cảm giữa hai vợ chồng bọn họ mà còn có thể để Thanh vương nhận thấy được, trên đời cũng không phải chỉ có Hạ Liên Phòng là mĩ nhân! Không sai, Trương Linh Chi thừa nhận dung mạo của mình không bằng Hạ Liên Phòng, nhưng nàng ta thắng tại giải ý ôn nhu, có một di nương xuất thân hoa khôi thanh lâu, nàng ta có gì không biết? So với Hạ Liên Phòng nhàm chán vô vị, rõ ràng nàng ta càng có thể mang lại cho vương gia lạc thú vui vẻ trên giường nha!

Suy xét đến Thanh vương điện hạ là võ tướng, lại nổi danh võ công cao cường cho nên hôm nay Trương Linh Chi cũng cố ý ăn mặc theo phong cách của Hạ Liên Phòng. Hôm nay Hạ Liên Phòng mặc một bộ bạch y, nàng ta cũng một thân trắng, tóc cũng đổi kiểu phiền phức như thường ngày thích bằng kiểu thật đơn giản, một chiếc trâm bạch ngọc ngắn gọn cao nhã cắm trên đầu, trên người còn bôi hương hoa sen như Hạ Liên Phòng. Ngay cả thần thái, thanh âm, cùng với tư thái đi đường Trương Linh Chi đều cố ý bắt chước Hạ Liên Phòng. Nàng ta nghĩ, như vậy nhất định sẽ không xảy ra sự cố đi? Nàng ta cũng không tin, như vậy mà Thanh vương vẫn có thể phát giác ra được! Trương Linh Chi tính toán rất tốt, chỉ cần nàng ta vừa có tiếp xúc trên thân thể với Thanh vương liền hét to! Kế hoạch này nàng ta không nói cho bất luận kẻ nào, sợ có người quấy rầy hoặc là phá hoại, vừa lúc Thanh vương cũng lẻ loi một mình, chỉ cần nàng ta một mực chắc chắn chuyện đã phát sinh thì không ai có thể phản bác nàng ta!

Nhưng đâu biết Thanh vương lập tức liền tránh ra, còn nhanh chóng đứng ở vị trí cách xa nàng ta mấy bước, giờ phút này đang dùng một đôi mắt đen thâm thúy nhìn nàng ta. Trương Linh Chi mạnh rùng mình một cái, không rõ sao mình lại bị ánh mắt của Thanh vương nhìn thành cái dạng này. Nàng ta bất giác sợ hãi, ánh mắt sâu không thấy đáy kia của Thanh vương lạnh lùng tới cực điểm, cũng bất cận nhân tình tới cực điểm. Hắn nhìn nàng ta tựa như đang nhìn một con giòi làm người ta buồn nôn.

"Cút." Trương Linh Chi theo bản năng tránh ra sau, rồi nàng ta lập tức nhớ tới ước nguyện ban đầu của bản thân mình, liền lấy hết dũng khí cản đường, lúng túng nói: "Vương gia..." Một giây sau, một hòn đá nhỏ đột nhiên đánh vào bên trên mắt cá chân của nàng ta, làm cho nàng ta đứng không vững, chật vật té ngã trên đất. Sa mỏng tuyết trắng cặc trên người lập tức bị cục đá bén nhọn xé ra một lỗ hổng lớn, tóc cũng loạn, trâm bạch ngọc rớt xuống đất. Thanh vương ra tay không lưu tình chút nào, Trương Linh Chi ngã vô cùng xấu hổ, trên làn da càng có thêm bao nhiêu vết thương. Chỉ cần liếc mắt nhìn là Thanh vương liền biết nữ tử này muốn làm gì. Hắn lãnh khốc nhìn nàng ta, đáy mắt hơi lộ ra sát khí. Dạo này hắn ở kinh thành, chưa bao giờ thấy máu cho nên liền có người tự đưa tới cửa để cho hắn giết sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn càng thêm lạnh lùng. Ngẫm lại, hắn tội gì chấp nhặt với loại mặt hàng ghê tởm ngay cả tên và mặt cũng không nhớ được như vậy, huống chi nơi này là Hạ gia, hắn không thể không giữ thể diện cho nhạc phụ. Vì thế xoay người muốn đi, nhưng vừa cất bước liền nhìn thấy ái thê đang mỉm cười đi tới chỗ mình.

"Thân thủ của Vương gia rất tốt nha." Hạ Liên Phòng khen. Hạ Lan Tiềm cũng tự hào nói: "Đó là đương nhiên! Tỷ phu về võ công nếu nói thứ hai thì không ai dám xưng đệ nhất! Tỷ phu, đệ thật sự phải cám ơn huynh, đối xới đại tỷ tốt như vậy, còn dạy đệ võ công!"

Thanh vương thản nhiên liếc mắt nhìn cậu, ngữ khí tuy rằng bình thản nhưng lại có ý thân cận: "Nếu không phải trong lòng ngưỡng mộ A Phòng, dù đệ quỳ ở trước mặt cầu xin ta, ta cũng sẽ không dạy đệ." Cho nên nói, tất cả đều là nhờ phúc của Hạ Liên Phòng!

Hạ Mạt Hồi lại cười không nhịn nổi, vừa nãy nàng cùng Hạ Liên Phòng, Hạ Lan Tiềm đã thu hết một màn này vào đáy mắt, nàng thật sự không dám tin tưởng, trên đời lại còn có gia tộc làm người ta ghê tởm như Trương gia! Trương Tử Tô coi trọng đệ đệ còn nhỏ tuổi của nàng, Trương Linh Chi lại coi trọng tỷ phu nàng! Nếu không phải sợ làm bẩn tay mình, Hạ Mạt Hồi thật sự muốn bóp chết Trương Linh Chi! Nàng ta còn dám trang điểm thành dáng vẻ như đại tỷ, muốn câu dẫn tỷ phu! Lúc này sắc mặt Hạ Mạt Hồi hết sức khó coi. Thanh vương đem Hạ Liên Phòng kéo vào trong ngực, lạnh lùng nhìn Trương Linh Chi một cái rồi nói: "A Phòng, đây là ai? Vì sao lại ở Hạ gia?"

Hạ Liên Phòng nhón chân lên ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói vài câu, Thanh vương lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra vị này chính là Trương gia tiểu thư tiếng xấu lan xa kia?" Lời hết, hắn nghiêm túc nhìn về phía Hạ Mạt Hồi, "Hồi nhi, đây cũng là do muội làm việc thiếu suy xét, để loại người như vậy ở lại trong phủ, chẳng lẽ không sợ người bên ngoài nói muội cùng bọn họ thông đồng làm bậy sao? Tốt hơn là mau chóng tiễn bước loại người này, muội là muội muội A Phòng, không thể để những kẻ sẽ làm hỏng danh tiếng của mình ở bên cạnh."

Hạ Mạt Hồi khó được nghe lời hắn nói: "Dạ, Hồi nhi xin thụ giáo, tỷ phu."

Trương Linh Chi bị nói cho đỏ cae mặt. Sau khi nhìn thấy Hạ Liên Phòng, lòng tràn đầy tự tin của nàng ta đột nhiên liền biến mất. Nhưng tình huống trước mắt, nàng ta đi cũng không được, không đi cũng không được... Vấn đề là nàng ta muốn đi, nhưng không dám đi!

Hạ Lan Tiềm quan sát từ trên xuống dưới Trương Linh Chi một phen, đột nhiên như phát hiện địa lục mới kinh hô một tiếng: "Ai nha! Đại tỷ, nhị tỷ, tỷ phu, đệ vừa mới phát hiện, Linh Chi biểu tỷ hôm nay trang điểm thật giống đại tỷ nha!" Thân là nghĩa nữ cộng con dâu mà Thái Hậu sủng ái, lại là thê tử Thanh vương, nhất cử nhất động của Hạ Liên Phòng có thể nói là tấm gương để chúng nữ trong kinh thành noi theo như chong chóng đo chiều gió. Hạ Liên Phòng thường xuyên mặc bạch y, vì thế không ít người cũng đều mặc bạch y, Hạ Liên Phòng tôn trọng sự đơn giản, không thích mang trang sức, vì thế Yến Lương liền dấy lên phong trào dùng trâm ngọc, dáng vẻ Hạ Liên Phòng ưu nhã cười không lộ răng, liền có không ít nhân gia dâng lên bái thiếp thỉnh cầu Hạ Liên Phòng chỉ điểm cho nữ nhi trong nhà một hai... Noi theo Hạ Liên Phòng có rất nhiều người, nhưng trong số bọn họ không có một ai bắt chước y xì như Trương Linh Chi.

Hạ Mạt Hồi cười lạnh một tiếng: "Xem ra, ngươi thật sự là có ngày lành quá lâu." Cho nên bắt đầu tìm chết.

Trương Linh Chi vội vàng vẫy tay giải thích: "Không không không, không phải như thế, ngài hãy nghe ta nói, ta, ta chỉ là không cẩn thận đi ngang qua nơi này... Ta không phải cố ý, thật sự không phải cố ý! Vừa nãy là ta không cẩn thận dẫm phải cái gì đó mới ngã sấp xuống! Các người cũng thấy được nha! Vương gia không hề ta, là ta tự mình ngã !"

Hạ Lan Tiềm lắc đầu: "Gặp qua vô sỉ, nhưng chưa gặp qua kẻ vô sỉ như ngươi." Nói xong còn lắc lắc đầu, dường như cho rằng Trương Linh Chi không có thuốc nào cứu được.

Trương Linh Chi còn muốn giải thích, lại thấy Thanh vương cúi đầu cười với Hạ Liên Phòng như gió xuân. Hóa ra... Hắn cười rộ lên là cái dạng này! Đẹp như vậy, mê người như vậy... trái tim nàng ta đột nhiên đập rất nhanh! Trương Linh Chi nhanh chóng che ngực, hai má nóng lên cho thấy nàng ta đang thẹn thùng, nàng ta cắn cắn cánh môi, trong lòng trừ bỏ ái mộ đồng thời oán hận cùng ghen tị với Hạ Liên Phòng cũng không khỏi lại tăng thêm vài phần. Rõ ràng đều là người... Dựa vào cái gì Hạ Liên Phòng có thể được đến nhiều thứ tốt như vậy, nàng ta lại cái gì cũng không có chứ? Ngay cả nam tử như vương gia cũng thuộc về Hạ Liên Phòng, lão thiên gia không khỏi cũng quá thiên vị Hạ Liên Phòng rồi! Nàng ta ghen tị muốn chết, nhưng lại bất lực. Loại cảm giác biệt khuất này hết sức thống khổ, Trương Linh Chi cảm thấy bản thân mình sắp không chịu nổi nữa. Nhưng nàng không dám trêu tức Hạ Liên Phòng, nên biết, hiện tại nàng ta còn phải dựa vào Hạ gia mới có thể còn sống nha!


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây